Hướng Dẫn Trêu Chọc Đàn Ông

.

Hà Lập Hâm trở lại chỗ ngồi của mình, hai cô nàng gợi cảm lập tức đi lên, ôm cánh tay anh ta, khe rãnh bầu ngực bị áo ngực bó sát chen lấn ra như có như không ma sát trên làn da anh ta. Hà Lập Hâm uống một ngụm rượu, ánh mắt đảo qua một mảnh phong cảnh tươi đẹp phía dưới: "cup D?"

Cô gái liền dỗi hờn đập một cái vào ngực anh ta: "Anh thật xấu, như vậy cũng có thể cảm giác được!"

Hà Lập Hâm nở nụ cười, không nói gì, tùy ý để cô ta dính vào.

Quản lý Vương trơ mắt nhìn Hà Lập Hâm bị bóp bẹp bên cạnh Trâu Dung Dung, bưng hai ly thủy tinh đến, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

"Dung Dung, vừa rồi tôi nặng lời rồi, cho tôi xin lỗi cô. Chúng ta là công ty đứng đắn, các cô không giống với những tiểu thư này, mấy người đó buôn bán, chúng ta chỉ là tiếp khách hàng ăn một bữa cơm mà thôi, đúng không? Tôi cũng không muốn phải bức cô, nhưng mà khách hàng gọi tên muốn uống với cô một ly, tôi không nể mặt cũng không phải đúng không?" Quản lý Vương ưỡn mặt, nhẫn nại nói: "Như thế này đi, cô kính Hà tổng một ly rượu, uống xong tôi sẽ để cô tự do về nhà, thế nào?"

Trâu Dung Dung đang lo lắng vì Lương Kiều sẽ qua đây ngay lập tức, nghe xong lời này cắn môi suy tư mấy giây, cuối cùng thỏa hiệp: "Ông nói thế, vậy thì một ly, uống xong sẽ đi!"

"Được được được, uống xong sẽ đi!" Quản lý Vương cười ha hả phụ họa.

Không phải chỉ là kính tên cặn bã Hà Lập Hâm kia một ly rượu sao, dù sao vẫn tốt hơn so với để Lương Kiều vào đây nhìn thấy những hình ảnh buồn nôn này.

Trâu Dung Dung hình thành tâm lý cho mình xong, thở ra một hơi, đứng lên như tráng sĩ chịu trận, sau đó nhận ly rượu từ trong tay quản lý Vương.

Còn chưa cầm chắc, hai ly rượu đã bị người khác cướp đi, cùng lúc đó giọng nói của Lương Kiều vang lên bên tai, dường như còn mang theo hơi ẩm: " Rượu này tôi thay cô ấy uống."

Hai người Trâu Dung Dung và quản lý Vương còn chưa kịp phản ứng, Lương Kiều đã hơi ngửa đầu uống sạch ly rượu, sau khi uống xong còn nâng ly rượu quơ quơ về phía ông ta.

Trâu Dung Dung ngẩn người: "Lương Kiều, chị..."

Bên này Trâu Dung Dung vừa đáp lại, lại đã có người khác dính vào, quản lý Vương vốn rất mất hứng, nhíu lông mày quay đầu, nháy mắt thấy rõ người mới đến, đôi mắt lập tức sáng lên. Cô gái mảnh mai xinh đẹp như thế này từ đâu ra vậy!

Vóc dáng ít nhất một mét bảy, hai đùi thon dài dưới váy phải đến 40 tấc*, trong không khí tràn ngập xa hoa lãng phí này đi tới đi lui, vô cùng chọc người; tóc quăn tự nhiên xoã tung, giống như hời hợt chăm chút qua, lại mang cảm giác lười biếng gợi cảm; ngũ quan đoan chính mang theo chút anh khí, đôi mắt hơi vểnh lên phi thường dễ thương, trên người chỉ mặc váy liền thân và áo gió vô cùng đơn giản, cũng mang đến cảm giác phong tình vạn chủng.

*1 tấc= 10 cm, 40 tấc= 4m ???? 0_0

Người con gái trưởng thành mê người đến mức này, còn mỹ hơn mấy cô gái trẻ ông ta có rất nhiều!

Uống rượu xong rồi, Lương Kiều kéo Trâu Dung Dung muốn đi, người đàn ông mạnh mẽ lúc nãy lập tức kéo lấy cổ tay Trâu Dung Dung, thái độ rất kiên quyết: "Cô ấy vẫn không thể đi."

Hình như Trâu Dung Dung bị làm cho đau, kêu một tiếng, lông mày Lương Kiều lập tức nhíu lại, lạnh lùng nói: "Buông cô ấy ra!"

Người đàn ông đó còn không động đến một cái, ánh mắt quét qua khuôn mặt cô, mang theo vẻ vô cùng khinh thường.

Lương Kiều bắt lấy một ngón tay của hắn ta, nhanh chóng bẻ quặt ra phía sau. Người đàn ông đó kịp thời buông lỏng tay, cổ tay vặn một cái đã thoát ra khỏi tay cô, sau đó dễ dàng nắm ngược lại cổ tay cô, mỉa mai cười một tiếng, đồng thời dùng sức nhéo một cái. Lúc này Lương Kiều kêu lên một tiếng đau đớn, cánh tay thiếu chút nữa bị hắn bẻ gãy.

Mẹ nó, thế mà đụng phải một cao thủ!

"Buông tay buông tay, đừng làm mỹ nữ bị thương." Quản lý Vương kịp thời nói. Người kia nhìn Lương Kiều một cái, theo lời buông tay, lui về sau một bước, vừa vặn ngăn cản bên cửa.

Quản lý Vương nuốt một ngụm nước bọt, khó nén được ngạc nhiên mừng rỡ quan sát Lương Kiều, hỏi Trâu Dung Dung: " Vị này là?"

Lương Kiều đang vân vê cổ tay, nghe vậy khóe miệng nhếch lên, mang theo chút hứng thú nói: "Mẹ của cô ấy."

"Ha ha ha ha, mỹ nữ thật biết nói đùa!" Quản lý Vương đương nhiên không tin: "Tôi từng tuổi này, vẫn còn chút khả năng phân biệt, hai người là chị em đúng không, lớn lên trông rất giống nhau đấy, tính cách cũng tương tự đủ cay độc! Chậc chậc, cha mẹ hai cô thật là có phúc khí, sinh được hai chị em xinh đẹp thế này, đời trước nhất định tích lũy đại đức !"

Quản lý Vương khen tặng theo thói quen, không tới Trâu Dung Dung vừa nghe mấy lời này sắc mặt trầm xuống, còn trừng mắt liếc ông ta một cái. Lương Kiều ngược lại không có phản ứng gì, một bên suy nghĩ làm cách nào để mang Trâu Dung Dung đi, một bên lo chu toàn với ông ta.

"Ngài nói chuyện phiếm như thế, vừa nhìn đã biết quý nhân làm ăn lớn, quý danh là gì vậy?"

"Không dám họ Vương." Quản lý Vương cười tủm tỉm sờ sờ ót, móc ra một tấm danh thiếp đưa cho cô: "Để cho thuận tiện thì dùng danh thiếp được không?"

"A, thì ra là Vương quản lý nổi tiếng sắc sảo trong giới giải trí đó sao, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu." Lương Kiều nhìn lướt qua danh thiếp nói: "Ngại quá, tôi chỉ đi làm, không có danh thiếp."

"Không liên quan không liên quan, có thể biết Trâu tiểu thư là vinh hạnh của tôi, có việc gì thì cứ gọi điện cho tôi." Quản lý Vương tương đối hòa ái.

"Ngài thật sự là người tốt đấy!" Lương Kiều cũng không chỉnh ông ta, cười đến có bao nhiêu ngọt ngào thì có bấy nhiêu ngọt ngào: "Nếu vậy thì, ba mẹ còn chờ chúng tôi về nhà ăn cơm đấy, tôi dẫn em gái về trước, hôm nào chúng ta lại tán gẫu?"

"Chao ôi chao ôi chao ôi, cái này không thể được!" Quản lý Vương nhìn thoáng qua Hà Lập Hâm ở bên cạnh, sau đó hạ thấp giọng, vẻ mặt khó xử nói với cô: " Hà tổng bên kia đã nói muốn uống một ly với Dung Dung, mấy người đó đều là khách hàng lớn của công ty chúng tôi, hai người mà đi tôi biết ăn nói sao với họ đây."

Lương Kiều nhìn theo phía ông ta liếc nhìn, trong phòng rất tối, chỉ loáng thoáng nhìn thấy trai gái quấn lấy nhau như dây leo.

"Không uống thì như thế nào?" Cô nhìn qua quản lý Vương.

Đối phương cười ha ha một tiếng, không trực tiếp trả lời, chỉ như có như không nhìn lướt qua cửa sổ.

Lương Kiều lặng lẽ nhếch miệng, đứng bên kia là một người đàn ông khỏe mạnh thân thủ không tệ, cô biết rõ."Được rồi, tôi sẽ uống với hắn, coi như cho quản lý Vương ông chút mặt mũi ."

"Cảm tình nào có tốt như vậy!" Quản lý Vương cười đến híp mắt lại: "Dung Dung còn nhỏ, cô gái trẻ uống rượu cũng không quá thích hợp, cô nói đúng không."

Ly rượu còn bưng ở trong tay, Lương Kiều nhìn vào chỗ mấy người đó mấy lần, để phòng ngừa vạn nhất, cố ý dùng giọng nói mà quản lý Vương vẫn có thể nghe được: "Dung Dung em đi ra ngoài trước chờ chị đi, chị xong sẽ ra ngay."

Trâu Dung Dung tự nhiên không muốn mình chạy trước, lời cự tuyệt còn chưa nói ra miệng, thấy Lương Kiều ra hiệu bằng mắt cho mình, lại yên lặng nuốt trở vào. Cô thuận theo ý tứ của Lương Kiều đi về phía cửa, người đàn ông to lớn kia vẫn ngăn ở cửa, có ý không để cho người ta ra ngoài.

Lương Kiều chuyển hướng quản lý Vương, mỉm cười: " Quản lý Vương..."

Quản lý Vương hiểu ý của cô, cười cười, gật đầu với người vệ sĩ đứng trước cửa, hắn lập tức tránh ra.

Trâu Dung Dung do do dự dự, Lương Kiều cười trấn an với cô, nhỏ giọng nói: "Tống Bắc chờ ở cửa, hai người các em nhanh trở về trường học cho chị, buổi sáng ngày mai chị sẽ gọi điện thoại cho Tống Bắc, không đi học thì xem như em chết rồi!"

"Hà Lập Hâm ở bên trong." Trâu Dung Dung khẽ cắn răng nói: "Chính anh ta muốn em uống rượu."

------------------------------------------------------------

Lương Kiều quả thực sững sờ một lúc, rất nhanh phục hồi tinh thần lại, sắc mặt bình tĩnh cười cười: "Không cần lo lắng."

Phòng bao rất lớn, ở trung tâm là cảnh tượng xa hoa lãng phí, việc vừa xảy ra ở chỗ tối là việc nhỏ không ai chú ý tới, hoặc là chú ý tới, nhưng cũng không quan tâm.

Lương Kiều bưng rượu đi đến, liếc mắt đã nhìn thấy Hà Lập Hâm đang ôm vũ nữ hôn đến chết đi sống lại, một bàn tay đã thò vào dưới váy của cô nàng ấy .

Có lẽ vì nhìn thấy ánh mắt của cô, Hà Lập Hâm đang chìm đắm trong ôn nhu nâng nâng mí mắt, thấy thần thái trong mắt cô như thể gặp quỷ, mặt tràn đầy kinh hoảng, đẩy vũ nữ mềm nhũn trong ngực mình ra theo bản năng, dùng sức lớn đến nỗi trực tiếp đẩy người từ trên ghế sofa xuống nền đất.

Vũ nữ sợ hãi kêu một tiếng té xuống, mặc dù ngã xuống thảm đệm rất dày, nhưng cái mông cũng rất đau, có lửa giận cũng không dám phát ra, chỉ có thể ai oán nhìn Hà Lập Hâm, giọng nói ủy khuất: "Hà tổng..."

Động tĩnh chỗ này có hơi lớn, mấy ngươi đàn ông đang vui đùa với vũ nữ đều nhìn lại. Hà Lập Hâm lau môi đang ướt át của mình, nhìn Lương Kiều, thân thể động động, có chút dáng vẻ không biết phải làm sao.

Lương Kiều cũng nhìn anh ta, sắc mặt lạnh nhạt, không có gì khác so với nhìn người xa lạ.

Quản lý Vương cũng không rõ chuyện đang xảy ra lắm, mỹ nữ này xinh đẹp như vậy, không phải là làm cho Hà tổng kinh ngạc tới mức này chứ? Tròng mắt ông ta chuyển động, cười cười giải vây hộ Hà Lập Hâm: "Đây là người mẫu mới ký của công ty chúng tôi, muốn tới đây kính Hà tổng một ly rượu, mọi người tiếp tục uống, tiếp tục uống." Ông ta đẩy Lương Kiều: "Nhanh đi đi!"

Trong ánh mắt chờ mong của quản lí Vương, Lương Kiều đi lên phía trước hai bước rồi dừng lại, đột nhiên mở miệng, dùng âm thanh không lớn không nhỏ nói: "Hà tổng có cái gì tốt mà kính ." Hắn ta có bao nhiêu phân lượng, không người nào có thể rõ ràng hơn cô.

Giọng điệu của cô hết sức chậm rãi, từng chữ lại rõ ràng, chuẩn xác rơi vào trong lỗ tai những thứ kia dựng thẳng lên từng cơn từng cơn.

Hà Lập Hâm nghe vậy lông mày co rút, đứng lên: "Em..."

Lương Kiều không thèm quan tâm đến hắn ta, ánh mắt đảo một vòng xung quanh mọi người đang ở chỗ này, cuối cùng dừng lại ở người đàn ông duy nhất không có người phụ nữ nào bên cạnh. Người này liên tục cúi đầu nghịch di động, động tĩnh bên này lớn như vậy, thậm chí anh ta còn không ngẩng đầu nhìn qua một cái, giống như không nghe thấy bất cứ thứ gì cả.

Chạy đến chỗ này ngồi nghịch điện thoại, thật không phải người bình thường. Làm cho cái chỗ thối nát này có chút trong sạch, Lương Kiều không khỏi nhìn anh ta nhiều hơn vài lần. Một thân áo sơ mi đen quần tây, hai chân thon dài vắt chéo lên nhau, đầu cúi thấp, đầu tóc hơi dài, cũng có chút loạn, đằng sau đầu có vài sợi dựng đứng lên, nhìn lại thấy có hơi ngốc một chút.

Ma xui quỷ khiến, Lương Kiều nâng ly rượu đến gần anh: " Anh đẹp trai này, có hứng thú uống một chén hay không?"

“Vị gia này không phải là người mà cô có thể chọc vào đâu!” Quản lý Vương không khỏi kinh hoảng sợ hãi trừng lớn mắt. Chỉ là ông ta còn chưa kịp ngăn cản, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng cười khẽ, có người không đếm xỉa tới đánh giá một câu: "Có chút ý tứ!"

Quản lý Vương vô thức nhìn sang, thấy Cao Hàn mang theo ánh mắt cảnh cáo, ông ta liền rụt cổ, lui về phía sau môt bước.

Vị gia này không thể trêu vào đâu QAQ...

Lương Kiều nghe thấy tiếng nói quay đầu lại, thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi xám, nút áo của anh ta đã bị cởi ra quá nửa, có một bàn tay trắng nõn đang vuốt ve ở trong vạt áo của anh ta. Thấy cô nhìn mình, người đàn ông nâng ly lên từ đằng xa, trên mặt rõ ràng là hứng thú tràn trề.

Nhưng mà người đàn ông bị cô nhờ làm trung gian kia lại không có bất kỳ phản ứng nào. Trong nháy mắt Lương Kiều đã hoài nghi có phải thính lực của anh ta có vấn đề hay không, thật sự không nghe được âm thanh nào, cho nên mới có thể nghịch điện thoại trong khi bên cạnh đang hỗn loạn như thế này.

Có lẽ bởi ánh mắt của mọi người quá mức nhiệt liệt, rất lâu sau, cuối cùng người đàn ông mới động đậy một chút.

Chỉ thấy anh ta nhếch miệng để cái chân kia xuống, tùy ý nhấc lên, động tác nhàn nhã tự tại, hơn nữa lại khoe được đôi chân vô cùng thon dài. Trong nháy mắt Lương Kiều có chút thất thần, ánh mắt đảo quanh đùi thẳng tắp của anh ta hai vòng, mới chậm rãi dời đi.

Không biết từ lúc nào anh ta đã ngẩng đầu lên, nhướng một bên lông mày, khóe miệng khẽ cong lên, mang theo một chút lưu manh cười xấu xa.

Vẻ ngoài rất đẹp trai, trong lòng Lương Kiều đánh giá.

Chỉ là khi chống lại cặp mắt kia, trong lòng cô khẽ chấn động một chút.

Không thể phủ nhận cặp mắt kia rất đẹp, to mà sáng, lông mi hình như rất dài, nhưng mà con mắt dẹp như vậy hình như lại quá sắc bén, giống như rất bướng bỉnh không tuân theo, mang theo cảm giác vô cùng bức bách.

Vẻ mặt anh ta rõ ràng đang cười, nhưng đáy mắt lại là một mảnh lạnh lùng, con ngươi thâm trầm trong bóng tối lộ ra vẻ tĩnh mịch khó dò.

Sau quãng thời gian giằng co có vẻ hơi dài, cuối cùng anh ta cũng mở miệng, hai cánh môi mỏng khẽ đóng khẽ mở, nhẹ nhàng phun ra một câu nói, giọng điệu êm dịu , nghe vào tai mới biết giống như nặng ngàn cân.

"Chưa từng có người dám mời rượu tôi, mà lại đứng ."

Trong nháy mắt phòng bao đang ồn ào bỗng yên tĩnh trở lại, không biết từ đâu truyền đến tiếng hít vào, Lương Kiều có thể cảm giác được tất cả các loại ánh mắt từ bốn phương tám hướng bắn tới, nhất là ánh mắt của Hà Lập Hâm ở bên phải, dường như dán chặt vào trên người cô, hoàn toàn không có biện pháp khinh thường.

Sau vài giây, Hà Lập Hâm ngồi xuống một lần nữa, ngoắc ngoắc tay, người phụ nữ bị đẩy ra lúc trước lại nhào vào trong lòng hắn ta. Anh ta đưa mắt nhìn Lương Kiều lần nữa, cũng giống như những người khác đang ở đây, khoanh tay mang vẻ mặt xem kịch vui.

Tất cả mọi người đang chờ xem cuộc vui, loại tình huống này căn bản Lương Kiều không có bậc thang có thể xuống, tình huống có chút khó xử.

Nhưng mà quản lý Vương còn khẩn trương hơn cô, người đàn ông kia vừa mở miệng thì bụng bia của ông ta đã run lên, theo phản xạ có điều kiện đã muốn quỳ xuống. Không cho đứng mời rượu, không phải là bảo phải quỳ đấy sao!

Không hiểu đầu óc người phụ nữ này có vấn đề hay con mắt có vấn đề, bên trong nhiều người như thế này, tại sao hết lần này tới lần khác lại đi trêu chọc người khó chơi nhất chứ? Quản lý Vương nuốt nuốt nước bọt, lại lui về phía sau mấy bước, như muốn trốn tránh ở trong bóng tối kia.

Ở giữa tầm mắt của mọi người, Lương Kiều đứng ở vị trí khuất bóng, cô và người đàn ông kia lẳng lặng nhìn nhau. Rất lâu sau, cô mím môi, bước về phía trước một bước.

Đối phương ngửa đầu dựa vào trên ghế sofa, con mắt vẫn chăm chú nhìn cô như trước, ánh mắt không có chút nào dao động.

Lương Kiều nhấc chân, trực tiếp dạng chân ngồi trên đùi anh. Sau đó rốt cuộc cũng thấy trong mắt anh có một chút dao động như mong muốn.

Cô ngồi trên đùi anh, độ cao phù hợp để nhìn thẳng anh. Dường như hai người đang phân cao thấp, con mắt nhìn thẳng đối phương, không nháy mắt đến một cái. Đuôi lông mày của người đàn ông nhẹ nhàng giương lên, trong mắt chậm rãi lộ ra ý cười sâu xa.

Lương Kiều giơ giơ ly rượu với anh, cười đến phong tình vạn chủng.

"Như thế này mới phải chứ?"

Tác giả có lời muốn nói: Lương Kiều: Người đàn ông này đã bắt đầu cưỡng bức, mọi người chạy mau! ( ̄~ ̄ )

Quan Hành: Người phụ nữ này đã bắt đầu phóng đãng, mọi người mau che đôi mắt! (*/ ω╲* )


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui