HƯỚNG ĐÔNG LƯU - CHƯƠNG 77
Tác giả: Giang Nhất Thủy
Edit: Alex
_____________
Đêm đã khuya, một chiếc đèn treo trước xe ngựa phá tan bóng tối nặng nề, xuyên qua hẻm vắng, thẳng hướng hoàng cung.
Trong xe ngựa lắc lư, Chung Ly Sóc ngồi quỳ bên cạnh Huyên Cảnh Thần, nương ánh đèn dầu mà nhìn gương mặt xinh đẹp của người nọ, quan tâm hỏi: “Sao bệ hạ lại đích thân đến đây? Dạo này nhiều việc, lại bôn ba, hẳn nên ở lại trong cung nghỉ ngơi cho tốt.”
Nàng nhìn Huyên Cảnh Thần, ánh mắt ôn hòa.
Hoàng hậu đến đón nàng hồi cung, nàng đương nhiên vô cùng vui sướng, chỉ là lặn lội như thế lại không phải điều nàng muốn thấy.
Huyên Cảnh Thần mỉm cười, ánh mắt đảo qua đạo bào xanh lá trên người Chung Ly Sóc, lại chậm rãi ngẩng đầu, nhìn gương mặt thoáng vẻ non nớt của người trước mắt, ánh nhìn dịu dàng.
Nàng vươn một bàn tay, khẽ đặt lên tà áo bên trái của Chung Ly Sóc.
Đầu ngón tay vuốt ve lớp vải dệt mềm mại, thở dài nói: “Thanh thanh tử khâm, du du ngã tâm*.”
*Xanh xanh tà áo, đau đáu lòng ta.
Hai câu trong bài Tử Khâm, Kinh Thi.
Huyên Cảnh Thần chưa bao giờ biết hóa ra tình ý của một người lại dài lâu đến thế.
Nàng chưa từng muốn gặp ai mãnh liệt như vậy, cho dù là sau khi Chung Ly Sóc đi.
Giờ nàng mới ngộ ra, ấy là do trước kia chưa từng thật sự có được, cũng biết mình không bao giờ có thể gặp lại.
Giờ mất đi rồi được tìm lại, mới nếm trải dư vị tương tư.
Nàng muốn gặp Chung Ly Sóc.
Lúc nào cũng muốn gặp Chung Ly Sóc.
Muốn cùng nàng sớm chiều bên nhau, hệt như đã từng ở đời trước.
Chung Ly Sóc vươn tay, cầm lấy bàn tay đang đặt trên vạt áo của Huyên Cảnh Thần dán lên gò má.
Nàng nghiêng đầu, dùng má cọ cọ lòng bàn tay mềm mại của đối phương, rồi cười cong mắt trong ánh đèn vàng le lói.
Khi vừa thấy Huyên Cảnh Thần, nàng đã hiểu sự nhớ nhung của người này.
Nhưng nghe chính miệng Hoàng hậu nói ra thì vẫn không nhịn được mà cảm thấy vui sướng.
Huyên Cảnh Thần bị nụ cười ấy mê hoặc, bèn rướn người ôm Chung Ly Sóc vào lòng.
Chung Ly Sóc cũng thuận thế mà tựa vào bờ vai, ngửa đầu chăm chú nhìn vào Huyên Cảnh Thần, nói: “Ngày mai phụ thân sẽ dâng sổ thay ta thỉnh phong Thế tử.
Hạ triều, phụ thân lại bái phỏng Lễ bộ Thượng thư, nhờ ông ta làm mai mối cho ta.”
“Bệ hạ, vẫn bằng lòng gả cho ta sao?”
Huyên Cảnh Thần cúi mắt nhìn đôi con ngươi sáng lấp lánh của Chung Ly Sóc, nói: “Có một câu ta vẫn luôn muốn nói với điện hạ.
Người Lan Châu chúng ta, cả đời chỉ có duy nhất một bạn lữ.”
“Điện hạ, sống là thê tử của ta.
Chết, cũng là thê tử của ta.”
Bất luận sống chết, nàng đều là của ta.
Bởi vì đã sớm thành thân, không còn đường sửa đổi, cũng không cần sửa đổi, thế nên nàng mới chần chừ không nói ra.
Nàng là của ta, ta cũng là của nàng.
Cho dù có chết cũng không thay đổi được điều đó.
Trái tim Chung Ly Sóc run rẩy, nhất thời không biết phải đáp lại thế nào, đành vùi trong lòng Huyên Cảnh Thần mà nhìn trản đèn trong xe, môi mím chặt.
Nhưng đôi gò má ửng đỏ lại bán đứng nàng.
Chiêu Minh Thái tử nhìn như đã từng kinh qua vô số chuyện phong hoa tuyết nguyệt, khi đứng trước mặt người trong lòng vẫn non nớt tựa một thiếu niên.
Huyên Cảnh Thần nhìn nàng.
Mãi đến khi Chung Ly Sóc chịu không nổi tầm mắt của ấy mới thở dài, cam chịu nói: “Bệ hạ đừng nhìn ta như vậy, khiến ta mặt đỏ tai hồng, lòng đầy rối loạn.”
Huyên Cảnh Thần cong môi cười, duỗi tay vuốt lên tà áo màu lá xanh, dịu giọng nói: “Gần đây triều chính có nhiều chuyện.
Nếu Lễ bộ Thượng thư muốn nhắc thì cũng phải đợi đám mưu nghịch bị giải quyết xong mới có thể dâng sổ.
Nhưng như thế thì lâu quá, ta chờ không được.”
“Điện hạ, đợi mai hạ triều, ta triệu Lễ bộ Thượng thư và phụ thân nàng đến gặp, rồi đích thân nói với bọn họ có được không?”
Huyên Cảnh Thần biết, đó không phải lời mà một quý nữ Nguyên Châu hàm súc nên nói.
Nhưng nàng không phải nha.
Nàng là Tướng quân đến từ Lan Châu, xưa nay đã quen thẳng thắn.
Nàng muốn, thì sẽ liều mạng giành lấy.
Nàng thích Chung Ly Sóc, đã lâu thế rồi, hẳn nên đại hôn.
Chuyện này, nên từ nàng đề cập, như vậy mới thể hiện được thành ý.
Do nàng làm, là thích hợp nhất.
Chung Ly Sóc thoáng sửng sốt, lại nghe Huyên Cảnh Thần nói tiếp: “Cho dù xác định thì Lễ bộ cũng cần ít nhất ba tháng mới có thể chuẩn bị xong rất nhiều công việc.
Như vậy, đại hôn sẽ rơi vào mùa đông.
Điện hạ, có thích thành hôn vào mùa đông không?”
“Đều được.” Chung Ly Sóc gật đầu, không hề có ý định phản bác.
Nhưng Huyên Cảnh Thần ngẫm nghĩ rồi lại bác bỏ ý tưởng vừa nêu: “Vào đông thì hơi lạnh.
Đại hôn phải tất bật đến mấy ngày? Không bằng chờ xuân ấm qua năm? Nhưng mà xuân ấm qua năm thì có hơi lâu.”
Huyên Cảnh Thần thoáng ảo não.
Tại sao không thể ngay hôm nay hoặc mai cơ chứ?
Chung Ly Sóc nghe vậy thì bật cười, duỗi tay nắm lấy tay Huyên Cảnh Thần, gọi một tiếng: “Bệ hạ…”
“Hở?” Huyên Cảnh Thần ứng tiếng, cũng cúi mắt nhìn nàng.
“Nếu nàng muốn gặp ta, như vậy trước khi đại hôn, ta vẫn sẽ ở lại hoàng cung, thế nào?”
Huyên Cảnh Thần trở tay nắm lấy tay người trong lòng, ngập ngừng một lúc lâu mới lên tiếng: “Được.”
Xe ngựa chạy vào hoàng cung đèn đuốc sáng ngời rồi dừng lại trước Càn Nguyên Điện trống trải.
Huyên Cảnh Thần xuống ngựa, dắt Chung Ly Sóc đi hướng tẩm điện.
Các thị hầu cầm đèn đi trước.
Gió nhẹ đưa, thổi trản đèn lay động đến phương xa.
Chung Ly Sóc đi theo Huyên Cảnh Thần, lướt qua những hành lang và cung điện mà mình đã sớm quen thuộc, tâm trí bình thản, lặng yên.
Giờ khắc này, nàng đã không nhớ nổi lần đầu tiên bước đi trên hành lang cung dài đằng đẵng này thì mình cảm thấy gì.
Những quá khứ nhọc nhằn ấy, những tình cảm phức tạp ấy, tất cả đều vì bàn tay mềm mại đang nắm trong tay cùng người đang làm bạn ngay cạnh bên mà tiêu tán mất dạng.
Chỉ còn lại một cung điện sáng ánh đèn kéo các nàng đi về phía trước.
Thần cung, tẩm cung thuộc về đế vương này, nàng lại theo Huyên Cảnh Thần trở về lần nữa.
Trước cung điện huy hoàng, các thị nữ cầm đèn khom người đứng chờ.
Họ cúi đầu, xem như hoàn toàn không thấy Huyên Cảnh Thần dẫn Chung Ly Sóc đi qua.
Đêm dài lắng, các thị nữ đã chuẩn bị sẵn quần áo cho Huyên Cảnh Thần, mời nàng đi rửa mặt.
Trăng gần tròn, Huyên Cảnh Thần ngước mắt nhìn bầu trời đêm sáng ngời, nắm tay Chung Ly Sóc đi hướng điện bên của Thần cung.
Xuyên qua hành lang dài, tiếng nước chảy róc rách liền vang vọng bên tai.
Thành Nguyên Châu có rất nhiều miệng suối nước nóng, mà ngay trong điện bên của Thần cung cũng có một ao suối, do một vị đế vương tạo ra cho Thái tử của mình vào mấy trăm năm trước.
Vị Thái tử này về sau chính là Văn Khang Đế đã khai sáng Thái Nguyên thịnh thế.
Một đế vương dùng thân thể không hoàn hảo khai sáng thịnh thế, lại cả đời chưa từng gả cưới.
Chung Ly thị kính ngưỡng tổ tiên.
Vì Văn Khang Đế thích suối nước nóng nên tu sửa cung điện mấy lần vẫn không phá hủy ao suối này.
Thế là vẫn được bảo tồn đến tận ngày nay.
Chung Ly Sóc theo Huyên Cảnh Thần bước vào điện suối lượn lờ hơi nước, xuyên qua bình phong, hai người cùng nhau đứng cạnh ao.
“Cùng ta nhé?” Huyên Cảnh Thần cho các thị nữ lui ra, đứng trước mặt Chung Ly Sóc, giơ tay toan cởi vạt áo người đối diện.
Chung Ly Sóc hiểu ý nàng, bèn duỗi tay ngăn lại, cố gắng áp chế sự ngượng ngùng mà nói rằng: “Để ta làm đi, ta giúp bệ hạ cởi áo.”
Giờ thân phận đã thay đổi, hẳn nên để nàng làm.
Đương nhiên vẫn còn một nguyên nhân nữa, chính là dù đã trần trụi trước mặt Huyên Cảnh Thần vô số lần, Chung Ly Sóc vẫn xấu hổ nếu lần đầu tiên cùng tắm mà lại lõa lồ với Huyên Cảnh Thần trước.
Sự e lệ của thiếu niên được Huyên Cảnh Thần tinh ý cảm thông.
Nàng cười cười, rồi mở tay, để Chung Ly Sóc làm.
Chung Ly Sóc vươn tay, dừng trên vạt áo, rồi thong thả cởi đi nút thắt.
Ánh mắt nàng hết sức chuyên chú, nhìn Huyên Cảnh Thần như đang nhìn một báu vật tuyệt thế.
Không ai có thể chống lại ánh mắt như thế.
Ánh mắt nghiêm túc mà tập trung ấy sẽ khiến người ta cam nguyện sa lầy.
Huyên Cảnh Thần cũng không ngoại lệ.
Đã rất nhiều lần, nàng nhìn ánh mắt chuyên chú của Chung Ly Sóc, rồi từng chút một trầm luân cả thể xác lẫn tinh thần.
Nàng quay mặt về phía Chung Ly Sóc, không hề ngượng ngùng mà bộc lộ bản thân.
Chung Ly Sóc tránh né cái nhìn ấy, lại thoáng thấy được một phần cảnh xuân tươi đẹp khó bề che đậy.
Như bị cảnh tượng ấy công kích, nàng không dám nhìn thêm lần nào nữa.
Vì thế, nàng chuyển mắt đi, rồi nhẹ giọng nói với Huyên Cảnh Thần: “Được rồi, bệ hạ xuống nước đi.”
Nàng sợ nhìn thêm chốc nữa thì mình sẽ không còn gì nuối tiếc mà lên thẳng Thần Quốc.
Nữ tử đã quen luyện võ có một thân hình dẻo dai, mềm mại.
Nhìn như mảnh khảnh nhưng rút đi quần áo lại hiển lộ ra một cơ thể tràn đầy sức sống.
Đường cong mềm mại, màu da trắng nõn, eo thon, mông cao, còn có đôi chân dài thẳng tắp.
Chung Ly Sóc đứng đực ra đó, nhìn Huyên Cảnh Thần đưa lưng về phía mình, từng bước đi xuống ao.
Nàng bị hơi nước mù sương hun đến hoa cả mắt.
Huyên Cảnh Thần ngâm mình vào làn nước, lại xoay người vẫy tay nhìn Chung Ly Sóc, gọi: “Điện hạ, mau tới đây.”
Chung Ly Sóc bấy giờ mới hồi thần, vội luống cuống chân tay cởi quần áo trên người rồi cùng Huyên Cảnh Thần xuống ao.
Nàng vừa bước hướng Huyên Cảnh Thần đã thấy người kia lặn xuống nước, bơi về phía mình như một chú cá linh hoạt.
‘Ào’ một tiếng, người nọ phá nước xông ra.
Nước ao vẩy ướt mặt Chung Ly Sóc.
Giữa đầy trời bọt nước, nàng trợn to mắt, nhìn thấy dung nhan tuyệt mỹ phóng đại vô hạn xuất hiện ngay trước mặt, tim nảy vọt đến cổ họng.
Nàng vẫn luôn biết Hoàng hậu của mình vô cùng xinh đẹp.
Lại không ngờ còn có ngày bị sắc đẹp ấy khiến cho nói không nên lời.
Chung Ly Sóc căng cứng thân thể, muốn cất tiếng gọi, lại bị nữ tử trần trụi ấy ôm vào lòng.
Hoàng hậu vẫn luôn đoan trang, hiền dịu trong trí nhớ ôm nàng, như yêu cơ quyến rũ nhất xứ Vân Châu múa lượn quanh người, kề sát tai nàng mà nhẹ giọng thỏ thẻ: “Sao điện hạ vẫn không chịu nhìn ta?”
“Ta… Ta chỉ là…” Chung Ly Sóc cảm nhận được da thịt bóng loáng kề sát, hai má nóng bừng.
“Chỉ là cái gì?” Huyên Cảnh Thần ôm Chung Ly Sóc, cười thật tươi đẹp.
Nàng kề sát người nọ, rồi vươn lưỡi liếm nhẹ lên cành tai.
Thấy Chung Ly Sóc giật nảy trong lòng mình, bèn cười nói: “Ta cứ tưởng điện hạ đã từng trải rất nhiều ở Vân Châu, không hứng thú với người khô khan như ta.”
Huyên Cảnh Thần biết tại Vân Châu kia, nam nữ hoan ái là chuyện bình thường.
Nam nữ ở đó càng dịu dàng, đa tình, cũng càng hào phóng, tiêu sái.
Không giống nàng trong quân, chẳng được nhiều tình thú như vậy.
Chung Ly Sóc là người xuất từ nơi phong lưu ấy, hơn nữa còn nổi danh đã lâu.
Vì thế, thành thân nhiều năm mà vẫn không viên phòng, Huyên Cảnh Thần chỉ có thể quy kết cho Chung Ly Sóc không có tình cảm hay hứng thú gì khác với mình.
Có lẽ, người nọ cũng không thích một nữ tử xuất từ quân doanh, không hiểu phong tình.
Nào ngờ, không phải không thích, chỉ là quá mức e lệ.
Chung Ly Sóc nghe tiếng cười vang khẽ bên tai, lại xoay người ôm Huyên Cảnh Thần vào lòng.
Đối diện ánh mắt đối phương, nàng nghiêm túc gằn từng chữ: “Lòng ta yêu thích nàng, nhưng lại không biết phải yêu thế nào.”
Nàng yêu Huyên Cảnh Thần, nhưng không hiểu tình yêu này phải làm sao để biểu đạt, làm sao để hiến dâng, đối phương liệu có muốn hay không.
Cả đời này của nàng, những gì có được thật sự quá ít.
Một chút dịu dàng, một chút mềm mại, và cả một bản thân hoàn chỉnh.
Chung Ly Sóc vẫn biết, thật ra mình là một người vừa nhát gan lại ích kỷ.
Sự cô tịch khi bé cùng khoảng thời gian rong ruổi, phiêu bạt thời thiếu niên tạo nên một trái tim bất an giấu bên dưới vẻ ngoại điềm đạm.
Nàng tin tưởng Huyên Cảnh Thần, lại không ngừng hoài nghi bản thân.
Người như nàng, có thể là chốn về cả đời cho người khác sao?
Rất nhiều người đều như thế.
Chưa từng hoài nghi chân tình, lại không ngừng phủ định bản thân, chần chừ mãi không chịu tiến lên một bước.
Nhưng mà có một số thứ, nếu ngươi không đi giành lấy thì mãi mãi cũng không chiếm được.
Vì thế, Chung Ly Sóc siết chặt vòng tay, ôm ghì Huyền Cảnh Thần vào lòng, cất giọng nói: “Nhưng mà giờ đây, ta đã biết.”
“Đời người ngắn ngủi, khi yêu thì cứ yêu.”
Nói đoạn, nàng ôm chặt Huyên Cảnh Thần, rồi ngậm lấy đôi môi cánh hoa mềm mại của đối phương.
Giữa hơi nước lượn lờ, hai người ôm nhau quấn quýt lấy nhau.
_____________
Tác giả:
Huyên Cảnh Thần: Muốn gả lắm rồi!
Mở kèo, mọi người có thể đoán xem ai công ai thụ..