Hướng Đông Lưu


HƯỚNG ĐÔNG LƯU - CHƯƠNG 47
Tác giả: Giang Nhất Thủy
Edit: Alex
_____________
Huyên Cảnh Thần nhìn thiếu niên mang đậm dấu vết của Chiêu Minh Thái tử trước mắt, than nhẹ một tiếng, nói: "Cảnh này, hôm nay thoạt trông thật khiến người ta đau buồn."
Trong một câu này của nàng có ba ý.

Nếu người trước mặt có lòng riêng thì bằng sự thông tuệ của Nhạc Chính Tố, sẽ nghe ra được ý từ chối trong lời nàng.

Nếu không có, như vậy cũng hiểu lòng nàng có Chiêu Đế.

Còn nếu là hoàn hồn...!
Nếu thật sự có hoàn hồn, như vậy người trước mặt sẽ có phản ứng gì? Huyên Cảnh Thần ngước mắt, thấy ánh sáng lập lòe trong đôi con ngươi của Chung Ly Sóc.

Thiếu niên ngẩng mặt nhìn nhánh hoa đào rủ trên đỉnh đầu, gắng vững giọng nói: "Năm năm tuổi tuổi hoa tương tự, tuổi tuổi năm năm người đổi thay.

Bệ hạ, thật sự vất vả rồi."
Chung Ly Sóc ngoái đầu nhìn lại, trông về phía Huyên Cảnh Thần.

Trong ánh mắt trong trẻo của thiếu niên hiện rõ sự đau lòng.

Thì ra, Hoàng hậu thật sự nhớ mong nàng, cũng đặt nàng trong lòng.

Bất luận là nhiều hay ít, đều đã đủ trở thành lí do để Chung Ly Sóc thẳng thắn.

Giờ khắc này, nàng bắt đầu hoài niệm thân phận Chiêu Đế của mình.

Nàng nên dùng phương thức nào bước đến trước mặt Huyên Cảnh Thần, nói cho đối phương mình là Chung Ly Sóc, lại phải làm sao mới có thể khiến Huyên Cảnh Thần tin tưởng đây?
Chung Ly Sóc vẫn luôn cảm thấy mình rất hiểu Hoàng hậu.

Muốn thẳng thắn với Hoàng hậu, còn khiến nàng tiếp thu, tuyệt đối không phải một chuyện có thể dễ dàng thành công.

Nỗi lòng Chung Ly Sóc bị tình cảm bất chợt nảy lên khuấy đảo đến lung tung rối loạn.

Nàng nhìn Hoàng hậu, muốn nói gì đó, hòng âm thầm thổ lộ ẩn giấu giữa những lời khách khí, nhưng Hoàng hậu lại không cho nàng cơ hội ấy.

Huyên Cảnh Thần ăn xong một bánh điểm tâm, dịu giọng nói với Chung Ly Sóc: "Tiểu tiên sinh, công vụ bận rộn, giờ trẫm phải về.

Tiên sinh và Thế tử cứ ở đây ngắm hoa thỏa thích đi."
Huyên Cảnh Thần nói xong bèn đứng lên, bước khỏi rừng anh đào.

Chung Ly Sóc nóng lòng bật dậy, nhìn Huyên Cảnh Thần rời đi, bản năng toan cất tiếng gọi lại.

Nhưng nàng do dự, thế nên Chung Ly Sóc thu lại bàn tay đã vươn, chỉ khom người hành lễ, "Bệ hạ đi chậm một chút.


Chính vụ bận rộn, mong bệ hạ quý trọng thân thể, nghỉ ngơi nhiều hơn."
Huyên Cảnh Thần quay đầu nhìn nàng, lại gật, rồi không chút do dự đi về phía Triêu Huy Điện.

Nàng nghĩ, ánh sáng trong mắt thiếu niên chỉ có thương tiếc, như đang thấy tội cho nàng vì đã đánh mất thứ mình yêu.

Không có kinh ngạc, không có khó xử, chỉ thương tiếc đơn thuần.

Như vậy, đáp án chỉ có thể là khả năng thứ hai.

Đây là một thiếu niên rất giống người ấy.

Nhưng dẫu có giống nhau như tạc thì vẫn không phải là Chiêu Minh Thái tử.

Nàng không nên bộc lộ tâm trạng của bản thân với một người không liên quan, đặc biệt là ở thời điểm hiện tại, nên cách xa thiếu niên này thì hơn.

Bất luận là vì Nhạc Chính Tố hay vì chính bản thân, Huyên Cảnh Thần đều cảm thấy tránh cho tiếp xúc quá nhiều là lựa chọn tốt nhất.

Không hề do dự, nàng cất bước rời đi.

Chung Ly Sóc nhìn theo bóng dáng Huyên Cảnh Thần dần khuất xa, từ từ biến mất giữa đầy trời sắc hoa anh đào, khẽ thở dài.

"A Tố, ngươi thích Hoàng đế sao?" Một giọng nói lanh lảnh, non nớt vang lên bên tai khiến Chung Ly Sóc giật mình quay lại.

Nàng quay đầu, thấy Thế tử Tô Hợp đang nhìn mình bằng vẻ tò mò, thoáng ngượng ngùng gật đầu, rồi ứng một tiếng "ừ".

Nói xong, gương mặt trắng nõn của thiếu niên trẻ tuổi xấu hổ cũng nhuộm thắm sắc hoa.

Tô Hợp vỡ lẽ, gật đầu nói: "Thảo nào ngươi cứ nhìn nàng mãi."
"Giống như a cha của ta nhìn a ma vậy." Tô Hợp nói tiếp, "A cha nói với ta rằng ông thích mẹ nên mới luôn muốn nhìn bà."
Những lời ngây ngô, giản dị của cậu bé khiến Chung Ly Sóc vui vẻ.

Nàng cười nói: "Thế tử đúng là một đứa bé cực thông minh.

Có điều, chúng ta hứa với nhau một chuyện được không? Chuyện ta thích bệ hạ, đừng nói với bất kì ai nha."
"Ừm." Tô Hợp gật đầu, lại hỏi: "Vì sao không thể nói?"
"Bởi vì chuyện này phải để chính ta tới nói chứ." Chung Ly Sóc đáp, nhìn đứa bé trước mặt với vẻ vô cùng nghiêm túc.

Sự nghiêm túc ấy lan cả sang Tô Hợp.

Thế tử gật đầu thật dứt khoát, biểu lộ thái độ của bản thân.

Nhưng thật đáng tiếc.

Chung Ly Sóc cho rằng có thể nói ra, nhưng mãi đến khi mùa xuân qua rồi, hoa đồ mi cũng đã nở*, nàng vẫn chưa gặp lại Hoàng hậu.


*Đồ mi: cây họ tường vi.

Sau đồ mi, không có hoa nào nở nữa, vì thế người ta thường cho rằng "hoa đồ mi nở" là kết thúc cho mùa hoa trong năm.

Ngoài ra "hoa khai đồ mĩ" còn để chỉ những chuyện có kết cục không như tưởng tượng, thường là thương tâm.

(Tóm tắt lại từ Baidu)
Công việc của Huyên Cảnh Thần ngày càng bận rộn.

Mà những chuyện đã bắt đầu giải quyết từ đầu năm, bất luận chuyện nào cũng không có tiến triển.

Các Ty Mệnh tra xét những người ở bên cạnh Chiêu Đế năm xưa, không hề tìm được chút manh mối hạ độc nào.

Nhưng trong số những người đó, các Ty Mệnh lại tìm được tin tức ngoài ý muốn, tương tự Vân Trung Vương lần trước.

"Từ gia?" Nghe Ty Mệnh hồi báo xong, Huyên Cảnh Thần chau mày, nhìn người đang khom lưng hầu trước mặt, "Ngươi là nói Thái y Trang Tử Lễ và Từ gia..."
"Vâng.

Trang Tử Lễ trước đây vẫn luôn đi theo Chiêu Đế từng có giao thiệp với Từ gia." Ty Mệnh thuật lại lần lượt chuyện đã qua, lại nói: "Chúng ta điều tra những dược liệu mà Thái Y Viện từng dùng, phát hiện khi vào hạ, thuốc Trang Tử Lễ lấy ở Thái Y Viện cho Chiêu Đế chính là thuốc bổ khí, cường thân.

Vì lúc ấy Chiêu Đế phát bệnh, cổ độc xâm nhập vào tủy, nhất định đau đớn không chịu nổi nên trong đó chắc chắn còn có thuốc giảm đau.

Nhưng trong dược đơn của Thái Y Viện lại không có thứ ấy."
"Chúng thần cảm thấy quái lạ, lại điều tra Trang Tử Lễ.

Sau khi dùng các loại thủ đoạn thì lão thái y mới nói ra một chuyện.

Chính là lúc trước, Chiêu Đế sợ tin tức thân thể mình không khỏe bị tiết lộ nên cố ý làm hắn kê đơn như thế.

Còn thuốc giảm đau là do Giang Thái y lén mang ra từ Thái Y Viện cho bệ hạ dùng."
"Trước Lăng Tiêu, Trang Tử Lễ đã biết Chiêu Đế trúng phải cổ độc, từng thử nhiều cách nhưng cuối cùng vẫn không thay đổi được gì.

Sau, khi Lăng Tiêu phát hiện chuyện này, Trang Tử Lễ từng hỏi Chiêu Đế xem có cần bảo Lăng Tiêu ngậm miệng hay không.

Chiêu Đế cản.

Rồi tiếp đó nữa là chuyện Lăng Tiêu đến Nam Cương."
"Như bệ hạ đã biết, thời Chiêu Đế, Thái Y Viện có rất nhiều người dòm ngó.

Giang Thái y chính là một vị Thái y hiếm thấy không làm việc cho ai."
"Cũng chính vì lẽ đó mà nửa tháng trước khi thành Nguyên Châu phá, bệ hạ đã để hắn theo các quý tộc lên phía bắc."
"Lúc ấy, thống soái của viện quân tại bờ Lương Thủy chính là Từ Nhân Thanh đại nhân.


Sau khi hội hợp với người suất quân dẫn các quý tộc lên phía bắc là Từ Minh Nghĩa, chỉ huy của viện quân liền đổi thành Từ Minh Nghĩa đại nhân."
"Từ Minh Nghĩa vừa đến Uyển Châu đã dẫn người dò hỏi Trang Tử Lễ đại nhân những chuyện có liên quan đến sức khỏe của Chiêu Đế."
"Trang Tử Lễ bị ép quá mức, đành phải khai thật, rằng Chiêu Đế không sống qua được mùa hè này."
"Sau đó nữa..." Ty Mệnh ngước mắt, nhìn bệ hạ lúc này đã ngơ ngác, nói ra suy nghĩ trong lòng: "Viện quân Uyển Châu bắt đầu bại lui liên tục, lui đến tận Lan Châu, mãi tới khi thành Nguyên Châu phá."
Vì tín nhiệm, nàng giao viện quân cho Từ Nhân Thanh.

Nào ngờ đến Uyển Châu lại bị phần đông binh lực ngăn trở.

Sau khi dây dưa ở Uyển Châu nửa tháng, Từ Nhân Thanh cuối cùng cũng lên phía bắc hội hợp với các quý tộc.

Rồi sau đó, viện quân Uyển Châu vì vấn đề quyền lợi mà tranh chấp không ngừng, cứ thế dùng dằng mãi đến khi thành Nguyên Châu phá.

Từ Minh Nghĩa suy xét vì đại cục, đã chém giết rất nhiều quý tộc, không chút do dự quay về chi viện cho Huyên Cảnh Thần, giúp nàng đại thắng Man tộc, chiến thắng đặt nền móng cho Khánh quốc.

"Trang Tử Lễ nói, hắn hỏi Từ Minh Nghĩa vì sao lại để ý đến sức khỏe của bệ hạ như vậy." Ty Mệnh dè dặt nhìn Huyên Cảnh Thần, lại tiếp: "Từ Minh Nghĩa liền hỏi ngược lại hắn, nói ngươi cảm thấy bệ hạ có thể sống được bao lâu? Ba năm hay năm năm? Tài năng của nàng so với Hoàng hậu lại như thế nào?"
"Sở quốc đã đến hồi sụp đổ.

Ngôi vị Hoàng đế của Chung Ly gia cũng ngồi không vững nữa.

Đây hẳn là lúc chủ nhân thiên mệnh lên ngôi."
Ty Mệnh vừa nói xong những lời ấy đã thấy sắc mặt Huyên Cảnh Thần chợt trắng bệch.

Nàng lui về sau một bước, nhìn Ty Mệnh, rồi hít sâu một hơi, như ép buộc bản thân hỏi ra: "Ngoài đó ra, còn có gì nữa không? Ngoài những lời của Trang Tử Lễ, còn có gì về Từ gia nữa?"
Ty Mệnh lắc đầu, nhìn Nữ hoàng, đáp: "Đây đúng là vấn đề mà vi thần muốn xin chỉ thị từ ngài.

Nếu Từ Minh Nghĩa đại nhân có động tay động chân vào việc tiếp viện của Uyển Châu năm đó, như vậy nghĩa là những quý tộc mà hắn từng tiếp xúc tuyệt đối không phải chỉ những người hiện đã công khai.

Chúng thần cho rằng phải thận trọng điều tra, một lần nữa đảm bảo Từ Minh Nghĩa không gây hại đến quốc gia cùng bệ hạ."
Huyên Cảnh Thần gật đầu, nhìn Ty Mệnh trước mặt, nói: "Vậy thì, phân một người đi tra đi."
Bất luận chuyện quân tiếp viện Uyển Châu chậm trễ có dấu tay của Từ gia hay không, Huyên Cảnh Thần cũng đã hiểu một điều.

Từ gia năm đó dù không tham dự thì cũng có phần mặc kệ các quý tộc tranh đấu, chần chừ kéo dài mãi đến ngày thành Nguyên Châu phá, hoặc Chiêu Đế băng hà.

Uyển Châu chi viện chậm trễ, mất thành Nguyên Châu, từ đó khiến Sở quốc sụp đổ.

Huyên Cảnh Thần vẫn luôn tự trách, giờ ngẫm lại thấy cũng chẳng sai.

"Giết nàng trước.

Ngươi không giết nàng, để chờ nàng vây binh quanh thành, lại chỉa kiếm vào vương tọa, cắt đầu ngươi đá ra khỏi Triêu Huy Điện sao?" Những lời rít gào của Thứ Đế lúc này vang rõ mồn một trong tai.

Huyên Cảnh Thần ngồi trên long ỷ giữa Triêu Huy Điện, tâm trí lại nhớ đến bóng lưng thẳng tắp của Thái tử quỳ gối trước mặt nàng năm xưa.

"Nếu có ngày đó, Thái tử phi thật sự muốn vương tọa của ta, không cần nàng vây binh quanh thành, ta cũng sẽ tự mình chắp tay dâng ra.

Nhưng tiền đề là trong tay ta phải có một cái vương tọa mới được.

Cho nên bệ hạ, xin hãy thoái vị, về hành cung bảo dưỡng tuổi thọ đi."
Sự tín nhiệm bao hàm trong giọng điệu kiên quyết, dứt khoát ấy khiến trái tim Huyên Cảnh Thần đập liên hồi.

Nàng đã quyết định cả cuộc đời sau này sẽ toàn tâm toàn ý phụng dưỡng quân chủ của mình như thế.


Sau khi lời phê mệnh của Giám Thiên Ty lộ ra, tất cả mọi người đều lo nàng sẽ đoạt giang sơn của Chung Ly gia.

Nhưng người bên gối nàng, quốc quân tương lai của Sở quốc, từ đầu chí cuối vẫn một mực tin tưởng.

Huyên Cảnh Thần cũng không hiểu vì sao chỉ bị ép thành thân mới một năm thôi mà Thái tử lại tín nhiệm mình đến thế.

Nhưng đối với sự tín nhiệm ấy, nàng đáp lại bằng lòng trung thành.

Lại không ngờ, đến cuối cùng, mọi chuyện lại đúng như những gì tinh bàn đã nói.

Là nàng đoạt giang sơn của Chung Ly gia.

Đây là Chung Ly Sóc đưa, cũng là nàng cướp từ tay người ấy.

Cho dù là người khác thay nàng tranh đoạt, cũng tính vào phần nàng.

"Nếu có ngày ấy..."
"Nếu có ngày ấy..."
Huyên Cảnh Thần nhìn quyển tấu chương trên án, khẽ lẩm nhẩm: "Tự mình chắp tay dâng ra."
Thế nên, điện hạ để Tô Ngạn Khanh bảo hộ chiếu thư truyền ngôi cùng ngọc tỷ truyền quốc, xuyên qua thiên quân vạn mã, đưa giang sơn đến trước mặt nàng.

Là nàng...!hại điện hạ!
_____________
Tác giả: Truyện viết được phân nửa, đại cương là vừa viết vừa sửa.

Nhất Giang đang cố gắng không để bản thân lồng ghép quá nhiều những manh mối không cần thiết (?).

Nói thật, đây là lần đầu tiên tôi thử viết thể loại nhiều tuyến thời gian đan xen thế này, thử thách rất lớn.

Dưới tình huống đó còn phải ổn định văn phong, thật ra khá là quá sức.

Có bạn đọc kêu chậm.

Nhiều tuyến mà còn phải giữ được khẩu vị mọi người thích thật ra rất khó.

Tôi cũng không muốn.

Viết truyện thì chính bản thân tôi phải cảm thấy không có vấn đề mới được.

Thứ mà ngay cả tôi cũng thấy qua loa thì làm sao mang ra cho mọi người xem?
Nói một câu thật lòng, các bạn là người bỏ tiền, tôi đây dù sao cũng phải lấy ra thứ có thể khiến phần đông mọi người cảm thấy đáng giá đúng không?
Văn phong và cốt truyện này, tôi không dám thêm bớt nữa, trực tiếp lộ manh mối như vậy thật ra rất cẩu thả, nhưng không còn cách nào, trước mắt tôi chỉ có thể làm đến đấy.

Dù sao tạm thời tôi vẫn rất vừa lòng với áng văn mình đang viết.

Tiếp theo tôi viết cái gì, mọi người đọc cái đó có được không? Nếu thật sự không nuốt nổi thì đợi kết thúc lại tới nhìn tôi lần nữa đi.

Dù sao thì trước khi thỏa mãn độc giả, tôi phải thỏa mãn sở thích của bản thân đã.
_____________.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận