Hướng Đông Lưu


HƯỚNG ĐÔNG LƯU - CHƯƠNG 10
Tác giả: Giang Nhất Thủy
Edit: Alex
_____________
Mùi đinh hương quen thuộc trên người vị đại nhân kia, cả ánh mắt dường như từng thân thiết, cùng với ngữ điệu nhỏ nhẹ đã làm bạn bên mình suốt bao năm khiến Chung Ly Sóc bất chợt nhớ đến người mà nàng vẫn hằng tâm niệm.

Nàng đã gặp được Hoàng hậu.

Trong nháy mắt nhận ra điều đó, trong lòng Chung Ly Sóc dâng lên vạn phần vui sướng, rồi niềm vui ấy lại hóa thành nỗi tiếc nuối vô hạn chỉ trong thoáng chốc.

Nàng đã gặp lại Hoàng hậu một lần nữa, tiếc rằng không thể nhận ra người ấy ngay từ ánh nhìn đầu tiên.

Cải trang thành thị vệ thuộc Kim Bào Vệ, đoán chắc cũng là chuyện mà người kia có thể làm.

Phản ứng của thân thể nhanh nhạy hơn đầu óc, chờ đến khi nhận ra thì Chung Ly Sóc đã chạy về phía mình và Hoàng hậu vừa tách ra ban nãy.

“Tố, muội lại đi đâu đó?”
Đi đâu? Đương nhiên là đi tim Hoàng hậu của nàng rồi.

Nàng xuyên qua biển lửa, có được cuộc sống mới trong cái chết.

Nàng từ Lan Châu xa xôi bôn ba đến đây, há có phải chỉ để gặp lại Hoàng hậu một lần?
“Ta chờ nàng trở về.” Đây là câu Chung Ly Sóc đã nói, hơn nữa không hề nuốt lời.

Thiếu niên áo đỏ thoăn thoắt giữa Ngư Long Các.

Bóng dáng xông xáo ấy thoạt trông hệt một chú chim yến uyển chuyển chao liệng.

Bị hành động bất ngờ của muội muội làm cho sững sờ, Nhạc Chính Dĩnh đưa mắt nhìn chung quanh, rồi vội cất bước đuổi theo Nhạc Chính Tố mà chẳng màng điều gì khác.

“Tố, Tố…” Nhạc Chính Dĩnh bước nhanh theo Chung Ly Sóc, thấp giọng gọi tên muội muội.

Chung Ly Sóc như không hề nghe thấy, chỉ một mạch lao về phía trước.

Cũng như khoảnh khắc bị ánh lửa bao quanh đến nghẹt thở trong trận hỏa hoạn kia, nàng vươn tay về phía quá khứ mà mình chỉ có thể hồi tưởng lại.

“’Thiên tử thủ biên giới, quân vương thủ xã tắc.’ Câu này là Tử Đồng nói với ta.

Nàng lên phương Bắc, cô sẽ trấn thủ Hoàng Thành, bảo đảm hậu phương bình yên vô sự.”
“Thần nhất định không phụ kỳ vọng của bệ hạ.”

“Nàng cảm thấy ta sẽ là một quân vương tốt ư?”
“Chỉ cần điện hạ cố gắng.

Bằng trái tim thương cảm vạn dân của điện hạ, nhất định sẽ trở thành minh quân thiên cổ.”


“Anh đào ở Đông Cung nở rộ thật đẹp.

Ta nghĩ với thời tiết này thì cảnh sắc bên ngoài hoàng thành hẳn sẽ càng mỹ lệ.

Nếu Đại Tướng quân gả cho ta thì đời này cũng chỉ có thể ngắm mỗi một gốc anh đào này.

Tướng quân, dẫu vậy, cũng nguyện ý gả cho ta sao?”
“Thái tử điện hạ lo xa rồi.

Trong mắt ta, điện hạ xứng đáng là phu quân.”

Từng cảnh tượng lần lượt vụt qua trí óc, hình ảnh cuối cùng đọng lại chính là khi hai người gặp nhau lần đầu tiên tại miếu đổ nát ở Vân Châu.

Kiến Lộc công tử quần áo lam lũ bưng một chén thuốc bằng sứ màu đen, đưa lưng về phía căn miếu nằm đầy binh lính bị thương và dân chạy nạn, nhìn lên Tướng quân trẻ tuổi cưỡi ngựa đen, mặc giáp bạc trước mắt, hỏi:
“Các hạ người phương nào?”
Tướng quân vừa nhìn đến nàng đã nhanh nhẹn tung người xuống ngựa, nửa cúi người trước nàng hành lễ: “Thần Huyên Cảnh Thần, tham kiến Thái tử điện hạ.”
Thái tử cúi đầu.

Tướng quân ngẩng mặt.

Trong khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, Chung Ly Sóc cảm giác như nhìn đến ánh sáng duy nhất có thể khiến mình theo đuổi trong đời này, ngoài xích bát.

Chung Ly Sóc chạy đến bên lan can ban nãy, vội vàng, hốt hoảng ngó quanh, mắt lóe lên tia sáng ước ao.

Tử Đồng…
Tử Đồng…
Ánh mắt nàng tìm kiếm khắp nơi, nhưng lại không hề thấy được dấu vết của người kia.

Lúc này, Nhạc Chính Dĩnh cũng chạy đến.

Thấy bộ dáng hoang mang dáo dác của muội muội, Nhạc Chính Dĩnh vội túm lấy cánh tay: “Tố, muội đang tìm gì? Tìm vị đại nhân ban nãy sao?”
Chung Ly Sóc hốt hoảng gật đầu, hoàn toàn chưa thể định thần.

Nhạc Chính Dĩnh nhớ đến thân thể từ khi còn trong bụng mẹ đã không được tốt của muội muội, lòng thầm lo lắng, bèn kéo lấy Chung Ly Sóc, ôn tồn khuyên nhủ: “Tỷ tỷ về sẽ giúp muội hỏi thăm vị đại nhân kia, A Tố đừng gấp.

Nói cho tỷ tỷ, thân thể muội có chỗ nào khó chịu hay không?”
Từ trong thư của cha mẹ, Nhạc Chính Dĩnh loáng thoáng biết được trạng thái của Nhạc Chính Tố mỗi khi phát bệnh.

Nhạc Chính Tố mấy năm trước còn nằm liệt trên giường sẽ bất ngờ bật dậy, chạy ra bên ngoài.

Nhạc Chính Dĩnh lúc này thật sự bất an, không biết muội muội đây có phải là phát bệnh hay không, lo lắng vạn phần.

Các y công đều nói Nhạc Chính Tố cần phải tĩnh dưỡng, không thể suy tư quá nhiều.

Vừa rồi không phải vì muốn đáp lễ người ta nên mới lo lắng đó chứ? Đúng rồi, đúng rồi.


Tố trước giờ chưa từng tiếp xúc với ai, đột nhiên gặp phải một người tốt, trong lòng nhất định đã canh cánh chuyện báo đáp người ta sao cho đàng hoàng.

Suy cho cùng thì mẫu thân cũng đã nói Tố rất đơn thuần, thiện lương, có một tấm lòng son đỏ, nhiệt tình.

Nghĩ vậy, Nhạc Chính Dĩnh lại không nhịn được mà khuyên nhủ thêm vài câu, ôm muội muội nói: “Được rồi, Tố.

Đừng nghĩ, đừng nghĩ nữa.”
Thân thể bị ôm chặt kéo sự chú ý của Chung Ly Sóc quay trở lại.

Nàng vừa nâng mắt đã thấy ngay trưởng tỷ đang ôm mình với vẻ ngập tràn lo lắng.

Một nỗi áy náy bất chợt trào dâng trong lòng.

Trước giờ nàng vẫn luôn hành động khá tùy tính, không ngờ lại khiến người khác nhọc lòng.

Chung Ly Sóc cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Tố không sao.

Tố sai rồi, để trưởng tỷ phải lo lắng cho ta.” Lòng lại không nhịn được mà thở dài, thu hồi tâm tư muốn gặp lại người kia.

Chung Ly Sóc vui vẻ nghĩ dù sao đêm nay cũng đã nói được mấy câu với Hoàng hậu.

Thấy muội muội cuối cùng cũng hoàn hồn, Nhạc Chính Dĩnh mới thở phào nhẹ nhõm.

Vừa định cất lời nói tiếp gì đó thì một tiếng chuông bất chợt vang lên, nhạc tấu lặng đi, thay vào đó là một giọng điềm đạm truyền vào tai.

“Tối nay là ngày cả nhà đoàn viên.

Chư vị nhận lời mời đến đây, trẫm rất vui vẻ.

Lúc nãy đi một vòng Ngư Long Các, nhìn thấy rất nhiều thanh niên tuấn kiệt của Đại Khánh, lại càng vui sướng bội phần.” Nữ hoàng đã trở lại vị trí ngồi ngay ngắn trên vương tọa tối cao, dùng một đôi mắt ôn hòa nhìn thần tử của mình, dịu giọng nói: “Vũ nhạc tối nay cũng vô cùng đẹp mắt.

Bình An, muội làm tốt lắm.”
Bình An Trưởng Công chúa chính là Viện trưởng của Xu Mật Viện, dẫn dắt một đám quan lại trong viện phụ trách thảo ra những chính sách cho bệ hạ.

Nhưng đồng thời, Trưởng Công chúa còn kiêm thêm mấy chức, tỷ như đại yến cung đình lần này là do một tay Trưởng Công chúa và Lễ bộ sắp xếp.

Đây vốn dĩ là chức trách của Hoàng hậu hoặc Hoàng phu, nhưng xét thấy Hậu vị đến nay vẫn trống không nên đành giao cho Trưởng Công chúa.

Bình An Trưởng Công chúa nghe vậy bèn khom người thi lễ, đáp: “Bệ hạ quá khen rồi.”
Tầm mắt mọi người đều tập trung vào vị trí bắt mắt nhất tại lầu ba Ngư Long Các, Chung Ly Sóc cũng không ngoại lệ.

Nàng vùng khỏi trưởng tỷ, nhoài người trên lan can, nhìn nữ tử xuất hiện tại tôn vị phía chéo bên trên, mắt lộ vẻ mừng rỡ.


Người đó là Hoàng hậu của nàng, Tử Đồng của nàng.

Khác với tất cả những nữ đế luôn thúc quan, mặc long bào chính thống hai màu đen đỏ trước kia, Huyên Cảnh Thần thân là đế vương tối nay lại mặc váy dài đỏ thẫm thêu kim long.

Gương mặt thanh lãnh ấy lộ vẻ cao quý mà xa cách, xinh đẹp át cả chúng hoa.

Đứng ở khoảng cách xa, Chung Ly Sóc ngắm nhìn gương mặt Hoàng hậu.

Nhìn bờ môi mấp máy, nhìn nét mặt thân quen, nhìn dung nhan chẳng khác gì quá khứ của người kia, cảm giác vô cùng thỏa mãn.

Nàng không hề thay đổi, vẫn tỏa ra ánh hào quang khiến người ta phải truy đuổi như trước.

Chung Ly Sóc thỏa mãn đến mức muốn cất tiếng cười lớn, lại muốn bật ra miệng tiếng gọi Hoàng hậu.

Nhưng tất cả những thứ đó đều bị nhấn chìm giữa răng môi nàng vào thời khắc vạn người đồng loạt hô to bệ hạ.

Đến cuối cùng, nàng chỉ có thể nhỏ giọng nói với người kia một câu——
Cô chờ được nàng rồi, Tử Đồng.

Sự khác lạ của thiếu niên bị Nhạc Chính Dĩnh chú ý.

Nàng trông theo tầm mắt của muội muội mà nhìn lên Nữ hoàng ngồi trên ngôi cao, quay đầu lại thấy ánh sáng rực rỡ trong mắt thiếu niên, lòng không khỏi đánh thịch một tiếng.

Nàng biết nữ đế trẻ tuổi đã thành danh, trăm trận trăm thắng trong mắt các thiếu nam, thiếu nữ là niềm tin sánh ngang thần phật.

Chẳng lẽ lòng muội muội của nàng cũng bị bệ hạ bắt làm tù binh?
Nghĩ đến đây, đôi mày Nhạc Chính Dĩnh chau chặt.

Nàng đưa tay túm lấy muội muội, lại gọi một tiếng: “Tố.”
“Vâng?” Chung Ly Sóc quay đầu.

Trong đôi con ngươi phân rõ trắng đen kia là sự mừng rỡ và sùng bái.

Lời lên đến miệng Nhạc Chính Dĩnh lại bị nuốt xuống.

Nàng âm thầm ngẫm nghĩ, có lẽ chỉ là sự ngưỡng mộ đơn thuần của đệ đệ chưa từng trải đời đối với bệ hạ mà thôi.

Hơn nữa, cứ cho là tình ý đi thì cũng phải nhìn xem bệ hạ có đáp lại đứa nhỏ này hay không đã.

Có lẽ nỗi mừng rỡ của mình quá mức lộ liễu, Chung Ly Sóc sợ bị trưởng tỷ nhìn ra điều gì, vội suy tư rồi quay đầu nhìn Nhạc Chính Dĩnh bằng ánh mắt sáng rỡ, “Trưởng tỷ, bệ hạ trông không giống những gì đồn đại chút nào, nhưng thật sự rất ưa nhìn.”
Quả nhiên vẫn là tâm tư của một đứa trẻ.

Nhạc Chính Dĩnh nghĩ vậy, lại đáp: “A Tố, không thể tùy tiện mang bệ hạ ra đùa bỡn.”
“Nhưng bệ hạ đúng là rất ưa nhìn mà, tỷ tỷ.

Ta có thể ở đây chờ đến tan tiệc được không?” Nàng trông mong nhìn Nhạc Chính Dĩnh, cố gắng bày ra dáng vẻ của một thiếu niên hiếu kỳ.

Nhạc Chính Dĩnh không tài nào từ chối được yêu cầu của muội muội.

Thế nên kế tiếp, nàng cũng cùng Chung Ly Sóc đứng đó cả đêm.

Đây là ân đức mà trời cao ban cho, để nàng có thể gặp lại Hoàng hậu một lần nữa.


Trong cuộc đời ngắn ngủi của nàng hầu như không có màu sắc nào sáng sủa.

Thứ Đế sinh nàng, nhưng vừa sinh ra lại giết chết cha nàng, còn diệt cả phụ tộc Dương gia, sau đó quẳng nàng vào lãnh cung, sống bên dưỡng mẫu hiền dịu kia.

Rồi dưỡng mẫu qua đời, Thứ Đế ném nàng cho lão Vân Trung Vương nuôi nấng.

Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, chưa được mấy năm thì Trung Châu phản loạn, họa lan đến Vân Châu.

Lão Vân Trung Vương tử trận.

Nàng lưu lạc trong lúc chạy nạn, trôi dạt đến Thái Nhất đạo quan, mãi cho đến khi Huyên Cảnh Thần tìm tới mới quay về Nguyên Châu làm chủ Đông Cung.

Trong cuộc đời bị vứt bỏ tựa lá rụng cành khô của nàng, chỉ có Hoàng hậu là chưa bao giờ rời khỏi, vẫn luôn làm bạn bên cạnh từ thời niên thiếu đến khi trưởng thành.

Hoàng hậu là người linh động nhất, công chính nhất, lo nước thương dân nhất mà nàng từng gặp.

Hoàng hậu là anh hùng mà đời này nàng rất mực tôn sùng.

Hay là đời trước Đông Hoàng bệ hạ cảm thấy đã thua thiệt nàng quá nhiều nên mới cho nàng cơ hội được nhìn thấy Hoàng hậu thêm một lần nữa? Nếu thật như vậy, nàng nhất định sẽ càng cố gắng sống tốt, sau đó đường hoàng bước đến trước mặt Hoàng hậu.

Bất luận có kết quả hay không, cũng phải hỏi ra được vấn đề mà trước giờ vẫn không dám nói.

Nàng có nguyện ý cùng ta đi hết một đời như vậy hay không? Tử Đồng.

Thiếu niên nằm nhoài trên lan can lộ rõ ánh sáng khát khao.

Nữ hoàng ngồi trên vương tọa nghiêm túc nhìn màn ca múa bên dưới, ngẫu nhiên quay đầu một lần, liếc mắt nhìn đến thiếu niên tuấn mỹ dị thường.

Thiếu niên đang nhìn nàng, chăm chú mà nghiêm túc.

Nữ hoàng thầm giật mình.

Một cảm giác mất mát đã lâu bất chợt trỗi dậy trong lòng.

Nữ hoàng biết thiếu niên là ai.

Hai người thật sự quá mức tương tự, tương tự đến mức khiến Nữ hoàng thất thần.

Nàng bỗng nhiên nhớ đến bóng dáng người kia.

Từ mười sáu đến hai mươi mốt tuổi, dường như không hề biến đổi.

Vẫn gương mặt luôn trắng bệch ốm yếu, vẫn thân thể gầy gò, mảnh khảnh mà kiên cường, cùng với đôi mắt đen láy dù có ra sao cũng luôn lấp lánh hào quang.

Nữ hoàng chuyển mắt, suy nghĩ dần bay xa.

Một cơn lạnh khẽ thoáng qua người khiến nàng không nhịn được mà siết chặt lớp thảm trải trên tay vịn của vương tọa, mong níu giữ một chút ấm áp.

Hơi lạnh, Nữ hoàng nghĩ vậy.

Rồi nàng lại bắt đầu nhớ đến Triêu Huy Điện lúc nào cũng được hun đến vô cùng ấm áp trong hoàng thành.
_____________.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận