Vương Xử Nữ và bố Vương đều đi làm chưa về, sau khi y bàn giao lại công việc cho thư ký mới xong thì ở nhà, cũng mới được một tuần thôi.
Mẹ Đới đang ở đây, bà ở dưới bếp nấu cơm với mẹ Vương, hai bà mẹ đè thấp giọng nói chuyện, không ai nghe thấy hết.
Còn Thất Cưu, cậu bé đã được mẹ Vương đón về cách đây một tiếng, đang ở trên tầng chơi.
Đới Bạch Dương từ tốn bước từng bước lên cầu thang, đến căn phòng bên cạnh phòng ngủ của mình, từ bên ngoài có thể nghe thấy tiếng cười khúc khích của cậu bé.
Y đẩy cửa vào, đồ chơi bị bày bừa tứ tung hết, con trai của y ngồi giữa đống đồ chơi, quay lưng về phía cửa, đang nghịch đồ chơi.
“Thất Cưu.”
“Bố nhỏ!”
Thất Cưu giòn tan gọi một tiếng, quay qua, cầm một quả bóng màu cam to hơn gương mặt của mình chạy đến trước mặt y.
Đới Bạch Dương ngạc nhiên nhìn quả bóng rổ trong tay con trai, ngồi khụy một chân xuống, nhận lấy bóng.
“Con lấy đâu ra vậy?”
“Bà mua.”
Đới Bạch Dương trầm tư nhìn quả bóng, ký ức năm nào bỗng ùa về.
Về những năm y và anh còn chưa thân thiết, lần đầu chủ động mời anh đi chơi bóng rổ, bị khả năng của anh thu hút, còn những lần sau đó và sau đó nữa, có y và anh.
Sau này lại vì công việc bận rộn, đã lâu không động đến bóng rổ rồi.
Đới Bạch Dương bỗng cười, đối diện với đôi mắt ngây thơ nhìn mình, y trả lại bóng cho con trai, sau đó xoa đầu cậu bé.
“Đợi con thêm vài tuổi, hai bố dạy con chơi.”
Thất Cưu gật đầu.
Vào hẳn trong phòng thu dọn đồ chơi của cậu bé, Thất Cưu lẽo đẽo theo sau y, thấy y cầm từng món đồ đặt lên tủ thì cũng bắt chước làm theo, mặc dù không được đặt đàng hoàng, cái đứng cái nằm, nhưng mà tốc độ dọn dẹp đã tăng lên.
Đới Bạch Dương bế Thất Cưu xuống tầng, đúng lúc nghe thấy tiếng xe truyền đến từ bên ngoài.
Đôi mắt của Thất Cưu sáng lên, reo hò gọi ông và bố lớn, một tay còn kéo vai áo của Đới Bạch Dương, ý muốn y đưa cậu bé ra ngoài đón.
Vừa thấy ông, Thất Cưu đã trượt xuống chạy lịch bịch đến, ôm chầm lấy chân của bố Vương.
Thất Cưu nhớ mỗi lần ông về đều sẽ có quà cho cậu bé, vậy nên cực kỳ thích ông.
Bố Vương vui vẻ cười lộ cả nếp nhăn, bế cháu trai lên, quả nhiên lấy ra một nắm kẹo từ trong túi áo khoác, bỏ vào túi áo nhỏ của Thất Cưu.
Cậu bé giỏi lấy lòng, hôn chụt lên má ông.
Vương Xử Nữ đi đến nhéo má cậu bé, cũng nhận được một nụ hôn từ con trai, anh cười nhẹ.
Liếc sang Đới Bạch Dương vẫn đứng ở chỗ cửa, bèn đi tới ôm lấy y.
“Mừng anh về.”
“Ừm.”
“Hôm nay vẫn ổn chứ?”
“Vẫn vậy.”
Anh trở tay nắm tay y đi vào nhà, được y nhắc là mẹ Đới đến, đang ở trong phòng bếp nấu ăn, anh bèn đi vào chào hỏi bà ấy một tiếng.
Hai bố con trở về rất đúng lúc, vừa hay cơm nước đã làm xong.
Cuối cùng cũng trở lại phòng ngủ là vào mười giờ khi mọi thứ đã thu dọn xong, trước lúc đó Vương Xử Nữ bị mẹ Đới gọi ra ngoài nói chuyện, chủ đề không vượt quá phạm vi liên quan đến Đới Bạch Dương và cuộc sống sau này.
Nhìn vẻ mặt lo lắng của mẹ Đới, anh cũng nói thật.
Bây giờ tốt nhất y vẫn nên trong tầm mắt của mọi người, nếu có chuyện giống như lần trước y quên mất địa chỉ nhà, không biết đi đâu về đâu như vậy nguy hiểm thế nào.
Trước đó anh nói sẽ thuê vệ sĩ, anh cũng tìm được rồi, là đồng nghiệp của Doãn Sư Tử cũng làm việc ở công ty vệ sĩ, anh ấy nói người này rất đáng tin, Vương Xử Nữ đã đến tìm hiểu mấy lần, cũng ưng.
Còn về nhà mới, họ không chuyển nữa.
Căn nhà đó xây xong cứ để đấy, thỉnh thoảng tới dọn dẹp là được, đợi Thất Cưu đủ tuổi rồi sẽ cho cậu bé đứng tên.
Mẹ Đới nghe anh nói xong cũng gật đầu, không có ý kiến khác.
Mấy ngày gần năm mới hai người có hẹn đến khu du lịch Trăng Non, một khu du lịch mới nổi cách đây không lâu nằm trong thành phố, chỉ có y và anh đi.
Rời xa thành phố náo nhiệt, hai người dừng chân trong một dãy nhà trọ bên núi, sắc trời về khuya lấp lánh ánh sao sáng, dưới ánh trăng mờ mịt bao phủ cảnh sắc bình yên, từng con đom đóm tỏa sáng lập lòe giữa đồng cỏ xanh.
Trên con đường nhỏ, Đới Bạch Dương hít sâu một hơi, mùi hoa cỏ thoang thoảng loanh quanh bên chóp mũi.
Bàn tay được anh nắm chặt, không buông một giây, dắt y đi về phía nhà trọ.
Thật hạnh phúc.
“Nghĩ gì vậy?”
Vương Xử Nữ quay qua hỏi y.
“Không có.”
Vương Xử Nữ giơ tay qua nhéo má y, đầu ngón tay hơi lạnh khi chạm vào da thịt lại có độ ấm khó hiểu: “Đi thôi.”
Vòng thêm mấy lối rẽ nữa, hai người dừng lại trước cửa một dãy nhà trọ.
Khu du lịch phục vụ 24/24, nhà trọ tất nhiên luôn mở cửa, ánh đèn sáng trưng rọi hẳn ra ngoài.
Khách trọ bên trong có rất nhiều người vẫn thức, hơi ồn ào, nhưng khi hai người đi dọc qua hành lang đến tầng phòng nghỉ, âm thanh đã dần dần nhỏ đi, cách âm không tệ.
Đi qua hành lang, hai bên treo những chậu cây xanh nhỏ, dây leo xanh mơn mởn trên tường kéo dài từ đầu đến cuối hành lang, đèn vàng ấm áp không quá mờ nhạt.
Vương Xử Nữ dùng thẻ phòng đẩy cửa vào, căn phòng sạch sẽ được thiết kế đơn giản, bàn ghế gỗ, giường đôi, từ cửa sổ của phòng có thể ngắm nhìn khung cảnh bình yên ngoài kia.
Trong phòng có hương hoa nhẹ dịu, khiến cơ thể mệt mỏi được thả lỏng hơn.
Sau khi tắm rửa, hai người tựa vào nhau lặng yên ngắm cảnh đêm, ánh trăng bạc thông qua cửa sổ rải vào trong phòng, mang lại chút ánh sáng cho đêm đen.
Đới Bạch Dương có dấu hiệu buồn ngủ, nhanh chóng trở về giường muốn làm một giấc ngủ ngon.
Nhưng trước đó, y vẫn kiên trì đợi Vương Xử Nữ cũng lên giường, ôm anh.
Vương Xử Nữ cười nhẹ: “Ngủ đi.”
Vương Xử Nữ chưa từng lạ giường, nhưng hôm nay anh lại không ngủ được.
Nằm bên cạnh yên lặng nhìn gương mặt say giấc bên cạnh, không biết đang nghĩ đến chuyện gì.
Tiếng thở dài hơi nặng nề, trong phòng lặng yên chỉ còn tiếng đồng hồ kêu “tích tắc” rõ mồn một, thời gian cứ chậm rãi trôi đi, đến khi anh hơi cử động người đổi tư thế thoải mái chút, không ngờ lại vô tình đánh thức bạn đời.
Đới Bạch Dương mơ mơ màng màng mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói hơi khàn cũng hơi mệt: “Sao anh còn chưa ngủ? Không ngủ được sao?”
“Ừ, không ngủ được.”
Đới Bạch Dương chớp mắt, cố nhớ đến chuyện gì đó, dò hỏi: “Mấy ngày trước anh làm việc đến tận khuya mới ngủ, giờ bị quen giấc rồi?”
Vương Xử Nữ gật đầu: “Có lẽ vậy.”
“Mấy giờ rồi?”
“Anh xem xem…” Vương Xử Nữ dựa theo ánh trăng trong phòng nhìn về phía đồng hồ: “Sắp mười hai giờ rồi.”
Anh nghe thấy tiếng thở dài nhỏ của Đới Bạch Dương.
“Vậy phải làm gì bây giờ? Kể chuyện?”
Vương Xử Nữ bật cười: “Em có chuyện gì không?”
“Chuyện ma.”
Anh nhăn mặt: “… Anh sẽ không ngủ được nữa.”
Đới Bạch Dương cười run cả vai, thì thầm: “Vậy phải làm sao?”
Vương Xử Nữ dịch người một chút, kéo y gần vào lòng mình hơn: “Không cần làm gì cả, em ngủ tiếp đi, qua một lúc anh sẽ ngủ được thôi.”
…
Không khí tết tràn ngập trên mọi nẻo đường, một nhà Mục Song Ngư đi tảo mộ vào ngày 27 âm lịch, khác với mọi năm, lần này có thêm Biện Nhân Mã đi cùng.
Một năm bận rộn, thời gian đến thăm mộ chắc cũng chỉ được một hai lần, cỏ trên mộ cũng mọc hơi cao.
Thắp nén nhang xong, Hoàng Song Tử đưa Mục Song Ngư đi về trước, hai người còn đến nhà bố mẹ Hoàng.
Mục Thiên Xứng tạm thời ở lại, nhìn hai phần mộ trước mặt mình mà lòng nặng trĩu.
Anh hít một hơi thật sâu, quay sang nắm tay Biện Nhân Mã, kéo cậu đến đứng sát cạnh mình, nở một nụ cười nhẹ nhàng.
Anh dẫn người yêu về ra mắt bố mẹ rồi đây, hai người họ nhất định là vui lắm.
Từ khi còn bé đến giờ, mỗi khi có cơ hội đến thăm mộ, anh đều sẽ kể với họ về Biện Nhân Mã.
Là từ người xa lạ đến tình bạn ngây thơ của trẻ con, là cảm xúc nhộn nhạo khác lạ đến lần đầu biết đến mùi vị ghen tuông, là tình cảm mập mờ đến sáng tỏ, cuối cùng chính thức trở thành người yêu.
Mười mấy trôi qua rồi, hai chữ “hạnh phúc” với Mục Thiên Xứng mà nói đơn giản chỉ là ở bên người mình yêu thương, ở nơi mà mình gọi là gia đình.
Mưa phùn rơi từ lúc nào lất phất rơi xuống, từ từ tẩm ướt bộ đồ của anh.
Mục Thiên Xứng cúi đầu, vai của anh hơi run.
Biện Nhân Mã nghĩ anh sợ, lại thấy anh nâng tay mình lên, mỉm cười nói lời cuối cùng với bố mẹ trước khi rời đi.
“Bố mẹ, hai người chúc phúc cho chúng con nhé.”
Đêm 30, đếm ngược thời khắc giao thừa, nơi tổ chức bắn pháo hoa ở trung tâm thành phố tấp nập dòng người chen chúc nhau.
Vốn dĩ là buổi tối giá lạnh, vì nguyên nhân này mà nóng lên.
Xung quanh nơi đây có nhà hàng khách sạn, đèn điện rực rỡ góp phần chiếu sáng đường phố bên dưới.
Trong nhà hàng, âm nhạc du dương khiến tâm trạng trở nên thoải mái.
Gió đêm thổi đến mang theo hương vị của năm mới, đẩy nhẹ những cánh hoa mai vàng lay động.
Từ vị trí của hai người, có thể thấy rõ đồng hồ đếm ngược ở tòa nhà cao chọc trời phía đối diện.
“Cậu đang nghĩ gì thế?”
“Đang nghĩ xem vì sao cậu lại đưa tôi đến đây.”
Biện Nhân Mã bật cười: “Đón giao thừa đó.”
Anh nhướng mày, quay qua nhìn xung quanh, không một bóng người.
Cần đến mức bao trọn cả một tầng nhà hàng không?
Mục Thiên Xứng quay lại, vừa hay nhìn thẳng vào mắt Biện Nhân Mã.
Đôi mắt của cậu hơi híp lại, nhìn anh rất nghiền ngẫm, khóe môi lại cong lên một độ nhẹ đến mức khó nhìn ra.
Có thể là vì cách ăn mặc, nên hôm nay anh cảm thấy cậu vô cùng trưởng thành.
Biện Nhân Mã lại tự nhiên quay qua nhìn đồng hồ đếm ngược, tựa vào lưng ghế, cứ như đang đợi chờ điều gì.
Còn năm phút là một năm nữa sẽ khép lại, người bên dưới đã chật ních không thể chen thêm được nữa.
Biện Nhân Mã đứng dậy, đi đến bên cạnh lan can, Mục Thiên Xứng cũng theo sau cậu.
Anh không biết liệu có phải mình nghe nhầm, đứng gần như vậy, anh nghe thấy trái tim của cậu đang đập rất nhanh, theo từng giây mà tăng tốc.
Còn một phút.
Biện Nhân Mã quay hẳn người sang, nghiêm túc nhìn thẳng gương mặt của Mục Thiên Xứng.
“Mã?”
Cậu đưa tay lấy một món đồ trong túi áo trong của áo khoác, nâng niu trong tay.
Mục Thiên Xứng sững sờ nhìn hộp nhung xanh đen trong tay cậu, vành tai đỏ lên, trái tim đang có dấu hiệu loạn nhịp.
Biện Nhân Mã mỉm cười, nói nhỏ: “Tôi không đợi nổi nữa.”
Bên trong đặt chiếc nhẫn gia truyền của nhà họ Biện, là khi sinh nhật mười tám tuổi mẹ Biện đã đưa cho cậu, bảo cậu đưa cho chủ nhân tiếp theo của chiếc nhẫn này.
Tất nhiên là người đó đang ở trước mặt cậu.
Biện Nhân Mã lùi lại một bước nhỏ kéo khoảng cách phù hợp, quỳ chân phải xuống, nâng hộp nhẫn lên cao hướng về Mục Thiên Xứng.
Cậu thấy căng thẳng, thật sự, mặc dù cậu vô cùng chắc chắn là thành công, nhất định là anh sẽ đồng ý.
Ngẩng đầu chân thành nhìn thẳng Mục Thiên Xứng, Biện Nhân Mã chậm rãi nói rõ từng chữ xuất phát từ đáy lòng.
“Xứng, cậu bằng lòng kết hôn với tôi không?”
Đồng hồ điểm về 0, màn đêm trên trời đang được điểm tô bằng những pháo hoa rực rỡ, đủ mọi màu sắc, chiếu sáng một khoảng trời.
Bên dưới là những tiếng reo hò của hàng trăm người, tung hô “chúc mừng năm mới”, bầu không khí rộn ràng và phấn khởi.
Mục Thiên Xứng nuốt khan, anh chưa trả lời, là sợ tiếng ồn ào xung quanh lấn át cả lời nói của mình.
Anh đi lên, cầm tay Biện Nhân Mã, kéo cậu đứng dậy, ôm trọn cậu trong lòng mình.
Một nụ hôn bất ngờ đặt xuống môi, Biện Nhân Mã bị kéo vào một nụ hôn dài.
Hôn đến mức đê mê, Mục Thiên Xứng hôn nhẹ lên vành tai của cậu, Biện Nhân Mã thở dốc, nghiêm túc nhìn anh mà chờ đợi câu trả lời.
“Bằng lòng.”
Đương nhiên là anh bằng lòng!.