Hướng Đến Ánh Mặt Trời


Buổi tối đợi Vương Xử Nữ về rồi, Đới Bạch Dương vào bếp thấy thức ăn trong nồi vẫn còn nhiều, bèn đợi đến khi cả nhà Mục Song Ngư về thì mang đến cho họ.

Nhìn Đới Bạch Dương phơi phới gió xuân, Mục Song Ngư khó hiểu, y gặp được chuyện gì rất may mắn sao? Sao lại cười tít mắt không nhìn thấy mặt trời thế kia?
Hoàng Song Tử lại cười nhẹ, bỏ Mục Thiên Xứng xuống, đi đến cầm lấy cái nồi trong tay Mục Song Ngư: “Hai anh em đi tắm trước đi, tôi đi hâm lại đồ ăn.”
Hai bàn tay chạm vào nhau, Mục Song Ngư bình tĩnh bỏ ra, quay sang bế Mục Thiên Xứng lên, yêu chiều hôn thật sâu lên cái má mềm mại của em trai.

Mục Thiên Xứng cười khúc khích, cũng dùng bàn tay nhỏ giữ má anh hai, hôn lại một cái.

Tiếp tục trôi qua ba tuần yên ổn, đến mùng 9 tháng 12 là sinh nhật của Biện Nhân Mã.

Trước một ngày, Biện Nhân Mã bảo bố chở đến tận chỗ làm việc của Mục Song Ngư, xin phép anh cho Mục Thiên Xứng đến nhà mình dự tiệc, xin phép ở nhà cậu bé qua đêm luôn, sáng hôm sau sẽ đưa Mục Thiên Xứng đến trường cùng.

Mục Song Ngư nhìn em trai mong chờ nhìn mình, lại nghe chú Biện đảm bảo bèn đồng ý.

Mục Thiên Xứng mở ba lô nhỏ của mình, cẩn thận kiểm tra lại quần áo mà anh hai chuẩn bị cho mình, cùng với món quà nhỏ.

Trước đó sinh nhật của cậu nhóc, ngày 10 tháng 10, anh hai tổ chức nhỏ, chỉ có bốn anh em và Biện Nhân Mã.

Lúc đó Biện Nhân Mã đã tặng cậu nhóc một bộ đồ chơi điều khiển, nhìn qua cũng biết đắt tiền.

Mục Thiên Xứng vẫn hơi lo, không biết cậu bé có thích món quà này không.

Cô Biện đến rồi, Mục Thiên Xứng khoác ba lô tay trong tay với Biện Nhân Mã đi lên xe.

Đợi đến nơi, Mục Thiên Xứng mắt chữ A mồm chữ O nhìn căn nhà trước mặt, đi qua cánh cổng được hàng rào phủ dây leo nở hoa đỏ vây quanh, là thấy nhà hai tầng theo kiến trúc phương Tây vừa to vừa đẹp, trước cửa nhà có thường xuân xanh mướt rủ xuống.

Cô Biện đậu xe trước sân, Biện Nhân Mã vừa xuống xe đã kéo Mục Thiên Xứng chạy vào nhà.

Nhìn nội thất tinh xảo lấy tông trắng làm chủ đạo bày trí trong phòng khách, bên cạnh bộ bàn ghế đặt một chậu cây xanh, còn có một cái tủ lớn đựng toàn là rượu.

Sàn nhà đều lát bằng gỗ thật, đèn trùm màu trắng treo giữa trần nhà.

Lúc này trong phòng khách bật đèn tường tỏa ánh sáng màu quýt, mang đến cảm giác ấm cúng trong ngày đông.

Mục Thiên Xứng nuốt nước bọt, nắm chặt tay của Biện Nhân Mã, chân thành nói: “Mã, nhà cậu đẹp quá.”

Biện Nhân Mã cười tươi, lại kéo Mục Thiên Xứng đi lên tầng: “Về phòng của tớ chơi trước đã, lúc nào bắt đầu thì xuống.”
Phòng ngủ của Biện Nhân Mã cũng lớn, nhưng xung quanh gần như đặt tủ đựng đồ chơi và gấu bông kích thước khác nhau.

Con gấu bông màu nâu to lớn nhất được đặt nằm trên giường, tính ra kích cỡ của nó đã chiếm hơn nửa cái giường của Biện Nhân Mã.
Cậu bé đưa một tay cầm chơi game cho Mục Thiên Xứng, lại mở trò chơi đua xe trên tivi lớn, hai đứa bé vừa tựa trên gấu lớn vừa chơi game đến khi bữa tiệc gần bắt đầu, mới kéo nhau đi tắm rửa trước.
Người đến tham gia không có bạn bè trên lớp, chỉ có đồng nghiệp của bố mẹ Biện Nhân Mã dẫn con cái đến.

Biện Nhân Mã cả buổi tiệc chỉ bám lấy Mục Thiên Xứng, kéo cậu nhóc đi giới thiệu khắp nơi.

Mục Thiên Xứng để ý có nhiều ánh mắt ghen tị nhìn mình, bèn âm thầm bĩu môi, nắm chặt tay Biện Nhân Mã hơn.

Đến lúc cắt bánh sinh nhật, miếng bánh ngon đầu tiên Biện Nhân Mã cũng đưa cho Mục Thiên Xứng trước, sau đó cả hai cùng cầm bánh ra bàn ăn.

Biện Nhân Mã nhận được rất nhiều quà, cậu bé không mở ra ngay trong buổi tiệc, mà đều ôm hết lên căn phòng trên tầng của mình mới bóc ra.

Mục Thiên Xứng ngồi yên bên cạnh nhìn Biện Nhân Mã hứng thú mở từng món quà, đều là đồ chơi đắt tiền.

Biện Nhân Mã nhìn những món đồ na ná nhau thì không vui, cầm chúng lên đi đến mấy tủ đồ chơi, xếp gọn vào bên trong.

Nhà cậu bé không thiếu mấy món này, chơi nhiều cũng chán rồi.

Đến khi có một hộp quà là một bộ đồ chơi lắp ghép, Biện Nhân Mã mới vui vẻ, đặt vào trong lòng Mục Thiên Xứng: “Lát chúng ta cùng lắp ghép.”
Mục Thiên Xứng gật đầu, liếc nhìn món quà của mình bị mấy món quà lớn che khuất, vẫn chưa được mở ra, trong lòng có hơi xoắn xuýt.

Đợi Biện Nhân Mã thấy món quà của cậu nhóc rồi, Mục Thiên Xứng mở miệng muốn nói lại nghe cậu bé cười bảo: “Đây là quà của cậu, tớ vẫn nhớ.”
Biện Nhân Mã nhanh chóng mở ra, cậu bé hơi ngạc nhiên, vì bên trong đặt một chiếc áo len gile xanh dương kèm theo áo sơ mi trắng nhỏ bên trong.

Mục Thiên Xứng xấu hổ cúi đầu, cậy cậy hộp lắp ghép trong lòng.

“Là màu tớ thích đấy.”
“Hả?”
Cậu nhóc ngẩng đầu thấy Biện Nhân Mã thích thú ngắm nhìn chiếc áo, sau đó chạy vào trong phòng tắm, lúc trở ra đã mặc trên người chiếc áo mà Mục Thiên Xứng tặng.

“Xứng, Xứng, thấy tớ đẹp trai không?”
Mục Thiên Xứng ngơ ngác gật đầu, sau đó cẩn thận hỏi lại: “Cậu thích thật hả?”
“Thích! Sao cậu biết tớ thích màu này?”

“Chỉ là cảm thấy cậu sẽ hợp.” Mục Thiên Xứng thở phào, mỉm cười mà thành thật trả lời.
Biện Nhân Mã đi đến, bất ngờ hôn lên má Mục Thiên Xứng, khen ngợi: “Xứng đúng là có mắt nhìn.”
Được khen, mũi của Mục Thiên Xứng như sắp dài ra, chất liệu do anh hai cẩn thận chọn, còn kiểu dáng và màu sắc do cậu nhóc quyết định.

Mục Thiên Xứng cầm bộ lắp ghép trong tay, nói: “Dọn dẹp đống này rồi chúng ta chơi.”
“Được.”
Đêm hôm đó, con gấu bông được sủng nhất hậu cung bị đẩy xuống tận cuối giường, nhường khoảng giường rộng cho hai đứa bé ôm nhau ngủ say.

Thời gian không bao giờ vì người khác mà dừng lại.

Qua thêm một tuần, Doãn Sư Tử vừa mua cà phê ở quán cũ thì lại gặp người quen, là đồng nghiệp trước kia của anh, mới chuyển về đây công tác.

Đang trên đường tới sở thì vô tình gặp Doãn Sư Tử, anh ấy bèn rút chút thời gian, tìm một quán nước gần trường học, ở lại nói chuyện với Doãn Sư Tử.

“Gần đây thế nào?” Lăng Cự Giải nhấp một ngụm cà phê, quan tâm hỏi.

Doãn Sư Tử trả lời qua loa: “Cũng ổn.”
Lăng Cự Giải liếc nhìn chiếc nhẫn trên tay anh, âm thầm than thở, tính ra cũng sắp ba năm rồi, Doãn Sư Tử quả nhiên không buông bỏ được.

Lại thấy bây giờ anh đã chịu bước ra ngoài xã hội, so với ngày ấy sống dở chết dở giam mình trong phòng vẫn tốt hơn nhiều.

Nhưng là thứ gì đang gồng gánh anh đây?
“Bây giờ cậu đang làm gì?”
“À, làm vệ sĩ cho một cậu nhóc, cậu ấy học ở trường cấp ba này.”
Lăng Cự Giải gật đầu.

Năm xưa ở trường cảnh sát, kỹ năng bắn súng và võ nghệ của Doãn Sư Tử đều rất cao, làm vệ sĩ có vẻ cũng khá thích hợp.

“Sao đột nhiên lại chuyển công tác?”
Lăng Cự Giải nhún vai: “Còn không phải vì suốt ngày cãi nhau với tổ trưởng? Tôi chịu hết nổi anh ta rồi.”
Doãn Sư Tử lắc đầu, đưa mắt nhìn tivi lớn gắn trên tường đang đưa tin tức.

“Leo, thật sự không muốn quay lại sao?” Lăng Cự Giải bỏ cốc cà phê xuống, chần chừ hỏi.


Doãn Sư Tử không tỏ thái độ gì, bình tĩnh lắc đầu, bàn tay đặt trên đùi lại lén lút sờ chiếc nhẫn: “Bây giờ tôi không cầm nổi súng nữa, đầu óc cũng không còn linh hoạt như trước.”
Lăng Cự Giải “ừ” nhẹ, câu trả lời của anh không hề khác lúc nộp đơn từ chức.

Bản tin trên tivi tiếp tục chiếu.

[Vào đêm ngày 13 tháng 12, tòa nhà C của bệnh viện tâm thần Khoa Dương xảy ra một vụ cháy lớn, khiến một bệnh nhân tử vong, ba người bị bỏng nặng và hai người mất tích.

Trong đó hai bệnh nhân vẫn chưa rõ tung tích được biết là…]
Lăng Cự Giải ngạc nhiên nhìn Doãn Sư Tử sốt sắng đứng bật dậy, sắc mặt lạnh đi rất nhiều.

Anh cầm lấy điện thoại trên bàn, trước khi đi còn không quên đặt tiền dưới cốc.

“Xin lỗi, tôi có chuyện gấp, đi trước đây.”
Bỏ lại câu đó thì anh chạy như bay ra ngoài, Lăng Cự Giải hoang mang mất mấy giây mới quay đầu nhìn bản tin vẫn chiếu trên tivi, sau đó cũng bỏ lại tiền mà chạy theo Doãn Sư Tử.

Lúc này ở trường cấp ba Dương Quang, lớp 12 được tan học từ tiết bốn nối đuôi nhau ra ngoài.

Bộ ba Thiên Yết, Bạch Dương và Xử Nữ cũng đang vừa đi vừa trò chuyện, lại bất chợt có một kẻ mặc áo khoác đội mũ và đeo khẩu trang kín mít đi đến từ phía xa.

Cậu ta đi đằng sau, đôi mắt nhìn Giang Thiên Yết và Vương Xử Nữ giăng đầy tia máu dữ tợn, khi chỉ cách khoảng hai mét, cậu ta thình lình rút con dao nhọn giấu trong áo ra, chạy thật nhanh, giơ dao đâm về phía lưng Vương Xử Nữ.
Ngay lập tức, một bàn tay vững chắc kịp thời kéo Vương Xử Nữ, Doãn Sư Tử hơi quay người che chắn cho anh, giơ tay lên chặn con dao gần trong gang tấc.

Con dao cứ thể đâm thẳng vào cánh tay của Doãn Sư Tử, lại hung hăng rút ra khiến máu tươi văng tung tóe.

“Leo!”
Nhận ra tình hình, Giang Thiên Yết thốt lên.

“Tao phải giết chúng mày, là chúng mày hại tao! Là chúng mày gài bẫy tao!”
Đâm nhầm mục tiêu dường như khiến cậu ta càng phát điên, giọng điệu điên cuồng này khiến Giang Thiên Yết vô cùng kinh ngạc, tên điên này sao lại xổng ra ngoài được!
Những học sinh xung quanh cũng nhao nhao hoảng sợ, người thì vừa hét vừa chạy, người thì vẫn tỉnh táo gọi cho cảnh sát, thậm chí có người trốn xa xa quay video.

.

Bạ???? có biết t????a????g t????uyệ???? { T ???? ù ???? T ???? u y ệ ????.???????? }
Vương Xử Nữ cũng lấy lại tinh thần, âm thầm nuốt khan, sau đó cảm ơn Doãn Sư Tử.

Anh lại nói: “Lùi lại.”
Cậu ta lại lao đến, có vẻ Doãn Sư Tử chưa để ý đến vết thương, anh giơ chân, đánh thẳng vào cánh tay của cậu ta, khiến con dao vung ra ngoài.

Sau hai ba đòn, Doãn Sư Tử đã khống chế được tên điên này.


Lăng Cự Giải chạy đến, anh nói hai ba câu đơn giản thì anh ấy đã lấy còng số tám luôn thủ sẵn bên người, bắt cậu ta.

Doãn Sư Tử giữ đầu kẻ điên đang không ngừng chửi mắng này, thử tháo khẩu trang của cậu ta ra xem, có được kết quả thì lại cưỡng ép đeo lại.

Trực giác của anh chưa bao giờ sai mà.

Đợi không lâu thì xe cảnh sát đến, Lăng Cự Giải xuất trình giấy tờ ra cho họ kiểm tra, sau đó khống chế kẻ điên đưa lên xe.

Anh ấy nhìn ba người đang đến gần Doãn Sư Tử, bèn nói: “Các cậu cần tới sở một chuyến.”
“Ừ.”
Doãn Sư Tử quay người lại, áy náy nhìn ba người một lượt, sau đó cúi đầu: “Là tôi sơ suất, không làm tròn bổn phận.”
“Không sao.” Giang Thiên Yết xua tay, lo lắng nói: “Anh đến rất đúng lúc, nhưng mà Leo, anh cần phải đi xử lý vết thương đã.”
“Hả?”
Lúc này Doãn Sư Tử mới nhận ra cánh tay phải của mình nhức nhối, máu tươi đang không ngừng chảy xuống từng ngón tay, nhỏ giọt xuống đất.

Doãn Sư Tử hít ngược một hơi, giơ tay phải lên, nhìn bàn tay nhuộm đầy máu tươi của mình.

Cứ như nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng, cánh tay phải của anh run rẩy dữ dội, đôi mắt mở to hết cỡ.

Sắc mặt của anh trở nên tái nhợt, hô hấp cũng trở nên ứ đọng, hít thở rất khó khăn.

“Leo, anh làm sao vậy?”
“Leo, cậu nghe tôi nói gì không?”
Tai của Doãn Sư Tử ù đi, không nghe thấy được gì.

Đầu óc trở nên rất đau đớn, quay cuồng, hình ảnh đáng sợ năm nào đang hiện rõ mồn một trong đầu.

Nỗi ám ảnh vây hãm anh.

Doãn Sư Tử nhíu chặt mày, há miệng, anh không tài nào thở được.

Cả người anh đổ mồ hôi, trước mắt cũng mờ dần, cuối cùng là tối hẳn.

“Leo!”
Anh ngã ra sau, may mà Lăng Cự Giải kịp thời đỡ lấy, giữ anh ở trong lòng.

Anh ấy hốt hoảng gọi anh, thấy Doãn Sư Tử đã hoàn toàn hôn mê, Lăng Cự Giải bèn khom người bế ngang anh lên, sốt ruột hỏi: “Gần đây có trạm y tế hay bệnh viện không?”
Giang Thiên Yết trả lời ngay: “Có một trạm y tế.”
“Cậu dẫn tôi đến đó, mau lên.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận