Hướng Đông Lưu


HƯỚNG ĐÔNG LƯU - CHƯƠNG 53
Tác giả: Giang Nhất Thủy
Edit: Alex
_____________
Chung Ly Sóc nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt, nhất thời không thốt nên lời.

Dưới ánh đèn tranh tối tranh sáng, đôi mắt Hoàng hậu rét lạnh đến mức khiến người sợ hãi.

Chung Ly Sóc chững lại trong thoáng chốc, sau đó đứng dậy hành lễ: "Bệ hạ." Nàng nhẹ giọng gọi, song trong lòng lại nghĩ không biết những lời vừa rồi Hoàng hậu đã nghe được bao nhiêu.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, chỉ chừng một bước chân.

Huyên Cảnh Thần ngước mắt, nhìn gương mặt được ánh đèn dầu soi sáng trông có vẻ trắng nõn lạ thường của thiếu niên, rồi cất giọng hỏi: "Lời ngươi vừa mới nói rốt cuộc là thế nào? Còn là đề cập đến Chiêu Đế?"
Giọng điệu Huyên Cảnh Thần có vẻ sắc bén.

Chung Ly Sóc chưa bao giờ nhận thái độ ấy, phải sửng sốt một lúc mới có thể hồi thần.

Đối diện ánh mắt Hoàng hậu, nàng châm chước hồi lâu rồi đáp: "Đây là việc mà hôm nay ta cùng Thế tử ra cung du ngoạn biết được." Nàng bình tĩnh lên tiếng, kể lại lần lượt những sự tình gặp phải hôm nay.

"Ta đã giao người cho phụ thân.

Ngày mai phụ thân sẽ báo cáo lên bệ hạ.

Bệ hạ, đối với những kẻ bịa đặt lung tung ấy, mong bệ hạ đừng nương tay." Chung Ly Sóc đón nhận ánh nhìn từ Huyên Cảnh Thần, mắt trong veo, lộ vẻ sạch sẽ, nghiêm túc đặc hữu của thiếu niên.

Vừa phản ứng hơi quá mức vì chuyện của Chiêu Đế, Huyên Cảnh Thần lúc này mới thu lại ánh mắt sắc bén, nhìn Chung Ly Sóc với vẻ áy náy, nói: "Ngươi là một đứa bé thông minh.

Chuyện này ngươi làm rất tốt."
Chung Ly Sóc nhận ra khí tức của Huyên Cảnh Thần đã bất chợt thay đổi.

Rõ ràng mới rồi cảm giác được Hoàng hậu có phần tức giận, nàng trấn định tâm thần, khẽ cười khi nghe câu khích lệ: "Đây là chuyện mà con dân Khánh quốc đều nên làm vì bệ hạ.

Mới vừa rồi...!bệ hạ uy nghi vô song, ta có hơi bị khí thế của bệ hạ trấn áp."
Hoàng hậu vừa rồi đã tức giận, Chung Ly Sóc cảm nhận được.

Chẳng hiểu vì sao, nàng lại cảm thấy khó chịu.

Có lẽ là do thái độ hoàn toàn khác biệt của Hoàng hậu khiến nàng khổ sở, hoặc cũng có lẽ là sự để ý mà Hoàng hậu thể hiện ra làm nàng chua xót.

Nếu đến lúc này mà vẫn chưa hiểu được tâm ý của Hoàng hậu dành cho mình thì nàng đúng là ngu như lợn.

Hiểu, rồi lại không thể đáp trả.


Cảm giác ấy khiến Chung Ly Sóc thoáng mất tự nhiên.

Đã lâu rồi nàng chưa gặp Hoàng hậu, giờ vừa thấy mặt thì những nỗi niềm nhung nhớ đã cố ẩn giấu đi lại đồng loạt bị khơi dậy.

Nàng mong có thể nói chuyện nhiều hơn một chút, nhưng ngẫm lại bộ dáng Hoàng hậu vừa rồi, lòng lại thấy băn khoăn.

Chung Ly Sóc đành thở dài, mắt trông mong nhìn Huyên Cảnh Thần, hỏi: "Nhiều ngày không gặp bệ hạ, không biết bệ hạ có khỏe không?"
Huyên Cảnh Thần biết mình vừa rồi đã hơi quá nghiêm khắc.

Sự nghiêm khắc ấy đối với một đứa trẻ ngoan ngoãn mà nói quả có hơi khó chấp nhận.

Nàng nhìn thiếu niên vừa thu hết sự dè dặt, thay bằng vẻ hoạt bát thường ngày trước mắt, do dự một lúc rồi gật đầu, đáp: "Hết thảy đều mạnh khỏe.

Hôm nay ngươi cùng Thế tử đã đi những đâu?"
"Lâm Mộng Điệp tiên sinh mời ta đến Xuân Phong Nhất Độ Lâu nghe mấy khúc của các đại sư.

Ta và Thế tử nghe xong liền dạo trên đường lớn trong thành Nguyên Châu." Chung Ly Sóc trả lời, thu lại hết những cảm xúc lăn tăn trong lòng mà bày ra vẻ mặt hớn hở.

"Ừm." Huyên Cảnh Thần gật đầu, lại nói: "Cũng không còn sớm nữa, ngươi và Thế tử mau trở về đi.

Ngày mai còn phải đến học quán đi học kìa."
"Bệ hạ còn biết cả chuyện học quán dạy học nữa sao?" Chung Ly Sóc chỉ muốn được nói chuyện thêm một chút, bất luận nói cái gì, chỉ cần là với Hoàng hậu thì nàng đều thấy vui.

"Mai không phải ngày nghỉ, không đi học chẳng lẽ các tiên sinh ở học quán lãnh không bổng lộc?" Huyên Cảnh Thần cười đáp một câu, nhìn thiếu niên, lại bổ sung: "Đường khuya vắng vẻ, về nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Nói đoạn, Huyên Cảnh Thần đã dẫn nữ quan phía sau đi tiếp.

Nàng không nhìn Chung Ly Sóc thêm lần nào nữa, chỉ buông một câu rồi lập tức rời đi, hệt như bao lần trước đó.

Chung Ly Sóc đứng tại chỗ, chắp tay đưa tiễn, nhìn bóng dáng nữ quan cầm đèn lồng lay động trong gió đêm biến thành một dây mảnh dần khuất xa, bấy giờ mới khom lưng nhặt chiếc đèn lồng bị Tô Hợp run tay đánh rớt, dẫn hắn đi hướng cung điện.

Tô Hợp bị khí thế trên người Huyên Cảnh Thần hù dọa, suốt một đường đi vẫn lẳng lặng không hé một lời.

Mãi đến khi tới cung điện, hắn mới buông tay Chung Ly Sóc, rồi nói như thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Khánh Hoàng thật đáng sợ."
"Đấy là uy nghi của vua một nước." Chung Ly Sóc buông chiếc đèn lồng trong tay, đáp lời: "Khánh Hoàng là quân chủ oai hùng, có khí thế như vậy là hết sức bình thường."
"Ngươi không sợ sao?" Tô Hợp mắt trông mong hỏi, "A Tố, ngươi còn thích nàng không?"
"Không sợ." Chung Ly Sóc đáp, lại nói: "Thích." Bất luận Hoàng hậu có như thế nào, nàng đều thích.

Tô Hợp ngẫm nghĩ, nhìn Chung Ly hồi lâu mới bật ra một câu: "A Tố, thầy Lam Đan nói ngươi quá yếu, không giống một võ sĩ.

Nhưng hôm nay ta lại thấy ngươi là võ sĩ thực thụ."
Hắn nói hết sức nghiêm túc.


Hiểu ý Tô Hợp muốn biểu đạt, Chung Ly Sóc cười tủm tỉm, vươn tay xoa đầu hắn rồi thở dài: "Lời này của ngươi, trước kia cũng đã có người nói với ta như vậy."
Đó là chuyện đã rất lâu, trước lúc thành thân, Tam Mộc mặt đưa đám nói với nàng rằng chỉ một cái tát của Huyên Đại Tướng quân là có thể ném hắn văng xa, thân thể mỏng manh của Hoàng tỷ đây không đủ cho nàng chà đạp đâu.

Tỷ dám cưới nàng, đúng là còn uy vũ hơn cả ba vạn Kim Bào Vệ ở kinh đô.

Nhưng mà thích một người thì làm sao lại để ý những chuyện nhỏ nhặt ấy cơ chứ?
Chung Ly Sóc nghĩ thầm, chuyện bộc lộ thân phận này phải nhanh hơn một chút mới được.

Chuyện vốn phải sang hôm sau mới được bẩm tấu, cuối cùng lại vì gặp được Chung Ly Sóc mà biết rõ ngọn nguồn.

Cũng như Nhạc Chính Dĩnh, Huyên Cảnh Thần đã đoán được bảy tám phần.

Có người muốn dẫn lửa lan đến nàng.

Ngày lành chưa được mấy năm đã bắt đầu muốn ầm ĩ trở lại.

Vì thế, khi màn đêm buông xuống, Huyên Cảnh Thần phân phó các Ty Mệnh đi điều tra những quý tộc Nguyên Châu còn sót lại.

Đã chuẩn bị sẵn từ trước, nàng vốn tưởng hôm sau lâm triều sẽ nhận được tấu chương của Nhạc Chính Dĩnh, nào ngờ người đầu tiên đứng ra lên tiếng lại là một Ngự sử.

Hôm nay thượng triều, Ngự sử giơ thẻ ngọc, tấu một lượt Ty Thự Thính của Kim Bào Vệ cả tứ môn.

Ty Thự Thính quản hết tất cả những chuyện trên phố lớn, ngõ nhỏ trong thành Nguyên Châu.

Ngự sử tấu bọn họ quản lý sơ sót, để lời đồn bôi đen Hoàng đế lan truyền khắp nơi.

Huyên Cảnh Thần ngưng mắt, nhìn Ngự sử đang giơ thẻ ngọc dưới điện, nghe nàng dùng giọng điệu hùng hồn nói rằng: "Ty Thự Thính tiêu cực lãn công.

Hôm qua trong thành Nguyên Châu đã xuất hiện rất nhiều gánh hát.

Những gánh hát kia diễn lung tung, bậy bạ, thế mà không một ai đứng ra ngăn cản."
Phía sau Tô Ngạn Khanh, một vị Phó Thống lĩnh Kim Bào Vệ bước ra, bình thản nói: "Trong thành Nguyên Châu này mỗi ngày đều có rất nhiều gánh hát diễn vu hí.

Phủ Nguyên Châu cũng cho phép, không phải Ty Thự Thính ta không quản lý."
"Vị đại nhân này, ngươi có biết những gánh hát kia diễn cái gì không?" Ngự sử quát lớn, lại nhìn Thống lĩnh Kim Bào Vệ đứng cách đó không xa, đau đáu nói: "Những vở vu hí này có điều ám chỉ, nói bệ hạ làm hại Chiêu Đế."
"Bôi nhọ bệ hạ hành thích vua.

Chuyện đại nghịch bất đạo đến nhường ấy, Ty Thự Thính ngươi cũng mặc kệ sao?"
Ngự sử vừa dứt lời, cả triều đã đồng loạt xôn xao, mọi người hai mặt nhìn nhau.


Nhạc Chính Dĩnh thấy thế, không thể không đứng dậy nói: "Chuyện như lời Ngự sử đại nhân nói, hôm qua ta cũng gặp được." Rồi nàng kể lại đầu đuôi sự tình, ngăn lời Ngự sử mà quay sang tâu với bệ hạ, rằng: "Chuyện này, sau lưng ắt có kẻ gian quấy phá.

Mong bệ hạ lệnh Ty Thự Thính điều tra rõ, chớ có để lời đồn nổi dậy khắp nơi."
Tô Ngạn Khanh cũng đứng ra biểu lộ thái độ.

Đến đây, chuyện vu hí đã chính thức chuyển giao cho Kim Bào Vệ.

Vấn đề cũng không được giải quyết nhanh đến thế.

Chuyện Kim Bào Vệ đến Hạnh Hoa Lâu bắt người chẳng mấy chốc đã lan truyền trong dân gian.

Có lời đồn đại nổi lên, thêm mắm dặm muối kể lại nội dung vở vu hí kia một lượt, còn khẳng định chắc nịch là Hoàng đế đã giết hại Chiêu Đế.

Thứ nhất, Hoàng đế là quân chủ thiên mệnh, là người mà Đông Hoàng phái đến để cướp lấy Sở quốc.

Thứ hai, mới không lâu trước đây, bệ hạ đại tế cho Chiêu Đế.

Trước khi đại tế diễn ra thì vong hồn Chiêu Đế đã lảng vảng bên bờ Lương Thủy, chính là có oan khuất nên mới vất vưởng đến tận bây giờ.

Bệ hạ thẹn trong lòng, lúc này mới tổ chức đại tế cho Chiêu Đế.

Người của Ty Thự Thính bắt một số lượng lớn những kẻ diễn vu hí, bắt người bắt đến đồn đãi sôi trào.

Hình tượng sáng rọi của Huyên Cảnh Thần bị bao phủ bởi một màn sương đen.

Nàng tuy là quân chủ thiên mệnh, song lại vì chuyện giết hại quân chủ và thê tử mà phải chịu phỉ nhổ.

Có không ít người tin là thật, sôi nổi lên án hành vi của Huyên Cảnh Thần.

Cho dù số lượng ấy không quá nhiều nhưng chỉ cần có một người không muốn gọi nàng là bệ hạ mà thay bằng Độc Hậu thì Chung Ly Trình và Từ Minh Nghĩa đã có cớ để hành sự.

Phàm muốn phất cờ, thì phải có cớ.

Nương lí do ấy, Từ Minh Nghĩa tiếp xúc với các quý tộc còn lại ở thành Nguyên Châu, bắt đầu bước tiếp theo trong kế hoạch.

Không chỉ bên ngoài mà ngay cả trong triều đình cũng có người tâm còn nghi hoặc với cái chết của Chiêu Đế.

Không ít cựu thần từ thời Sở quốc nghĩ đến chuyện viện quân Uyển Châu trì hoãn năm xưa, cảm thấy đó là do Hoàng hậu bày mưu tính kế.

Lời đồn đãi dần trở nên bất lợi đối với Huyên Cảnh Thần.

Giữa thời kì yên ổn như hiện tại, thật sự có quá nhiều người muốn mưu cầu ích lợi cho bản thân.

Thế lực ở dân gian của Chung Ly Trình được tổ chức rất tốt, đã rải lời đồn ấy lan khắp thành Nguyên Châu.

Mà bên ngoài thành, nhờ Thái Nhất Môn cật lực khống chế nên không hề có một chút sóng gợn.

Ở ngay trung tâm lốc xoáy, Huyên Cảnh Thần không hề để ý đến vũng nước càng ngày càng đục quanh mình.


Bởi đây vừa vặn là thời cơ để một lưới bắt hết những con cá nôn nóng chờ không kịp kia.

Nàng mệnh Tô Ngạn Khanh bắt người, dùng tư thái quyết liệt đối mặt lời đồn đãi, lại không hề cho người đi phản kích những lời ấy.

Đồn đại lan đến Hoằng Văn Quán, khiến người vô cùng tốt tính như Chung Ly Sóc cũng phải tức giận.

Nàng nghe mấy người lớp trên xì xào to nhỏ với nhau, nhất thời không thể khống chế cảm xúc mà hệt như một thiếu niên mới mười sáu, mười bảy, quẳng sách vào đầu người nọ, sau đó trực tiếp xông vào ẩu đả.

Chỉ là nàng một mình yếu thế, bị người ta đấm một quyền, mắt bầm một con.

May mà Từ Nhân Lễ cùng Tô Hợp chạy đến kịp thời, dẫn theo các võ sĩ kéo người ra mới không ăn mệt hơn nữa.

Cuối cùng, Chung Ly Sóc và nhóm người có liên quan bị các tiên sinh kéo vào phòng dạy dỗ, hỏi nguyên do.

Những người kia biết mình lắm miệng sẽ dẫn đến hậu quả nên không dám nói ra, mà Chung Ly Sóc nghĩ bọn họ vẫn chỉ là một đám trẻ nên cũng không định truy cứu đến cùng.

Nàng chỉ cần trút hết nỗi căm tức là được, còn lại tính sau.

Vì không ai chịu mở miệng nên các tiên sinh đành phạt bọn họ chép kinh thư.

Chung Ly Sóc xả tức xong rồi, bèn thành thành thật thật mà cầm lấy kinh thư.

Vì hôm nay Từ Nhân Lễ đã giúp đỡ nên nàng còn chép luôn cả phần của hắn.

Viết được một nửa, Từ Nhân Lễ đã mon men đến gần, đẩy đẩy khuỷu tay nàng, nhẹ giọng nói: "Hôm nay ngươi đánh đúng lắm.

Đám kia miệng không sạch sẽ, nên đánh.

Chỉ trích bệ hạ, không bị Kim Bào Vệ bắt đi là may lắm rồi!"
Chung Ly Sóc nhìn hắn.

Dù đã sớm biết người này tính tình ân oán rạch ròi, nàng vẫn không nhịn được mà thở dài một hơi.

Đứa nhỏ này sáng suốt, còn đám kia sao lại như bị mù mà nhảy ra cho Kim Bào Vệ bắt thế chứ? Chung Ly Sóc nghĩ, lại bất cẩn động đến khóe mắt, khẽ xuýt xoa một tiếng, rồi cười tự giễu.

Hai đời cộng lại đã hai mươi mấy tuổi đầu, thế mà vẫn có lúc xúc động như vậy.

Xem ra ở chung với đám thiếu niên thì nhiệt huyết cũng sôi trào.

Nàng nghĩ thế, không ngờ nhờ sự việc lần này mà lại bắt đầu quen thân với bạn nhỏ nhiệt huyết là Từ Nhân Lễ.
_____________
Thái Tử: Tuổi trẻ manh động a!!!!
(Nói thật, Thái tử nhà ta chỉ chưa ngủ cô nào thôi chứ giết người, phóng hỏa, đánh nhau đều làm hết ráo.)
_____________
Dịch tới sát đít sòi.

Quý dị mà thấy toi tự nhiên mất tích thì biết là toi đi chống dịch hoặc bị bếch đi cách ly ha..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận