Editor: Ry
Sau khi nhận quân phục, Cố Tân Di bị Kim Tam Béo xách đi mất.
Đúng vậy, chính là xách đi.
Chuyện là như vậy, Cố Tân Di đắn đo suy nghĩ, thực sự cảm thấy không tốt lắm khi bị Kim Tam Béo xếp vào đoàn ca múa.
Từ sân vận động đi ra, cô ló đầu nhìn xung quanh, khom lưng về một bên chạy trốn.
Cảm giác về phương hướng của cô không được tốt cho lắm, nhưng cũng may Giả Giai nhớ đường, đưa cô tới WC nữ, để cô trốn trong đó một lúc.
Cảm thấy đã đến lúc, Cố Tân Di mạnh dạn đi ra.
Hồ bơi bên ngoài sát tường, cô quay lại soi, vui tươi hắng giọng, hát lên bài quốc ca《Nghĩa dũng quân tiến hành khúc》[1], lại hát vài câu "Dân tộc Trung Hoa đã đến lúc hiểm nguy", đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, bèn đổi thành《Hành khúc giải phóng của quân tình nguyện nhân dân Trung Hoa》.
"Hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, băng qua sông Áp Lục..." Cô hát rất hăng say, còn bóp méo ca từ, "Những bé gái ngoan của Trung Hoa, đánh bại Kim Tam Béo——" (Chú thích: Câu gốc là những bé gái ngoan của Trung Hoa, đồng lòng đoàn kết [2])
[1] Nguyên văn - 义勇军进行曲: là quốc ca của nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa được nhà thơ và soạn giả ca kịch Điền Hán viết lời và Niếp Nhĩ phổ nhạc vào khoảng giữa giai đoạn Chiến tranh Trung–Nhật (1937-1945).
[2] Nằm trong lời bài hát "March of the Volunteers"
Kim Tam Béo đang bước ra từ toilet nam, Cố Tân Di nhất thời tịt giọng, Kim đạo cười lạnh một tiếng, "Hát rất tốt, tiếp tục đi."
Cố Tân Di hát lại một lần nữa: "Đất nước Trung Quốc đã đến thời khắc nguy hiểm nhất..."
Kim đạo nhận xét: "Giọng cũng không tồi, cứ ở lại Đoàn nghệ thuật Hoa mẫu đơn để tỏa sáng, đừng nói tôi lãng phí nhân tài." Sau đó anh ta xách cổ áo cô đi ra ngoài.
Thân hình Tam Béo cường tráng hơn nhiều so với anh Béo, Cố Tân Di cảm thấy anh ta không phải mập giả, thật sự strong, cũng không biết bọn họ sắp xếp thứ tự đại, nhị, tam như thế nào.
Đến lúc này, Cố Tân Di mới nhận ra, còn âm thầm an ủi bản thân, cuối cùng cô không cần tự mình tìm đường về, cũng không sợ lạc đường.
Giả Giai là đồng phạm trợ giúp cô chạy trốn, cô nàng đang uống nước thì thấy Cố Tân Di một tay túm lấy cổ áo, một tay đưa về phía mình, dáng vẻ cầu cứu, cô ấy chỉ có thể yên lặng uống một ngụm nước cho đỡ sợ.
Cố Tân Di vẫn như cũ mong đợi mà nhìn Giả Giai, Giả Giai không đành lòng.
Sau khi cô nàng rút kinh nghiệm xương máu, tự mình làm động tác vẽ chữ thập lên ngực, trao cho cô ánh mắt tự mình cầu phúc.
Dọc đường đi, Cố Tân Di gặp lại Thạch Lỗi, vị đàn anh tốt bụng đã giúp cô mang hành lý vào ngày nhập học.
Cô lập tức nháy mắt giả vờ ngây thơ đáng yêu, khẩn cầu anh ta có thể giúp cô lần này.
Thạch Lỗi dừng bước, hững hờ xoay người đi.
Cố Tân Di khóc không ra nước mắt.
"Đản Đản——" Kim đạo mở miệng.
Cố Tân Di bật ra-đa tìm kiếm cái người được gọi là Đản Đản này.
Thạch Lỗi trượt chân, anh ta thấy chết không sờn mà bước tới, lên tiếng: "Kim đạo khỏe." Anh ta quay mặt đi không nhìn học muội vừa xinh xắn vừa đáng yêu trước mặt.
Kim Tam Béo buông Cố Tân Di xuống, đáp lời: "Đội lễ nghi thiếu người nên anh mang đến cho cậu nè, cậu đem người đi đi.
Mọi việc đều suôn sẻ, ồ, đúng rồi, giọng hát cũng không tệ." Tam Béo nhắc cô, "Thời khắc nguy hiểm của em tới rồi, hát hai câu đi, hát cho Đản Đản nghe thử xem."
Cố Tân Di nhìn vẻ mặt u oán của Thạch Lỗi, ngâm nga hát《Ánh trăng bên hồ sen》: "Cá nhỏ ơi cá nhỏ, cứ chầm chậm chầm chậm mà bơi nhé.
Đản Đản, Đản Đản, hỡi Đản Đản ưu sầu" (Chú thích: ca khúc được trình bày bởi Phượng Hoàng Truyền Kỳ)[3]
[3] Lời bài hát gốc:
...
Hồ sen ơi hồ sen, cứ chầm chậm chầm chậm mà hát
Ánh trăng ơi ánh trăng, cứ chầm chậm chầm chậm mà nghe
Cá nhỏ ơi cá nhỏ, cứ chầm chậm chầm chậm mà bơi nhé
Dịu dàng, dịu dàng hỡi ánh trăng dịu dàng
...!
Kim Tam Béo trầm mặc hai giây, rồi phê bình: "Sai rồi, là Đản Đản, Đản Đản, hỡi ánh trăng Đản Đản."[4]
Thạch Lỗi: "..."
[4] Vì chữ Đản Đản (蛋蛋) và chữ (淡淡) trong lời bài hát gốc có âm đọc giống nhau nên ở đây Cố Tân Di và Kim Tam Béo đang "cà khịa" biệt danh của Thạch Lỗi =)) (tội anh:))
Mới vừa khai giảng, công việc của cố vấn viên chồng chất như núi, vì thế mà Cố Tân Di an toàn thoát khỏi tay Kim đạo.
Thạch Lỗi dẫn người đến khu văn phòng của Hội sinh viên, sắc mặt anh ta biến hóa muôn hình vạn trạng.
Anh ta nắm tay, hít một hơi thật sâu, hỏi: "Từ trên mặt anh, em nhìn ra cái gì rồi?"
Cố Tân Di cách anh ta nửa mét, cô gật đầu.
Thạch Lỗi: "Là gì?"
Trong đầu Cố Tân Di đảo quanh hai chữ "Đản Đản", cô buột miệng thốt ra: "Là Đản Đản ưu sầu."
Thạch Lỗi cảm thấy trong lòng có một đám thảo nê mã [5] gào thét quay cuồng, mang theo một cơn gió mạnh tạo nên một trận Hồng Hoang [6] hừng hực thiêu đốt, Đản Đản, Đản Đản, em gái em đó!
"Khuôn mặt anh tràn đầy tức giận vì bị chà đạp tôn nghiêm, tên gọi bị đùa giỡn, sỉ nhục!"
[5]: Mang ý ĐMM
[6] Nguyên văn-洪荒: theo tôn giáo của con người là thời kỳ đầu tiên bắt đầu tạo ra vạn vật, nó mang nghĩa sơ khai.
Trong văn hóa Trung Quốc, thời hồng hoang là thời Nữ Oa vá trời.
Cố Tân Di rụt rè: "Đặt tên cũng là một kỹ năng sống."
Một chút sức lực còn sót lại bị nghẹn trong lồng ngực Thạch Lỗi, toàn bộ đều bị diệt sạch.
Biểu cảm anh ta suy sụp, lấy lòng mà nói: "Em đừng có gọi anh bằng biệt danh này được không?"
"Vậy thì anh có thể để em đi không?" Cố Tân Di buông tay.
Hai bên nhìn nhau, đạt được sự đồng thuận——
Kim Tam Béo mới là Boss, bọn họ không muốn cả đoàn bị diệt.
*
Cố Tân Di được đưa đến cửa văn phòng của đội lễ nghi, bên trong là tiếng ríu rít của con gái.
Sắc mặt Thạch Lỗi khẽ biến, anh ta hắng giọng sửa sang lại quần áo, nhẹ nhàng gõ cửa.
Một đàn chị có khuôn mặt trái xoan mặc sườn xám mở cửa, liếc mắt một cái: "Ồ, là Đản Đản à-- tới đây làm gì?"
Thạch Lỗi cũng không giận, gọi "Mẫn Mẫn", đỏ mặt khen chị ấy một phen.
Đàn chị Mẫn Mẫn nghịch móng tay không buồn để ý đến anh ta, Thạch Lỗi giống như tranh công, đẩy Cố Tân Di ra.
Lúc này ánh mắt đàn chị sáng lên, nhéo mặt Thạch Lỗi, "Đản Đản giỏi quá, cậu vất vả rồi."
Cố Tân Di liếc mắt nhìn, giờ phút này vẻ mặt Đản Đản tràn đầy khoái cảm được người đẹp đùa bỡn, dục tiên dục tử [7].
[7]Chết mê chết mệt: Ý là ổng đang phê đấy =))
Đàn chị vỗ vỗ mặt anh ta, Thạch Lỗi không quá cam lòng mà quỵ gối.
Cố Tân Di bị dẫn vào một cách không tình nguyện.
Tiến vào, Cố Tân Di mới phát hiện, bên trong có bảy tám cô gái mặc đồng nhất một bộ sườn xám kiểu hoa văn, giúp nhau trang điểm, tóc được búi lên bằng trâm gỗ, trang điểm lộng lẫy, xinh đẹp đến chói mắt.
Mẫn Mẫn đưa cho cô một ly trà sữa, vẻ miễn cưỡng trên mặt Cố Tân Di lập tức bị quét sạch.
Vì trà sữa mà cô hoàn toàn biến thành chân chó, gọi một tiếng "đàn chị" ngắn, một tiếng "đàn chị" dài.
Những người khác cũng rất thân thiện, lôi kéo Cố Tân Di chụp vài bức ảnh tự sướng, còn thêm bạn tốt lẫn nhau.
Các đàn chị đều rất thích Cố Tân Di, vì trong các bức ảnh selfie, cô luôn đứng đằng trước, khuôn mặt to nhất.
Trong lúc trò chuyện, mọi người đều bật cười trước biệt danh xuất thần của Thạch Lỗi, Mẫn Mẫn nhẹ nhàng bâng quơ mà giải thích: "Em có biết cách phát âm khác của từ Thạch không? Trong môn《Quốc ngữ》, giáo sư nói gia đình Thạch Lỗi giàu có, lương thực dư dả, hàng ngàn năm sau, ông ta biến thành Đản Đản."
Cố Tân Di: "..."
Mẫn Mẫn lấy bộ sườn xám còn lại ra khỏi túi, ướm thử lên người Cố Tân Di.
Hôm nay Cố Tân Di mặc một chiếc váy hoa thắt eo, cực kỳ tôn dáng.
Mẫn Mẫn vừa đánh giá vừa gật đầu, tầm mắt cô ấy lướt qua ngực của Cố Tân Di còn "tấm tắc" tán thưởng.
Sau một hồi suy nghĩ, đàn chị Mẫn Mẫn chọn một bộ có kích thước lớn nhất trong ba bộ sườn xám, bảo Cố Tân Di đi thay.
Bởi vì đều là con gái nên để thuận tiện, mọi người chỉ kéo tấm rèm ở ngay góc phòng, bao xung quanh, dùng làm phòng thay đồ.
Cố Tân Di thay quần áo không lâu liền bước ra, trong phòng bỗng chốc yên tĩnh một hồi.
Bộ sườn xám thêu hoa màu xanh vừa vặn tôn lên dáng người của cô, cổ áo đính nút càng tôn lên cần cổ trắng như tuyết, khuôn mặt ngó xung quanh, yêu kiều rực rỡ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, Mẫn Mẫn nhân cơ hội cướp lời trước, "Đừng ngại, đều là con gái, không sao đâu."
Cố Tân Di hơi mở miệng, một lúc lâu sau mới nghẹn ra một câu: "Em......!Em không phải ngại, là không thở nổi..."
Mọi người: "..."
Bộ sườn xám trên người Cố Tân Di đã là bộ rộng nhất của đợt này, nhưng vì dáng người của mọi người đều tương đối thon gầy, nên kích cỡ của sườn xám cũng dao động trong phạm vi đó, số đo không lớn.
Hiện giờ...!đoàn người lại đụng phải khó khăn rồi.
Cái miệng nhỏ của Cố Tân Di vẫn đang nhâm nhi ly trà sữa, hút thạch dừa bên dưới, Mẫn Mẫn nhìn thời gian rồi cầm trà sữa đi.
Mẫn Mẫn: "Không có cách nào khác, chỉ có thể để em bị đói trước, nhịn đói trong bốn giờ, đoán chừng số đo cũng gần như vậy."
Bên cạnh có người nhắc nhở: "Ngực cũng có thể bị đói đến gầy a..."
Miệng Cố Tân Di chứa đầy thạch dừa, vội vàng gật đầu, trông mong mà nhìn Mẫn Mẫn.
Mẫn Mẫn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Bộ quần áo này có độ co giãn.
Trong bốn tiếng đồng hồ, quần áo gần như bị giãn ra, nhưng trước đó, phải đảm bảo bụng em ấy không nhô ra." Chị ấy bóp dẹp ly trà sữa, Cố Tân Di nghe được âm thanh răng rắc.
"Học muội, em cảm thấy đề nghị của chị thế nào?"
Cố Tân Di tức khắc hít sâu một hơi, hóp bụng, chậm rãi gật đầu một cách nặng nề, cắn răng đảm bảo, trước đó còn lén lút ăn miếng thạch dừa cuối cùng.
Quả nhiên, cô đã nói mà, bị Kim Tam Béo xếp vào đoàn ca múa không phải là việc dễ làm.
(┬_┬)
*
Thời điểm Cố Tân Di bị đói đến mức ngực dán vào lưng, cuối cùng cô mới thở ra một cách nặng nhọc.
Ngồi xe đến tòa giảng đường dự lễ, nhân viên phụ trách đang sắp xếp thẻ tên theo thứ tự chỗ ngồi, Kim Tam Béo bận bịu đi kiểm tra một vòng, gật đầu hài lòng.
Cố Tân Di nấp phía sau Mẫn Mẫn, nhưng Kim đạo vẫn nhìn thấy cô, nhướng mày hỏi: "Còn hát được không?"
Cố Tân Di vẻ mặt buồn bã, nhỏ giọng hát: "Cải thìa nhỏ ơi, héo tàn vào đất, hai ba tuổi rồi, đã không còn mẹ..."[8]
[8] Trích trong lời bài hát "Cải thìa nhỏ"(Tiểu bạch thái -小白菜).
Kim đạo ho khan hai tiếng, cũng biết cô gái này bị anh ta hố thảm, ngay cả cơm trưa còn chưa được ăn, anh ta chỉ vào đĩa hoa quả bày trên bàn dành cho giáo sư: "Em đi lấy một cái đi."
Đôi mắt Cố Tân Di gần tối sầm lại rồi, định khom lưng cúi đầu cảm ơn thì Kim Tam Béo bỏ thêm câu: "Nhớ lấy cái nhỏ nhất.
Trái quýt kia hơi chua, không được ngon lắm, em lấy cái đó đi."
Cố Tân Di: "..."
Kim đạo kéo Mẫn Mẫn sang một bên để bàn bạc quy trình.
Mẫn Mẫn là đội trưởng của đội lễ nghi, cũng chính là người đứng đầu đoàn ca múa của Kim Tam Béo, đang học năm ba.
Đối với các cuộc thi và các hoạt động của đội lễ nghi, chị ấy có rất nhiều kinh nghiệm.
Cố cô nương nhìn chằm chằm vào đĩa đầy hoa quả tươi, đôi chân bất động, mùi thơm ngào ngạt xông thẳng vào mũi.
Ô ô ô, rất muốn ăn, cô muốn ăn quả thanh long to to đó, cũng muốn ăn chùm nho óng ánh tím kia.
Cho dù đã đói lả, Cố Tân Di vẫn có tiết tháo——
Cô lấy trái quýt nhỏ nhất.
Nắm chặt trái quýt trên tay, cô lại bày biện đĩa hoa quả một chút để không ai nhìn thấy nó bị thiếu cái gì.
Nhân viên phụ trách tình cờ đặt thẻ tên trên bàn này, Cố Tân Di nhỏ giọng nói lời cảm ơn với cái thẻ tên ấy: "Thưa thầy, cám ơn thầy, em không phải người ăn không trả tiền đâu.
Nếu sau này em có học lớp của thầy, em nhất định sẽ học tốt, tuyệt đối không buồn ngủ."
Cô ngẩng đầu, muốn ghi nhớ cái tên của giáo sư này, chợt hai chữ đập vào đáy mắt cô ——
Tần Trạm.
Đây là lần thứ ba cô nhìn thấy hai chữ này.
Trên bảng thông báo của phòng thí nghiệm Quốc gia Quang điện, tên của anh được viết theo sau một loạt chức vụ; trong tài liệu được xếp lộn xộn, tên của anh toát lên vẻ kiêu ngạo tự nhiên, chữ như rồng bay; mà hiện tại, cái tên trên thẻ được viết ngay ngắn, cẩn thận.
Cố Tân Di suy nghĩ một lúc, im lặng đặt trái quýt nhỏ chua chua về đĩa——
Tần Trạm không dạy học, cũng sẽ không tham gia lớp học của bọn họ.
Đây thực sự là một câu chuyện bi thương.
Buổi lễ khai giảng sắp bắt đầu, Mẫn Mẫn dẫn Cố Tân Di đến một bên đợi lên sân khấu.
Một nhóm giáo sư và học giả tập trung ngồi vào chỗ.
Cố Tân Di cảm nhận được những ánh mắt như có như không đang nhìn mình.
Cô ghé mắt tìm kiếm, lại nhìn thấy Tần Trạm trong đám người, anh đi cuối cùng, so với thời điểm hai người gặp nhau có chút khác biệt.
Hôm nay anh mặc một thân tây trang, đeo cà vạt, quần áo được cắt may tôn lên bờ vai rộng, eo hẹp, đôi chân dài.
Dưới ánh đèn nhu hòa trong phòng, anh tựa như viên ngọc mờ mờ ảo ảo.
Cô thoáng sửng sốt, nghĩ đến trái quýt nhỏ, rồi còn bát bánh bao súp ngon lành vào buổi sáng, cô cảm thấy bộ dạng của anh thật xứng với câu "sắc đẹp thay cơm", bụng của cô tựa hồ không còn đói bụng nữa, Cố Tân Di đứng thẳng người.
Tần Trạm cúi đầu dừng bước, Cố Tân Di không nhìn rõ vẻ mặt của anh, chỉ thấy ngón tay anh xoa nhẹ huyệt thái dương.
Ngay sau đó, anh lại đút tay vào túi, cất bước, ngồi vào chỗ của mình.
Phó Bí thư Đoàn trường chủ trì buổi lễ khai giảng, sinh viên từ hậu trường tiến vào, mấy trăm cái ghế dựa, chật kín không còn chỗ ngồi, dòng chữ "Học viện Khoa học và Kỹ thuật thông tin Quang điện" cứ hiện lên trên màn hình LED.
Dù đây chỉ là lễ khai giảng, nhưng cánh cửa mang tên đại học dường như đã hoàn toàn rộng mở đối với tất cả mọi người.
Cố Tân Di dẫm lên đôi giày cao tám phân, vỗ đỏ cả tay.
Lúc đàn anh ưu tú phát biểu, Cố Tân Di nhìn thấy một người quen thuộc—Thạch Lỗi.
Sau khi mặc áo sơ mi cùng với áo vest, trông anh ấy khá anh tuấn, lời phát biểu cũng mạnh mẽ hùng hồn, nhưng nhớ tới biệt danh "Đản Đản", Cố Tân Di bèn cảm thấy mọi thứ như vỡ mộng.
Kim Tam Béo tận dụng thời gian nhanh chóng triệu tập Đoàn ca múa Hoa mẫu đơn của mình: "Nhanh nhanh nhanh, các cô gái, mau đến hậu trường cầm hoa—"
Anh ta sắp xếp thứ tự một lần nữa, Cố Tân Di đứng ở chính giữa.
"Đợi lát nữa em hãy tặng hoa cho giáo sư Tần Trạm, hiểu không? Chính là cái người đẹp trai nhất ấy, ngàn vạn lần đừng đưa sai a.
Em chính là trụ cột của Đoàn ca múa Hoa mẫu đơn của chúng ta.
Nhất định phải cười, phải cười thật xinh đẹp, để giáo sư Tần thấy khoa Quang điện của Khoa Đại nhà chúng ta không chỉ có tài mà còn có sắc! Nếu giáo sư Tần vui vẻ, trở về, anh đây sẽ bao em một tuần cơm trưa, 35 cái căn tin, tùy em chọn! "
Cố Tân Di: "...Thành giao!"
【Nhật ký tỏ tình】:
Giày cao gót tám phân, làn váy mười centimet đến đầu gối, sườn xẻ tà hai mươi ba centimet.
Vòng eo (dừng lại, gạch đi), ngực (dùng sức gạch đi)
Khi trông thấy dáng vẻ cô ấy mặc sườn xám——
Xinh đẹp đến nỗi khiến tôi...
Sinh ra phản ứng sinh lí..