Vì lời nói kia của Tống Hạo Hiên mà mẹ Trần không muốn chào đón anh, nhưng cũng không thể quay lưng lại với con gái duy nhất của mình, hơn nữa bây giờ Trần Khả Nhân đang mang thai nên bà không thể không gật đầu đồng ý hôn nhân của bọn họ.
Tống Hạo Hiên sớm biết mẹ Trần sẽ đồng ý, trái lại hiện giờ anh cảm thấy mình may mắn khi để Trần Khả Nhân có thai trước, nếu không thì cũng không thể vượt qua cửa ải mẹ vợ này dễ dàng được.
Đặc biệt là lúc thời điểm cấp bách, không dùng chút sức thì không xuôi chèo mát mái nổi…
Trước đó Trần Khả Nhân còn lo lắng mình không đủ tuổi, ai ngờ Tống Hạo Hiên đã gọi một cuộc điện thoại ở cục dân chính, không đến nửa giờ đồng hồ sau bọn họ nhận được cuốn sổ màu đỏ.
Cô luôn có cảm giác rằng mình đồng ý lấy giấy đăng ký với Tống Hạo Hiên quá dễ dàng.
Sau khi thành công lừa gạt được cô vợ trẻ về tay thì Tống Hạo Hiên mới phát hiện có vẻ như cô dâu nhà mình chưa chính thức gặp gia đình của mình… Rồi đợi lúc Trần Khả Nhân đi đến nhà họ Tống thì biểu hiện trên mặt kia, ừ, cũng là có thể tự tưởng tượng được…
Tuy Trần Khả Nhân là cô con dâu mới, nhưng vì cô mang mang thai nên khi vừa vào cửa lại trở thành người quý giá nhất nhà họ Tống.
Sau bốn tháng, cả nhà từ trên xuống dưới đều hận không thể vây xung quanh cô, cứ như là nhìn thấy châu báu quý hiếm.
Trái lại thì Tống Hạo Hiên là người chồng danh chính ngôn thuận nhưng lại không thể chạm vào một góc áo của vợ mình.
Cuối cùng có một ngày, Tống Hạo Hiên thừa dịp không có người lớn ở trong nhà thì lừa vợ mình chạy trốn.
Trần Khả Nhân cảm thấy buồn cười khi thấy dáng vẻ như trút được gánh nặng của anh, trong khoảng thời gian này cô rất được nuông chiều nên bây giờ lại không hề thấy sợ Tống Hạo Hiên, còn dám mở miệng nói đùa: “Nếu là người khác nhìn thấy dáng vẻ này của cậu ba nhà họ Tống danh tiếng lừng lẫy thì chẳng phải cười đến rụng răng luôn hay sao?”
Tống Hạo Hiên thấy vợ mình than thở về hành động bất chính của mình, nhưng trên mặt lại không nhịn được mà cưng chiều nói: “Em còn nói anh sao, anh đã không được ở riêng với em suốt hai tháng lẻ ba ngày rồi.”
Trần Khả Nhân vô tội nháy mắt: “Em cảm thấy ở chung với bà nội và mẹ cũng không tệ.”
Vẻ mặt Tống Hạo Hiên trở nên lạnh lùng, không thèm nhìn cô, cứ như là một đứa trẻ đang giận dỗi.
Trần Khả Nhân vụng trộm cười cười, thật vất vả mới ngừng cười được, bàn tay nhỏ của cô chọc anh một cái: “Anh Tống? Anh Tống! Anh Tống đừng tức giận, anh là người lớn có lòng bao dung lớn lao, không cần phải tức giận với một kẻ nhỏ bé như em.”
Tống Hạo Hiên nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn là không chịu đựng được mà vỗ nhẹ bờ mông cô một cái: “Thật sự là càng ngày càng tệ, còn dám gọi anh là anh Tống à?”
Trong mắt người đàn ông lóe lên một tia sáng mà cô rất quen thuộc, trái tim đập mạnh một cái, cô không còn dám trêu chọc anh, tùy tiện chuyển một đề tài để dời đi sự chú ý: “Anh nói thử xem tại sao bà nội và mọi người cứ nhìn chằm chằm bụng em thế?”
Cô đã tò mò vấn đề này rất lâu, rõ ràng hai người chị dâu trong nhà cũng đã sinh vài đứa trẻ nhưng hết lần này đến lần khác bà nội Tống và mẹ Tống cứ nhìn đứa trẻ trong bụng cô như vật lạ, nếu không thì Tống Hạo Hiên cũng không cần dẫn cô chạy trốn mới có thể ở riêng với nhau.
Tống Hạo Hiên nghe cô hỏi thế thì không khỏi sờ bụng cô với vẻ mặt hiếm thấy, chậm rãi nói: “Vì em mang thai một bé gái!”
Vẻ mặt Trần Khả Nhân như đang ở trong sương mù, tất nhiên là cô biết mình mang thai một bé gái, nhưng vấn đề là tại sao bọn họ lại yêu thích bé gái như vậy?
Tống Hạo Hiên thân mật sờ mũi cô: “Thật ngốc! Bà nội anh chỉ sinh hai người con trai là bố anh và bác cả, bà vẫn luôn muốn có một bé gái, nếu không em cho rằng tại sao bà lại cưng chiều chị anh như vậy? Còn về mẹ anh, bởi vì mặc kệ là chị anh hay hai người chị dâu đều sinh một bé trai.
Bé trai càng nhiều, bọn họ liền càng muốn có một bé gái, nhưng hết lần này đến lần khác bọn họ vẫn đều sinh là một bé trai… Cũng may em mang thai là một bé gái.”
Trần Khả Nhân kinh ngạc mở to mắt, sau đó cười nói: “Vậy chẳng phải khi con gái mình sinh ra đời thì sẽ được cả nhà cưng chiều sao?”
Tống Hạo Hiên nhíu nhíu mày, vẻ mặt tự đắc: “Đó là đương nhiên, đây chính là con gái của anh, khi sinh ra anh phải cưng chiều yêu thương con bé!”
Hai người lại thân thân mật dính lấy nhau cùng nói chuyện phiếm, Tống Hạo Hiên nhìn vợ mình ngày càng đầy đặn mà máu nóng dâng lên, bàn tay cũng không thành thật mà thừa dịp Trần Khả Nhân không chú ý mà chui vào vạt áo, nắm một bên ngực của cô.
Tống Hạo Hiên thấp giọng nói: “Bé ngoan, em lại lớn lên không ít… Lại vừa lớn vừa mềm… Sau khi sinh đứa trẻ xong, anh nhất định phải nếm thử hương vị… Chắc chắn rất thơm, rất ngọt…”
Trần Khả Nhân lại không suy nghĩ giống như Tống Hạo Hiên, người ta thường hay nói phụ nữ có thai đều dễ đa sầu đa cảm nên cô cũng không ngoại lệ.
Vừa rồi cảm thấy con gái mình có người cưng chiều, yêu thương rất tốt, bây giờ lại nhíu mày nói: “Hạo Hiên, như vậy không được! Lỡ sau này con gái chúng ta bị chiều đến hư thì sao đây? Em sợ con bé sẽ bị chiều hư mất!”
Động tác của Tống Hạo Hiên dừng lại, trong lòng lại ghen tị với đứa trẻ chưa sinh ra, sau đó anh lao thẳng đến chặn môi cô để cô không nói chuyện liên quan đến đứa trẻ nữa, anh mơ hồ nói với Trần Khả Nhân: “Bé ngoan yên tâm đi, còn có anh đây, anh sẽ không để cho con gái học thói xấu… A, thừa dịp cơ hội khó có được này, chúng ta hãy làm việc gì đó có ý nghĩa hơn được không… Bé ngoan, anh rất nhớ em…”
Người đàn ông ồn ào một trận như vậy nên dĩ nhiên Trần Khả Nhân cũng không thể nghĩ đến chuyện khác, mơ mơ màng màng thuận theo tay của người đàn ông mà sờ soạng ở phía dưới, theo sau đó là người đàn ông hài lòng khẽ rên lên một tiếng…
Tất nhiên thì cuối cùng Tống Hạo Hiên không dám làm gì quá mức, chỉ là lướt qua thôi, sợ sẽ làm Trần Khả Nhân bị thương.
Ngày dự sinh của Trần Khả Nhân càng ngày càng gần thì cô và Tống Hạo Hiên cũng thảo luận về chuyện hôn lễ.
Lúc trước không phải là bọn họ không nghĩ đến chuyện tổ chức hôn lễ, nhưng mà bác sĩ riêng của nhà họ Tống đã kiểm tra Trần Khả Nhân và nói phụ nữ mang thai có phần yếu ớt nên nghỉ ngơi nhiều, dưới tình trạng như vậy thì tất nhiên là bọn họ sẽ không dám tổ chức hôn lễ.
Phải biết rằng nhà họ Tống khác với gia đình bình thường khác, tổ chức hôn lễ cũng không phải là một sự kiện bình thường, trong đó liên quan đến rất nhiều mặt, chỉ việc sắp xếp chỗ ngồi cho khách mời đã chuyện hao tâm tổn trí.
Cho nên cuối cùng bọn họ quyết định chờ đến Trần Khả Nhân sinh xong và ra tháng thì mới tổ chức hôn lễ, như vậy sẽ có nhiều thời gian để bọn họ sắp xếp cho thật ổn thoả.
Thế là đến cuối cùng hai người kết hôn lại trở thành hai người rảnh rỗi nhất.
Nhà họ Tống là một gia tộc lâu đời, một gia tộc có lịch sử lâu đời như vậy thì lại càng thích những thứ truyền thống hơn, thế là Trần Khả Nhân và Tống Hạo Hiên quyết định tổ chức hôn lễ theo kiểu Trung Quốc, vì thế bà nội Tống còn mời chuyên gia đến để làm riêng một bộ lễ phục thủ công.
Mặc dù quan hệ với Tống Hạo Hiên không phải là lần một lần hai, nhưng cho đến khi kết hôn thì Trần Khả Nhân vẫn cảm thấy hồi hộp và ngượng ngùng, mặc một bộ sườn xám đỏ thẫm đứng soi gương rất lâu, cô sợ trang phục của mình có chỗ không phù hợp.
Hai người chị dâu đứng bên cạnh cười nói: “Ngay cả đứa trẻ cũng sinh rồi, sao em vẫn hồi hộp vậy!”
Trần Khả Nhân hờn dỗi nhìn bọn họ rồi như muốn nói gì đó, bên ngoài lại có người thông báo đã đến giờ, Trần Khả Nhân thừa dịp còn một ít thời gian cuối cùng để soi gương, rồi mới trùm khăn cô dâu lên chờ chú rể.
Suy nghĩ cuối cùng khi cô trùm khăn lên là cảm thấy may mắn, cô đã khôi phục rất tốt khi ở cữ, nếu không sẽ rất tiếc khi không được chiếc mặc váy này…
Đám cưới hiện đại của Trung Quốc không còn cầu kỳ và rườm rà như trước đây, bọn họ xác định quá trình là chú rể đi đón cô dâu, trong lúc đó bị nhóm phù dâu làm khó đủ các loại rồi chú rể mới cõng cô dâu về phòng uống rượu giao bôi, cuối cùng là hai vợ chồng mới cưới đi mời rượu.
Tuy nói là toàn bộ hành trình chú rể cõng cô dâu đi về phòng nhưng cũng chỉ có khoảng một trăm mét.
Nhưng chính khoảng cách một trăm mét như thế lại khiến cho hai người có đủ loại cảm xúc.
Hai cánh tay đang ôm trên cổ người đàn ông, hơi thở nhẹ nhàng dán vào bên tai, không biết tại sao Tống Hạo Hiên có loại cảm xúc muốn mãi mãi cõng cô như thế này và không bao giờ ngừng lại.
Nghĩ đến đây thì anh không khỏi nở nụ cười, khẽ nói chuyện này cho Trần Khả Nhân nghe.
Trần Khả Nhân yên lặng nghe, chờ đến khi Tống Hạo Hiên nói xong, sau đó cô cũng nhỏ giọng trả lời như vậy: “Em cũng có suy nghĩ này… Em muốn ở bên cạnh anh mãi mãi.”
Tống Hạo Hiên chỉ cảm thấy yết hầu bị chặn lại, hơn nửa ngày mới nói ra một câu: “Ừm, mãi mãi bên nhau.”
Ngày hôm sau buổi hôn lễ, bà nội Tống vui vẻ đang muốn tìm hai vợ chồng mới cưới chuẩn bị đi hưởng tuần trăng mật thì không ngờ trong phòng lại trống rỗng, chỉ thấy có một tờ giấy.
“Một nhà ba người bọn con đi hưởng tuần trăng mật, mọi người không có phận sự gì thì đừng làm phiền bọn con!”
Đây có lẽ là tác dụng phụ của việc Trần Khả Nhân bị quấy rầy khi mang thai…
Thực ra dựa theo suy nghĩ của Tống Hạo Hiên thì không nên mang con gái Tống Duy Nhất đi theo, nhưng không còn cách nào khác vì cho dù như thế nào Trần Khả Nhân cũng không yên tâm về đứa trẻ bé bỏng, dưới sự tấn công bằng nước mắt của vợ thì Tống Hạo Hiên cũng đành đồng ý biến chuyến đi tuần trăng mật thành chuyến du lịch một nhà ba người.
Tống Hạo Hiên mạnh mẽ hút lấy vành tai cô, thở hổn hển nói: “Sau này em phải bù cho anh một tuần trăng mật khác! Chỉ có hai người chúng ta đi hưởng tuần trăng mật mà thôi!”
Trần Khả Nhân gật đầu loạn xạ đáp: “Được, được, được, em đồng ý với anh! Anh mau nhanh lên đi, hình như đứa trẻ đang khóc, nhanh lên để cho em đi qua nhìn thử!”
Tống Hạo Hiên đen mặt lại: “Thật ghen tị với đứa trẻ này!”
Hai người cũng không ngờ rằng lần cam kết hưởng tuần trăng mật này phải chờ đến khi tóc hai người đã nhuốm màu hoa râm mới được thực hiện.
Ngoài miệng thì anh Tống luôn nói không thích Tống Duy Nhất, nhưng sau khi kết thúc tuần trăng mật thì người cưng chiều Tống Duy Nhất nhiều nhất cũng là anh, thay tã, cho bú các loại còn làm tốt hơn so với người làm mẹ là Trần Khả Nhân này.
Nói chung là vì vẻ ngoài của Tống Duy Nhất rất giống Tống Hạo Hiên, dáng vẻ cũng như được đúc từ một khuôn ra nên không thể không quyết tâm nhìn đứa trẻ, dần dần ngày càng thích ôm vào ngực vừa thương, vừa yêu…
Trần Khả Nhân nhìn Tống Hạo Hiên đang cưng chiều Tống Duy Nhất vô điều kiện như lúc này thì không khỏi nhức đầu.
Lúc trước cô sợ cả nhà chiều hư Tống Duy Nhất, kết quả người thề son sắt với cô rằng sẽ không để con bé học thói xấu chính là anh mà trái lại hiện giờ người yêu thương con gái nhất cũng là anh… Cô có một dự cảm rằng giờ phút này nhìn rất dễ thương và kháu khỉnh, còn mịn màng, trắng nõn như một bánh bao nhưng khi lớn lên chắc chắn là một ma vương hại đời.
Cô nên dạy Tống Duy Nhất như thế nào mới tốt?