Hướng Đông Lưu


HƯỚNG ĐÔNG LƯU - CHƯƠNG 40
Tác giả: Giang Nhất Thủy
Edit: Alex
_____________
Huyên Cảnh Thần nhìn đôi tay thiếu niên quấn đầy băng vải, mày khẽ cau: "Tay của tiểu tiên sinh..."
Chung Ly Sóc nghe vậy bèn cúi mắt nhìn xuống, sau đó kéo tay áo che khuất phần nào, cười nói: "Là mấy hôm trước luyện bắn cung bị thương, không được lịch sự lắm, mong bệ hạ thứ lỗi." Người Sở yêu quý thân thể, da tóc.

Loạn mà không bẩn là để phóng khoáng, giữ gìn sạch sẽ chính là phong thái.

Nếu thân thể có vết thương thì cần phải che lại, ấy mới là lễ nghĩa.

Chung Ly Sóc tự cảm thấy vết thương trên tay rất chướng mắt, cho nên cả ngày hôm nay vẫn quấn chặt.

Huyên Cảnh Thần lắc đầu, nói: "Không phải vấn đề lịch sự hay không.

Tay tiểu tiên sinh bị thương thế nào, lại đắp thuốc gì? Băng bó kín gió như thế, nếu bí quá bị viêm thì không tốt."
Chung Ly Sóc đáp: "Vết thương nhỏ thôi, chỉ là nổi bóng nước.

Y công đã giúp ta lễ ra và rịt thuốc rồi." Gọi bóng nước cũng không hẳn là đúng, mà bóng nước vỡ ra lộ lớp thịt đỏ tươi, thoạt trông vô cùng đáng sợ.

Huyên Cảnh Thần gật đầu, không nhiều lời nhưng trong lòng đã ghi nhớ chuyện này.

Hôm nay giảng bài xong, nàng trở về cung, vừa gặp An Thị quan đã nói: "Thuốc mỡ lúc trước Thái Y Viện đưa tới để đâu rồi? Mang đến cho trẫm một hũ đi."
An Thị quan ứng tiếng rồi lập tức đi xuống tìm thuốc mỡ mà bệ hạ muốn.

Rửa mặt, ăn tối xong, Huyên Cảnh Thần lại xem hết một loạt những tấu chương còn chưa xử lí, đến đúng giờ mới đi nghỉ.

Hôm sau lâm triều, nghe lời Lễ bộ Thượng thư nói, Huyên Cảnh Thần bấy giờ mới biết vết thương trên tay Chung Ly Sóc là từ đâu ra.

"Theo kết quả kiểm tra những thiếu niên quý tộc được trình lên, chúng ta đã dựa theo tuổi tác mà chọn ra hai vị.

Một là con út của Trấn Bắc Hầu, Nhạc Chính Tố, hai là con thứ của Tả Thừa tướng, Từ Nhân Lễ, làm thư đồng cho Thế tử Tô Hợp của Man tộc.

Công tử nhà Trấn Bắc Hầu học rộng hiểu nhiều, rất thông thạo ngôn ngữ Tố Bắc, có thể dạy cho Thế tử văn học của Khánh quốc.

Công tử nhà Tả Thừa tướng, Từ Nhân Lễ thì võ nghệ xuất chúng, cũng có thể học tập cùng Thế tử.

Sắp xếp như vậy là thích hợp nhất." Lễ bộ Thượng thư nói liền một mạch, Huyên Cảnh Thần nghe không rõ lắm.

Thứ còn đọng lại trong đầu nàng chỉ có câu công tử nhà Trấn Bắc Hầu rất thành thạo ngôn ngữ Man tộc kia.


Người khác có lẽ không biết, nhưng Huyên Cảnh Thần lại vô cùng rõ ràng.

Chiêu Minh Thái tử mà nàng từng theo, vô cùng thông thạo ngôn ngữ của nước khác.

Năm xưa khi Man tộc xâm lấn, Chiêu Đế còn đặc biệt đi tìm những ghi chép có liên quan, trực tiếp đọc nguyên văn mà cùng nàng phân tích ân oán giữa các tộc.

Hiện giờ thiếu niên trẻ tuổi này, thế mà cũng biết tiếng Man tộc ư?
Nàng biết thổi xích bát, biết viết nhiều nét chữ khác nhau, còn biết cả tiếng Man.

Những gì điện hạ làm được, còn có thứ nào mà nàng ta không biết?
Huyên Cảnh Thần nhớ đến lời Thanh Lam đã nói vào lần cuối cùng gặp mặt: "Vẻ ngoài giống điện hạ như vậy, còn biết xích bát, tâm tính lại hồn nhiên thế kia, suýt chút nữa đã khiến ta ngỡ như gặp được người hoàn hồn trong "Thái Nhất Quyển Kỉ"."
Vì sao Thanh Lam lại phải đến tìm nàng, lần gặp cuối cùng còn là nói về chuyện của Nhạc Chính Tố? Người của Giám Thiên Ty cớ gì lại gần gũi với Nhạc Chính Tố như thế? Là vì Thanh Lam dặn dò, hay còn nguyên do gì khác?
Huyên Cảnh Thần nghĩ đến gương mặt càng thêm phần tương tự của Nhạc Chính Tố.

Hình tượng Thái tử thiếu niên yếu ớt cùng công tử trẻ tuổi xán lạn trùng lặp vào nhau.

Một ý niệm nhen nhóm trỗi dậy khiến nàng kinh hãi.

Huyên Cảnh Thần gắng kìm chế để nghe cho hết lời các triều thần nói, cuối cùng chỉ giữ lại một mình Đại Ty Mệnh Hạng Tư Niên, hỏi: "Trẫm vừa chợt nhớ ra một chuyện.

Trước khi về Thần Quốc, Đại Ty Mệnh Thanh Lam có từng nói vui với ta rằng Nhạc Chính Tố là lựa chọn cho vị trí trung cung.

Nhạc Chính Tố là sư huynh của ngươi, ta theo nàng học tập kinh nghĩa đã được một thời gian, cảm thấy thứ nàng truyền thụ cũng chẳng hơn gì những người khác, không phải thật sự xuất sắc như lời đã nói.

Tư Niên, vì sao ngươi lại tiến cử nàng thay vì người khác.

Ngươi có chuyện gì gạt trẫm đúng không?"
Vừa nghe được những lời này, Hạng Tư Niên biết ngay Nữ hoàng anh minh cơ trí đã nhìn thấu ý đồ của nàng.

Có điều sư phụ đã nhắc qua việc này với Nữ hoàng từ sớm rồi, giờ bị vạch trần cũng không có gì đáng lo ngại.

Hạng Tư Niên khom người, đáp lời Nữ hoàng: "Bệ hạ, không phải thần có điều giấu giếm, chỉ là trước đây, khi Lễ bộ Thượng thư dâng tấu xin bệ hạ đại hôn thì sư phụ của ta từng thay bệ hạ trắc toán một lượt tất cả những nam nữ quý tộc vừa tuổi, tính ra Nhạc Chính Tố chính là chủ nhân trung cung của Khánh quốc, sau lại dặn ta nếu không phải bệ hạ chính miệng nhắc tới thì Giám Thiên Ty chớ có báo chuyện này lên."
Thật ra không phải.

Thanh Lam vốn vô cùng lười biếng, chỉ tính mỗi sinh thần bát tự của Nhạc Chính Tố thôi, phát hiện kết hợp với Nữ hoàng là một đôi trời đất tạo nên liền nói dối với đồ đệ mình là đã tính qua rất nhiều người, sau lại để Hạng Tư Niên tự mình tính lại lần nữa, bấy giờ mới định ra người được chọn.

Lí do này của Hạng Tư Niên hoàn toàn không có vấn đề.

Nếu bệ hạ không hỏi đến thì ngoại trừ chuyện lớn liên quan đến dân sinh, Giám Thiên Ty không cần phải chủ động bẩm báo.


Huống hồ trước đó, chính Huyên Cảnh Thần cũng đã nói Thanh Lam không cần nhúng tay.

Như vậy, tất cả hành động của Giám Thiên Ty đều có thể giải thích.

Giám Thiên Ty trắc toán rất ít khi sai lầm.

Nếu thế, Nhạc Chính Tố chính là trung cung mà vận mệnh đã an bài cho nàng sao? Một người...!giống hệt Chiêu Đế như vậy, có thể sẽ là người mãi bên cạnh nàng từ rày về sau ư?
Nếu Huyên Cảnh Thần vẫn luôn là chủ nhân thiên hạ, như vậy một ngày nào đó, Nhạc Chính Tố sẽ trở thành trung cung của nàng.

Nhưng nếu chủ nhân thiên hạ không phải Huyên Cảnh Thần, Nhạc Chính Tố vẫn có thể vào trung cung.

Đây chính là tinh bàn của Đông Hoàng, kết quả luôn được định sẵn, cũng như đời người đã định sẵn là sẽ chết, chỉ là quá trình thế nào còn phụ thuộc vào từng cá nhân.

Nghe được lời thốt ra từ miệng Đại Ty Mệnh, Huyên Cảnh Thần bất chợt thảng thốt.

Nàng siết chặt tay vịn long ỷ, nhìn Hạng Tư Niên, hỏi: "Lời này là thật sao?"
"Thần làm sao dám lừa bệ hạ chứ? Tuy bệ hạ vẫn chưa hỏi đến Giám Thiên Ty ta nhưng đã tính ra tiểu sư huynh là một vị trung cung mang vận mệnh quốc gia hiếm thấy.

Chuyện này có lợi cho Khánh quốc, thế nên thần mới tự chủ trương, hòng giật dây bắc cầu cho tiểu sư huynh.

Việc này chỉ có sư phụ, ta và Phong Bá biết, hiện giờ lại thêm bệ hạ." Hạng Tư Niên lần lượt kể rõ, giọng điệu chân thành không chút giấu giếm.

Huyên Cảnh Thần hơi thả lỏng người, vừa định tựa vào ghế thì lại nghe Hạng Tư Niên nói tiếp: "Tiểu sư huynh là hoàn toàn không biết gì hết.

Bệ hạ, nếu ngài muốn trách tội thì cứ trách thần tự chủ trương đi.

Huống hồ, về phương diện kinh nghĩa, tiểu sư huynh quả thật am hiểu rất tường tận, cũng không xem như thần lừa bệ hạ.

Xin bệ hạ chớ tức giận."
Những lời này vừa thả ra, khiến người vốn rất hiếm khi trách cứ thần tử là Huyên Cảnh Thần cũng không biết nên nói gì cho phải.

Nàng ngồi ngay ngắn trên long ỷ, nhìn khắp điện cô tịch, chỉ cảm thấy cả người như ngâm trong nước lạnh, rét thấu xương.

Biết người được chọn cho đại hôn chẳng hề khiến Huyên Cảnh Thần vui vẻ, dù chỉ một chút.

Hóa ra, bạn lữ vận mệnh an bài của nàng, không phải Chung Ly Sóc mà là một người khác.


Nếu sau này nàng thật sự đại hôn với Nhạc Chính Tố thì mai mốt chết đi, nàng phải xuống làm bạn bên Chung Ly Sóc thế nào đây? Hoặc giả nàng từ bỏ ngôi vua, truyền cho người khác, vậy phải làm sao để đối mặt với Chung Ly Sóc, người đã giao cho nàng trọng trách?
Bất luận thế nào cũng là một bài toán khó.

Trong khoảnh khắc này, thứ xuất hiện trong tâm trí Huyên Cảnh Thần lại là một câu hỏi càng rõ ràng hơn nữa.

Vì sao Nhạc Chính Tố không thể là Chung Ly Sóc? Nếu trên đời này thật sự có người hoàn hồn như trong Thái Nhất Quyển Kỉ đã nói thì Nhạc Chính Tố có thể nào chính là Chung Ly Sóc hay không?
Ý niệm hoang đường bắt đầu nhen nhóm.

Dưới những sự vụ rõ ràng điều lệ, một niềm mong đợi khiến người ta cảm thấy hồ đồ dần dâng cao.

Huyên Cảnh Thần không trách cứ Hạng Tư Niên, bởi những việc nàng ta làm đều nằm trong giới hạn.

Người của Thái Nhất thờ phụng Đông Hoàng, trong lòng lại càng tôn sùng đạo nhân quả, phần lớn đều là những người lương thiện.

Không cầu thứ không đến, không tham thứ xa xôi, không làm chuyện hại người.

Thái Nhất đạo nhân tu hành càng cao thâm thì càng có đức.

Mà Ty Mệnh của Giám Thiên Ty thì lại càng thêm phần cẩn thận.

Lấy đế vương, hóa thân của Đông Hoàng làm trung tâm, hết mực chú ý mà duy trì hoạt động tín ngưỡng ở phàm trần.

Huyên Cảnh Thần không hoài nghi ý tốt của Hạng Tư Niên, cũng giống như nàng dù không tin bà đồng Thanh Lam nhưng cũng không hoài nghi tín ngưỡng của nàng ta.

Vì thế, khi Hạng Tư Niên lui ra rồi, Huyên Cảnh Thần rời khỏi Triều Nghị Điện, trở lại thâm cung, lần đầu tiên phá lệ không xử lí chính vụ mà đi mở quyển "Thái Nhất Quyển Kỉ" dày nặng kia ra, tìm đến phần Hoàn hồn Thanh Lam từng nhắc đến, nghiền ngẫm thật kĩ.

Trước đó, nàng đã loáng thoáng nghe qua câu chuyện này, lại chưa từng cẩn thận đọc xem cách giảng giải của kinh nghĩa.

Câu chuyện trong "Thái Nhất Quyển Kỉ" kể về con trai một nhà có đức họ Văn Nhân ở Uyển Châu.

Vì trong nhà làm nhiều việc thiện nên sau khi uổng mạng đã được Đông Hoàng ban ơn, không vào Quy Khư mà trực tiếp hoàn hồn vào cơ thể một nữ tử ốm yếu cùng tuổi.

Trước khi hoàn hồn, nam tử đã cưới vợ sinh con.

Mà nữ tử ốm yếu trọng sinh cũng đã sớm có vị hôn phu.

Hắn cảm nhớ công ơn của cha mẹ đẻ, lòng lại vấn vương thê tử, khi đối mặt vị hôn phu thì bối rối không biết phải làm sao.

Linh hồn hắn chết đi không vào Quy Khư mà lại nằm trong một thân xác khác, nhớ rõ chuyện kiếp trước, chịu ơn sinh từ người.

Phiền não để bụng, rối rắm không thôi, chẳng biết làm sao mới phải.

May mắn được Thái Nhất đạo nhân khuyên giải, rằng: "Cát bụi đã về với cát bụi.

Chuyện đời trước của ngươi đã xong.


Ân oán đều bỏ xuống theo cái chết.

Cho dù vẫn còn nhớ rõ, ngươi cũng nên buông."
Từ đó, nam tử mới buông khúc mắc, thành thân với vị hôn phu, bắt đầu cuộc sống tốt đẹp.

Huyên Cảnh Thần đặt quyển "Thái Nhất Quyển Kỉ" xuống, chỉ cảm thấy lòng sầu muộn.

Người chết đã đi, người sống chớ nhớ.

Duyên trần đều đứt đoạn cùng cái chết.

Thái Nhất Môn, quả là một giáo phái tưởng chừng như có tình nhưng lại rất mực vô tình.

Chết, là kết thúc cho hết thảy.

Nhưng tình cảm, nó là thứ có thể chết sao?
Huống hồ, nàng và Chung Ly Sóc chỉ là phu thê trên danh nghĩa.

Ôm trong lòng nỗi buồn ấy, Huyên Cảnh Thần vẫn đến nghe Chung Ly Sóc giảng bài như thường lệ.

Lúc gặp nhau, Huyên Cảnh Thần còn cố ý lựa chọn mùi thuốc cao.

Đưa thứ ấy đến trước Chung Ly Sóc, nhìn gương mặt vui vẻ của thiếu niên, nàng cười nói: "Mùi đinh hương, điện hạ có thích không?" Nàng dùng ngôn ngữ Tố Bắc.

Nếu là Chung Ly Sóc thì nhất định có thể nghe ra.

"Thích." Chung Ly Sóc gật đầu, nhạy bén chú ý đến xưng hô kia, lòng thầm hốt hoảng, bèn thử hỏi: "Bệ hạ cũng biết tiếng Man sao? Ta đây mới vừa học hôm nay thôi.

Từ "điện hạ" kia có nghĩa gì?" Nàng vờ không hiểu mà lặp lại âm tiết ấy.

Trái tim thấp thỏm treo cao của Huyên Cảnh Thần cứ thế mà rơi đập xuống đất một cách nặng nề.

Nàng nhìn gương mặt hồn nhiên của thiếu niên, lắc đầu đáp: "Ta nghe Nhạc Chính Thị lang nói gần đây ngươi đang học tiếng Man, nên thử ngươi một chút.

Từ mới vừa nãy có nghĩa như công tử.

Lúc học xưng hô, ngươi không có nghe qua sao?"
Điện hạ, con của Đại quân.

Con của công hầu cũng có thể gọi là Điện hạ, song ở Man tộc lại xưng Thế tử nhiều hơn.

Chung Ly Sóc biết xưng hô ấy của Hoàng hậu chỉ là lời vô tình, hơn nữa còn không hiểu đúng, chỉ gật gật đầu, đáp: "Ra thế.

Xin thụ giáo."
_____________.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận