Bị tác động bởi bản năng, nhưng lại có niềm yêu thích và theo đuổi vượt quá bản năng.
Giang Từ không giỏi ứng đối với cảm tình quá nhiệt liệt, mà cậu biết bản thân sẽ trở về thế giới gốc sau khi hoàn thành mục tiêu nhiệm vụ, bởi thế lại càng không thể đáp lại.
“Tôi sẽ không ở nơi này mãi.” Giang Từ không thể không nhắc tới một thế giới khác, cậu cố gắng để đối phương hiểu được, “Sẽ có ngày tôi phải tới một nơi mà anh không thể nhìn thấy.”
Giang Từ nói như vậy chính là muốn Hắc Long không tiếp tục ôm cái tình cảm mãnh liệt vượt ra khỏi bản năng này nữa, như vậy thì đối phương sẽ không phải quá khổ sở khi cậu rời đi.
Noyce nhẹ nhàng chớp mắt.
Nơi nào là nơi hắn không thể nhìn thấy?
Hắc Long cho rằng hắn có thể tới bất kỳ ngóc ngách nào của thế giới này.
Noyce vẫn nhìn Giang Từ chăm chú, hắn hỏi: “Có phải là sẽ biến mất hoàn toàn như trước đây không?”
Không tồn tại ở bất cứ nơi nào trên cái thế giới này.
Giang Từ gật đầu.
Hắc Long hơi rũ mắt: “Ta không thể đi theo ư?”
Hỏi xong, hắn lại thấp giọng: “Ta phải làm thế nào để ngài mang ta đi cùng?”
Hỏi như vậy làm Giang Từ bất chợt nảy sinh cảm giác như chịu tội, nghe cứ như Hắc Long sắp bị cậu vứt bỏ tới nơi.
Nhưng Giang Từ vẫn nói: “Không thể đi theo.”
Trong tình huống bình thường, Noyce cực kỳ nghe lời Giang Từ, nhưng lần này hắn không đáp lại.
Vốn dĩ Giang Từ cho rằng mình đã thành công làm đối phương hiểu ra, nhưng ngay sau đó cậu lại phát hiện hình như Hắc Long lại càng dính cậu hơn.
Sẽ cố hết sức mà đi theo cậu, cũng nhìn cậu chăm chú hơn lúc trước.
Dựa theo kế hoạch, Giang Từ sẽ về Arceni một chuyến trước.
Biết tin cậu sắp trở về, nhóm Thiên tộc gấp đến mức không chờ nổi muốn cho cậu xem thành thị sau khi được tô điểm của họ.
Trong tất cả lãnh địa của các chủng tộc mà cậu đã từng đi qua, Arceni vốn dĩ đã là thành thị phồn hoa nhất, cảnh trí trong thành tráng lệ mà tràn nhập cảm giác nghệ thuật, làm người ta rất khó có thể không thốt lên lời cảm thán.
Không nói ở thế giới này, dù là ở thế giới gốc bên kia cũng có thể liệt vào danh sách di sản văn hóa.
“Sau một khoảng thời gian không trở về, hẳn là công việc chồng chất như núi rồi nhỉ?” Giang Từ nhìn Thiên tộc tóc bạc bên cạnh cậu, “Nếu có việc thì cứ đi xử lý đi.”
Lucy không rời đi theo lời Giang Từ mà chỉ nhàn nhạt đáp: “Rất ít, cũng không có việc gì cấp bách cần xử lý ngay cả.”
Toàn bộ hệ thống vận hành và tác động của Arceni đã tương đối hoàn thiện.
Nếu không có thiên tai quấy nhiễu, dù quản lý giả Lucy không ở đây thì cũng có thể vận hành bình thường trong một khoảng thời gian dài.
Giang Từ nghe xong cũng không khuyên nhiều, cậu tiếp tục đứng ở ban công mà trông về khung cảnh thành thị phía xa.
Nhóm Thiên tộc đã vì cậu mà xây dựng thành phố xinh đẹp hơn rất nhiều.
Giang Từ nhìn thấy sự phát triển đầy hứa hẹn này mà cảm động.
Cũng không chỉ là với Thiên tộc, cho tới bây giờ cậu đã gặp qua bốn chủng tộc, và cậu luôn luôn nhìn thấy những thứ khiến bản thân xúc động từ chỗ họ.
“Trời mưa.” Giang Từ nhìn giọt mưa bất chợt rơi xuống bên ngoài, theo bản năng chớp chớp mắt.
Mưa rơi xuống mà không hề có bất kỳ sự báo trước nào, cũng không phải mưa phùn dịu dàng mỏng manh, mà là mưa rào đập xuống mạnh mẽ vô cùng, hơn nữa có xu thế càng lúc càng lớn hơn.
Từ lúc Giang Từ tới thế giới này, mỗi một ngày cậu trải qua gần như đều là thời tiết tốt, nhiều nhất cũng chỉ có mưa nhỏ tí tách, mưa to tầm tã như vậy vẫn là lần đầu tiên được trải qua.
Giang Từ không thích ngày mưa, đặc biệt là ngày mưa to như vậy.
Hơn nữa nếu có tiếng sấm, cậu thậm chí là cảm thấy hơi buồn.
Bởi vì khi cậu còn nhỏ đã nghe thấy cha mẹ cãi nhau, hơn nữa là nhận ra bản thân không được thương yêu cũng vào một đêm mưa to như vậy.
Tựa như cảm nhận được tâm tình của cậu, Hắc Long ở trên vai Giang Từ phát ra một trận âm thanh thấp thấp từ trong cổ họng, mà Lucy hỏi: “Ngài không thích thời tiết như vậy sao?”
Với hai người vẫn luôn nhìn Giang Từ chăm chú, thì sự biến đổi trong tâm tình của cậu có thể nói là rất rõ ràng.
Hiển lộ trên biểu tình, Lucy có thể thấy khóe môi luôn nhàn nhạt cong lên của Giang Từ hơi thu lại một chút nên hắn mới hỏi như vậy.
Giang Từ không phủ nhận, cậu ừ một tiếng.
Lucy nhìn không trung: “Nếu ngài hy vọng trời nắng đẹp, ta có thể làm mưa dừng lại.”
Giang Từ lắc lắc đầu, mặt mày dần dần nhu hòa trở lại: “Anh không cần phải tiêu hao năng lực vào việc này.”
Nếu muốn trời nắng, thật ra Giang Từ cũng có thể làm được, nhưng cậu không muốn khống chế thời tiết làm gì cả, bởi vì điều này có thể sẽ phá hỏng vòng tuần hoàn tự nhiên.
Dù sao cũng chưa đến mức không thể chấp nhận nổi.
Giang Từ đáp như vậy nên Lucy cũng không làm ra hành động gì.
Trận mưa này kéo dài rất lâu, mãi cho đến buổi tối cũng chưa dừng lại.
Giang Từ ngồi dựa ở đầu giường, tay cậu ôm gối đầu, gác cằm lên trên gối và lẳng lặng lắng nghe âm thanh dông tố bên ngoài căn phòng.
Trong một đêm như vậy, Giang Từ rất khó để đi vào giấc ngủ.
Cậu cứ ngồi như vậy mãi cho đến khi buồn ngủ mới thôi.
Nhưng chưa ngồi được bao lâu, Giang Từ đã thấy Lucy tiến vào phòng.
Giang Từ rõ là kinh ngạc.
“Lucy?” Giang Từ gọi hắn một tiếng, âm thanh mang theo nghi vấn.
Giang Từ cảm giác cậu bị nhìn chăm chú, mà Thiên tộc tóc bạc đang nhìn cậu chăm chú cũng dần dần đến gần mép giường.
“Ta muốn ở đây bồi ngài.” Hắn nói.
Đầu tiên Giang Từ không nói, cuối cùng thì khẽ gật đầu.
Ngay từ đầu Lucy chỉ đứng ở mép giường, một lát sau hắn lại không hỏi trước mà cúi người ôm lấy Giang Từ vào lòng, sau đó mở rộng cánh và hợp lại ở phía trước, bao lấy Giang Từ bên trong vòng vây của mình.
Giang Từ sau vài giây mới kịp phản ứng, cậu dường như bị ngăn cách với thế giới bên ngoài bởi vòng vây của những cánh chim trắng muốt, làm tiếng mưa rơi và tiếng sấm trở nên không còn rõ ràng như trước nữa.
Giang Từ biết điều này hẳn là do tác dụng tâm lý, nhưng ngay lúc này, có lẽ là bị chi phối bởi cảm giác an tâm và được sẻ chia nên cậu không tự chủ được mà thả lỏng thân thể.
Lucy vẫn duy trì tư thế làm Giang Từ có thể dựa vào hắn, chờ đến khi Giang Từ đi vào giấc ngủ, hắn mới bắt đầu điều chỉnh vị trí.
Cảm thụ khi ôm thần thật sự không thể bỏ qua, bất luận là lúc cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hay là nghe thấy tiếng hít thở đều đều...!Tất cả mọi thứ đều đang khiêu chiến với thần kinh của quản lý giả Thiên tộc.
Lucy vốn không định ngủ, bởi vì nhận ra Giang Từ không vui trong đêm mưa nên hắn mới làm ra những hành vi như vậy.
Hắn muốn tiêu trừ những điều làm Giang Từ không vui, nếu không thể sửa đổi thời tiết thì dùng cánh để ôm lấy đối phương, đem những sự vật khác ngăn cách ở bên ngoài cũng là một loại phương pháp tốt.
Đêm nay có vẻ là một đêm tương đối dài, Lucy gần như chỉ ôm Giang Từ chứ không hề làm gì khác.
Nhưng chỉ ôm thôi cũng khiến những sự tình ngoài dự tính bắt đầu phát sinh.
Lucy cảm nhận được cánh của hắn bị chạm tới từ bên sườn, không chỉ là vuốt ve, còn có cả những nụ hôn.
Danh xưng là tinh tế âu yếm.
Lucy không thể không thoáng thu hồi cánh lại, thanh niên trong lòng ngực cũng dần dần lộ ra bên ngoài.
Mà ngay lúc đó, Lucy lại nhìn thấy thanh niên tới gần và hôn lên cánh của mình.
Cùng lúc bị kích thích trên cả thị giác và xúc giác, Lucy vẫn không nhúc nhích: “Thần...?”
Như đã nhắc tới, hôn lên cánh của Thiên tộc là một loại phương pháp hữu hiệu để gây nên những xao động, so với những hành động khác thì càng dễ khơi mào ái/dục của Thiên tộc hơn.
Đối với Lucy mà nói thì cũng không ngoại lệ
Chịu đựng kích thích như vậy, Thiên tộc tóc bạc hơi rũ hai mắt, gương mặt tuấn mỹ vẫn duy trì biểu tình đạm mạc.
Nhưng vào lúc này, như là muốn cố tình đánh nát tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, Lucy nhìn thấy Giang Từ mỉm cười với hắn, sau đó lại tiến đến gần hôn lên gương mặt hắn, hôn nhẹ từ bên má đến khóe môi.
Sau khi lặp đi lặp lại động tác đó, thanh niên nhẹ nhàng gọi tên hắn: “Lucy.”
Đại khái chính vì hành động gọi tên cuối cùng này, đã khiến tỳ vết của dục vọng dần dần nhuốm lên tạo vật hoàn mỹ nhất.
Lucy nắm lấy cằm Giang Từ, cúi đầu hôn xuống đôi môi mềm mại vẫn luôn làm hắn dao động không thôi.
Mà thanh niên cũng không hề chống cự, thể hiện thái độ mặc kệ sự đời, thậm chí là còn đưa tay vuốt ve cánh chim trước mắt ngay trong giờ phút nước sôi lửa bỏng này.
Không những không cự tuyệt, mà còn hoàn toàn chủ động trêu chọc.
Thanh niên chủ động thả lỏng khớp hàm, giúp cho Thiên tộc tóc bạc có thể tùy ý đưa lưỡi vào quấy loạn.
Mà người sau lại như tuần sát lãnh địa mà thăm dò từng ngóc ngách bên trong.
Sự đạm mạc của Thiên tộc đã chạy mất tăm rồi, biểu tình của Lucy vẫn nhàn nhạt nhưng đôi mắt dị sắc rõ ràng đã hơi trầm xuống.
Nhưng thần vẫn mỉm cười với hắn, tựa như cho phép hắn được nước lấn tới.
Điều này làm Lucy không có cách nào thoát khỏi tình huống mất lý trí như hiện tại.
Giang Từ thành công dụ dỗ tên Thiên tộc này.
Tạo vật được xưng là hoàn mỹ nhất giờ đây đã lây dính dục vọng, trên gương mặt tuấn mỹ không tì vết của Lucy đang tồn tại hai loại cảm xúc hoàn toàn tương phản.
Vừa lãnh đạm, vừa lâm vào ái/dục một cách rõ ràng.
Nhưng vẻ mâu thuẫn này lại làm người ta khó có thể dời mắt ra khỏi hắn.
Cánh của Lucy một lần nữa vây lấy Giang Từ, hắn áp chế Giang Từ dưới thân mình, Giang Từ tất nhiên là nằm trên cánh của hắn.
Với Giang Từ mà nói đây là một khoảng không gian tối om, tại đây cậu bị những nụ hôn tinh tế rơi xuống khắp người.
Lúc đầu chỉ là nhẹ nhàng hòa hoãn, nhưng sau đó cả thế giới của cậu đều bị Thiên tộc nắm lấy quyền chủ đạo làm cho lắc lư kịch liệt.
Lucy nghe thấy tiếng thở hơi dồn dập của thanh niên, cũng nghe thấy âm thanh nức nở thỉnh thoảng lại xuất hiện trong không gian nhỏ hẹp này.
Nhưng dù có nghe thấy, cánh chim của hắn cùng màn đêm thăm thẳm vẫn luôn ôm chặt lấy đối phương.
Cho đến khi ánh sáng lại tràn đến.
Lần đầu tiên Giang Từ có thể ngủ ngon như vậy trong một đêm mưa.
Khi cậu thức dậy lại nhớ tới việc hôm qua mình dựa vào Lucy mà ngủ, mí mắt đột nhiên nhảy dựng.
Nhưng nếu quay về thời điểm ấy một lần nữa, Giang Từ cảm thấy cậu hẳn là vẫn vì cảm giác an ổn sinh ra ỷ lại trong một nháy mắt đó mà làm ra lựa chọn như cũ.
Sinh hoạt độc lập quá sớm làm Giang Từ không thể nhớ rõ cảm giác ỷ lại vào một ai đó là như thế nào nên trong lòng cậu có chút ngổn ngang.
Con người có thể mềm yếu hay không?
Từ trước đến nay vốn chỉ có đáp án phủ định, nhưng cậu phát hiện ra bản thân lại có biểu hiện như vậy vào tối qua.
Động tác nhỏ của Giang Từ làm Thiên tộc tóc bạc đang dùng cánh ôm lấy cậu mở to mắt và thu lại vòng vây.
Khi đôi mắt dị sắc đối diện với Giang Từ, Lucy đã phân biệt rõ ràng cảnh trong mơ và hiện thực.
Nhận ra biểu tình của Thiên tộc hơi bất thường, Giang Từ lên tiếng gọi hắn: “Lucy?”
Tiếng gọi của thanh niên trùng lên cảnh tượng trong mơ làm ánh mắt Lucy không khống chế được mà lay động.
Lucy rũ mắt không đáp, hắn lặng im mà in hình bóng thanh niên vào trong mắt.
Trong mơ hắn đã...!Cho dù chỉ là giả, nhưng hắn đã khinh nhờn thần.
Cho tới bây giờ, Lucy mới rõ ràng mà ý thức được.
Mỗi khi hắn nhìn chăm chú vào thần, hắn vẫn luôn mang theo phần nào bất kính và tâm tư khát cầu.