15.
Một ngày đầu tháng 8, Văn Dương đăng bức ảnh thiên hà trên MXH, địa điểm là trại lớn Everest ở Xigazê. Phụ đề: Khi đêm xanh rơi xuống thế giới, không ai thấy chúng ta nắm tay nhau.
Chỉ có một mình Sở Hỉ nhìn thấy.
Văn Dương nghĩ, chắc cô phải nhịn không được rồi chứ?
Chờ đợi, chờ đến khi anh khởi hành quay lại Khê Châu, vẫn không thấy dấu hiệu phản hồi từ Sở Hỉ.
Anh hơi tủi thân, cảm thấy bản thân thật trẻ con, chơi trò của những thằng nhóc.
Nhưng anh cũng không xóa bức ảnh đó.
Nửa tháng sau khi gặp lại Văn Dương, cằm bà Triệu Văn Linh tụt xuống: "Dương Dương à, con đi khoan dầu ở Châu Phi à? Sao lại đen và gầy thế này?"
Văn Dương nói đùa: "Nếu thực sự tìm ra dầu rồi thì con sẽ không về đâu."
Bà Triệu Văn Linh vỗ anh một cái, "Con không về, muốn mẹ khóc chết à?"
Ông Văn Chấn Nghiệp nói: "Đủ chơi rồi chứ, tuần này con đã 30 tuổi rồi, người ta bảo 30 tuổi mà chưa lập gia đình, chưa có sự nghiệp..."
Văn Dương quen với việc bố cằn nhằn rồi, tập cho mình thói quen bịt tai trái thả tai phải, để lại quà lưu niệm, đặc sản rồi lẻn đi khi chưa kịp ăn gì.
Vô thức Văn Dương bấm vào WeChat, nhìn vị trí đầu trang.
Vẫn dừng ở tin nhắn anh gửi trước khi đi: Chào buổi sáng, Sở Sở.
Anh tắt điện thoại, trước tiên ghé qua cửa hàng, đi một vòng, rước mèo từ cửa hàng thú cưng về, cởi quần áo tắm. Mấy ngày qua, anh hầu như không tắm rửa sạch sẽ, lần này, như bong tróc vài lớp da vậy.
Bật điều hòa xuống 20 độ C, anh lau tóc, đồng thời làm mới Weibo.
Mấy bài mới nhất trên "Nhật ký ẩm thực Sở Sở" đều bị anh lướt hết rồi, cũng không tìm ra manh mối gì.
Cô vẫn đều đặn cập nhật video, vẫn nấu ăn, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Sau đó, Văn Dương làm một việc rất mất mặt.
Anh W: [Mời gọi cuộc gọi thoại]
Anh W: [Đối phương đã từ chối]
Anh W:......
Anh W: Xin lỗi, tay trượt.
Đối phương hoàn toàn im lặng, thậm chí không có dòng "[Đối phương đang nhập tin]" hiện lên.
Văn Dương không cam lòng: Sở Sở, cô đang làm gì đấy?
Một lúc sau, Sở Hỉ mới trả lời: Xin lỗi, tôi vừa nhào bột, không tiện.
Anh W: Cô đang làm gì?
Sở Sở: Bánh tỏi.
Anh W: Thời gian gần đây ở vùng núi, ăn uống như người tị nạn vậy, tôi vẫn chưa ăn gì cả, đói quá.
Anh W: À, tôi không có ý định đến ăn nhờ đâu, chỉ là đồ ăn ngoài gần đây ăn ngán cả rồi, tôi không biết ăn gì.
Sở Hỉ: "......"
Sở Hỉ: Cho địa chỉ nhà anh đi, tôi gửi vài cái bánh cho.
Anh W: Được được.
Văn Dương thầm chửi mình, còn đùa cợt người ta nữa, rõ ràng là tự nguyện bị đùa cợt mà.
Nhưng có sao đâu, cô chủ động mang đồ ăn cho anh rồi, là tiến bộ rồi, phải không?
Đồ ăn ngoài không bằng cô tự tay làm ngon được.
Văn Dương mở tủ lạnh, quả nhiên không có gì ăn được, anh cho mèo ăn, lười biếng cuộn mình trên ghế sofa, như mèo vậy, chờ người cho ăn.
52 phút sau - tính từ lúc cô nhắn tin - chuông cửa reo.
Văn Dương nhảy tót lại mở cửa, sững người tại chỗ.
Cô nói sẽ gửi đồ, ai ngờ lại tự mang tới tận nhà.
Ý nghĩ thứ hai là, may quá, trước khi về anh nhờ người dọn dẹp nhà cửa, sạch sẽ được nhìn.
Sở Hỉ cầm túi đồ lên, mỉm cười: "Cho 5 sao đánh giá tốt nhé?"
Con mèo ngửi thấy mùi thơm, chạy tới cào quần anh.
Sở Hỉ cúi nhìn nó, "Nó tên gì vậy?"
"Hỉ Bảo." Văn Dương cúi xuống bế con mèo Anh Lông Ngắn trong lòng, đối mặt ánh mắt kinh ngạc của Sở Hỉ, bất đắc dĩ cười, "Nó thật sự tên Hỉ Bảo, mẹ tôi đặt tên, bà mê tín, bảo mang lại may mắn cho tôi."
Anh lấy đôi dép lê nữ, đặt trước mặt cô, "Mời."
Sở Hỉ bước vào nhà, nói: "Tôi không ngờ anh sống ở đây."
"Vậy cô tưởng tôi sống ở đâu?"
"À... loại khu chung cư cao cấp một thang máy một căn hộ."
Nhà anh không thể coi là khu chung cư, tòa nhà rõ ràng cũ hơn, cửa sắt phòng trộm bình thường, thậm chí không có cả thang máy. Nhưng căn hộ trang trí khá mới, chỉ là nhỏ thôi, hai phòng ngủ hai phòng khách.
"Tòa này," anh chỉ ra bên ngoài một tòa nhà tương tự, "Tòa kia, đều là quà sinh nhật trưởng thành của bố tôi tặng. Tôi không muốn sống chung với họ, nên dọn ra đây, cần cái yên tĩnh, dù sao tôi một mình, không cần sang trọng gì."
Sở Hỉ: "..."
Thật xứng danh người giàu, bất động sản tính theo đơn vị "tòa".
Văn Dương mở túi cô mang tới, ngoài bánh còn có một bát chè và một phần mì lạnh, mì, thức ăn, nước sốt đựng riêng.
Sở Hỉ giải thích: "Tôi ăn trưa món này, làm thêm chút cho dư."
Anh trộn mì lạnh, đùa: "Dư hơi nhiều đấy."
Sở Hỉ đỏ tai, không chịu thua: "Từ 'Hướng Dương Xử' ngồi tuyến 4 cũng không tới nhà anh được, anh cũng đi vòng hơi xa đấy."
"Chuyện lâu rồi mà, không ngờ cô vẫn nhớ đấy."
Sở Hỉ im lặng.
Văn Dương đói lắm, tối qua về Khê Châu, vội vàng tắm rửa, ngủ một giấc đến sáng, về nhà một chút, cũng không ăn gì.
Trước mặt Sở Hỉ, anh ăn rất nhanh, như bão lốc.
Tính ra, đây là lần đầu anh ăn "cơm" do cô nấu, thịt bò khô và chè chỉ coi như đồ nhắm thôi.
Khi anh ăn, cô ngồi bệt bên cạnh, chơi đùa với mèo.
Cô gọi không nổi cái tên "Hỉ Bảo", chỉ kêu "meo meo meo".
Văn Dương ăn xong, vào bếp rửa bát đũa, lau khô, để trở lại túi vải cô mang tới.
Không hiểu sao, con mèo của anh rõ ràng rất sợ người lạ, nhưng chỉ trong chốc lát đã ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng cô.
Văn Dương ngồi xuống cạnh cô, xoa đầu Hỉ Bảo, nó kêu meo một tiếng, nằm im bất động.
"Hừ, đồ phản bội."
Sở Hỉ bật cười.
"Hai chậu hoa thủy tiên kia nở thế nào rồi?" Anh ăn no nê, vươn hai tay ra, đặt lên thành ghế sau lưng cô.
Mùi của đàn ông pha lẫn nước hoa, rất gần, sự hiện diện của anh quá mạnh mẽ, thu hút phần lớn sự chú ý của Sở Hỉ, cô không thoải mái dịch người về phía trước một chút.
"Nở rất nhiều, chậu hoa gần không chứa nổi."
Văn Dương nghiêng đầu nhìn cô, hôm nay cô hơi trang điểm, khuôn mặt xinh xắn càng thêm rạng rỡ.
Cô cúi mắt xuống, anh chú ý đến hàng mi dày và cong của cô, phía dưới đôi mắt kia nhìn người ta, giống như dòng suối dưới ánh nắng mùa hè vậy.
Anh không kìm được tự nhiên nghiêng về phía cô.
Cô cảm nhận được, vội quay đầu lại, khoảng cách giữa hai người càng thu hẹp.
Bàn tay của Văn Dương hạ xuống, đè lên ghế sofa, người nghiêng sang một bên, như ôm lấy nửa người cô vậy.
Hơi thở giao hòa, hòa tan vào nhau, ngày càng dồn dập, ngày càng rối loạn.
Anh dừng lại. Trong vài giây ngắn ngủi, không ai lùi cũng chẳng ai tiến.
Tim Sở Hỉ đập thình thịch, mi mắt run rẩy như đôi cánh, tiết lộ sự căng thẳng và hoảng sợ của cô.
Mùa hè buổi trưa gió mạnh, mưa rào thường xuyên. Đột nhiên, sấm rền vang lên, mưa đổ xuống ngay sau đó, mang theo sức tàn phá kinh hoàng.
Hỉ Bảo giật mình, nhảy khỏi đùi Sở Hỉ, trốn vào giá leo của mèo.
Nụ hôn của Văn Dương cũng rơi xuống.
Rơi lên mí mắt cô.
Cảm giác ngứa ngáy khiến cô nhắm mắt lại.
Bàn tay trái rảnh rỗi của Văn Dương nắm lấy tay cô, ngón tay dài mạnh mẽ xâm nhập vào kẽ tay cô, đan chặt mười ngón tay lại với nhau. Anh nghiêng người về phía trước, tay kia vòng qua eo cô.
Lần này, dù muốn lui cô cũng bị anh chặn hết đường đi.
"Nhớ tôi không?"
Anh không vội tiến hành động tác kế tiếp, chỉ hạ giọng hỏi: "Tại sao lại tránh mặt tôi? Tôi làm gì sai, khiến cô khó chịu à?"
Sở Hỉ không thể trả lời.
"Lâu quá rồi, tôi rất nhớ cô. Tôi mới về chưa đầy một ngày, đã không kiềm chế được mà tìm cô ngay."
Tiếng mưa bên ngoài ồn ào, nhưng giọng anh từng chữ một, rất rõ ràng.
Cô nghe thấy anh cười khẽ một tiếng, làm tai cô cũng ngứa, lòng cô cũng ngứa, ngón tay đan vào nhau tê dại. Cô siết chặt cũng không được, buông ra cũng không xong.
"Bây giờ, cô không trốn, cũng không đẩy tôi ra, coi như cô đồng ý rồi đấy."
Thực ra, tất cả đều có dấu hiệu, tất cả đều có thể dự đoán trước.
Từ bước chân đầu tiên ra khỏi nhà, cô đã rõ ràng, chuyến này không thể đơn giản như vậy.
Nhưng cô vẫn tới.
Anh đang theo đuổi cô, nhân viên của anh nhận ra, Diệp Tiệp nhận ra, chính cô thì sao lại không hay biết?
Anh biến mất vài ngày, cô tưởng anh bỏ cuộc, rồi lại thấy MXH của anh, suy đoán đó dường như trở thành sự thật hiển nhiên, lòng cô bỗng trống rỗng, gió lạnh thổi vào, người cô như trôi nổi.
Diệp Tiệp không hiểu, sao cô không từ chối mà lại lạnh nhạt.
Sở Hỉ biết bản thân quá đáng, nếu không thích thì cứ nói thẳng, nếu thích thì lại do dự.
Cô nói, yêu đương cũng cần chịu trách nhiệm lẫn nhau, cô sợ không thể cho anh những gì anh muốn.
Diệp Tiệp hỏi ngược lại, sao cô biết anh muốn gì? Cô còn bảo, đừng suy nghĩ phức tạp quá, vui vẻ là được rồi, ở được với nhau thì ở, không ở được thì chia tay.
Hơn một tiếng trước, anh muốn một bữa no nê, hoặc nói cách khác, muốn gặp cô, nên cô đến.
Bây giờ, anh muốn hôn cô, vì vậy cô không cử động.
Nếu, điều anh muốn chỉ đơn giản vậy, cô vẫn có thể cho được, phải không?