Đã qua nửa năm kể từ ngày Lâm Trạch tuyên bố việc Giang Từ có người yêu ra ngoài.
Công việc của một key animatot cũng không hề nhàn rỗi, có đôi khi chạy deadline còn phải tự tăng ca ở nhà mình, mà mỗi khi đến lúc này, Giang Từ luôn bị người yêu nhà mình nhìn chăm chú trong im lặng.
Nếu như bị nhìn quá một phút, Giang Từ sẽ thật tự giác mà quay đầu hôn mặt Lộ Y, sau đó mới tiếp tục làm việc.
Tuy rằng mới qua nửa năm, nhưng Lộ Y đã sớm thích ứng hoàn toàn với thế giới này, hắn dùng tốc độ khó có thể tưởng tượng nổi để tiếp thu tri thức của thế giới mới.
Hôm nay cũng nảy sinh một tình huống không khác gì nhiều, sau khi được hôn mặt trấn an, Lộ Y mở miệng nói: “Ta chuẩn bị thu mua công ty game mà ngài đang làm việc.”
Giang Từ bị sự đột ngột này làm cho sửng sốt, cậu cầm bút trên tay, không nhịn được hỏi: “Vì sao đột nhiên lại muốn làm vậy?”
“Mỗi lần ngài làm việc đều nhìn rất ít khi nhìn ta.” Lộ Y dùng ngữ khí trần thuật đáp, “Sau khi thu mua công ty là có thể sắp xếp cho ngài lượng công việc hợp lý, sẽ không có tình huống cần phải tăng ca nữa.”
“Hoặc là ta có thể mua cho ngài một phòng làm việc cá nhân.”
Tóm lại là muốn làm Giang Từ có đủ thời gian rảnh rỗi, chiếu cố vui thích của mình hắn.
Với gia tài kếch xù mà Lộ Y lợi dụng đầu tư để kiếm ra trong thời gian gần đây, thì chuyện này dễ như trở bàn tay.
Giang Từ không khỏi kiểm điểm lại bản thân, có phải gần đây mình làm người yêu quá là không xứng chức hay không? Có khả năng là khi cậu trầm mê trong công việc đã hơi xem nhẹ Lộ Y...
Tự tìm vấn đề ở bản thân theo thói quen, Giang Từ nghĩ nghĩ, nói: “Vậy em xin phép nghỉ đông nhé?”
“Quên vụ phòng làm việc đi.” Giang Từ muốn đối phương bỏ cái ý tưởng này, “Em xin phép nghỉ đông đi du lịch với anh.”
Lộ Y ầu một tiếng xem như đáp ứng.
Kỳ thật nếu không phải vì hứng thú yêu thích của bản thân, dù Giang Từ định nghỉ mỗi ngày cũng không có vấn đề gì.
Nếu cậu đồng ý ở nhà cho Lộ Y nuôi, Lộ Y lại càng vui vẻ ấy chứ.
Hành động của Giang Từ rất mau lẹ, ngày hôm sau đến công ty liền nộp đơn xin nghỉ đông.
“Anh có muốn đi nơi nào không?” Giang Từ cúi đầu tìm mấy nơi thích hợp để đi trên điện thoại, “Chúng ta có thể đi du lịch một vòng, đi lâu một chút, tầm nửa tháng cũng được.”
Bởi vì muốn bồi thường, kế hoạch của Giang Từ vẫn đặt nguyện vọng của Lộ Y lên hàng đầu.
Lộ Y cũng không để ý là đi chỗ nào: “Ngài chọn là được.”
Để Giang Từ chọn, cậu suy nghĩ rồi lựa chọn du lịch trong nước.
Không để Lộ Y vận dụng năng lực truyền tống, Giang Từ mua vé máy bay vào ba ngày sau.
Đi ra ngoài một cách bình thường mới có cảm giác đi lữ hành, Giang Từ cho là vậy.
Trước khi ra cửa, Giang Từ đặc biệt đưa một cái khẩu trang màu đen cho Lộ Y.
Thật sự là gương mặt này quá có lực sát thương.
Căn cứ vào kinh nghiệm nhiều năm thì che đi sẽ tốt hơn.
Lộ Y lại thuận theo mà tiếp nhận cái khẩu trang, nhưng sau đó lại đeo khẩu trang lên cho Giang Từ.
“Người nhìn ngài sẽ càng nhiều hơn.” Lộ Y hơi rũ mắt, “Ta không thích ánh mắt mà bọn họ nhìn ngài.”
Lộ Y cảm thấy đa số chuyện ở thế giới này đều rất tốt, nhưng cũng có một vài chuyện rất là không ổn, đó chính là thế giới này có rất nhiều người ôm tình cảm yêu mến không an phận với Giang Từ.
Hơn nữa, với người của thế giới này mà nói, loại yêu mến này không bị coi là không an phận, mà chỉ là một loại tình cảm rất bình thường của con người.
Giang Từ bị hành động của đối phương làm cho sửng sốt, chờ phản ứng lại mới sờ sờ khẩu trang trên mặt, bỗng nhiên thấy buồn cười: “Điều này mà cũng đáng để ghen sao?”
“Bởi vì ta cực kỳ thích ngài.” Lộ Y liếc nhìn cậu một cái, bỗng nhiên nói: “Ngài chưa bao giờ ghen vì ta.”
Đầu tiên là thổ lộ thẳng thắn, sau đó lại vòng vèo lên án...!Theo phương diện nào đó thì cũng coi là làm nũng.
Sau khi nhóm quản lý giả dung hợp thành một thân thể hoàn chỉnh, dường như sở trường của mỗi người đều được phát huy làm cho Giang Từ rất khó chống đỡ.
Đại khái là vì các nhân cách đang tự ảnh hưởng lẫn nhau nhỉ.
Bị lên án như vậy, Giang Từ chỉ có thể dỗ dành theo ý đối phương: “Em không ăn dấm là bởi em biết anh chỉ thích mình em thôi, chứ không phải là vì không đủ quan tâm anh đâu.”
Giang Từ biết Lộ Y thích nghe cái gì, vì thế chỉ vào ngực mình nói: “Nơi này rất nhỏ, sau khi anh tiến vào thì không còn đủ chỗ cho người khác vào nữa.”
Lông mi Lộ Y rung động, trên mặt vẫn duy trì sự bình tĩnh: “Chỉ có ta thôi?”
Giang Từ cười với hắn: “Đúng vậy, chỉ có anh thôi.”
Vì khó có thể tin vào tình yêu, đương nhiên Giang Từ cũng khó có thể yêu một ai đó, lượng tình cảm cậu có chỉ đủ cho một người, không còn dư để cho người khác nữa.
“Ngài phải luôn giữ vững suy nghĩ này nhé.” Được thỏa mãn yêu cầu, Lộ Y cúi đầu hôn hôn khóe mắt Giang Từ.
Giang Từ nắm lấy tay hắn, ừ một tiếng.
Kết quả lúc ra khỏi nhà, chỉ có một mình Giang Từ đeo khẩu trang, cậu không lay chuyển được vị người yêu thích ghen nọ.
Giống như Giang Từ nghĩ, cậu và Lộ Y cùng nhau ra ngoài, gương mặt của đối phương thật sự rất gây chú ý.
Từ lúc đến sân bay cho đến khi lên máy bay, dọc đường đi hai người luôn đặc biệt bị người khác chú ý.
Giang Từ cũng đã quen với tình huống này rồi, dù sao thì khi cậu đi một mình cũng rất hay gặp phải tình trạng này.
Nên làm cái gì thì làm cái đó, hai người theo lên máy bay theo thủ tục bình thường, Giang Từ tìm được chỗ ngồi liền bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Đây là thói quen của cậu, lên máy bay liền bắt đầu buồn ngủ.
Lộ Y bên cạnh nhìn cậu đi vào giấc ngủ, chờ đến khi Giang Từ ngủ say thì hơi ngả người cậu sang phía mình, đầu vừa lúc gối trên vai hắn.
Cũng ngay lúc này, một em gái ngồi ở ghế trước của hàng đối diện đã trộm ấn nút chụp.
Cô tắt âm lượng, chụp hai người: một người đang ngủ, một người không hề chú ý đến cô.
Theo lý thuyết là không bị phát hiện, nhưng trong một tích tắc khi cô ấn nút chụp thì nam nhân tuấn mỹ ngồi bên trái bỗng nhiên ngước mắt nhìn cô một cái.
Ánh mắt đạm mạc mà lạnh lùng làm lòng người run sợ, cảm nhận được sự áp bách rõ ràng.
Em gái chụp ảnh này thật sự không có ác ý.
Khi bị phát hiện chụp lén, cô hoảng hốt, nhanh chóng xua tay và nhỏ giọng giải thích: “Thực xin lỗi thực xin lỗi, chỉ là tôi cảm thấy hình ảnh khi hai người ở bên nhau rất đẹp, nhịn không được muốn chụp một tấm.”
Nói xong, cô giơ màn hình điện thoại lên cho đối phương xem, sau đó nhịn đau nói: “Nếu các anh không đồng ý, bây giờ tôi sẽ xóa ảnh ngay...”
Tầm mắt Lộ Y rơi trên bức ảnh, nhìn vài giây, không nói gì mà thu ánh mắt lại.
Tức là đồng ý?
Em gái do do dự dự quay đầu lại, không bị ngăn cản, cô nhanh chóng khôi phục hưng phấn, cúi đầu đánh chữ trên di động, điên cuồng spam trong diễn đàn.
Bánh bao súp a: “Ngọa tào ngọa tào ngọa tào!! Hôm qua không phải nói với các cô là tôi muốn đi thành phố S hay sao.
Bây giờ mới lên máy bay không bao lâu, tôi liền trông thấy một cp thần tiên trên máy bay huhuhuhuhuhu.”
Bánh bao súp a: “Họ đều trông rất dễ nhìn, gương mặt kia thật sự quá tuyệt, dáng người cũng...!Khụ khụ khụ...”
Bánh bao súp a: “Cảm giác liếc mắt phát thôi liền biết ai công ai thụ, cao lãnh công và mỹ nhân thụ!”
Bánh bao súp a: “Không phải là tôi chém gió đâu, cái nhan sắc này mà tiến vào giới giải trí, đảm bảo được tâng là thần nhan ngay, tùy tiện đứng một chỗ là có thể thu hút vô số fan nhan sắc luôn.”
Bánh bao súp a: “Vừa nãy tôi chụp lén bị phát hiện, suýt thì bị ánh mắt người ta dọa chết tươi.
Tôi vốn dĩ cho rằng sẽ phải xóa bức ảnh kia, kết quả người ta lại cho tôi chụp! Tôi vui đến phát rồ rồi!!”
Bạn trong diễn đàn A: “Cạn lời rồi được không?” (chém á)
Bạn trong diễn đàn B: “Mau tung ảnh chụp ra để cùng nhau vui sướng nào.”
Bạn trong diễn đàn C: “Tôi muốn xem xem là thần tiên đến cỡ nào.”
Em gái do dự một chút, đầu tiên nghĩ là phát tán ảnh chụp có phải là không được tốt lắm hay không, sau đó lại nghĩ ảnh này được đương sự đồng ý cho chụp rồi, vậy phát ra ngoài...!cũng không sao nhỉ?
Bánh bao súp a: “Chỉ thưởng thức trong diễn đàn thôi nha, đừng phát tán ra bên ngoài.”
Dặn xong một câu, nữ sinh liền mang theo một chút vội vàng mà chia sẻ tấm ảnh.
Hình ảnh vừa gửi ra, trong nháy mắt, diễn đàn trở nên tưng bừng náo nhiệt.
“Ngọa tào, thật sự là thần nhan!”
“Vị bên phải đang nhắm mắt ngủ, còn mang khẩu trang, nhưng tôi liếc phát liền cảm thấy người ta lớn lên rất đẹp???”
“Chứng tỏ khẩu trang không che được vẻ đẹp của người ta chứ sao.”
“Đôi này đẹp quá đi mất á á.”
Tuy rằng đã nói không được truyền ra ngoài, nhưng điều này giống như việc chia sẻ bí mật của mình cho người khác, một người chia sẻ lại dặn người kia cũng phải bảo mật, sau đó người ta lại làm ra hành động tương tự, vì thế mà dần dần truyền xa hơn.
Giang Từ đang trong cuộc du lịch hoàn toàn không biết gì cả.
Khi Lâm Trạch gọi điện tới, Giang Từ còn đang bị Lộ Y nửa đè lên sô pha trong phòng khách sạn mà hôn môi.
Cúc áo sơmi của cậu đã bị cởi vài nút, bên gáy có thể thấy dấu hôn, đó là vết tích Lộ Y lưu lại tối qua.
Nghe thấy tiếng chuông di động, Giang Từ định rời mặt ra một chút, dừng nụ hôn này lại, nhưng Lộ Y lấy tay đè gáy cậu lại, tiếp tục phủ lên môi cậu, đầu lưỡi vừa linh hoạt vừa mạnh mẽ tùy ý thăm dò trong khớp hàm cậu.
Thật vất vả mới hôn xong, Giang Từ cảm nhận môi dưới đang bị mút vào khẽ cắn một chút, sau đó nghe thấy Lộ Y thong thả cất lời: “Ngài không chuyên tâm.”
Rõ ràng đã là người yêu, Lộ Y vẫn sử dụng xưng hô “Ngài” với cậu, lúc thường còn đỡ, nhưng khi hai người làm chuyện thân mật trên giường mà bị gọi như vậy, làm Giang Từ luôn nhận thấy một loại cảm giác thẹn thùng bí ẩn.
Không nói đến lúc ở trên giường nữa.
Không nghĩ người yêu lại ăn loại dấm kỳ dị như vậy, lát nữa nhất định càng lăn cậu khổ sở hơn, Giang Từ phải biện giải vì bản thân——
“Rất chuyên tâm mà.” Giang Từ nhẹ nhàng chớp mắt, “Nhưng vài phút nữa là phải ra ngoài rồi, vốn dĩ không đủ thời gian để làm tiếp...”
Nói xong, Giang Từ đánh đòn phủ đầu: “Hơn nữa quần áo của em bị anh làm cho nhàu nhĩ, em không thể ra ngoài như thế được, phải sửa sang lại nữa.”
Tiếng chuông cuộc gọi vẫn đang vang lên, Giang Từ duỗi tay sờ di động, lúc này Lộ Y không ngăn cậu nữa, nhưng khi Giang Từ ấn nghe thì lại bắt đầu hôn cổ cậu.
Cũng không chỉ hôn bình thường mà còn liếm và khẽ cắn, thậm chí là mút yết hầu của cậu vào.
Giang Từ không ngăn nổi âm thanh, hừ nhẹ một tiếng.
Còn may Lâm Trạch ở đầu dây bên kia không chú ý tới, anh gấp không chờ nổi mà nói: “A Từ, hai người lên hot search rồi có biết không!”
“Cái gì?” Giang Từ ngơ ngác.
“Hot search ý.” Lâm Trạch lặp lại, “Hot search Weibo, cậu với Lộ Y bị người ta chụp lén ở trên máy bay, ảnh chụp bị truyền lên mạng, ôi ôi cậu tự xem đi.”
Đối phương báo tin xong trực tiếp cúp máy, Giang Từ mở Weibo ra, quả nhiên nhìn thấy ảnh chụp ở hot search thứ hai, tiêu đề của hot search là——
#Những năm đó chúng ta ngẫu nhiên gặp được CP thần tiên#