Ôn Dữu thấy có chút vui mừng khi Trần Tễ đội mũ lên cho cô, giúp cô che đi đôi tai đang đỏ ửng.
Nhưng cho dù là thế thì cách một lớp mũ Ôn Dữu vẫn có thể nghe thấy giọng nói trầm thấp của Trần Tễ, khiến cô ngại đến mức muốn chạy trốn khỏi đây luôn.
“Trần Tễ.” cô không nhịn được gọi tên anh.
Trần Tễ khẽ nhếch mày, cười một cách lạ thường: “Ừm?”
Nhìn gương mặt đang cười của anh, Ôn Dữu khẽ bước dịch sang bên hai bước, nhỏ giọng hỏi: “Anh có thể nào bình thường chút được không?”
Tuy rằng bây giờ bọn họ đang trong khu rừng nhỏ, xung quanh đều có cây cối che chắn, đằng trước cũng có Trì Minh Tuấn và Trịnh Nguyệt Chân canh chừng, nhưng không đồng nghĩa với việc hai người thực sự “an toàn”.
Lỡ như cũng có đôi tình nhân nào đấy trốn ở gần trong đây hẹn hò, vô tình nghe được đoạn hội thoại của bọn họ, thế thì hai người nhất định sẽ trở nên nổi tiếng trong trường cho coi.
Bị cô hung dữ nhưng Trần Tễ không hề tức giận, anh chắp tay sau lưng đi đến gần Ôn Dữu, nhỏ giọng nói: “Anh có chỗ nào không bình thường?”
Vành tai Ôn Dữu đỏ ửng cả lên, cô nói với anh: “Tự anh biết.”
Trần Tễ nhìn bộ dạng ngại ngùng của cô, nhịn một hồi lại không nhịn được mà cười ra tiếng: “Bé yêu.”
Anh vòng tay qua sau mũ, vỗ nhẹ vào đầu Ôn Dữu, âm thanh trầm thấp: “Sao em lại đáng yêu thế không biết.”
“?!!”
Nghe câu nói này, Ôn Dữu mới ý thức được rằng có khi Trần Tễ đang trêu chọc mình.
Cô cũng không nhịn mà lườm anh một cái, đe dọa anh một cách yếu ớt: “Anh mà còn như thế thì đừng trách em không để ý anh nữa.”
May ở chỗ Trần Tễ là người biết điểm dừng, anh mím môi, nhịn cười: “Anh không trêu em thì buổi tối em không đi ăn cơm thật à?”
Ôn Dữu gật đầu: “Cuối học kì rồi, em muốn dành nhiều thời gian hơn để ôn tập.”
Trần Tễ thở một hơi dài, bày ra vẻ mặt tủi thân: “Thế thì thôi vậy.”
Ôn Dữu khẽ nghiêng đầu, đôi mắt tròn xoe long lanh nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Nhưng chiều mai thì được.”
Tiết cuối của chiều mai là thể dục, tuy rằng chuyên ngành của hai người không giống nhau, nhưng trùng hợp là tiết thể dục đều chung một ngày.
Nghe vậy, Trần Tễ cười lên: “Được.”
Phía trước là lối rẽ về ký túc xá nam và ký túc xá nữ, Trần Tễ búng mấy quả bóng trên mũ Ôn Dữu, trầm giọng nói: “Bé yêu, mai gặp nhé.”
—-
Sau khi tạm biệt Trần Tễ, Ôn Dữu và Trịnh Nguyệt Chân cùng đi về ký túc xá.
Về đến ký túc xá, đóng cửa xong thì Trịnh Nguyệt Chân mới đem điều mình giữ suốt chặng đường nói ra: “Dữu Dữu, Trần Tễ và cậu yêu nhau là như thế ấy hả?”
Ôn Dữu chớp mắt: “… Hình như là thế.”
“Đệch ạ.” Trịnh Nguyệt Chân tức đến mức thốt ra lời không bình thường, cô ngửa đầu lên trần nhà: “Không ngờ cậu ta lại khác thế đấy.”
Ôn Dữu bỏ chiếc mũ ra, đỏ mặt tía tai nói: “Đúng là có một chút khác.”
“Không phải một chút đâu.” Trịnh Nguyệt Chân nhìn chằm chằm vào cô, tiện tay kéo chiếc ghế sang ngồi trước mặt cô: “Cái bộ dạng bám người ấy, còn làm nũng với cậu nữa thì ai nhìn vào cũng sẽ sốc thôi.”
Ôn Dữu: “…”
Thành thật mà nói thì ban đầu cô cũng ngạc nhiên.
Hai người đang nói chuyện thì Mẫn Hỉ Nhi với Khương Tịnh Nguyệt về tới phòng.
“Hai cậu đang nói gì đấy?” Mẫn Hỉ Nhi hỏi: “Chân Chân, cậu gọi Trì Minh Tuấn đi ăn cơm là cách mà cậu yểm hộ người ta sao?”
Trịnh Nguyệt Chân vô cùng kiêu ngạo: “Đúng đấy, có làm sao không?”
Khương Tịnh Nguyệt tiếp lời: “Đúng đấy.”
Trịnh Nguyệt Chân cười hề hề: “Vẫn phải là tôi, các cậu nói đúng không?”
Mẫn Hỉ Nhi nhìn cô giơ ngón cái lên, phụ đạo: “Đúng rồi, vẫn là Chân Chân nhà chúng ta có cách.”
Nói nhảm một hồi, ba người đột nhiên chỉ tay vào người Ôn Dữu: “Dữu Dữu.”
Mẫn Hỉ Nhi đứng chéo phía trước cô: “Có phải cậu nên giải thích rõ ràng với chúng tôi về chuyện của cậu và Trần Tễ không?”
Ôn Dữu đối mặt với ba người, căn bản không có chỗ nào để phản kháng.
Cô xoa chóp mũi của mình, thành thật nói: “Tôi không biết phải giác thích với các cậu như thế nào cả.”
“Chúng tôi hỏi còn cậu trả lời là được rồi.” Trịnh Nguyệt Chân nói.
Ôn Dữu: “… Ồ”
Khương Tịnh Nguyệt nhìn dáng vẻ sợ hãi của cô, không nhịn được nói: “Các cậu đừng dọa cậu ấy thế.”
Trịnh Nguyệt Chân: “Không đâu, chúng tôi rất nhẹ nhàng mà.”
Ôn Dữu nghe vậy, trong lòng không ngừng tự hỏi: Thật sao?
Vừa mới nghĩ xong, Trịnh Nguyệt Chân đã hỏi: “Các cậu yêu nhau từ khi nào đấy?”
“Chính thức yêu nhau mới được một khoảng thời gian.” Ôn Dữu thẳng thắn đáp.
Trịnh Nguyệt Chân nghi ngờ hỏi: “Chúng ta ngày nào cũng ở cạnh nhau thì sao cậu với Trần Tễ thân được vậy?”
Tại sao cô không hề phát hiện ra chút nào cả?
Nói đến đây, Ôn Dữu do dự trong chốc lát: “Cậu còn nhớ hôm sinh nhật Mã Tử An… tôi bị thua khi chơi trò chơi kia không?”
“Hả?” Trịnh Nguyệt Chân lặng người, ngờ vực hỏi: “Hôm đó hai cậu xảy ra chuyện gì phải không?”
Ôn Dữu: “… Cậu đừng có đoán lung tung.”
Mẫn Hỉ Nhi: “Cậu đừng để ý cậu ấy, cứ nói đi.”
Ôn Dữu đỏ phồng mặt, ngại ngùng nói: “Vì thua trò chơi, nên tôi phải thực hiện thử thách tỏ tình, vốn dĩ tôi định tỏ tình với Tống Ngôn Tĩnh…” Cô dừng lại ba giây mới nhìn mọi người, nói tiếp: “Tôi nhận nhầm người rồi.”
“Cái gì cơ?”
Cả ba người ngơ ra vài giây, sau mới hoàn hồn lại, mở to đôi mắt hỏi: “Cậu nhận nhầm người?”
Ôn Dữu gật đầu.
“Cậu đem lời muốn nói với Tống Ngôn Tĩnh để tỏ tình với Trần Tễ?”
Ôn Dữu lại gật đầu thêm lần nữa.
Khương Tịnh Nguyệt lại vô cùng bình tĩnh: “Sau đó thì sao?”
“… Anh ấy bảo là được”.
Ôn Dữu khi đó cũng rất hoảng hốt, có chút trở tay không kịp, đầu óc như đứt mạch suy nghĩ không biết phải nói gì, không biết phải làm gì.
Khương Tịnh Nguyệt làm rõ mối quan hệ của hai người: “Ý của cậu là, sau khi cậu nói với Trần Tễ rằng cậu thích cậu ta, muốn làm người yêu cậu ta, thì cậu ta nói đồng ý, sau đó thì hai người bắt đầu yêu nhau rồi?”
Ôn Dữu: “… Sau đó thì tôi phát hiện tôi tỏ tình nhầm người nên chạy đi rồi.”
Ba người còn lại: “…”
“Sau đó nữa thì sao?” Mẫn Hỉ Nhi hỏi tiếp.
Ôn Dữu kể lại những chuyện xảy ra tiếp theo đó một cách ngắn gọn súc tích cho bọn họ nghe.
Nghe xong, Khương Tịnh Nguyệt hỏi vào trọng điểm: “Trần Tễ có biết khi đó cậu đang thích Tống Ngôn Tĩnh, những lời tỏ tình đấy là dành cho Tống Ngôn Tĩnh không?”
Ôn Dữu “ừm” một tiếng: “Biết.”
“Ôi, thế mà cậu ta cũng không tức giận?”
Ôn Dữu nghĩ lại: “Hình như là không giận gì thì phải.”
Mẫn Hỉ Nhi: “Hả?”
Trịnh Nguyệt Chân: “Hả?”
Khương Tịnh Nguyệt cau mày, lo lắng nhìn Ôn Dữu, lại nhìn hai người còn lại, trầm mặc nói: “Vậy thì chúng ta xem xét cậu ta kỹ một chút.”
Ôn Dữu có chút bất ngờ, cô hiểu ý của bọn họ: “Các cậu nghĩ là… Trần Tễ chỉ đang trêu đùa tôi thôi à?”
Khương Tịnh Nguyệt: “Tôi nghĩ cậu ta không phải là người nhạt nhẽo, xấu xa đến thế đâu, nhưng vẫn có những người tâm tư ác độc mà mình chẳng biết được, chúng tôi vẫn muốn kiểm tra giúp cậu.”
Sau khi chứng kiến những cảnh tượng hôm qua ở quán bar thì bọn họ không hề nghi ngờ gì về việc Trần Tễ thật sự thích Ôn Dữu.
Nhưng cũng có lúc con trai diễn kịch thật đến đáng sợ, có thể đánh lừa tất cả mọi người, Ôn Dữu lại quá đơn thuần, cô cũng chưa từng yêu đương lấy một lần.
Lại thêm thái độ của Trần Tễ đối với việc Ôn Dữu và Tống Ngôn Tĩnh quá đỗi bình tĩnh, ba người bọn họ nghĩ vẫn có chỗ nào đó không đúng lắm.
Anh là vì quá thích Ôn Dữu nên mới không để ý, hay là không thích đến như vậy nên mới không quan tâm?
Là bạn cùng phòng của Ôn Dữu, bọn họ có nghĩa vụ giúp cô nhìn rõ bộ mặt thật của người đàn ông này.
“Có điều tôi cảm thấy… Trần Tễ có khi là quá thích Dữu Dữu rồi?” Trịnh Nguyệt Chân nói: “Các cậu chưa thấy đấy thôi, buổi trưa khi chúng tôi từ nhà ăn đi ra, Trần Tễ dính Dữu Dữu chặt như thế nào đâu.”
Khương Tịnh Nguyệt: “Tôi cũng nghiêng về khả năng này, nhưng bất kể nói như thế nào đi chăng nữa thì muốn lừa cô gái nhỏ dễ thương của phòng chúng ta đi, vậy thì vẫn phải làm cậu ta thấy khó khăn chút, không thể để cậu ta dễ dàng thông qua được.”
Mẫn Hỉ Nhi gật đầu đồng ý.
Ba người cứ nói mãi nói mãi, trực tiếp phớt lờ Ôn Dữu, bọn họ bắt đầu thương lượng, cuối tuần hẹn ra ngoài đi chơi, tiện quan sát tất cả phương diện của Trần Tễ.
Nếu anh mà biểu hiện không tốt, vậy thì cho anh rời cuộc chơi luôn.
Ôn Dữu ở bên cạnh chỉ có thể nghe, không thể chen nổi vào lấy một câu.
Đến khi ba người bọn họ thảo luận cũng tạm ổn, Khương Tịnh Nguyệt mới giao nhiệm vụ cho cô: “Dữu Dữu, cậu hỏi xem cuối tuần này Trần Tễ có thời gian không?”
Ôn Dữu nghi ngờ: “Các cậu chắc chắn cuối tuần đi?”
Mẫn Hỉ Nhi: “Cậu có chuyện gì à?”
“Sắp phải thi rồi”.
Ôn Dữu nói, cô muốn đi thư viện ôn tập.
Trịnh Nguyệt Chân như muốn xỉu ngang: “Vẫn còn hơn nửa tháng nữa cơ mà, cuối tuần này bọn mình ra ngoài chơi một ngày, không sao đâu.”
Ôn Dữu suy nghĩ một hồi: “Thế để tôi hỏi anh ấy?”
Hội nghĩ ký túc xã kết thúc, bốn người nhanh chóng đánh răng rửa mặt, lên giường ngủ trưa.
Hôm qua Ôn Dữu uống rượu nhưng vẫn ngủ được, lại thêm sáng nay uống trà giải rượu nữa, nên giờ không đau đầu lắm.
Nằm trên giường, cô nghĩ về vấn đề mà ba cô bạn cùng phòng vừa hỏi, cô nghĩ về những lời bọn họ nói, không khỏi nghĩ sâu hơn về vấn đề trước đây đã từng nghĩ qua nhưng chưa tìm ra đáp án, vậy nên cô mới tạm thời quên đi vấn đề quan trọng nhất này.
Tại sao ban đầu Trần Tễ lại kiên định muốn yêu đương với cô như thế.
Ngay từ khi bắt đầu, cô cũng có suy nghĩ y hệt như Khương Tịnh Nguyệt mới nghĩ, nghĩ rằng Trần Tễ chỉ đang trêu đùa bản thân, bởi vì cô cũng trêu đùa anh, nên anh muốn làm khó cô một chút.
Nhưng sau này khi hai người chính thức yêu nhau, Ôn Dữu có thể cảm nhận được rằng Trần Tễ cũng thích cô.
Tuy rằng bình thường anh cũng hay thích trêu cô, nói những lời khiến cô cảm thấy ngại ngùng, nhưng cô có thể khẳng định rằng anh có tình cảm với cô.
Chỉ là tình cảm này xuất hiện từ khi nào thì Ôn Dữu cũng không rõ.
Là sau khi đã quen thân? Hay là trước khi cô tỏ tình, hay là Trần Tễ yêu cô từ cái nhìn đầu tiên?
Tình huống sau hoàn toàn không có khả năng, Ôn Dữu tự hào mình cũng có vẻ ngoài không tệ, nhưng cũng không đẹp rực rỡ đến mức khiến người khác yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Lăn qua lật lại một hồi lâu, Ôn Dữu lấy điện thoại, mở cuộc trò chuyện có hình đại diện là chú mèo đen ra, nhập tin nhắn: [Trần Tễ, em có chuyện này muốn hỏi anh, anh thích em từ khi nào thế?]
Gõ xong hàng chữ này, Ôn Dữu bắt đầu phân vân… có phải là trực tiếp quá rồi không?
Do dự ba giây, cô xóa hết đi, gõ lại từ đầu: [Trần Tễ, anh biết đến em từ khi nào vậy?]
Câu hỏi này lại như kiểu biết rõ mà còn cứ hỏi, năm nhất bọn họ từng gặp nhau, Bạch Vi giới thiệu cho hai người quen nhau, chắc chắn là anh biết cô từ khi ấy.
Ôn Dữu lại một lần nữa xóa đi.
Lặp đi lặp lại vài lần, Ôn Dữu bỏ điện thoại xuống.
Bỏ đi, đợi hôm nào đó tìm cơ hội trực tiếp hỏi vậy.
Ôn Dữu nắm lấy điện thoại, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
—-
Tình huống trước khi ngủ y hệt như Ôn Dữu còn có cả Trần Tễ.
Nhưng Trì Minh Tuấn không dám hỏi anh cái gì cả, anh chỉ không ngờ rằng bạn gái Trần Tễ thế mà lại là Ôn Dữu.
Sau khi tạm biệt hai cô gái, Trì Minh Tuấn về ký túc xá cùng Trần Tễ.
Những ngày buổi chiều còn tiết thì buổi trưa Trần Tễ sẽ trở về ký túc xá nghỉ ngơi.
“Cậu và Ôn Dữu yêu nhau từ khi nào đấy? Cậu giấu tôi cũng kỹ thật đấy”.
Trì Minh Tuấn than thở: “Tôi có còn là anh em của cậu nữa không hả?”
Trần Tễ liếc xéo anh một cái: “Tôi giấu cậu khi nào?”
Trì Minh Tuấn nghẹn lời: “Cậu cũng không thể trách tôi không đoán trúng chứ.”
Trần Tễ nhếch mắt, nhìn anh: “Ý cậu là bạn gái tôi không dễ thương hay là không xinh đẹp?”
Trì Minh Tuấn cạn lời: “Cậu không được đổ tội oan cho tôi đâu đấy nhé, người yêu cậu vừa dễ thương vừa xinh đẹp, nhưng mà… các cậu trước đây không phải là không tiếp xúc gì sao?”
Bọn họ rốt cuộc là từ khi nào mà giấu anh âm thầm yêu nhau thế kia?
Nghe nói vậy, Trần Tễ chỉ mỉm cười: “Đấy là do khả năng quan sát của cậu quá kém thôi.”
Trì Minh Tuấn: “Ý cậu là sao?”
Trần Tễ: “Cậu cứ từ từ suy nghĩ.”
Trì Minh Tuấn nghẹn lời, im lặng một lúc rồi nói: “Đợi chút.”
“Có gì nói nhanh.”
“Lần trước Hứa Thanh Dực khiến Thang Duệ Thành đổ bệnh là do cậu làm đấy à?” Trì Minh Tuấn ngờ vực hỏi.
Trần Tễ: “Không phải.”
“Cậu ta không biết quan hệ của hai người à?” Ánh mắt Trì Minh Tuấn sáng lên, chả lẽ cậu ta lại là người anh em đầu tiên biết mối quan hệ của Trần Tễ và Ôn Dữu?
Giây tiếp theo, lời nói lạnh lùng của Trần Tễ ngắt đứt đoạn suy nghĩ của anh: “Biết.”
Trì Minh Tuấn: “…”
Anh thu lại ý cười trên gương mặt, có chút không vừa ý: “Cậu nói với cậu ta mà không nói với tôi?”
Trần Tễ dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc để nhìn cậu ta: “Cậu ta thông minh hơn cậu.”
“…” Câu nói này mang lại sự đả kích quá lớn đối với Trì Minh Tuấn, anh như nghẹn ngào, sau lại như hiểu ra, hỏi: “Cậu ta đoán ra à?”
Trần Tễ: “Ừm.”
Trì Minh Tuấn: “… Được thôi.” – Anh nhận thua.
Đột nhiên yên tĩnh đến ba giây, Trì Minh Tuấn lại nghĩ đến một chuyện khác: “Thế còn cái lần trước nữa, cái lần mà Mạnh Văn Tuyên bảo cậu đến ký túc xá cậu ta lấy đồ, cậu lấy điện thoại ném vào đầu Thang Duệ Thành…”
Nói đến đấy, anh hỏi tiếp: “Là vì Ôn Dữu sao?”
Trần Tễ úp úp mở mở: “Cậu nghĩ sao?”
Trì Minh Tuấn chửi bậy một tiếng: “Các cậu lại giấu tôi yêu đương lâu như thế cơ đấy.”
Trần Tễ lười nhác trả lời: “Bây giờ cậu biết cũng chẳng muộn.”
“Ý cậu là sao?’ Trì Minh Tuấn phản ứng chậm nửa nhịp.“
Trần Tễ: “Sau này yểm hộ cho chúng tôi nhiều hơn chút.”
Trì Minh Tuấn ngơ người trong chốc lát, nghĩ đến chuyện ban nãy ở nhà ăn, kinh ngạc: “Ý của cậu là… Ôn Dữu vẫn chưa công khai cậu là người yêu của cậu ta à? Hai cậu vẫn bí mật yêu đương thế sao?”
Trần Tễ: “Cũng thông minh lên rồi đấy.”
Trì Minh Tuấn đơ hẳn ra, nhanh nhạy phát hiện ra điều gì đó: “Hôm nay cậu nói với tôi về quan hệ của hai người không lẽ là vì điều này đấy chứ?”
Trần Tễ nhướng mày tỏ vẻ bí ẩn, vứt lại ba chữ: “Cậu đoán xem.”
Trì Minh Tuấn như bị bùng nổ ngôn từ: “Đoán cái ông nội cậu ấy Trần Tễ, chó má thật chứ.”
Anh còn nói sao trước kia sống chết không cho anh biết bạn gái mình là thần thánh phương nào mà nay lại thừa nhận nhanh một cách thẳng thắn thế, hóa ra trọng điểm là ở đây.
Khóe miệng Trần Tễ nhếch lên, có chút tự hào: “Cảm ơn đã khen nhé.”
Trì Minh Tuấn mắng Trần Tễ vài câu, huých vào cánh tay anh: “Nghiêm túc hỏi cậu một câu này.”
Trần Tễ khẽ nhếch cằm lên, để cho anh nói.
“Từ lúc nào mà cậu thích Ôn Dữu thế?”
Bước chân của Trần Tễ chậm lại: “Hôm nào mà cô ấy hỏi tôi rồi thì tôi trả lời cậu.”
Trì Minh Tuấn không hiểu: “Tại sao?”
Ngữ khí của Trần Tễ nhàn nhạt: “Cô ấy phải là người đầu tiên biết được chuyện này.”
Trì Minh Tuấn không còn nói được gì nữa.
Anh không muốn nhiều lời với cái đồ mù quáng trong tình yêu này nữa, bước nhanh ra ngoài ký túc.
“Ê.” Trần Tễ gọi anh lại: “Ngày mai giúp tôi cái này.”
Trì Minh Tuấn ngoảnh đầu lại, học phong thái lạnh lùng của anh: “Nói nhanh.”
Nghe Trần Tễ nói nhờ giúp cậu ta một việc, Trì Minh Tuấn liền giơ ngón giữa lên với anh.
Cái thứ này đúng không phải là người mà.
—-
Sáng sớm những ngày đông thế này chỉ thấy toàn sương mù dày đặc thôi.
Nam Thành là một thành phố điển hình của các thành phố phía Nam, nhiệt độ ngày đông thấp thì không nói, gió thổi qua cũng vô cùng rét buốt.
Buổi sáng mùa đông thế này còn phải đi học lúc tám giờ sáng, quả đúng là ác mộng của tất cả các sinh viên.
Ôn Dữu cũng không phải ngoại lệ.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, cô lại càng không muốn phải rời giường.
Sau khi ngồi dậy một cách chậm rì thì Ôn Dữu cuối cùng cũng mắt nhắm mắt mở đi đánh răng rửa mặt.
Mẫn Hỉ Nhi đứng bên cạnh cô vẫn còn đang ngáp ngủ: “Sao Chân Chân với Tịnh Nguyệt đi chạy bộ vẫn chưa về nữa?”
Lần này Trịnh Nguyệt Chân nói giảm cân, hình như là quyết tâm giảm cân thật.
Trời lạnh như thế này mà cô cũng xuống dưới tập thể dục được.
Ôn Dữu tỉnh dậy thì nhìn đồng hồ: “Chắc có khi chút nữa là về ngay ấy mà.”
Lời nói vừa thốt ra thì cửa ký túc xá được mở.
Mẫn Hỉ Nhi ngoảnh đầu lại, nhìn trong tay Trịnh Nguyệt Chân và Khương Tịnh Nguyệt cầm túi đồ, chớp mắt hỏi: “Hai cậu đi nhà ăn mua đồ ăn sáng đấy à?”
Trịnh Nguyệt Chân: “Không phải là chúng tôi mua đâu.”
Mẫn Hỉ Nhi: “Hả?”
Khương Tịnh Nguyệt đặt túi đồ ăn sáng lên bàn, nhìn Ôn Dữu nói: “Bạn trai Dữu Dữu mua đấy.”
Ôn Dữu ngơ ngác: “Trần Tễ mang đến à?”
“Không phải.” – Trịnh Nguyệt Chân nói: “Trì Minh Tuấn mang đến đấy.”
Cô nói với hai người bọn họ: “Chúng tôi gặp được trên đường chạy bộ về đấy, cậu ta nói Trần Tễ nhờ cậu ta mang đến giúp, muốn mua chuộc chúng ta.”
Ôn Dữu chớp chớp mắt, biểu thị vô cùng kinh ngạc.
Mẫn Hỉ Nhi “òa” một tiếng, cầm bàn chải đánh răng đi ra ngoài nhìn một túi bự đồ ăn sáng, kinh ngạc thốt lên: “Trần Tễ suy tính cũng chu đáo quá đi thôi.”
Bữa sáng có rất nhiều món, có sự suy nghĩ đến khẩu vị của từng người bọn họ.
Khương Tịnh Nguyệt cũng gật đầu: “Rất hiểu chuyện đấy chứ.”
Trịnh Nguyệt Chân: “Biểu hiện tốt đấy.”
Nghe lời khen ngợi của bạn cùng phòng, Ôn Dữu vội vàng đánh răng rửa mặt, lấy điện thoại trả lời tin nhắn của đối phương: [Sao đột nhiên anh lại mua đồ ăn sáng cho bọn em thế này?]
Trần Tễ: [Không đột nhiên đâu.]
Ôn Dữu: [Hả?]
Trần Tễ: [Chúc mừng một chút thôi.]
Ôn Dữu nghi hoặc hỏi: [Chúc mừng gì cơ?]
Trần Tễ: [Trong một phạm vi nhỏ nào đó thì anh đã có một danh phận.].