Hạ Thụy nằm trên giường của An Ca. Mùi hoa oải hương nhàn nhạt quẩn quanh chóp mũi hắn, vậy mà lại làm cho hắn có cảm giác yên bình, tựa như cậu vẫn đang ở bên cạnh hắn.
Hạ Thụy nhắm mắt lại, cảm nhận hương thơm nhè nhẹ nơi chóp mũi, khóe mắt hắn ửng đỏ, thân thể đang tinh tế mà phát ra run rẩy. Một dòng nước ấm trượt ra khỏi khóe mắt, nhẹ thấm vào gối. Trên tay hắn nắm chặt một chiếc nhẫn cưới.
Hắn nhớ cậu, hắn nhớ An Ca của hắn.
An Ca, em ở đâu? Vì sao chưa trở về chứ?
-
Ngày thứ 60 sau khi tôi chết, Hạ Thụy đến công ty cũng không muốn đi. Anh ở nhà làm những công việc mà khi còn sống tôi đã từng làm. Tôi thấy sợi dây chuyền trên cổ anh có thêm một chiếc nhẫn.
Là nhẫn kết hôn của tôi.
Tôi còn nhớ, ngày hôm đó, sau khi kí vào đơn ly hôn, tôi liền tháo chiếc nhẫn ra. Tôi khẽ cười, anh vậy mà vẫn còn giữ lại nó. Trái tim truyền đến từng đợt sóng hạnh phúc, không nhịn được mà cảm thấy vui vẻ cả ngày.
Tôi đi bên cạnh anh, cùng anh sánh vai trong tất cả các công việc nhỏ mà anh làm. Tôi nghe thấy anh nói rất nhiều điều, anh nói anh nhớ tôi, anh hỏi tôi bao lâu nữa sẽ trở về, anh hỏi tôi có phải đang giận anh không, anh hỏi tôi vì sao lâu như vậy mà tôi vẫn chưa trở về. Anh hỏi thật nhiều, thật nhiều, nhiều đến mức tôi không thể nhớ nổi. Anh nói, dù tôi đi bao lâu, anh vẫn sẽ chờ, chờ tôi trở về.
Tôi muốn nói với anh rằng, anh không cần chờ tôi đâu. Bởi lẽ, tôi chẳng thể trở về nữa, mãi mãi...
Tôi nhìn Hạ Thụy lục từng ngăn kéo của tủ quần áo. Trông anh quả thực có chút vội vàng, anh đang tìm cái gì sao?
-
Hạ Thụy từ trong ngăn kéo lấy ra một chiếc nhẫn, nếu nhìn kĩ, sẽ thấy chiếc nhẫn trên tay hắn đang cầm và chiếc nhẫn trong sợi dây chuyền trên cổ hắn là cùng một kiểu dáng. Sau đó, lại từ trong ngăn kéo lôi ra một tờ giấy, phía trên in đậm ba chữ "ĐƠN LY HÔN".
Đơn ly hôn này sau khi An Ca và hắn kí vào, hắn luôn để trong ngăn kéo. Vẫn chưa kịp hoàn thành tất cả thủ tục thì An Ca đã chết.
Thật may mắn, Hạ Thụy nghĩ.
Hạ Thụy đeo chiếc nhẫn đó vào tay, khẽ mỉm cười, rồi lại sờ vào chiếc nhẫn trên cổ, ánh mắt không khỏi dịu đi vài phần. Hắn cầm tờ giấy lên, không do dự mà xé nhỏ tờ giấy ra.
"Tiểu An, sau này chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau..."
Hắn ngả người xuống giường, mùi oải hương nhàn nhạt xâm nhập vào cánh mũi hắn.
Hắn thì thào gọi tên cậu, tựa như chỉ cần gọi tên cậu, cậu vẫn đang còn ở bên cạnh hắn. Hắn nhắm mắt lại, cố gắng nặn ra thân ảnh nhỏ nhắn của thiếu niên đã ở bên cạnh hắn bảy năm, cố gắng nặn ra từng dòng kí ức của bảy năm qua. Rồi lại chợt nhận ra, suốt bảy năm qua, hình ảnh của cậu đối với hắn thật mờ nhạt. Những sự kiện quan trọng cuộc đời của cậu, hắn không hề có mặt.
Cổ họng khô khốc, cánh môi nhợt nhạt, đôi mắt đỏ hoe. Trái tim của hắn đau quá, thật đau. Cảm giác này không ổn chút nào, hắn hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn những cảm xúc đang cuộn trào mãnh liệt nơi đáy. Nhưng hắn có cố gắng bao nhiêu, những cảm xúc đó vẫn càng lúc càng to lớn.
Hạ Thụy cuộn người lại, giấu đi gương mặt của chính mình vào trong gối. Trái tim không hiểu vì sao quặn thắt lại, tựa như có hàng vạn mũi kim đâm thẳng vào trong trái tim hắn, tâm can như bị giày xéo đến tột cùng, đầu óc trống rỗng.
An Ca, chắc hẳn những lúc tôi lạnh nhạt với em, em cũng đã đau như vậy. Hoặc có thể, là hơn.
An Ca, em ở đâu...
"An Ca..."
Một tiếng gọi, vậy mà lại chứa đựng sự bi thương đến tuyệt vọng.
Chung quy, con người chính là như vậy. Dù cho có hối hận cũng không thể cứu vãn được nữa.
Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, đánh mất chính là đánh mất.
"Tống An Ca, tôi yêu em..."
-
Tôi nghe Hạ Thụy gọi tên tôi trong giấc mơ, tôi nghe Hạ Thụy nói tôi hãy trở về đi, tôi nghe Hạ Thụy nói anh ấy sai rồi.
Hạ Thụy của em, xin lỗi anh, em chẳng thể trở về nữa, vĩnh viễn không thể trở về...
Hạ Thụy của em, anh không sai.
Sai là ở số mệnh.
Số mệnh buộc em và anh phải gắn chặt với nhau, cũng buộc em và anh phải rời xa nhau.
Hạ Thụy của em, cảm ơn anh. Cảm ơn anh đã bước vào cuộc sống của em, cho em cảm nhận được một thế giới có ánh sáng là như thế nào. Cũng xin lỗi anh, xin lỗi vì đã mạnh mẽ đặt chân vào cuộc sống của anh.
Quá khứ của anh có mặt em, nhưng tương lai của anh, em không thể tham dự.
Nực cười làm sao, khi tôi yêu anh, anh lại chẳng thèm đoái hoài gì đến tình cảm của tôi. Khi tôi buông tay rồi, anh lại nói anh yêu tôi.
Nực cười, nực cười cùng cực.
Bất chợt lại nghĩ đến những lời mà thiên sứ dẫn đường nói với tôi. Thiên sứ nói, tôi chỉ còn thời gian 10 ngày ở bên cạnh anh, hết 10 ngày, thiên sứ sẽ đưa tôi đi.
Có lẽ, thiên sứ dẫn đường biết, anh là chấp niệm của tôi. Chấp niệm mà cả đời này tôi chẳng thể buông bỏ.
Tôi chết rồi, cũng nên buông đi đoạn tình cảm này thôi. Buông bỏ đi chấp niệm mà khi còn sống, tôi chẳng thể với tới.
Tình yêu của tôi và anh như hai đường thẳng song song, không một tia hy vọng.
Tất thảy, cũng nên buông bỏ rồi.
-
Ngày thứ 65 sau khi tôi chết, Hạ Thụy cuối cùng cũng chịu ra ngoài. Tôi theo anh đến cửa hàng bán hoa, nhìn anh lựa chọn tỉ mỉ từng bó hoa. Rồi dường như anh nhớ ra điều gì, nói với cô chủ cửa hàng bán hoa rằng anh muốn mua một bó hướng dương.
Tôi biết, anh là mua cho tôi.
Anh ôm trong tay bó hoa hướng dương đó, khóe môi kéo lên một độ cong nhàn nhạt, đáy mắt không ngăn được hiện lên một tia nhu hòa. Tôi thấy anh cẩn thận đặt bó hoa hướng dương ở vị trí ghế phụ, thoáng chốc gương mặt điển trai của anh nhuộm đầy ý cười.
Anh lái xe chậm rãi đi trên con đường thành phố.
Bên lề đường, các cặp đôi yêu nhau tay trong tay cùng đi tản bộ, những đứa bé cùng nhau đùa giỡn dưới mái hiên. Thành phố tấp nập sầm uất như vậy, nhưng chỉ có anh là cô độc. Tất cả mọi thứ anh làm, đều một mình.
Đột nhiên tôi thấy phía trước có một chiếc xe tải đang lái với tốc độ cao lao thẳng vào xe của Hạ Thụy.
Tôi nhìn thấy Hạ Thụy luôn ôm chặt bó hoa hướng dương ấy.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Một chữ yêu, đến muộn tận bảy năm.
Tần Hạ Thụy đời này, sai lầm lớn nhất chính là không muốn thừa nhận tình cảm của mình. Để rồi khi nhận ra, người muốn nghe cũng đã vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc sống của hắn.