Hướng Dương

Lúc Khương Ninh ngủ dậy, Vu Dương đã không còn bên cạnh. Cô nhổm dậy, xoay người nhìn bộ quần áo đặt trên giường, trên cổ có vật gì đó thuận thế lắc lư trượt xuống theo.

Là một chiếc vòng cổ phỉ thúy hình giọt nước, không biết được đeo lên từ khi nào.

Khương Ninh cầm viên ngọc hình giọt nước quan sát chăm chú. Viên ngọc được xuyên qua sợi dây đỏ, toàn thân một màu xanh biếc, trên mặt là những đường vân, không có dấu vết của tạp chất, sáng lấp lánh phản chiếu gương mặt cô.

Cô cười với nó, nhét nó vào trong cổ áo, dùng nhiệt độ của cơ thể bao trọn lấy nó.

Thay quần áo rửa mặt xong, vừa hay Vu Dương mua bữa sáng trở về. Anh gọi cô lại ăn. Trong suốt bữa ăn, anh liên tục nhìn vào cổ cô, như thể phải trông thấy chiếc dây mới khiến anh có cảm giác yên tâm được một chút.

Khương Ninh đi làm đúng giờ. Lúc thay đồng phục xong đi ra, Khương Ninh đã thấy Lâm Khả Ny đang ngồi ở chỗ của mình, niềm nở chào hỏi.

Khương Ninh vừa ngồi xuống, Lâm Khả Ny liền ghé sát lại gần: Chị nghe thấy gì chưa? Tối hôm qua, cảnh sát lại bắt người. Cô nàng khẽ hạ giọng: Tuy chưa tóm được bọn lừa đảo nhưng lại bắt được bọn canh gác.

Cô nàng thì thào: Không biết có phải do chúng chạy nhanh quá hay không mà không tóm được tên nào.

Khương Ninh không đáp trả bởi vì giám đốc đang đứng ngay sau lưng cô.

Lâm Khả Ny vội vàng quay về vị trí của mình, cúi đầu thu xếp tài liệu.

Hết giờ làm trở về cửa hàng, Vu Dương đã nấu xong cơm, hai món đơn giản. Lúc ra ngoài gọi Khương Ninh vào ăn, Vu Dương thấy cô đang nghe điện thoại, anh liền đứng đấy không định quấy rầy thêm.

Khương Ninh cúp điện thoại, quay lại trông thấy Vu Dương, cô huơ huơ chiếc di động trên tay, nói: Là Phương Nguyên.

Vu Dương giả bộ hỏi: Nói chuyện gì vậy?.

Khương Ninh tủm tỉm nhìn anh, hỏi vặn: Anh nghĩ sao?.

Anh không biết. Vu Dương chớp chớp mắt, ho một tiếng: Ăn cơm thôi.

Khương Ninh cười trộm, theo anh đi vào bếp.

Ăn được nửa bữa, bên ngoài cửa hàng có người gọi Khương Ninh. Cô nghe nhận ngay ra giọng của Trần Lệ Trân. Cô vén rèm nhìn ra ngoài, quả nhiên là bà ta.

Khương Ninh hơi bất ngờ, Trần Lệ Trân vừa nhìn thấy cô, bà ta lập tức tiến lên giữ lấy tay cô, giọng điệu tha thiết cầu khẩn: Khương Ninh, con phải cứu lấy em trai con.

Khương Ninh nhíu mày: Đã xảy ra chuyện gì?.

Thằng bé bị cảnh sát bắt đi rồi. Trần Lệ Trân hốc mắt đỏ hoe, bà ta nghẹn ngào: Đêm qua...Có người gọi thằng bé đi canh gác. Thằng bé đi luôn. Không nghĩ cảnh sát ập đến...bắt thằng bé.

Khương Ninh trầm ngâm, nhớ tới lời Lâm Khả Ny nói sáng nay, cô lạnh lùng lên tiếng: Nó đi làm chuyện đó, sao không cản nó lại?.

Trần Lệ Trân lau nước mắt: Mẹ biết mẹ sai rồi...Mẹ không nên để thằng bé làm chuyện khốn nạn như vậy...Bố của con cũng sốt ruột, chạy cả ngày để tìm người lo liệu mà không được. Mẹ chỉ có thể nghĩ đến con, con là người có học, người thô kệch như chúng ta không hiểu biết gì hết. Con xem có cách nào giúp Tiểu Thành ra không?.

Nó mới 17 tuổi...không thể để bị bắt như vậy được. Cuộc đời của nó sau này sẽ phải làm sao đây?.

Khương Ninh xoa mũi, biến cố đột nhiên xuất hiện khiến lòng dạ cô rối ren, buộc mình phải tỉnh táo. Cô nói với Trần Lệ Trân: Tôi đến đồn cảnh sát xem tình hình thế nào trước đã.

Được được.

Khương Ninh quay lại thấy Vu Dương đang đứng đằng sau, đã nghe thấy toàn bộ sự việc. Anh bảo Khương Ninh: Anh đi với em.

Hai người gọi xe, nhân lúc trời tối phi thẳng một mạch đến đồn cảnh sát.

Đến đồn cảnh sát, họ vào phòng trực ban, nói rõ mục đích.

Viên cảnh sát trực ban liếc mắt nhìn họ: Hôm qua toàn trẻ vị thành niên bị bắt. Bọn chúng một mực khai rằng buổi tối lên núi để chơi đùa. Chúng tôi cũng chưa bắt được bọn lừa đảo, không đủ chứng cứ để kết luận đám nhóc ấy là đồng lõa. Chúng tôi giữ chúng vài hôm hỏi rõ ràng mọi việc xong sẽ thả chúng ra.

Khương Ninh hơi yên tâm, hỏi thêm: Tôi có thể gặp em trai tôi không?.

Được, nhưng chỉ một lát thôi đấy.

Vâng.

Viên cảnh sát dẫn đường, Khương Ninh quay sang nhìn Vu Dương, anh xiết chặt tay cô.

Qua song sắt, Khương Ninh khẽ gọi: Tiểu Thành.

Khương Chí Thành nghe thấy giọng cô, lập tức từ trong góc đứng bật dậy: Chi.

Cậu đi đến trước song sắt, qua một ngày hốt hoảng lo sợ giờ được nhìn thấy người thân khóe mắt bỗng chốc ửng đỏ: Chị, chị nhất định phải cứu em ra ngoài, em không muốn bị giam ở đây đâu.

Khương Ninh đang tức giận là thế, nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy trắng bệch của cậu cũng không khỏi mềm lòng: Không sao đâu, hai ngày nữa có thể ra được rồi.

Vâng. Khương Chí Thành gật mạnh đầu.

Khương Ninh dặn dò mấy câu, cuối cùng, trước khi đi, cô nghiêm giọng nói: Tỉnh ngộ đi.

Khương Ninh ra khỏi phòng giam, quay lại chỗ viên cảnh sát trực ban xác nhận Khương Chí Thành không việc gì mới thật sự yên tâm.

Nhưng cũng lạ, rõ ràng tối qua nhận được điện thoại báo án, lập tức đi ngay sao vẫn không bắt được người. Hành động của chúng tôi rất cẩn thận cơ mà. Viên cảnh sát trực ban lắc đầu khó hiểu.

Từ đồn cảnh sát đi ra, Vu Dương gọi xe, hai người lại ngồi taxi quay về trấn Thanh Vân.

Bôn ba cả tối, Khương Ninh hơi mệt, dựa vào người Vu Dương nghỉ ngơi.

Vu Dương ôm cô, thấp giọng nói: Mệt thì nằm nghỉ một lát đi, đến nơi anh gọi.

Vâng. Khương Ninh gật đầu, từ từ nhắm mắt nhưng trong đầu vẫn nghĩ đến chuyện của Khương Chí Thành.

Khương Chí Thành khai với cảnh sát là bọn chúng chỉ lên núi để chơi đùa, cô không tin lý do này. Thằng bé và đám thủ hạ của Tiền Cường là đồng bọn. Việc đêm hôm khuya khoắt lên núi nhất định là do có người thông báo. Nhưng không có lý do gì đám lính canh bị bắt còn bọn lừa đảo thì không, cả cuộc điện thoại nặc danh kia nữa...Tất cả đều lộ vẻ bất hợp lý.

Khả năng duy nhất chính là tối hôm qua không hề có người lên núi, Khương Chí Thành đã bị lừa.

Đây là một cạm bẫy, một cái bẫy nhằm vào cô. Ngoại trừ Tiền Cường, cô không nghĩ ra người thứ hai.

Khương Ninh xoay người vùi đầu vào lòng Vu Dương, anh đưa tay vỗ nhẹ lưng cô.

Trở về cửa hàng, Vu Dương nhìn vẻ mệt mỏi hiện rõ trên mặt cô, dò hỏi: Đi tắm trước nhé?.

Khương Ninh lắc đầu: Anh đi trước đi, em nghỉ một chút.

Ừ.

Vu Dương vừa đóng cửa nhà tắm thì điện thoại cửa Khương Ninh vang lên, một dãy số điện thoại lạ hoắc.

Alo. Cô nhận điện.

He he, Khương Ninh. Âm thanh thô lỗ bỉ ổi của Tiền Cường truyền qua ống nghe.

Khương Ninh tuyệt nhiên không chút bất ngờ, dường như đã có dự cảm từ sớm.

Tiểu Thành vẫn ổn chứ?. Giọng điệu tiểu nhân đắc chí.

Khương Ninh mặt không biểu cảm, chẳng nói chẳng rằng.

Khương Ninh, có muốn tâm sự với anh không? Anh có thể đưa Tiểu Thành ra ngay ngày mai nhưng cũng không chừng, anh có thể khiến nó vĩnh viễn ở mãi trong đó, không bao giờ ra được. Tiền Cường cười lộ liễu: Anh đang ở nhà hàng, em đến đây đi, chúng ta nói chuyện.

Anh chờ em đến đấy. Tiền Cường dứt khoát, nói xong liền cúp điện thoại.

Khương Ninh đặt di động xuống, ngồi bất động một lúc, cô đưa mắt nhìn cánh cửa phòng tắm đã đóng chặt, gửi một tin nhắn đi.

Cô đứng dậy ra khỏi cửa, đứng ở đầu đường gọi một chiếc xe ôm, sau khi lên xe, cô đi thẳng vào trong thị trấn.

Quán xá trong trấn rất nhiều, Tiền Cường không nói ở đâu nhưng Khương Ninh biết rõ.

Chính là nhà hàng mà họ đã từng đến.

Khương Ninh đi về phía nhà hàng đó, đứng ở cửa hít sâu một hơi rồi vén rèm đi vào.

Ơ, đến rồi à?. Tiền Cường trông thấy cô, vẻ mặt tươi cười, quay sang nói với Lưu Hưng ngồi bên: Tới nhanh phết, chứng tỏ cô ấy vẫn nghĩ đến tao.

Khương Ninh nhíu mày buồn nôn. Cô nhìn xung quanh quán, không biết có phải hắn đã đặt bao hết hay không, toàn bộ bàn trong nhà hàng chỉ có duy nhất bọn chúng, đến ông chủ cũng không thấy đâu.

Ngồi đi. Tiền Cường vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh hắn.

Khương Ninh đứng im không nhúc nhích.

Em đến đây rồi thì còn sợ gì nữa?.

Khương Ninh căm ghét lườm hắn một cái xong mới đi đến, kéo chiếc ghế dịch ra cách xa chỗ của hắn.

Tiền Cường cầm ly rượu đặt trước mặt cô, cười lấy lòng: Uống rượu đi.

Khương Ninh ngồi im, tỏ vẻ lạnh nhạt, hỏi hắn: Chuyện tối qua là do anh sắp xếp đúng không?.

Tiền Cường xua tay cười: Chỉ là trò chơi, vui đùa chút ấy mà.

Trò chơi?.

Đúng vậy, không phải em cũng chơi đùa sao? Trò báo án ấy. Tiền Cường xoay xoay chiếc nhẫn, nói với Lưu Hưng: Trước kia không biết, hóa ra chơi trò báo án lại vui như vậy.

Lưu Hưng phụ họa: Đúng ạ.

Khương Ninh đoán chuyện cô báo án lần trước Tiền Cường chắc chắn đã biết, thâm tâm cảm thấy lạnh run. Nhưng cô vẫn mím môi, nhìn vào Tiền Cường, nhấn mạnh từng chữ một: Có gì thì anh cứ chĩa vào tôi, đừng đụng vào người thân của tôi.

Tiền Cường ra vẻ khó xử: Việc này khó đảm bảo lắm đấy.

Khương Ninh xiết tay thành nắm đấm: Tiền Cường, anh khinh người quá đáng rồi.

Khương Ninh, em có đùa không đấy? Làm chuyện này đều là tự nguyện, không ai bắt buộc ai, em trai em cũng là tự nguyện giúp anh. Em phải cảm ơn anh vì đã không cho nó nhập bọn mà chỉ làm canh gác, bằng không thì...Không chỉ bị giam đơn giản mấy hôm như thế đâu.

Khương Ninh nhìn vẻ mặt tiểu nhân của hắn căm hận nghiến răng nghiến lợi.

Tiền Cường nghiêng người ghé sát vào cô: Sao? Giờ biết rõ thủ đoạn của anh rồi hả? Hối hận còn kịp. Chỉ cần em chia tay thằng sửa xe kia, đi theo anh, sau này anh cam đoan sẽ không động đến người nhà của em.

Khương Ninh tức giận toàn thân phát run. Cô nghiến răng, trả lời: Nằm mơ đi.

Ngày nào anh chẳng nằm mơ đến em. Tiền Cường cười đen tối, ghé sát hơn vào người Khương Ninh, thò tay giữ chặt tay cô đặt lên đầu gối: Thậm chí trong mơ, anh cũng mơ được nếm thử mùi vị của em.

Khương Ninh giận dữ đến phát run. Cô đứng bật dậy đẩy chiếc ghế ra sau, cầm cốc rượu để trên bàn hất mạnh vào khuôn mặt nung núc mỡ của hắn. Nhìn từng giọt rượu nhỏ từ trên mặt hắn xuống, cô nhả trong kẽ răng ra hai từ: Buồn nôn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui