Hướng Đông Lưu


HƯỚNG ĐÔNG LƯU - CHƯƠNG 75
Tác giả: Giang Nhất Thủy
Edit: Alex
_____________
Lại giày vò cả buổi tối, sau khi trải qua một ngày vui buồn lẫn lộn, Huyên Cảnh Thần và Chung Ly Sóc cuối cùng cũng ôm lấy nhau, bình yên chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau, mặt trời lên cao, cờ xí các châu đã dựng thẳng trước cửa hành cung, khí thế sục sôi.

Huyên Cảnh Thần dẫn hai vị Công chúa bước ra từ cửa điện, nhìn bá quan đang chờ bên dưới, ánh mắt lại chuyển sang vị trí cuối cùng, rồi hít sâu một hơi.

An Thị quan thấy thế, bèn hô to: “Bách quan đứng dậy, khởi giá hồi cung!”
“Ngô hoàng uy vũ, thiên thu muôn đời!”
Giọng nói của mọi người hòa vào nhau, ca ngợi Huyên Cảnh Thần không chút e dè.

Huyên Cảnh Thần đi xuống bậc thang, bước chân vững vàng, lại nhanh hơn quá khứ rất nhiều.

Nàng lướt qua bá quan, dẫn bọn họ đi hướng xa giá đã chuẩn bị sẵn bên ngoài hành cung.

Đi đến hàng cuối bá quan, Huyên Cảnh Thần dừng bước, đảo mắt qua một loạt những thiếu niên thiếu nữ đang bối rối, đoạn tiến đến trước mặt Chung Ly Sóc mà vươn tay ngay trong ánh nhìn kinh ngạc, ngỡ ngàng của bá quan: “Đi theo trẫm.”
Chung Ly Sóc chợt sửng sốt.

Trong thoáng chốc ấy, tầm mắt mọi người đồng loạt tập trung vào nàng.

Kinh ngạc, dò xét, nghi hoặc, tất cả đều chỉ thẳng hướng nàng.

Nhưng Chung Ly Sóc hoàn toàn không để ý.

Nàng đón nhận ánh mắt Hoàng đế, nhìn nỗi niềm mong đợi ẩn chứa tại nơi sâu thẳm trong đó, rồi đặt tay vào lòng bàn tay đang chìa ra.

Dưới ánh nhìn chăm chú của vạn người, Huyên Cảnh Thần nắm tay nàng, dẫn nàng đi qua bá quan văn võ, qua vạn tướng lĩnh, hướng đến loan giá trước hành cung.

Hai vị Công chúa đi theo sau Hoàng đế sửng sốt trong thoáng chốc, lại liếc nhìn nhau một cái, đặc biệt là Huyên Cảnh Ninh.

Nàng nhìn hành động bất chợt của trưởng tỷ, lòng đầy nghi hoặc lại không tiện hỏi nhiều, chỉ có thể trơ mắt nhìn Chung Ly Sóc theo Hoàng đế bước lên loan giá, để lại các nàng mặc sức suy đoán.

Bá quan thấy thế, bèn chuyển mắt sang Trấn Bắc Hầu, đặc biệt là Lễ bộ Thượng thư.

Sau khi bước lên xa giá, ông ta nhìn cha con Trấn Bắc Hầu đang cưỡi ngựa, cao giọng cười nói: “Trấn Bắc Hầu, hổ phụ vô khuyển tử nha!”.


ngôn tình ngược
Tâm trạng Trấn Bắc Hầu rất tốt.

Tuy khúc Vân Ca của Chung Ly Sóc đêm đó khiến ông ta kinh hãi nhưng con cái thích gì, chỉ cần tâm tư không xấu thì ông đều sẽ ủng hộ.

Huyên Cảnh Thần là người mà rất nhiều tướng lãnh trong quân ngưỡng mộ, là gia chủ mà ông ta đi theo phò tá, có rất nhiều người thích.

Con gái ông ta sinh lòng ái mộ cũng là lẽ thường.

Mới trước đây, Trấn Bắc Hầu còn nghĩ nếu Nhạc Chính Dĩnh thông suốt, có thể ở bên Huyên Cảnh Thần thì có gả Nhạc Chính Dĩnh đi cũng chẳng vấn đề gì.

Nào ngờ người kia lại nhìn trúng con út hai bàn tay trắng của ông ta.

Có một con dâu như thế, Trấn Bắc Hầu thật sự không thể nào vừa lòng hơn.

Ông ta hạ quyết tâm, về sẽ lập tức thỉnh phong Thế tử cho A Tố, sau đó mời người làm mai.

Trấn Bắc Hầu thúc ngựa lướt qua xe của Lễ bộ Thượng thư, cười vang nói: “Được, được.

Thượng thư đại nhân, đến lúc đó còn cần ông giúp đỡ.”
Lễ bộ Thượng thư nghe hiểu hàm ý ẩn trong lời ấy, cũng hài lòng cười cười.

Sau khi trải qua phản loạn Sở nghịch, Hoàng đế nếu có thể đại hôn thì quả là một chuyện vui cho Khánh quốc.

Không ai ngờ chuyện đại hôn thường hay bị mang ra bàn bạc trong triều từ đầu đông năm trước cứ thế mà được giải quyết sau lựa chọn của Nữ hoàng.

Sau cuộc loạn Tây Sơn, lại có một quả pháo nổ vang giữa chúng quan lại.

Lễ bộ Thượng thư có dự cảm, sau khi quay lại triều đình, ông ta ắt hẳn phải bận rộn một khoảng thời gian.

Nhìn các triều đại trước mà nói thì phàm là Hoàng đế tự mình chọn người, nghi thức đại hôn luôn được tổ chức hết sức long trọng.

Đủ mọi suy nghĩ của các bá quan cũng không khiến Huyên Cảnh Thần cảm thấy mất tự nhiên.

Nàng ngồi ngay ngắn giữa xa giá lung lay thật khẽ, nhìn thiếu niên mặc áo bào xanh, vấn búi tóc Đạo gia, nghe tiếng xe ngựa lộc cộc vang lên bên tai, mắt thảng thốt.

Chung Ly Sóc cười khẽ một tiếng, nhìn Hoàng đế hiếm khi mặc long bào ngồi đối diện, nói: “Hành động của bệ hạ hôm nay thật sự khiến người ta giật nảy mình.”

Huyên Cảnh Thần cam chịu nhìn nàng, dịu giọng hỏi: “Không thích sao.”
“Rất thích.” Chung Ly Sóc mỉm cười, lòng đương nhiên hiểu vì sao người này lại làm thế, “Ta cũng không nỡ rời bệ hạ, chỉ nguyện cùng bệ hạ bên nhau sớm tối.”
Huyên Cảnh Thần nở nụ cười, lại kéo Chung Ly Sóc đến chiếc giường nhỏ trên xa giá: “Đêm qua trách ta, còn buồn ngủ không?”
Chung Ly Sóc lắc đầu, ngồi bên mép giường, đáp: “Hôm qua nằm suốt một ngày, cũng không buồn ngủ.” Nàng còn trẻ, tinh thần hăng hái, thương thế cũng phục hồi nhanh hơn người bình thường một chút.

Ngược lại là Huyên Cảnh Thần, đêm ngủ ít, hôm nay nhìn kĩ thấy không quá tinh thần.

Chung Ly Sóc quan tâm nhìn Huyên Cảnh Thần, hỏi: “Từ Tây Sơn về đến cửa tây cần mấy canh giờ, bệ hạ ngủ thêm một lúc nhé? Ta ôm nàng, được không?”
Huyên Cảnh Thần gật đầu, rồi lại cùng Chung Ly Sóc lên giường.

Chung Ly Sóc tựa vào góc, ngồi thẳng.

Huyên Cảnh Thần gác đầu lên đùi đối phương, mặt vùi vào eo bụng, khép mắt.

Chung Ly Sóc vươn tay, đầu ngón tay chạm đến phần da thịt trắng nõn sau cổ người trong lòng, dịu giọng nói: “Ngủ đi, đến cửa tây ta lại gọi nàng.”
“Ừm.” Huyên Cảnh Thần gật đầu, ngửi mùi hương quen thuộc khỏa lấp cả người, nhất thời cũng mơ màng muốn thiếp đi.

Nàng ngẫm nghĩ, lại nói với Chung Ly Sóc: “Binh mã Vân Châu sau khi ra khỏi Tây Sơn sẽ cùng Kim Bào Vệ và Giám Thiên Ty che chở Tam Mộc và An An đến Vân Châu.

Nàng đừng lo lắng.”
“Ta biết rồi.”
Huyên Cảnh Thần gật gật đầu, lại nói: “Vào cửa tây rồi, nàng vẫn phải về phủ Trấn Bắc Hầu trước sao?”
“Phải về, nói cho mẫu thân một tiếng để nàng đỡ phải kinh hoảng.” Thân làm con cái, đối mặt với mẫu thân điềm đạm, tinh tế như Trấn Bắc Hầu phu nhân là không thể nào không ngoan.

Chung Ly Sóc rất thích gia đình này.

Chỉ qua đôi lời nàng nói, Huyên Cảnh Thần đã có thể cảm nhận được Chung Ly Sóc là Nhạc Chính Tố chân chính.

Khi bé, Chung Ly Sóc không có được một gia đình hoàn chỉnh.

Nàng không khát vọng xa vời những thứ mình không có, chỉ biết cố gắng quý trọng, bảo vệ những gì sở hữu.

Vì thế, sau khi trở thành Nhạc Chính Tố, có được hết những tình cảm từng thiếu thốn, nàng cũng che chở chúng thật cẩn thận.

Cho nên, chuyện nàng là Chung Ly Sóc, chỉ Huyên Cảnh Thần và Chung Ly Mạc biết là được rồi.


Nếu không phải trong lòng vẫn còn vấn vương, không cách nào dứt bỏ, có lẽ ngay cả hai người này nàng cũng không nói mà chỉ lựa chọn dùng thân phận Nhạc Chính Tố chế tạo một cuộc gặp gỡ tình cờ, xây dựng một mối liên hệ khác.

Huyên Cảnh Thần biết sự coi trọng Chung Ly Sóc dành cho mẫu thân, bèn gật gật đầu, cũng không nói thêm câu nào níu giữ.

Chung Ly Sóc xoa xoa cổ người trong lòng, dịu giọng nói: “Chờ gặp mẫu thân và dùng bữa tối xong thì ta sẽ về cung.” Ý nàng là trở lại cung điện nơi Tô Hợp cư trú.

“Ta để An Hòa đi đón nàng.” An Hòa chính là vị An Thị quan kia.

Chung Ly Sóc cười ứng một tiếng, “Được.”
Được đến hứa hẹn, Huyên Cảnh Thần cuối cùng cũng hài lòng mà khép mắt, chìm vào giấc ngủ.

Chẳng hiểu vì sao, ở bên cạnh Chung Ly Sóc, nàng luôn có thể ngủ an ổn hơn nhiều.

Khi mơ màng nửa mộng nửa tỉnh, Huyên Cảnh Thần cảm giác như mình nằm trên chiếc giường mềm mại trong cung, tựa vào một vòng tay ấm áp.

Trong trí nhớ của nàng, mỗi khi Chung Ly Sóc ngủ thì đều cuộn tròn cả người như một đứa trẻ.

Rõ ràng là một người rất cao ráo nhưng nằm trên giường lại co rụt, thoạt trông yếu ớt mà bất lực.

Lần đầu tiên cùng giường, Chung Ly Sóc đã ngủ y như thế, chiếm hết cả chiều ngang chiếc giường.

Dù là Huyên Cảnh Thần hay ngủ cùng người khác khi dỗ muội muội cũng cảm thấy hết cách.

Dù sao cũng là phu thê, Huyên Cảnh Thần thấy người nọ xinh đẹp, lại quá mức yếu ớt, lòng liền mềm nhũn mà ôm người nọ vào lòng.

Chính sự ấm áp ấy đã khiến Chung Ly Sóc sau đó đảo khách thành chủ, ôm chặt Huyên Cảnh Thần ấm nóng vào lòng trong một đêm đầu đông nào đó.

Từ đó về sau, hai người ăn ý không hề thay đổi tư thế nữa.

Sẽ ôm nàng như thế, chỉ có thể là Chung Ly Sóc.

Trong thoáng mơ hồ, Huyên Cảnh Thần gọi một tiếng điện hạ, không ngờ vẫn được đáp lại.

“Ngủ đi, Tử Đồng.” Nhẹ nhàng như gió xuân, thoải mái khiến người ta không cách nào kháng cự.

Vì thế, Huyên Cảnh Thần lại mơ màng thiếp đi một lần nữa.

Xa giá của Hoàng đế tiến vào cửa tây trong cái nắng trưa rực rỡ.

Trước khi vào cửa cung, Hoàng đế hạ chỉ lệnh bá quan về nhà chỉnh đốn, tất cả chờ mai thượng triều lại bàn.

Vì thế, bá quan giải tán, chỉ còn xa giá của Hoàng đế dẫn tiểu Công chúa và Tô Hợp về cung.

Chung Ly Sóc bước xuống xa giá, lên xe ngựa nhà mình, đi theo phụ thân và tỷ tỷ về nhà.


Trên đường về, nàng nhấc màn xe, nhìn hai bóng lưng vững chãi đang cưỡi ngựa phía trước, cất giọng hỏi: “Phụ thân, a tỷ, tối nay dùng bữa tối xong, con vào cung có được không?”
Nhạc Chính Dĩnh cứng đờ cả người, quay đầu nhìn muội muội đáng yêu đang vén màn xe, giật giật môi đáp: “Mới trở về đã phải đi.

Ở nhà với mẫu thân một đêm không tốt sao?”
Chung Ly Sóc gật đầu: “Đúng rồi, ta trò chuyện với mẫu thân là quá tốt.

Có điều, bệ hạ nói tối nay sẽ để An Thị quan đến đón ta về chỗ của Thế tử Tô Hợp.”
Nhạc Chính Dĩnh nghe vậy thì lắp bắp kinh hãi, nhìn sang Trấn Bắc Hầu.

Trấn Bắc Hầu cười ha hả, nói: “Nếu đã thế thì tùy con vậy.”
“Còn tỷ tỷ thấy sao?” Chung Ly Sóc lại hỏi, nghiêm túc nhìn Nhạc Chính Dĩnh.

Nhạc Chính Dĩnh cam chịu, đành phải đáp: “A Tố tự mình quyết đi.”
Nói đoạn, nàng lại thúc ngựa, nhanh chóng phi về nhà.

Toàn là chuyện gì đâu không vậy!
Trấn Bắc Hầu trông theo bóng dáng con gái lớn ảo não rời đi, than một tiếng rồi quay đầu lại nhìn Chung Ly Sóc: “A tỷ của con là thấy con nhỏ tuổi quá nên lo lắng thôi.”
Ông biết Nhạc Chính Dĩnh lo lắng điều gì, chỉ đơn giản là bệ hạ nhìn trúng A Tố vì gương mặt.

Nhưng Trấn Bắc Hầu lại không nghĩ thế.

Chẳng vì lí do gì đặc biệt, ông ta theo quân bao nhiêu năm, đã chứng kiến Huyên Cảnh Thần từ Tướng quân lên làm Đại Tướng quân, đến Hoàng hậu, lại đến Hoàng đế một nước, hiểu rất rõ tính tình vị chủ nhân thiên hạ này là thế nào.

Đây là một quân vương vô cùng chân thành với bản thân, khinh thường lừa dối.

Nếu không phải thật sự thích thì sẽ không muốn.

Ngươi xem, chẳng phải A Dĩnh cũng rất tương tự Chiêu Đế đấy thôi? Nhưng chung quy vẫn không giống.

Vì thế, Trấn Bắc Hầu nhìn về phía Chung Ly Sóc, nói: “Mắt nhìn người của A Tố rất tốt.

Chỉ cần tin tưởng cảm nhận của bản thân là được, chớ nghe những lời đàm tiếu bâng quơ.”
Dù sao thì trong tương lai, những lời khiến đứa nhỏ này không thoải mái chắc chắn sẽ có.

Là phụ thân, ông ta cũng chỉ có thể làm đến đấy.

Chung Ly Sóc nghe vậy bèn gật gật đầu, cười đáp: “Con hiểu rồi!”
Trước giờ, chẳng phải nàng vẫn luôn như thế hay sao? Chỉ cần xác định là sẽ không từ bỏ dễ dàng.
_____________
Tác giả: Không, a tỷ của ngươi mới không có nghĩ vậy.

Là ngươi đu theo người ngoài rõ ràng quá nàng tức!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận