Hướng Đông Lưu


HƯỚNG ĐÔNG LƯU - CHƯƠNG 37
Tác giả: Giang Nhất Thủy
Edit: Alex
_____________
Niệm Đại Ty Mệnh bận rộn công sự, Huyên Cảnh Thần chấp nhận đề nghị của nàng, ngẫm nghĩ rồi ban cho Đại Ty Mệnh một lệnh, từ đó vào Thái Nhất Môn tu hành.

Hôm sau, giảng bài cho Chung Ly Sóc xong, Đại Ty Mệnh nói: “Tiểu sư huynh, những chuyện tạp lục bí văn này ta đã giải thích xong xuôi hết rồi.

Từ giờ ta sẽ không trực tiếp giảng bài cho ngươi nữa.

Nếu ngươi niệm kinh có chỗ nào khó hiểu, cứ việc đến Giám Thiên Ty tìm ta.”
Hạng Tư Niên nói, rồi lấy từ tay áo rộng ra một miếng lệnh bài, đưa đến trước mặt Chung Ly Sóc: “Đây là lệnh bài của Giám Thiên Ty.

Ngươi cầm lệnh bài là có thể đến tìm ta.”
Chung Ly Sóc nhận lấy lệnh bài, gật đầu thi lễ: “Non nửa tháng nay thật phiền cho sư muội quá.”
Hạng Tư Niên lắc đầu: “Không thể dạy ngươi lễ hiến tế, không thể dạy ngươi thuật mê hoặc, cũng chẳng dạy được tính toán tinh bàn, ta chỉ có thể giảng kinh dưỡng tính cho ngươi mà thôi.

Nhưng kinh thư ngươi còn thuộc hơn cả ta, cuối cùng chỉ đành kể lại tạp văn.

Ngươi là sư huynh của ta, không cần vì thế mà cảm tạ.”
Hạng Tư Niên mỉm cười, nhìn thiếu niên tuấn tú trước mặt, lại nói: “Huống hồ, ta còn phải nhờ sư huynh giúp Giám Thiên Ty một việc nữa.”
“Lại tìm ta cùng đưa người vào Vu Sơn Vân Mộng sao?” Chung Ly Sóc vừa nghe vậy đã lập tức tỏ ra hứng thú, vô cùng chờ mong mà hỏi.

Hạng Tư Niên lắc đầu: “Là một chuyện tốt.” Nàng nói, lại móc mật chỉ Nữ hoàng ban cho ra giao đến tay Chung Ly Sóc, “Bệ hạ muốn học kinh thư của Thái Nhất ta.

Nhưng từ trên xuống dưới trong Giám Thiên Ty, ngoài ta ra thì chẳng còn ai thích hợp để giảng bài cho bệ hạ nữa.

Sư huynh hiểu “Thái Nhất Quyển Kỉ” sâu hơn ta nhiều, cho nên ta đề cử sư huynh với bệ hạ.”
“Buổi chiều mỗi ngày, chỉ cần thời tiết sáng sủa thì bệ hạ ắt sẽ đến giáo trường ở Tây cung cưỡi ngựa bắn tên.

Ta nghĩ từ Hoằng Văn Quán đến Tây cung chỉ cần đi non nửa khắc chung, thật sự cảm thấy sư huynh là người thích hợp nhất.”
Nghe lời Hạng Tư Niên bật ra từng chữ, Chung Ly Sóc chỉ cảm thấy tiếng tim mình đập ngày một vang, cuối cùng không cách nào khống chế.

Nàng siết chặt tay theo bản năng, nghe Hạng Tư Niên tiếp tục nói: “Ta đã hẹn trước với bệ hạ rồi, giờ Dậu bắt đầu giảng bài ở Hoằng Văn Quán.”
“Địa điểm vẫn là ở đây, thời gian cũng giống vậy.

Có điều sư huynh từ người nghe biến thành người giảng.

Sẽ không ảnh hưởng đến giờ về nhà của sư huynh mà cũng dễ ăn nói với Trấn Bắc Hầu.”
Hạng Tư Niên nói xong hết thảy sự tình, lại mỉm cười nhìn Chung Ly Sóc, “Như vậy, sư huynh có bằng lòng thay Giám Thiên Ty ta làm chuyện này hay không?”
Vốn đã nôn nóng không chờ nổi, Chung Ly Sóc lập tức nhận lời: “Ta bằng lòng.” Có lẽ vì quá nóng vội, nàng lại tiếp tục hỏi dồn: “Không biết khi nào mới bắt đầu giảng bài?”
“Ngày mai.” Hạng Tư Niên vui vẻ nói.

Mọi chuyện có thể tiến triển một cách thuận lợi thật sự khiến nàng rất mực mừng rỡ.

Tạm thời khoan hẵng bàn đến vấn đề Nữ hoàng có nhìn trúng thiếu niên nhỏ hơn nàng đến một giáp này hay không thì có cơ hội tiếp xúc cũng đã tốt hơn tình trạng xa lạ ban đầu nhiều.

Chỉ cần có tiếp xúc, mà Nữ hoàng cũng không phản cảm thì Giám Thiên Ty đã có thể thẳng lưng trình kết quả bói toán trước đó lên cho triều đình.

Chung Ly Sóc tiếp nhận thánh chỉ, ôm một trái tim nhảy nhót, nôn nóng mong đợi cả đêm, cuối cùng cũng mong đến sáng hôm sau.

Lòng nàng nhớ nhung Huyên Cảnh Thần, vốn cho rằng phải chờ đến mùa thu khi Xu Mật Viện tuyển người, chẳng ngờ cơ hội lại đến bất chợt như vậy.

Tuy sớm hơn so với kế hoạch chừng nửa năm nhưng vẫn có thể giúp Chung Ly Sóc nói ra thân phận hiện tại, hơn nữa còn tìm được một cơ hội thích hợp để biểu lộ lòng mến mộ của bản thân.

Trong lòng vướng bận, lúc đi học khó tránh khỏi việc phân tâm.

Chung Ly Sóc thất thần mấy phen, đến khi nghe được tiếng chuông cuối cùng của Hoằng Văn Quán vang lên mới ôm “Thái Nhất Quyển Kỉ” nhằm nơi Hoàng hậu đang chờ.

Chỉ là vừa chạy ra khỏi học xá, nàng đã bị người gọi lại: “A Tố, A Tố.”
Nàng chỉ vờ như không nghe thấy, một đường nhằm thẳng phía trước mà lao, lại bị người túm lấy cổ áo, phải vội vàng dừng bước.

Chung Ly Sóc quay đầu, thấy Lâm Mộng Điệp ôm đồ trong lòng đã đến bên cạnh tự bao giờ, đang cười tủm tỉm nhìn nàng: “Hành lang học xá tấp nập người qua, ngươi chạy cái gì? Bộ có người đuổi theo ngươi sao? Còn hoảng loạn đến mức ta gọi mấy tiếng cũng không đáp lại thế kia?”
Thấy gương mặt thanh thoát như đắm mình trong gió xuân của thanh niên, Chung Ly Sóc kiềm nén sự nóng vội trong lòng, khom người thi lễ: “Tham kiến Lâm tiên sinh.

Học sinh quả thật có việc gấp nên mới vội vã chạy đi.”
“Dù có việc gấp đi nữa cũng nên chậm một chút.

Thân thể mỏng manh này của ngươi đụng vào người ta chỉ sợ sẽ bị đụng hư.” Nhìn bộ dáng đoan chính của thiếu niên, Lâm Mộng Điệp đưa một quyển khúc phổ đến trước mặt: “Đưa ngươi.

Vốn nói ba ngày sẽ trả, lại kéo đến tận bây giờ.

Mong ngươi đừng trách.”
Chung Ly Sóc nhận lấy mới thấy, đây chẳng phải là khúc phổ tháng trước nàng đưa cho Lâm Mộng Điệp sao? Nàng nhận khúc phổ, lại nghe Lâm Mộng Điệp nói: “Ta sao chép khúc phổ lại một lần, yêu thích không thôi mà cầm đọc suốt mấy hôm.

Không ngờ lại bị Trình Văn tiên sinh nhìn thấy, đòi kiểu gì cũng phải nhìn nguyên phổ để xác nhận xem có phải thật sự là khúc của Thái tử hay không.”
“Trình Văn đại sư ngoài tài khúc nghệ cao siêu ra thì còn là một chuyên gia giám định chữ viết.” Lâm Mộng Điệp tiến sát Chung Ly Sóc, kề tai nói khẽ: “Khúc phổ ấy, thật sự là của Chiêu Minh Thái tử.

Trình Văn tiên sinh cứ hỏi ta từ đâu mà có mãi, còn đòi mua lại.

Ta không nói với hắn là từ chỗ ngươi.

Ngươi hãy cất cho cẩn thận, đừng để lộ ra ngoài.”
Lâm Mộng Điệp vỗ vỗ Chung Ly Sóc, lại nói: “Trình Văn tiên sinh không vòi được nguyên phổ, cũng chép một bản, sau lại cầm đi cho các tiên sinh trong Hoằng Văn Quán xem một lượt rồi mới về lại tay ta.”
Hắn giải thích rõ ràng nguyên nhân vì sao chậm trả khúc phổ, cười nói: “Đây là một khúc hiếm mà Thái tử dành cho người thân.

Tình cảm sâu sắc vượt xa những khúc khác.

Chúng ta không muốn khúc này bị mai một, bèn chuẩn bị một tiểu hội lộ khúc, đặc biệt dành cho người tri âm đến nghe.”
“Đợi đến khi mời đủ khách khứa rồi, ta sẽ báo cho ngươi.

Đến lúc ấy, ngươi cũng tới luôn nha.” Lâm Mộng Điệp cười vỗ vỗ vai Chung Ly Sóc, rồi ôm đầy sách vở trong lòng đi ra phía ngoài.

Nhìn theo bóng dáng hắn dần xa, Chung Ly Sóc lòng nhớ mong Hoàng hậu hoàn toàn không quan tâm khúc cũ năm xưa của mình còn có ngày được công bố với thế nhân.

Nàng thu xếp phần khúc phổ Lâm Mộng Điệp vừa trả lại, rồi nhằm hướng hậu viện Hoằng Văn Quán mà đi.

Bước chân của Xuân Thần đã trải rộng khắp Nguyên Châu.

Chung Ly Sóc ôm Thái Nhất kinh nghĩa, mặc một thân áo bào xanh, xuyên qua vườn đào đang nở rộ ở hậu viện Hoằng Văn Quán, đạp lên đầy đất hoa rơi mà đi đến thư phòng nơi mình đã hẹn với Hoàng hậu.

Nàng đứng đưới một gốc hoa đào cạnh cửa, nhìn cánh cửa khép chặt, rồi ngập ngừng dạo bước qua lại trên phiến đá xanh.

Nghĩ đến vẻ mặt của Nữ hoàng trên đường lớn khi trước, lại thầm lặp đi lặp lại những suy tính cho hôm nay những mấy lần, song vẫn chần chừ không dám bước lên.

Mãi đến khi người trong phòng nghe được tiếng chân do dự của nàng, dịu giọng nói: “Là tiểu tiêu sinh của Giám Thiên Ty sao? Mời vào.

Trẫm chờ đã lâu.”
Giọng Hoàng hậu vang lên trong phòng khiến Chung Ly Sóc quyết lòng nhấc chân.

Nàng mang trái tim thấp thỏm, nôn nao, ôm chặt quyển sách trong lòng, hít một hơi thật sâu rồi tiến lên mấy bước, sau đó vươn tay đẩy cửa.

Cùng với tiếng cửa kẽo kẹt mở ra, một làn đàn hương quen thuộc cũng lượn lờ phiêu đến.

Thiếu niên mặc áo bào xanh khom người, bước vào trong, đứng phía cửa mà thi lễ: “Thảo dân tham kiến bệ hạ.”
Trên chiếc chõng nhỏ đối diện cửa lúc này có một nữ tử đang ngồi.

Nàng mặc áo viên lĩnh nhẹ nhàng, tay cầm “Thái Nhất Quyển Kỉ”, chìm giữa mùi đàn hương lượn lờ.

Nữ tử nghe được động tĩnh bèn quay đầu trông về phía cửa, thấy một đạo nhân thân mặc áo bào xanh, vấn búi tóc đạo gia đang khom người đứng đó.

Chỉ là đạo nhân kia cúi đầu khiến nàng không nhìn rõ mặt.

Huyên Cảnh Thần hòa nhã nói: “Tiên sinh hãy vào đây.”
“Vâng.” Chung Ly Sóc hồi hộp quá mức, cuối cùng cũng có thể ngẩng đầu.

Ánh nhìn của nàng dừng tại nữ tử trên chõng nhỏ.

Nữ tử mặc áo viên lĩnh, sơ ngọc quan, thoạt trông dịu dàng nhưng vẫn toát lên vẻ anh khí.

Chung Ly Sóc bày ra vẻ mặt kinh ngạc đã luyện tập bao lần, mừng rỡ nhìn Hoàng hậu, nói: “Vĩnh Nhạc đại nhân… Không, bệ hạ.”
Thiếu niên hết sức vui sướng, khóe miệng cũng không kìm được mà vểnh cao cao.

Nàng nhìn gương mặt quen thuộc của Huyên Cảnh Thần, tựa như không ngăn được bản thân ngắm nhìn vì quá đỗi vui mừng, lại tựa đang cố gắng khống chế lòng hiếu kì bởi thân phận của đối phương.

Nàng thấy gương mặt Huyên Cảnh Thần thoáng qua một nét kinh ngạc, sau đó lại nghe người nọ nói: “Ra là tiểu công tử.

Sư huynh mà Đại Ty Mệnh nói chính là ngươi rồi.

Ta cũng không biết Thanh Lam thu ngươi làm đồ đệ từ bao giờ.”
Huyên Cảnh Thần cười, lại vẫy tay với Chung Ly Sóc, nói: “Đừng câu thúc.

Tiểu tiên sinh lại đây đi.”
Chung Ly Sóc vô cùng vui vẻ, lập tức nghe lời mà bước đến bên cạnh Huyên Cảnh Thần, rụt rè ngồi xuống vị trí đối diện.

Nàng nhìn gương mặt vẫn thế của Hoàng hậu, hai mắt như đong đầy những vì sao, lấp lánh trông chờ: “Ta cũng không ngờ bệ hạ lại là Vĩnh Nhạc đại nhân.

Lần trước gặp mặt không rõ thân phận bệ hạ nên chưa chào hỏi, còn để bệ hạ đưa ta về nhà, thảo dân thật sự là quá mạo phạm.

Mong bệ hạ thứ lỗi.”
Chung Ly Sóc nói, lại làm một lễ.

Huyên Cảnh Thần nhìn gương mặt quen thuộc ấy, khẽ giọng đáp: “Ta cũng không biết sư huynh của Đại Ty Mệnh lại chính là tiểu công tử đây.”
Chung Ly Sóc nghe vậy lại nói ra đáp án Nữ hoàng muốn biết: “Ta ghi ở danh nghĩa Nhẫm Nhiễm Đại Ty Mệnh.

Trước khi về Thần Quốc, Thanh Lam Đại Ty Mệnh đã thu ta vào Thái Nhất Môn, vậy nên trở thành sư huynh của Tư Niên Đại Ty Mệnh.

Có điều xin bệ hạ yên tâm, thảo dân tuy vào môn chưa lâu nhưng đã thuộc làu kinh nghĩa, hiểu rất sâu sắc, nhất định có thể ra sức vì bệ hạ.”
Thiếu niên chân thành nhìn nàng.

Đôi mắt đen trắng rõ ràng kia cũng chẳng chớp lấy một cái.

Huyên Cảnh Thần nghe vậy bèn cười, nói: “Nếu Đại Ty Mệnh đã đề cử ngươi cho ta, ta đương nhiên sẽ tin tưởng năng lực của ngươi.

Như vậy, sắp tới đây, mong tiểu tiên sinh chớ có câu nệ lễ nghĩa mà hãy dốc lòng dạy ta.”
Huyên Cảnh Thần đổi tự xưng từ “Trẫm” thành “Ta”, mục đích chính là để thiếu niên non trẻ lại ngập tràn tự tin trước mắt có thể bớt đi phần nào gánh nặng tâm lý.

Thiếu niên thoạt trông rất căng thẳng, nghe Nữ hoàng nói lời ấy xong lập tức nghiêm túc gật đầu, mở “Thái Nhất Quyển Kỉ” trong tay ra, đáp rằng: “Thảo dân chắc chắn sẽ cố gắng hết sức.

Bệ hạ bận rộn quốc sự, để tránh chậm trễ thời gian, bây giờ thảo dân sẽ bắt đầu giảng cho bệ hạ.”
Huyên Cảnh Thần nhìn người đối diện run run lật mấy trang sách, bèn cong môi lắc đầu, nói: “Tiên sinh, sách của ngươi.” Nàng duỗi tay, chỉ vào Thái Nhất Quyển Kỉ trong tay Chung Ly Sóc.

Chung Ly Sóc cụp mắt, phát hiện quyển sách trên tay chẳng biết đã bị ngược tự bao giờ, lập tức luống cuống đảo lại, gương mặt tuấn tú nháy mắt đỏ bừng.

Huyên Cảnh Thần trông bộ dáng xấu hổ của thiếu niên, cuối cùng cũng hiểu vì sao Hạng Tư Niên lại nói với nàng rằng phải gọi vị tiên sinh giảng bài này là tiểu tiên sinh.

Không phải tiểu tiên sinh thì còn là gì? Bác học, hiểu nhiều lại trẻ trung, non nớt, thật sự là khiến người ta trìu mến cực kì.
_____________.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui