Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải

‘Trích lời Gia Mộc: Thứ gọi là tiền bạc, ít thì không được, nhiều lại thành họa, giết người không thấy máu’.

Vương An Ni nổi giân đùng đùng bước xuống xe, vung mạnh chiếc túi xách Chanel lên như sắp tuột khỏi tay. Vừa bước vào thẩm mỹ viện của Trương Kỳ, Vương An Ni đã quát to: “Gọi bà chủ của các cô ra đây”.

Lúc này đang là giờ ăn trưa, Trương Kỳ mới làm xong cho một khách hàng hẹn trước, giờ đang ở phía sau ăn súp cay. Nghe thấy tiếng quát đột ngột, chiếc áo sơ mi trắng mới mua lập tức bị dây mấy vết dầu mỡ.

“Ôi chao, Vương đại tiểu thư, có chuyện gì thế? Tiểu thư đã ăn cơm chưa?”. Trương Kỳ đặt bát súp cay xuống đi ra xem. Thấy không phải người lạ mà là khách ruột Vương An Ni thường xuyên đến đây bốn, năm năm nay, Trương Kỳ lập tức cười.

Vẻ mặt giận dữ trên mặt Vương An Ni vẫn không hề giảm bớt: “Cô còn cười được à? Cô xem tay tôi đây này!”. Vương An Ni giơ bàn tay với những móng tay đính kim cương kiểu Hàn Quốc ra: “Nổi mẩn hết lên rồi!”.

Trương Kỳ nhìn xung quanh, toàn là khách hàng. Vương đại tiểu thư kêu ca cũng không sao, nhưng vừa nghe thấy chuyện này, vẻ mặt mấy khách hàng đang làm móng tay đã thay đổi, một khách hàng đang ngồi cắt tóc cũng đứng ngồi không yên.

“Để tôi xem xem. Loại sơn móng tay này chính tôi cũng đang dùng, mấy nhân viên ở chỗ tôi cũng dùng loại này cả mà đâu có ai bị dị ứng”. Cô ta vừa nói vừa kéo Vương An Ni vào phòng giám đốc của mình và nói nhỏ: “Đại tiểu thư của tôi, cô muốn phá tôi hay sao? Tôi làm ăn cũng vất vả lắm…”.

Vương An Ni đỏ mặt. Cô ta thường xuyên làm tóc và móng tay ở chỗ Trương Kỳ nhưng chưa bao giờ xảy ra chuyện như vậy. Mấy hôm nay trong nhà đang có chút việc, tay cô ta lại nổi mẩn mà không biết vì sao, da dẻ cũng xấu đi. Càng nghĩ càng giận, tâm tình tồi tệ nên cô ta mới đến đây gây chuyện, bây giờ hả giận rồi nghĩ lại cũng cảm thấy hơi xấu hổ: “Cô xem tay tôi này”.

Cô ta ngồi xuống đưa hai tay cho Trương Kỳ xem. Không những trên tay cô ta nổi nhiều nốt giống như mụn nước mà ngay cả lớp sừng cũng có vẻ dày hơn. Thục Lương vốn cho là dị ứng, nhưng sau khi lật qua lật lại xem kỹ lại thở phào nhẹ nhõm: “Đại tiểu thư của tôi ơi, tôi chỉ làm móng tay cho cô, hoàn toàn không chăm sóc da cũng như làm đẹp da tay. Cô xem xem những thứ trên tay cô lan đến tận đâu này, mỹ phẩm chăm sóc móng tay làm sao dây đến tận đây được?”.

“Chẳng lẽ là mỹ phẩm của tôi có vấn đề? Từ trước đến nay trên mặt và trên người tôi chưa bao giờ mọc những thứ linh tinh này… Người ta còn bảo da tôi ngày càng đen nữa”.

Trương Kỳ cũng thấy vô cùng khó hiểu: “Cô nên đến bệnh viện khám đi, tôi thấy triệu chứng này của cô không ổn lắm”.

Vương An Ni gật đầu.

Trịnh Đạc vừa dừng xe, Lâm Gia Mộc đã nhảy xuống: “Em với anh cá xem lần này Arsenal có mua cầu thủ hay không nhé, anh có dám cá không?”.

“Không chơi”. Là một fan của “pháo thủ” (1), Trịnh Đạc cũng phải có lòng tự trọng, anh ta đã thua liền mấy năm rồi: “Bảy mươi triệu cứ để đấy gửi ngân hàng ăn lãi, em không thích thì cứ cắn anh đi”.

“Ha ha ha ha…”. Lâm Gia Mộc cười ha ha đi vào thang máy. Hai người tán gẫu trên giời dưới bể một hồi, đến lúc cửa thang máy mở ra, cả hai đều hơi sững sờ.

“Cảnh sát Lưu?”. Trịnh Đạc nghi hoặc nhìn cảnh sát Lưu và người phụ nữ mặc váy liền đeo kính đen rất xinh đẹp phía sau anh ta.

“Vương An Ni”. Cảnh sát Lưu chỉ người phụ nữ phía sau mình: “Chúng tôi đợi hai người nửa tiếng rồi”.

“Đi vào rồi nói chuyện”. Lâm Gia Mộc lấy chìa khóa mở cửa.

“Sao anh không gọi điện thoại cho em?”. Trịnh Đạc thắc mắc.

“Tôi gửi tin nhắn và nhắn cả trên weibo cho cậu rồi”. Cảnh sát Lưu đi vào trước, chỉ sofa và nói với Vương An Ni phía sau: “Cô ngồi xuống đi. Trịnh Đạc, lấy cho cô ấy cốc nước”.

Trịnh Đạc càng nghi hoặc hơn. Nhân lúc đi lấy nước, anh ta xem điện thoại di động, quả thật có tin nhắn chưa đọc của cảnh sát Lưu, nhưng nội dung cũng chỉ là hỏi anh ta đang ở đâu.

Vương An Ni từ chối cốc nước Trịnh Đạc đưa: “Cảm ơn, tôi chỉ uống nước đóng chai”.

Trịnh Đạc thầm nghĩ người phụ nữ này thật khó chiều, có điều xem chiếc váy Chanel vừa ra mùa này trên người, đôi giày Prada dưới chân và chiếc túi xách LV trên tay cô ta thì nhất định cũng là người giàu có, hình như… Đột nhiên Trịnh Đạc nhớ ra điều gì đó: “Vương Mẫn… Có phải cô tên Vương Mẫn không?”.

Vương An Ni nhíu mày: “Trước khi lên cấp hai tôi tên là Vương Mẫn, sau đó vì trùng tên quá nhiều nên đã đổi tên khác”.

Cứ như thể An Ni là một cái tên rất cao quý không bằng, Gia Mộc thầm nghĩ trong lòng. Có điều cái tên Vương Mẫn này cũng khiến cô nhó tới không ít chuyện, thầm nghĩ không hiểu bà cô này đến đây làm gì.

“Ờ”. Trịnh Đạc gật đầu, khi đưa cho An Ni chai nước lọc, trong lòng anh ta cũng thoải mái hơn một chút.

Cảnh sát Lưu nhận ra Trịnh Đạc đã nhớ đến rất nhiều chuyện, dù da mặt tôi luyện rất dày nhưng anh ta vẫn đỏ mặt: “An Ni, đây chính là Lâm Gia Mộc và Trịnh Đạc mà tôi đã nói với cô”.

Vương An Ni mở nắp chai nước, uống một ngụm, gật đầu: “Vụ này một mình anh không làm được à?”.

Cảnh sát Lưu thở dài: “Tôi đã nói với cô rồi, vụ này tôi làm cũng được, nhưng khi làm án tôi sẽ phải lập án, lập án thì phải đi điều tra theo đúng quy trình. Nếu như không thể nhanh chóng tìm ra thủ phạm, hung thủ nghe thấy phong thanh rồi chó cùng rứt giậu quay sang hại cô thì sao đó dù tôi có xử bắn hắn ta cũng có tác dụng gì? Chuyện của cô cơ bản vẫn là chuyện gia đình, Gia Mộc và Trịnh Đạc chính là chuyên gia về mặt này”.

Vương An Ni thở dài: “Được rồi”.

Sau đó Gia Mộc và Trịnh Đạc được nghe một câu chuyện khoa trương mà cũng rất quen thuộc của một gia đình giàu có. Bố Vương An Ni là Vương Hữu Tài vốn chỉ là một người đi mua phế liệu khắp hang cùng ngõ hẻm. Nhờ chăm chỉ làm ăn, hai vợ chồng mở được một cơ sở thu mua phế liệu. Sau đó dần dần lại chuyển sang mua bán linh kiện xe hơi cũ, đồ gia dụng cũ, đồ điện tử cũ, nhưng năm tám mươi, chín mươi đã trở thành một ông vua phế liệu nổi tiếng. Sau đó để vứt bỏ cái danh hiệu vua phế liệu này, ông ta mở một xưởng sữa chữa xe hơi, mở cửa hàng đồ điện gia dụng. Đến bây giờ ông ta đã phát triển việc làm ăn sang mấy lĩnh vực khác nhau. Ban đầu vì tư tưởng tiểu nông, Vương Hữu Tài có tiền dư thừa là lại tìm mua nhà mua đất, sau đó bắt đầu học người ta đầu tư vào bất động sản. Cùng với sự phát triển của thành phố A, Vương Hữu Tài đã trở thành một người cực kỳ giàu có một cách rất nhẹ nhàng.

Vương An Ni chính là con gái đầu của vua phế liệu, nói chính xác thì là con một của vợ chồng vua phế liệu. Sau khi có tiền, vua phế liệu Vương Hữu Tài bắt đầu chơi bời, nhưng vợ ông ta lại không hề đơn giản. Bà ta và vua phế liệu tay trắng lập nghiệp, cùng đạp xe ba bánh thu mua đồng nát với chồng, mở cơ sở thu mua phế liệu chính là chủ ý của bà ta, tài sản của vua phế liệu cũng bị bà ta nắm giữ trong tay. Một người phụ nữ mạnh mẽ như vậy sao cam lòng chấp nhận để chồng ăn chơi trác táng? Bà ta dứt khoát ly hôn và giành được rất nhiều tài sản giá trị. Nếu Vương Hữu Tài không thỏa thuận giữ một phần ba tài sản làm của hồi môn cho con gái sau này thì bây giờ tỷ phú lớn nhất thành phố A đã không phải vua phế liệu Vương Hữu Tài mà là hoàng hậu phế liệu Hoàng Thúy Hoa.

Sau khi ly hôn vợ trước, vua phế liệu nhanh chóng cưới thư ký của mình lúc đó là Tiêu Vũ, ngay năm sau đã có một đứa con trai, Vương An Ni cũng từ con gái độc nhất biến thành trưởng nữ.

Tính cách Vương An Ni giống mẹ, từ nhỏ đã mạnh mẽ nhanh nhẹn. Cô ta lại được giáo dục đàng hoàng nên càng trở nên lợi hại, mọi người đều gọi cô ta là hoa hồng có gai. Cô ta không thấy hứng thú với việc làm ăn của gia đình, sau khi lấy chồng, Vương An Ni giao hết việc làm ăn cho chồng, còn mình thì ngày ngày đi mua sắm, đi chơi bài, nuôi chó cảnh, chơi chán trong nước thì bay khắp Hồng Kông, Macao, châu Âu, quần áo, túi xách, trang sức các loại mua về chất đầy phòng chứa quần áo.

Cho dù đã có em trai nhưng cô ta cũng không hề có cảm giác bị đe dọa. Em trai cô ta nhỏ hơn cô ta hai mươi sáu tuổi, bây giờ mới học mẫu giáo nhỡ, cho dù lớn lên không ăn chơi sa đọa thì đến lúc đó có thể tranh chấp tài sản với cô ta cũng đã quá muộn. Cô ta không lo làm ăn nhưng chồng cô ta rất lợi hại, hiên nay đã khống chế hơn nửa việc làm ăn của nhà họ Vương.

“Lần trước bố tôi đột quỵ, sau khi phẫu thuật bị liệt nửa người, giờ đang ở nhà làm vật lý trị liệu. Trước đây ngày nào tôi cũng phải đến bệnh viện chăm sóc bố rất bận, không có thời gian chăm sóc bản thân, sau khi tình hình bố tôi ổn định, tôi mới có tâm tình trang điểm làm đẹp, ai ngờ…”. Vương An Ni kể lại chuyện mình đi làm móng tay và phát hiện hai tay nổi mẩn: “Tôi vốn cho rằng vì thẩm mỹ viện dùng mỹ phẩm không tốt, nhưng sau đó nghe Trương Kỳ nói thì cũng cảm thấy không được hợp lý nên một mình đến bệnh viện kiểm tra… Bác sĩ nói là trúng độc asen mạn tính, hỏi tôi có tiếp xúc với thứ gì như thuốc trừ sâu hay không. Khi đó tôi vẫn không tin nên đến công ty tìm chồng tôi, nhưng thư ký của anh ta nói anh ta ra ngoài ăn trưa. Lúc đó tôi rất muốn gặp anh ta nên lái xe đi khắp nơi tìm, cuối cùng nhìn thấy xe anh ta ở nhà hàng Khải Duyệt, đồng thời cũng nhìn thấy xe của mẹ kế tôi…”. Nói tới đây, mắt Vương An Ni bắt đầu hơi đỏ.

“Tôi ngốc quá, mấy năm nay tôi không hề cảnh giác chút nào… Thái độ của anh ta đối với Tiêu Vũ luôn không tốt, tôi còn nói sao anh ta có thể ăn nói với một người đẹp như vậy, mình tôi căng thẳng với Tiêu Vũ là đủ rồi, anh ta nên giữ quan hệ tốt với Tiêu Vũ…”. Vương An Ni dùng khăn giấy chấm nước mắt: “Trong lòng tôi bắt đầu nghi ngờ anh ta nên không nói chuyện trúng độc với anh ta mà một mình bay đến Hồng Kông kiểm tra, kết quả vẫn là trúng độc asen mạn tính, có thể do tiếp xúc với thuốc trừ sâu liên tục trong vòng nửa tháng. Tôi và cảnh sát Lưu là bạn học cùng cấp hai, sau khi chuyện này xảy ra, tôi lập tức đến tìm anh ấy. Anh ấy nói vụ này của tôi chắc chắn là người quen gây án, người lạ không thể có kiên nhẫn hạ độc tôi như vậy. Nhưng nếu như phải lập án thì khó có thể không làm kinh động kẻ tình nghi, vì vậy anh ấy giới thiệu tôi đến tìm anh chị”.

Lâm Gia Mộc nắm tay cô ta: “Bây giờ chuyện quan trọng nhất là chữa bệnh”.

“Không sao, chỉ cần tôi không tiếp tục tiếp xúc với nguồn độc thì chưa chết được. Nếu bây giờ tôi chữa bệnh chúng sẽ biết, nói không chừng còn dùng thủ đoạn khác hại tôi. Hơn nữa cho dù tôi có tránh đi nơi khác thì ở nhà vẫn còn bố tôi. Bây giờ bố tôi không rời được con tiện nhân Tiêu Vũ kia phút nào, và như anh Lưu nói, cho dù sau đó có xử bắn hết bọn chúng thì có tác dụng gì?”. Vẻ mặt Vương An Ni trở nên căm hận: “Tôi cần hai người điều tra giúp tôi xem rốt cuộc là ai hại tôi, rốt cuộc hai người đó có phải gian phu dâm phụ hay không. Nếu đúng vậy thì thằng em hờ của tôi kia rốt cuộc có phải con của bố tôi hay không, bố tôi trúng gió là vì ốm hay vì bị hại… Tiền không phải vấn đề, tôi đưa trước trăm ngàn làm chi phí điều tra, sau khi xong việc tôi trả thêm trăm ngàn… Không! Năm trăm ngàn!”. Cô ta vừa nói vừa lấy chi phiếu trong túi xách ra đập xuống mặt bàn.

Lâm Gia Mộc nhận lấy chi phiếu: “Chúng tôi nhận vụ này!”.

Cảnh sát Lưu trợn mắt nhìn chai nước ngọt không độ trước mặt Trịnh Đạc rồi lại nhìn chằm chằm ly rượu Trịnh Đạc vừa rót cho mình, cuối cùng vẫn gắp một miếng thịt nướng rồi cắn thật mạnh như thể nó là kẻ thù của mình: “Cậu thích cười thì cứ cười đi”.

Trịnh Đạc đặt chai nước ngọt xuống, bắt đầu phá lên cười không kiêng nể gì. May mà nơi họ ngồi ăn đồ nướng là ban công nhà cảnh sát Lưu, nếu không kiểu gì cũng có rất nhiều người chạy tới xem có chuyện gì xảy ra.

Cảnh sát Lưu cau mày nhìn đồng hồ: “Cười đủ chưa? Còn một tiếng nữa là vợ tôi về rồi…”.

“Chị dâu… có biết… anh và cô ta lại liên lạc với nhau không?”.

“Cô ấy đâu tọc mạch như cậu, mấy chuyện lẻ tẻ này ai mà thèm nhớ…”.

“Ông anh, em nói này. Năm đó chúng ta huấn luyện ở vùng hoang dã, mỗi người một dây một con dao, ban đêm nhồi đầy bụng thịt rắn sống, nằm trên cây tránh dã thú mà không dám ngủ say. Lúc đó anh kể chuyện tình đầu của anh đủ hai mươi tư tiếng mỗi ngày, nào là nghe nói gần đó xuất hiện cướp đường, anh đi theo xa xa bảo vệ người ta ba ngày, cuối cùng lại bị tưởng là kẻ cướp, bị người ta đập bằng cặp sách có nửa viên gạch bên trong. Nào là muốn chép bài giúp người ta nhưng bị người ta chê chữ xấu. Nào là nhịn cơm trưa nguyên nửa học kỳ để dành tiền mua quà sinh nhật cho người ta…”.

“Lúc đó còn bé mà...”. Da mặt dày mấy phân nhưng cảnh sát Lưu vẫn đỏ bừng mặt: “Khi đó luôn cho rằng tình yêu chính là biết rõ cô ấy không phải là của mình nhưng vẫn chấp nhận, nhận được một nụ cười đã cảm thấy rất vui… Thực ra nghĩ lại thì cũng có gì đâu, trong mắt cô ấy, tôi chỉ là một bạn học thông thường. Nếu bây giờ tôi không có chút vai vế thì cô ấy đâu thèm để ý đến tôi, sao được như vợ tôi chứ…”.

Vợ cảnh sát Lưu là cô em hàng xóm khi còn bé. Sau khi anh ta xuất ngũ và bắt đầu đi làm, gia đình bắt đầu nghĩ đến chuyện mai mối cho con trai. Nghĩ đi nghĩ lại chợt nhớ ra cô bé nhà hàng xóm, bố mẹ hai bên thăm dò một hồi, cuối cùng sắp xếp cho hai người gặp nhau. Không ngờ hai người vừa gặp mặt đã thích nhau, chỉ nửa năm sau đã kết hôn luôn. Đến lúc đã có con trai, anh ta mới biết vợ mình đã thầm mến mình từ nhỏ. Lúc anh ta nhập ngũ năm mười tám tuổi, cô bé nhà bên mới bốn tuổi, anh ta chỉ nhớ lúc đó cô bé hàng xóm vẫn còn là một cô bé con, nào ngờ bé con này lại có nhiều tâm tư như vậy.

Vương An Ni lại là một nữ thần, chỉ có thể đứng nhìn từ xa, chứ thực ra một đại tiểu thư kiêu ngạo và một người đàn ông mang nặng tư tưởng nam quyền làm sao có thể chung sống được với nhau. Bây giờ chỉ thỉnh thoảng nhớ đến tình đầu thì cảnh sát Lưu mới cảm thấy có chút hoài niệm. Anh ta thật sự không phải một người cố chấp, hoặc có thể nói Vương An Ni mà anh ta thầm mến chỉ là Vương An Ni hoàn mỹ trong tưởng tượng của anh ta, hoàn toàn khác Vương An Ni trong hiện thực này.

“Còn cậu? Cậu và Lâm Gia Mộc lằng nhằng mấy năm nay có kết quả gì chưa?”.

Trịnh Đạc cười khổ: “Cô ấy không biết yêu, lại theo chủ nghĩa độc thân”.

“Sau đó thế nào?”.

“Quá quen thuộc lại thấy sợ hãi. Con người càng già càng nhát gan”.

Lúc đầu giữa hai người bọn họ cũng có chút tia lửa điện. Nếu khi đó anh ta thực sự nghe đề nghị chỉ làm “bạn thân trên giường” chứ không nói chuyện yêu đương của Lâm Gia Mộc thì bây giờ hoặc đã quấn lấy nhau hoặc đã chia tay rồi. Vấn đề là khi đó anh ta quá bảo thủ, cảm thấy đề nghị như vậy của một người phụ nữ là quá quái gở. Anh ta lùi lại, Lâm Gia Mộc tự nhiên cũng lùi theo, đến bây giờ hai người dừng lại ở mức trêu đùa lẫn nhau, nếu lại muốn đến với nhau… Trương Kỳ nói thế nào nhỉ? Quá quen lại không tiện hạ thủ… Nếu hai người đến với nhau lúc này thì không thể không có trách nhiệm gì mà phải chuẩn bị sống với nhau cả đời. Anh ta thì không vấn đề gì, nhưng Lâm Gia Mộc lại có vẻ rất ngại chuyện này. Người phụ nữ đó cả ngày tươi cười với mọi người nhưng anh ta luôn cảm thấy cô có một góc nào đó cực kỳ tối tăm mà mình không thể thấy rõ.

“Cậu cũng đã trưởng thành rồi. Tuy gia đình cậu có chuyện nhưng cậu cũng nên có gia đình riêng của mình. Bất kể là trai hay gái thì trong nhà cũng nên có một đứa con, về đến nhà thấy vợ thấy con, trong lòng có bao nhiêu phiền muộn cũng sẽ gác lại. Nếu ra ngoài làm việc cả ngày mệt mỏi, về đến nhà vẫn vắng vẻ lạnh lẽo thì ai cũng sẽ phát điên”.

“Ha ha, anh phát điên chứ em thì chưa chắc. Lần trước anh nói có tôm mà, anh để chỗ nào?”.

“Để trên cùng trong ngăn đá ấy”.

“Ok”. Trịnh Đạc đặt chai nước ngọt xuống đi lấy tôm. Cảnh sát Lưu nhìn chai nước trên bàn, nhớ tới không ít chuyện xưa cũ. Khi đó không chỉ có mình anh ta kể chuyện giữa rừng cây rậm rạp. Chuyện của Trịnh Đạc… đúng là không tiện lấy ra làm chuyện vui đùa trong lúc ngồi uống rượu với đồ nướng thế này…

Chú thích:

(1) Biểu tượng đầu tiên của đội bóng Arsenal là những khẩu pháo thần công, vì vậy đội bóng còn được gọi là “pháo thủ”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui