Hướng Đến Ánh Mặt Trời


Tối nay trời lại đổ mưa lớn, không khí trở nên lạnh lẽo.

Mục Thiên Xứng cuộn mình trong lòng Mục Song Ngư, nghe thấy tiếng mưa rơi đập vào ô cửa sổ cùng tiếng sấm chớp ầm ầm ngoài kia mà run rẩy không ngừng.
Trong đầu cậu nhóc lúc này liên tục hiện lên hình ảnh trong cơn mưa xối xả, một chiếc xe hơi vượt đèn đỏ lao vùn vụt từ con đường bên kia, đâm thẳng vào chiếc xe của cả nhà bốn người, anh hai ngồi bên kia nhào sang ôm chầm lấy cậu nhóc, bảo vệ trong lòng.

Mảnh kính to nhỏ vỡ tung tóe, máu bắn ra từ người anh hai, rất nhiều.

Xe bị lật nhào, cậu nhóc nằm trong lòng anh hai vẫn còn tỉnh táo.

Qua thêm một lúc, anh hai mới động đậy tỉnh lại, cố gắng kéo cậu nhóc ra khỏi xe.

Mưa xối cả hai anh em ướt đẫm, anh hai kéo lê cơ thể bị thương đi gọi bố mẹ, không ai đáp lại, điện thoại bị hỏng không gọi điện được, thế là anh hai phải đứng bên đường hét khàn cả giọng gọi người đến giúp.
Sấm chớp trên trời lóe lên liên tục chiếu sáng mọi thứ, Mục Thiên Xứng nhìn thấy mẹ nằm ngã ra bên ngoài xe, có gì đó màu đỏ liên tục chảy ra từ đầu của mẹ, hòa vào nước mưa, bị kéo trôi đi hết.

Cậu nhóc không nghe lời anh hai mà bò dậy, đi đến bên mẹ, nhẹ nhàng gọi.
Mẹ vẫn không đáp lại.
Có người chạy đến, xe cứu thương cũng đến, đưa cả nhà đi.
Đợi đến lúc ngơ ngác tỉnh dậy thấy mình nằm trong căn phòng trắng xóa, anh hai cả người quấn băng thẫn thờ nhìn mình, bế cậu nhóc lên, đi gặp bác sĩ trước, cuối cùng là đi về nhà.
Bố mẹ đâu? Không phải bố mẹ cũng được đưa đến đây như họ sao?
Về nhà không thấy bố mẹ nữa, không, không phải không thấy nữa, cậu nhóc thấy bố mẹ đều nằm yên trong hai hòm gỗ, có mấy chú hàng xóm đang khiêng nắp, chậm rãi đóng lại.
Cậu nhóc vội vàng nói: “Không được đóng, đóng lại rồi làm sao bố mẹ ra?”
Mọi người đều khựng người quay sang nhìn cậu nhóc, Mục Thiên Xứng được anh hai bế trong lòng nhận ra anh đang run rẩy, cậu nhóc không biết vì sao mọi người lại nhìn mình với vẻ mặt đó, vẻ mặt đó thật khó chịu.
Sau đó họ lại tiếp tục đóng nắp lại, Mục Thiên Xứng giãy giụa hét, Mục Song Ngư bèn xoa đầu cậu nhóc, giọng nói rất khàn như đang kìm nén: “Thiên Xứng, để các chú làm việc.”
“Vậy bố mẹ thì sao?”
“Bố mẹ đi rồi.”
Có người đàn ông lạ mặt đi đến nhà, Mục Song Ngư cãi nhau với người đàn ông đó rất lớn, thậm chí lao vào đánh ông ta, mọi người phải vội vàng xông đến ngăn cản anh hai đang phát điên mất kiểm soát.
Cô chú của hai anh em thì tỏ vẻ áy náy tiễn người đàn ông đó ra tận cửa, quay về nhà nhặt đống tiền vương vãi trên mặt đất, Mục Thiên Xứng còn nghe họ đang lẩm bẩm trách anh hai không biết điều.
Mục Thiên Xứng đi đến hỏi cô chú: “Bố mẹ cháu không tỉnh lại nữa sao?”
Chú của cậu nhóc lập tức gắt gỏng: “Chết thì tỉnh thế nào? Chết đó, mày hiểu không? Cái thằng đần này, cái đêm mưa đưa anh em mày về nhà ấy, bị tai nạn chết rồi, chỉ có hai anh em mày mạng lớn vẫn sống đến giờ thôi.”
Đêm mưa…
Tai nạn…
Hôm bố mẹ được đưa đi an táng, trời cũng đổ mưa dữ dội, sấm chớp cũng kinh khủng.
Người ta đặt bố mẹ vào sâu xuống đất, nhanh chóng đắp từng lớp đất lên, mãi mãi, không thể thấy nữa.
Chết rồi?
Chính là sẽ không ở bên hai anh em nữa.
Đi vĩnh viễn không quay về.
Mục Song Ngư đau lòng ôm em trai càng lúc càng run rẩy, vỗ về cậu nhóc, còn dùng tay che tai cậu nhóc lại, nhưng có vẻ hiệu quả không tốt lắm.
Đúng lúc này Hoàng Song Tử đi vào, im lặng nhìn hai anh em cuộn mình trong góc.

Anh ấy cẩn thận đi đến, Mục Song Ngư ngước mắt nhìn, Hoàng Song Tử lại thấy hai hốc mắt đỏ hoe của anh.

Hoàng Song Tử ngồi xuống bên cạnh, cầm tai nghe của mình áp lên tai Mục Thiên Xứng, điều chỉnh âm lượng ở mức vừa phải.

Mục Thiên Xứng sững người, vì tiếng nhạc truyền đến từ tai nghe đang lấn át tiếng mưa rơi ngoài kia, không nghe thấy nữa.
Qua thêm một lúc, Mục Song Ngư nhận ra em trai đã bình tĩnh lại, cảm kích nhìn Hoàng Song Tử: “Cảm ơn.”
Anh ấy lắc đầu: “Em ấy sợ sấm chớp?”
Mục Song Ngư xoa đầu Mục Thiên Xứng, thở dài, trả lời qua loa: “Xem là vậy đi.”
Đồng hồ điểm tới mười một giờ, bên ngoài chỉ còn là mưa lâm râm, Mục Thiên Xứng đã yên ổn chìm vào giấc ngủ.

Khi Hoàng Song Tử vào phòng ngủ, thấy Mục Song Ngư đang gục đầu bên giường.
Anh ấy rón rén đi đến gần, gọi nhỏ: “Song Ngư.”
Ngủ say rồi?
Anh ấy thầm nghĩ, cẩn thận kéo anh dậy.

Mục Song Ngư theo quán tính ngả vào lòng Hoàng Song Tử.

Anh ấy nhẹ nhàng bế Mục Song Ngư lên giường, nằm cạnh em trai, đắp chăn lên cho anh ấy, sau đó mới dọn chăn đệm của mình nằm dưới đất, nghiêng người im lặng nhìn lên Mục Song Ngư ngủ trên giường.
Cũng chẳng biết mình đã nhìn bao lâu, mới bất tri bất giác nhắm mắt ngủ.
Sáng hôm sau dậy sớm chuẩn bị đồ ăn sáng, đúng lúc Mục Song Ngư cũng dẫn Mục Thiên Xứng ra ngoài, ăn sáng xong thì Mục Song Ngư sẽ đi làm, còn Hoàng Song Tử thì đưa Mục Thiên Xứng đi học, hình như chuyện này đang vô hình dần dần trở thành thói quen.
Vừa mở cửa đã thấy Đới Bạch Dương hấp tấp chạy đi học như mọi ngày, y vui vẻ chào tạm biệt ba người, Mục Song Ngư nhìn y vừa cầm bánh mì vừa chạy đi bèn quan tâm nhắc nhở: “Đừng vừa chạy vừa ăn.”
Đới Bạch Dương cười cười, vẫn chạy như bay về phía trước.

Hôm nay trong lớp xuất hiện một hiện tượng lạ.
Chính là lớp trưởng cần mẫn chăm chỉ không đến lớp!
Đới Bạch Dương nằm gục trên bàn, im lặng nhìn vị trí bên cạnh mình.
Y lấy điện thoại ra, ấn vào cuộc hội thoại trên Messenger, ngẫm nghĩ rồi nhắn một dòng rồi lại xóa, lại nhắn một dòng khác là với nội dung: Sao không đi học?
Ngón tay khựng lại ở nút gửi, Đới Bạch Dương đang cảm thấy khó hiểu cho bản thân, hay là thôi đi.
“Này, mày có đi không?”
Một thanh niên xuất hiện rất không đúng lúc vỗ mạnh vào vai y, Đới Bạch Dương giật mình, ngón cái vô tình ấn vào nút gửi, tin nhắn được gửi đi rồi.
Đới Bạch Dương: “…”
Không đến mấy giây, Vương Xử Nữ cũng đã đọc.
“…”
Thôi vậy, bạn bè hỏi han nhau tí cũng có sao.
“Nhắn cho ai đấy?”
Thằng bạn đang ngó đầu nhìn, Đới Bạch Dương lập tức tắt máy, đổi chủ đề: “Mày vừa bảo đi đâu?”
“Đi xem thi đấu bóng rổ, đi không?”
Đới Bạch Dương sáng mắt: “Đi!”
Điện thoại thông báo tin nhắn đến, Đới Bạch Dương đợi thằng bạn về chỗ rồi mới mở ra xem, quả nhiên là Vương Xử Nữ nhắn lại.
[Có chút chuyện, hôm nay không đi được.]


Giang Thiên Yết nhíu chặt mày, khó khăn mở mắt ra, dường như hít phải lượng thuốc mê hơi nhiều khiến đầu óc của cậu vẫn choáng váng.

Trên lưng truyền tới cảm giác mềm mại, có vẻ cậu đang nằm trên một chiếc giường êm ái.

Giang Thiên Yết thử động đậy hai tay lại không động được, còn cảm thấy hơi đau, hình như… bị trói rồi?
Đ**!
Giang Thiên Yết chửi thầm trong lòng, lý trí nhanh chóng giúp cậu tỉnh táo hơn, xác định tình hình hiện tại.

Nhớ lại tình hình lúc sáng, cậu để quên chìa khóa xe nên quay lại lấy, kết quả bị kẻ nào đó từ phía sau chuốc thuốc mê, tiếp đó không hay biết gì mà bị đưa đến đây.

“Cậu tỉnh rồi?”
Trong giọng nói còn pha thêm tiếng thở dốc, Giang Thiên Yết lập tức đặt tầm mắt lên người đang ngồi giữa hai chân của mình, sắc mặt của cậu ta lúc này đỏ lừ giống như đang rất hưng phấn.
Giang Thiên Yết biết cậu ta, ngày nào đến lớp cũng sẽ gặp mấy lần.

Đây chính là bạn học cùng lớp của cậu, anh chàng lớp phó mang vẻ ngoài nhã nhặn tri thức, có ai biết bên trong là một tên biến thái!
Cậu đưa mắt nhìn xuống, tái mặt khi thấy cậu ta đang tự cầm cậu nhỏ liên tục ma sát lên xuống.

Cậu ta rên lên một tiếng, chất dịch trắng kia lập tức bắn lên áo sơ mi của cậu.
Thấy biểu cảm giận dữ trên gương mặt của Giang Thiên Yết, cậu ta nở nụ cười thỏa mãn.

Cậu ta khom người xuống, đặt một tay ở bên người Giang Thiên Yết, tay còn lại muốn xoa đầu cậu lại bị Giang Thiên Yết né tránh, cánh tay khựng giữa không khí mấy giây lại tiếp tục vươn tới, ép buộc chạm lên mái tóc mềm.
“Cậu đẹp quá, Thiên Yết, thế nào cũng đẹp.”
Nghe một kẻ biến thái khen thật sự không hề dễ chịu!
Cậu ta chống đầu lên vai cậu, tiếng thở dồn dập đầy dục vọng khiến Giang Thiên Yết rùng mình.
“Đừng trách tôi.” Cậu ta chống người dậy, nhìn thẳng vào cậu, vừa cười vừa nói: “Tôi quá yêu cậu, nhưng dù tôi cố gắng thế nào, cậu không chịu để ý đến tôi.

Tôi xuất sắc nào kém cạnh nó, nhưng cậu chỉ biết đến thằng khốn Vương Xử Nữ kia…”
Giang Thiên Yết nhíu mày: “… Hôm trước là mày ném gạch xuống?”
Sắc mặt của cậu ta bỗng trở nên đáng sợ: “Phải thì sao? Ai bảo nó luôn lởn vởn bên cạnh cậu? Đáng lẽ nó phải chết từ hai năm trước!”
Giang Thiên Yết ớn lạnh, giây tiếp theo ánh mắt trở nên sắc bén, quả nhiên sự cố hai năm trước cũng do cậu ta gây ra.

Hai tay bị trói nắm chặt lại, cậu nhếch môi cười khinh bỉ: “Mày cũng đòi so sánh với cậu ấy?”
Chẳng khác gì đang sỉ nhục Vương Xử Nữ.
“Với lại đừng dùng chữ “yêu” để che giấu hành vi biến thái của mình, tao ghê tởm.”
Nghe cậu nói vậy, cậu ta hơi khó chịu, nhưng môi vẫn nở nụ cười: “Những chuyện này giờ không quan trọng nữa, quan trọng là bây giờ cậu đang nằm trong tay tôi.

Thiên Yết…”
Cậu ta chạm tay lên đống tinh dịch trên áo của Giang Thiên Yết, giơ đến trước mặt cậu: “Tất cả mọi thứ của cậu đều phải dính dấu vết của tôi, từ ngoài vào trong.”
Nói xong, cậu ta lập tức giữ cằm của Giang Thiên Yết, muốn hôn cậu.

Kết quả Giang Thiên Yết lại cố hết sức, dùng trán đập mạnh vào đầu cậu ta.
Cậu ta ôm phần mũi bị đau, Giang Thiên Yết lại vùng vẫy dịch người lên, co chân mà đạp thẳng vào cậu ta.
“Cút xa tao ra!”
Cậu ta hít ngược một hơi, sắc mặt dữ tợn trái ngược với vẻ si mê vừa nãy, cậu ta giữ lấy chân của Giang Thiên Yết, dùng sức kéo cậu về vị trí cũ, thậm chí còn giáng một cái tát đau điếng vào má trái của cậu, hằn lên vết đỏ ửng chói mắt.
“Ngoan ngoãn một chút, tôi sẽ cho cậu thoả thích hưởng thụ.”
Giang Thiên Yết càng tức giận dường như càng khiến cậu ta phấn khích, áo sơ mi trên người bị giật ra, cúc áo văng lên mặt giường.

Đôi mắt chứa đầy dục vọng nhìn lên phần thân trên bị lộ ra ngoài, lồng ngực phập phồng lên xuống.

Một tay giữ chặt đầu của cậu, một tay thèm thuồng xoa từ phần ngực xuống dưới eo cậu.

Cậu ta liếm môi, giật chiếc vòng cổ vướng víu ném xuống đất, cúi người hôn cổ Giang Thiên Yết.
Rầm!
Là tiếng cửa phòng tiếp xúc với mặt đất, cậu ta phải nhanh chóng dừng lại hành động của mình, nhìn ra phía sau.
Kết quả nhìn thấy người mình luôn căm ghét đang đứng ngoài cửa, chậm rãi bỏ chân xuống, đôi mắt sắc bén mà lạnh lẽo nhìn thẳng cậu ta.

Lớp phó kinh ngạc, không ngờ anh lại có thể tìm được nơi này nhanh như vậy, sau đó lại cay cú hét:
“Vương Xử Nữ? Sao mày tìm được nơi này?”
Nhìn Giang Thiên Yết bị trói trên giường, quần áo xộc xệch, Vương Xử Nữ lập tức nghiến răng, tức giận bị đẩy đến đỉnh điểm mà lao thẳng vào trong phòng.

Lúc lớp phó không kịp phản ứng đã lôi cậu ta xuống giường, vung nắm đấm đánh vào mặt cậu ta.
Lớp phó loạng choạng đứng thẳng, lau vết máu ở khóe miệng, căm thù nhìn Vương Xử Nữ, cũng lao đến đánh nhau với anh.
Hai bên xảy ra xô xát, đồ đạc rơi vỡ biến căn phòng trở nên lộn xộn, Giang Thiên Yết lo lắng nhìn bạn thân, lại thấy anh vớ được cái ghế trong phòng, không cần nể nang mà đập thật mạnh lên người cậu ta.
Vương Xử Nữ thở dốc, từ trên nhìn xuống lớp phó đã nằm bất động trên đất, mới bước nhanh tới giường, cởi trói cho Giang Thiên Yết.

Cũng không biết tên khốn kia buộc thắt kiểu gì, rất khó cởi ra.
“Một mình mày đến đây?” Giang Thiên Yết sốt sắng hỏi.
Vương Xử Nữ đang tập trung cởi trói, trả lời qua: “Tao gọi cho cảnh sát rồi.”
Giang Thiên Yết nhìn vòng cổ bị ném trơ trọi dưới đất, may mà trước đó đã có chuẩn bị, lắp đặt định vị siêu nhỏ trong vòng cổ, Vương Xử Nữ mới có thể tìm ra vị trí của cậu nhanh như thế.
Cậu lại nhìn lớp phó, cũng không phải cậu không nhìn ra cậu ta có ý gì với mình.

Từ năm lớp mười đã nhìn ra rồi, nhưng cái cách cậu ta nhìn cậu có gì đó rất quái lạ nên Giang Thiên Yết mới khéo léo tránh né.

Năm lớp mười, Vương Xử Nữ gặp chuyện, bản thân cậu cũng từng nghi ngờ cậu ta.

Chẳng qua lúc đó không có chứng cứ, về sau cũng không xảy ra chuyện gì to tát nữa, cậu cũng tạm thời để yên.
Cho đến gần cuối năm lớp mười một, cậu bắt đầu bị quấy rối, từ những hành vi nhỏ nhất cho đến mức biến thái như đổ tinh dịch lên từng món đồ của cậu.

Có lần cậu vô tình thấy ánh mắt của lớp phó nhìn mình rất cuồng dã, như muốn ăn tươi nuốt sống cậu.

Không chỉ dừng lại ở mức nghi ngờ, lần này Giang Thiên Yết chắc chắn, chính là cậu ta gây ra.
Hôm trước Vương Xử Nữ bị ám sát thất bại, chuyện này liên quan đến mạng người, cậu càng quyết tâm bắt cậu ta vào đồn!
Dây trói cuối cùng đang được mở ra, Giang Thiên Yết mở to mắt nhìn lớp phó ôm đầu, lồm cồm bò dậy, cầm lấy một con dao trong đống vương vãi trên sàn nhà.
Vương Xử Nữ cũng đã nhận ra động tĩnh phía sau, dây trói vừa được cởi là anh quay người, tránh né được con dao đâm thẳng về lưng mình.
“Mày phải chết, Vương Xử Nữ!”
Cậu ta gào lên, lần nữa cầm dao xông về phía Vương Xử Nữ, thì Giang Thiên Yết ở bên kia đã lao xuống giường, nhấc ghế lên, cực kỳ chuẩn xác mà ném thẳng vào lưng của cậu ta.
Con dao rơi xuống đất, Vương Xử Nữ nhân cơ hội nhấc chân, cũng không biết là vô tình hay cố ý mà đạp thẳng vào thứ kia của cậu ta, lớp phó đau điếng người mà giữ đũng quần.

Đúng lúc này, cảnh sát đã đến, nghe Vương Xử Nữ nói thì lập tức đi tới bắt lớp phó đi.

Cậu ta như phát điên mà giãy giụa, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Vương Xử Nữ, vừa bị lôi đi vừa lớn tiếng hét: “Vương Xử Nữ, tao sẽ quay lại tìm mày!”
“Giang Thiên Yết, cậu sẽ là của tôi! Có chết cũng phải là của tôi!”
“Thằng điên.”
Vương Xử Nữ lẩm bẩm, quay sang định nói với Giang Thiên Yết rằng hai người cũng phải mau đi thôi, về nhà sửa soạn lại, còn phải đến đồn cho lời khai.

Chẳng qua lời chưa kịp cất lên thì thấy Giang Thiên Yết tái mét mặt nhìn xuống dưới đất, cậu cúi người xuống nhặt điện thoại lên, Vương Xử Nữ nhận ra đó là điện thoại của cậu.

Màn hình điện thoại vẫn đang sáng, lượng pin không còn nhiều, trên màn hình hiển thị cuộc gọi Messenger vẫn đang tiếp diễn, thời gian gọi cũng đã trôi qua rất lâu, tính ra cũng phải từ sau khi cậu bị bắt đến đây không lâu.

Tay cầm điện thoại của Giang Thiên Yết hơi run, vì người gọi đến không ai khác chính là Dương Bảo Bình..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui