Gặp mặt bà Đổng ở cửa rạp chiếu phim là chuyện mà Ôn Dữu chưa từng tưởng tượng ra, không chỉ riêng cô, Đổng Quân Lợi cũng cảm thấy việc họ gặp mặt hôm nay quá đột ngột, quá bất ngờ.
Sau khi Trần Tễ gọi một tiếng “Mẹ”, tiếng xe cộ và tiếng ồn xung quanh dường như đều lắng xuống.
Im lặng một lát, Trần Tễ cúi mắt nhìn Ôn Dữu, rồi lại ngẩng đầu nhìn Đổng Quân Lợi: “Mẹ, đây là bạn gái con, Ôn Dữu.”
Nói xong, anh nắm tay Ôn Dữu, bước về phía trước vài bước, giới thiệu cho Ôn Dữu: “Mẹ anh, bà Đổng.”
Nghe anh nói, Ôn Dữu cố gắng kéo dòng suy nghĩ đang trôi dạt về, nhìn thẳng vào mắt bà Đồng: “… Chào bác, cháu là Ôn Dữu.”
“Chào con.” Sau khi biết Trần Tễ có bạn gái, Đổng Quân Lợi đã tập luyện rất nhiều lần ở nhà, khi gặp bạn gái của anh, bà ấy nên dùng giọng điệu gì để nói chuyện với đối phương, nên nói gì.
Lúc này gặp mặt rồi, những bài tập trước đây của bà đều quên sạch: “Bác là mẹ của Trần Tễ.”
Hai người có chút xa lạ và lúng túng chào hỏi nhau.
Trần Tễ đứng bên cạnh nhìn, không nhịn được bật cười: “Mẹ, mẹ không cần nghiêm túc như vậy đâu, mẹ dọa bạn gái con sợ rồi.”
Ôn Dữu: “…”
Đổng Quân Lợi: “…”
Nghe Trần Tễ chọc ghẹo mình, bà không vui trừng mắt nhìn anh: “Thằng nhóc thúi, con nói chuyện với mẹ như vậy à.”
Mắng xong Trần Tễ, bà sợ dọa đến Ôn Dữu, vội vàng chuyển sang nụ cười giải thích với Ôn Dữu: “Dữu Dữu, con đừng bị bác dọa nhé, thường ngày bác rất dịu dàng, là Trần Tễ quá đáng ghét, nên bác mới mắng nó.”
Lần đầu tiên gặp con dâu, Đổng Quân Lợi vẫn muốn để lại cho cô một ấn tượng tốt.
Hơn nữa, trước đây bà ấy đã hỏi Trần Tễ về một số tình huống của Ôn Dữu.
Bà ấy biết cô từ nhỏ đã sống khá căng thẳng, thiếu thốn tình yêu và tự do, nên muốn đối xử tốt với cô hết mức có thể, để cô cảm thấy thoải mái.
Ít nhất ở chỗ bà, cô không cần phải căng thẳng để đối mặt với bà.
Ôn Dữu cũng vậy, trước đây cô đã nghe Trần Tễ nói, mẹ anh ấy rất đặc biệt.
Bà ấy chưa bao giờ yêu cầu Trần Tễ học hành, bà ấy đối xử với anh từ nhỏ theo kiểu buông thả, miễn là Trần Tễ thích, vui vẻ, anh muốn làm gì cũng được.
Tất nhiên, cũng có một điều kiện tiên quyết là không vi phạm pháp luật.
Vì vậy lúc này cô cũng không bị Đổng Quân Lợi dọa sợ, ngược lại cô còn rất hâm mộ cách ở chung của hai mẹ con họ: “Dạ, con biết.”
Ôn Dữu nghĩ, trả lời Đổng Quân Lợi: “Con không bị dọa sợ đâu.”
Nghe vậy, Đổng Quân Lợi cười tủm tìm nhìn cô: “Vậy thì tốt.”
Bà nhìn Ôn Dữu, khen ngợi không ngớt: “Con thật sự rất xinh đẹp, Trần Tễ thật có phúc.”
Ôn Dữu nghe bà khen mình như vậy, có chút ngượng ngùng: “Không có đâu, bác cũng rất xinh đẹp.”
Đây là sự thật, Đổng Quân Lợi hoàn toàn không giống như người ngoài bốn mươi tuổi.
Nếu Ôn Dữu nhớ không nhầm, Đổng Quân Lợi sinh Trần Tễ năm hai mươi lăm tuổi, tính ra tuổi tác, bà ấy đã bốn mươi sáu tuổi, nhưng nhìn tổng thể trạng thái của bà ấy chênh lệch không nhiều so với ba mươi tuổi.
Đổng Quân Lợi đã nghe rất nhiều lời khen ngợi như vậy, nhưng bà ấy cảm thấy Ôn Dữu nói chân thành nhất, bà ấy thích nghe nhất.
Nụ cười trên mặt bà càng thêm rõ hơn, định tiếp tục giao lưu với Ôn Dữu, Trần Tễ bị bỏ qua bên cạnh che miệng ho khan một tiếng: “Mẹ, chúng con đi xem phim đây.”
Đổng Quân Lợi sửng sốt, nhìn hai người: “Ở đây có rạp chiếu phim sao?”
Trần Tễ chỉ về phía sau: “Trong hẻm có.”
Đổng Quân Lợi ngẩng đầu nhìn vào con hẻm đèn đỏ rượu xanh, hiểu ra điều gì, bà ấy liếc Trần Tễ, dặn dò: “Chăm sóc tốt cho Dữu Dữu.”
Trần Tễ: “Con biết rồi.”
Anh nhỏ giọng hỏi: “Hôm nay sao mẹ lại ở đây?”
Đổng Quân Lợi sau lưng còn có tài xế, bà ấy nhìn anh nói: “Đến lấy quần áo cho bà nội con.”
Đối diện có một cửa hàng may đo sườn xám trong hẻm sâu, chủ cửa hàng là bạn lâu năm của bà nội Trần Tễ, sườn xám của bà ấy cơ bản đều được đặt may ở cửa hàng đó.
Hai ngày nữa là sinh nhật bà nội Trần Tễ, cụ già không có sở thích gì khác, chỉ thích sưu tầm sườn xám.
Vì vậy, Đổng Quân Lợi đã sớm đặt may cho bà hai chiếc sườn xám, hôm nay rảnh rỗi, bà ấy tiện đường lấy.
Trần Tễ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, dặn dò tài xế phía sau: “Tối xe đông, bác lái xe chậm một chút.”
Tài xế đồng ý.
Đổng Quân Lợi cười cười, chủ động nắm tay Ôn Dữu: “Dữu Dữu, có thời gian đến nhà ăn cơm nhé, bác sẽ nấu cho con…”
Nói được một nửa, Đổng Quân Lợi rất tự giác sửa lời: “Bác sẽ bảo dì Dương trong nhà nấu cho con những món ngon.”
Ôn Dữu cong môi cười: “Vâng, cảm ơn bác.”
Đổng Quân Lợi ừ một tiếng: “Vậy bác đi trước nhé, con và Trần Tễ chơi vui vẻ.”
“Tạm biệt bác.” Ôn Dữu chào bà ấy.
Đổng Quân Lợi cũng nói lời tạm biệt, mới lưu luyến rời đi.
Nếu không phải ánh mắt chết chóc của con trai quá mãnh liệt, thực ra bà rất muốn ở lại xem phim cùng con dâu tương lai.
Bà cũng đã lâu không xem phim rồi, nghĩ đến đây, Đổng Quân Lợi quyết định ngày mai sẽ kéo Trần Hằng đến rạp chiếu phim, xem phim cùng bà xem.
Sau khi tạm biệt Đổng Quân Lợi, Ôn Dữu cùng Trần Tễ bước vào rạp chiếu phim.
Phim sắp bắt đầu, hai người lấy vé, trực tiếp đi vào.
Vẫn chọn phim cũ, khi phim chính thức chiếu, Trần Tễ nhỏ giọng nói chuyện với Ôn Dữu: “Cảm giác em thế nào? Vừa nãy căng thẳng không?”
Ôn Dữu sửng sốt, quay đầu nhìn anh: “Mẹ anh thật sự rất trẻ.”
Trần Tễ mỉm cười: “Bà ấy sẽ rất vui khi nghe em khen bà ấy như vậy.”
Ôn Dữu cười nhẹ, khẽ nói: “Em nói đều là sự thật.”
Trần Tễ: “Anh biết.”
Anh đang nói, điện thoại rung lên, là tin nhắn của bà Đổng vừa lên xe rời đi.
“Bé yêu.” Xem xong, Trần Tễ đưa điện thoại cho Ôn Dữu.
Ôn Dữu cúi đầu xem nội dung tin nhắn của bà Đổng, nói rằng hôm nay bà ấy gặp Ôn Dữu quá đột ngột, bên cạnh không chuẩn bị phong bì tiền mặt, cũng không chuẩn bị quà.
Bà ấy bảo Trần Tễ hỏi xem Ôn Dữu khi nào có thời gian đến nhà ăn cơm.
Tất nhiên, nếu Ôn Dữu cảm thấy ăn cơm quá sớm, thì sau này ăn cũng như vậy.
Dưới ánh sáng yếu ớt, Trần Tễ quan sát biểu hiện của Ôn Dữu: “Đi không?”
Ôn Dữu im lặng một lát, nhìn Trần Tễ: “Em suy nghĩ một chút?”
Trần Tễ: “Được.”
Anh hoàn toàn sẽ không làm khó Ôn Dữu: “Chưa chuẩn bị xong thì chúng ta cứ từ từ.”
Ôn Dữu nói “được”.
Tuy nhiên, khi xem phim, Ôn Dữu vẫn không nhịn được suy nghĩ, nếu đi gặp bố mẹ Trần Tễ, cô nên chuẩn bị quà gì?
Gặp họ rồi, cô nên giao tiếp với họ như thế nào?
Khi xem phim, Ôn Dữu vắt óc suy nghĩ rất lâu, sự chú ý hoàn toàn không ở phim.
Mãi đến khi phim kết thúc, cô mới nhận ra rằng, thực ra cô muốn đi gặp bố mẹ Trần Tễ, cô thích anh, cũng thích mẹ anh.
Còn ba Trần Tễ, cô tạm thời chưa gặp, tạm thời chưa biết là thích hay không thích.
Xem xong phim, thời gian không còn sớm.
Hai người về nhà nghỉ ngơi.
Tối hôm qua náo loạn quá, lo lắng đến sức khỏe của Ôn Dữu, tối nay Trần Tễ rất ngoan ngoãn nằm chung chăn với cô trò chuyện, chìm vào giấc ngủ say.
Sáng hôm sau, Ôn Dữu ngồi xe Trần Tễ đến Đài truyền hình, bắt đầu một ngày bận rộn.
Trần Tễ cũng vậy, đưa Ôn Dữu đến Đài truyền hình, liền lái xe đến công ty.
Hiện tại anh đang thực tập ở bộ phận IT của công ty, làm thực tập sinh nhỏ bé.
Cả buổi sáng, mức độ bận rộn của Trần Tễ không kém gì Ôn Dữu.
Nghỉ trưa, anh đang chuẩn bị cùng đồng nghiệp đi ăn cơm ở căng tin, thì nhận được tin nhắn của Trần Hằng gửi cho anh: “Trưa cùng ba ăn cơm?”
Trần Tễ: “?”
Trần Hằng: “Mẹ con có đồ bảo ba đưa cho con.”
Trần Tễ suy nghĩ vài giây, nhìn đồng nghiệp không xa, trả lời: “Con ăn xong sẽ lên lấy.”
Trần Hằng: “…”
Bị con trai từ chối lần nữa, Trần Hằng ấm ức cáo trạng với bà Đổng: “Con trai lại từ chối ăn cơm cùng anh.”
Nhìn thấy tin nhắn của Trần Hằng, Đổng Quân Lợi đang chuẩn bị ăn uống nhướng mày hỏi: “Vậy em qua ăn với anh?”
Trần Hằng: “Anh đợi em.”
Trần Tễ ăn trưa xong với đồng nghiệp, khiêm tốn đến phòng sếp tổng, không ngờ lại nhìn thấy Đổng Quân Lợi.
“Mẹ.” Trần Tễ ngạc nhiên: “Sao mẹ lại đến đây?”
Đổng Quân Lợi “ừm” một tiếng: “Ba con nói con bỏ rơi ông ấy, nên mẹ đến đây với ông ấy.”
Trần Hằng: “…”
Cũng không cần thiết phải nói như vậy, khiến ông ấy trông thật đáng thương.
Mặc dù sự thật cũng là như vậy.
Trần Tễ không lấy làm lạ mà “ồ” lên một tiếng: “Mẹ có thứ gì muốn đưa cho con?”
Đổng Quân Lợi liếc nhìn anh: “Con ngồi xuống trước đi.”
Trần Tễ ngồi xuống.
Đổng Quân Lợi lúc này mới cầm lấy hai cái túi đặt bên cạnh đưa cho anh: “Đây là quà ra mắt cho Dữu Dữu của mẹ và ba con, hôm qua gặp mặt quá vội vàng, mẹ không chuẩn bị gì cả, nên hôm nay bù cho Dữu Dữu.”
Trần Tễ im lặng ba giây: “Bên trong là gì ạ?”
Đổng Quân Lợi: “Con có thể mở ra xem.”
Trần Tễ lấy đồ từ trong túi ra, mở chiếc hộp gỗ bên trong ra nhìn thoáng qua, lông mày giật giật: “Mẹ… Quà ra mắt của mẹ, có phải hơi quá khoa trương rồi không?”
Sẽ dọa Ôn Dữu chạy mất.
“Quá khoa trương ở đâu?” Đổng Quân Lợi liếc nhìn anh: “Mẹ còn thấy không đủ quý giá.”
Trần Tễ không nói gì, có chút đau đầu nói: “Mẹ làm như vậy, Dữu Dữu sẽ rất áp lực.”
Có ai tặng quà ra mắt trị giá bảy con số.
Mặc dù Trần Tễ biết, Đổng Quân Lợi lần này có thể coi là đã kiềm chế, nhưng anh biết rõ, anh mang phần quà gặp mặt này về, Ôn Dữu rất có thể bị dọa chạy mất.
Đổng Quân Lợi cau mày: “Vậy sao?”
Cảm nhận được ánh mắt của vợ, Trần Hằng im lặng một lát nói: “Ôn Dữu là sinh viên đại học, nếu con bé tốt nghiệp rồi em tặng quà này thì anh cảm thấy phù hợp.
Bây giờ con bé vẫn đang đi học, phần quà này cũng không hợp để đeo hàng ngày, hay là đổi một cái khác đi?”
Đổng Quân Lợi: “… Đổi cái gì?”
Bị bà hỏi như vậy, hai bố con đều im lặng.
“Thôi thì đưa tiền mặt đi.” Trần Hằng đề nghị: “Hoặc để Trần Tễ hỏi xem, khi nào Ôn Dữu đến nhà ăn cơm, lúc đó em đưa con bé quà gặp mặt.”
“Như vậy sẽ không khỏi khiến chúng ta có vẻ không coi trọng con bé sao?” Vấn đề mà Đổng Quân Lợi lo lắng là ở đây, tối hôm qua gặp Ôn Dữu tuy rất bất ngờ, nhưng cũng đã gặp rồi.
Theo lý mà nói bà nên đưa quà gặp mặt trước.
Trần Tễ: “Sẽ không đâu ạ.”
Anh nhìn Đổng Quân Lợi: “Mẹ, Dữu Dữu không để ý đến những thứ này, mẹ cứ đợi thêm vài ngày, tối qua con đã nói với cô ấy chuyện gặp mặt rồi.
Mẹ cho cô ấy vài ngày suy nghĩ, chúng con sẽ về nhà ăn cơm.”
Trần Tễ đã nói như vậy, Đổng Quân Lợi không đồng ý cũng phải đồng ý, bà ấy bực bội nói: “Được rồi, vậy mẹ đợi hai con về nhà ăn cơm.”
Trần Tễ: “Cảm ơn mẹ.”
Anh biết, Đổng Quân Lợi là vì anh thích Ôn Dữu, nên mới vội vàng muốn tặng quà Ôn Dữu, bà ấy lo lắng Ôn Dữu cảm thấy họ không coi trọng cô.
Nghe Trần Tễ nói vậy, Đổng Quân Lợi khẽ “hừ” một tiếng: “Cũng may con còn có lương tâm.”
Trần Tễ cười cười không nói gì.
Ba người nói chuyện phiếm vài câu, Trần Tễ liền quay về chỗ làm việc của mình nghỉ ngơi.
Người đi, Đổng Quân Lợi và chồng nhìn nhau, chống cằm nói: “Thật hâm mộ bọn trẻ.”
Trần Hằng: “… Gần đây em muốn đi đâu chơi?”
Ông ấy rất thức thời.
Đổng Quân Lợi: “Em muốn đi Paris mua sắm.”
Trần Hằng vội vàng xem lịch trình công việc của mình, nhỏ giọng nói: “Tuần sau anh có một chuyến công tác đến Paris một tuần, có muốn đi cùng anh không?”
Đổng Quân Lợi hiểu ý hỏi: “Anh phải bận mấy ngày?”
Trần Hằng: “Nếu thuận lợi thì ba bốn ngày có thể hoàn thành, sau đó thời gian là của em.”
Đổng Quân Lợi: “Được.”
Trần Tễ không biết ba mẹ lại sắp đi du lịch xa, trở về chỗ làm việc, anh đang muốn tìm Ôn Dữu tán gẫu một lát rồi nghỉ ngơi, nhìn thấy tin nhắn Ôn Dữu gửi cho anh trước: [Em suy nghĩ kỹ rồi.]
Một câu không đầu không đuôi, nhưng Trần Tễ lập tức hiểu ý cô: [Ừ?]
Ôn Dữu: [Cuối tuần này nếu ba mẹ anh rảnh, chúng ta đến nhà anh ăn cơm nhé?]
Ăn trưa xong, Ôn Dữu liền gọi điện cho Dư Trình Tuệ, nói chuyện Trần Tễ mời họ đến nhà ăn cơm.
Lúc trước cô không đi, là vì cảm thấy bản thân và Trần Tễ đều còn đang đi học, gặp mặt gia đình quá sớm.
Nhưng bây giờ, hai người bắt đầu đi thực tập, vào mùa hè năm sau sẽ cùng nhau bay ra nước ngoài học nghiên cứu sinh, vậy thì gặp mặt gia đình cũng là chuyện sớm muộn.
Đã tình cờ gặp nhau rồi, mẹ Trần Tễ cũng nhiệt tình mời, Ôn Dữu mơ hồ cảm thấy, mình có thể đi ăn bữa cơm này.
Nghe cô nói xong, Dư Trình Tuệ cũng không có ý kiến gì lớn, bà ủng hộ Ôn Dữu đi gặp bố mẹ Trần Tễ.
Hai người yêu nhau một thời gian, hiện tại cũng đã sống chung, gặp mặt gia đình cũng là điều hợp lý.
Hơn nữa, lần trước bà đến Nam Thành gặp Trần Tễ, hai người đã kết bạn trên WeChat.
Thời gian gần đây, Trần Tễ thỉnh thoảng sẽ gửi cho bà vài tin nhắn.
Tiếp xúc một thời gian, Dư Trình Tuệ rất hài lòng với chàng rể tương lai này.
Tuy nhiên, khi đi gặp mặt, Dư Trình Tuệ vẫn nhắc nhở Ôn Dữu nên mang quà theo.
Hai mẹ con nói chuyện vài câu, Ôn Dữu liền trả lời Trần Tễ.
Nhìn thấy tin nhắn của Ôn Dữu, Trần Tễ vội vàng gọi điện cho cô.
“Alo.” Ôn Dữu đang ở chỗ làm việc, nói nhỏ: “Sao vậy anh?”
Trần Tễ nghe giọng nói mềm mại của cô, nhẹ nhàng hỏi: “Nghĩ kỹ rồi?”
Ôn Dữu: “Dạ.”
Trần Tễ: “Được, cuối tuần chúng ta về nhà.”
Ôn Dữu mím môi: “Ba anh hung dữ không?”
“Không hung dữ.” Trần Tễ chậm rãi nói: “Ba anh sợ vợ, mẹ anh thích em, ông ấy cũng sẽ thích em.”
Nói đến đây, anh dừng lại một chút, bổ sung thêm: “Em ưu tú như vậy, cho dù không có mẹ anh, ba anh cũng sẽ thích em.”
Không chỉ Trần Hằng, Ôn Dữu xứng đáng được tất cả mọi người yêu quý..