Hướng Dương

Sau khi được ngân hàng tuyển dụng, Khương Ninh đi tập huấn nghiệp vụ theo yêu cầu mấy ngày. Quản lý chi nhánh thấy cô tiếp thu nhanh, với lại chức vụ của cô ở ngân hàng cũ cũng cao hơn so với ông ta nên ông ta yên tâm để cô nhậm chức.

Tuần mới đã đến, sáng sớm, Khương Ninh trang phục chỉnh tề chuẩn bị tới ngân hàng nhận việc. Ngân hàng ở trong trấn, nên cô phải bắt chuyến xe sớm nhất.

Chuyến xe sớm chỉ có vài người, cô chọn chỗ cạnh cửa sổ ngồi xuống. Dậy sớm khiến cô buồn ngủ, nhưng may mà trước khi ra khỏi cửa cô đã bỏ thời gian trang điểm, vì thế lúc này nhìn cô mới có chút khí sắc.

Chiếc xe lắc lư chạy vào trong trấn, lúc đi qua hiệu sửa xe ở giao lộ, Khương Ninh vô thức liếc nhìn.

Tấm cửa cuốn mở toang nhưng không trông thấy người đâu.

Khương Ninh nhắm mắt lại, lúc mở ra xe đã chạy gần đến ngân hàng.

Cô nói với lái xe: Tới ngân hàng phía trước giao lộ cho xuống nhé.

Chi nhánh ngân hàng của trấn Thanh Vân không lớn, tổng cộng chỉ có mười mấy nhân viên chính thức. Ngày đầu Khương Ninh đi làm, giám đốc chi nhánh giới thiệu ngắn gọn cô với mọi người, sau đó bảo cô đi theo một nữ đồng nghiệp đã quen việc.

Sau khi tan họp, nữ đồng nghiệp chào hỏi Khương Ninh: Em là Lâm Khả Ny, chào chị.

Khương Ninh gật đầu: Xin chào.

Lâm Khả Ny đến bên cạnh Khương Ninh, hỏi cô: Chị là người ở trấn Thanh Vân à?.

Khương Ninh gật đầu: Ừ.

Thảo nào. Lâm Khả Ny bĩu môi: Em biết ngay mà, chứ không sao lại có người chủ động tới chi nhánh nông thôn làm việc.

Khương Ninh nghe vậy, đưa mắt nhìn cô dò hỏi.

Lâm Khả Ny vươn thẳng vai, nói giọng bất mãn: Em bị điều từ nội thành về đây. Cô nhìn xung quanh, cố tình hạ thấp giọng: Em nghĩ do em quá đẹp nên bị nữ quản lý cũ ganh ghét, điều em về đây.

Khương Ninh nghe xong, nhíu mày nhìn cô ấy.

Xong màn nói chuyện phiếm, Lâm Khả Ny lại hỏi: Trước kia chị cũng làm việc ở ngân hàng à?.

Ừ.

Chắc chị nắm được nghiệp vụ giao dịch đúng không?.

Không khác biệt lắm. Khương Ninh trả lời.

Vậy em yên tâm rồi. Lâm Khả Ny chỉ chỉ chỗ ngồi trong quầy: Chúng ta ngồi cạnh nhau đấy.

Lâm Khả Ny giới thiệu công việc và nghiệp vụ cụ thể cho Khương Ninh. Sau khi tốt nghiệp đại học, Khương Ninh từng làm nhân viên giao dịch ở ngân hàng một thời gian. Hơn nữa, mấy hôm trước đã được huấn luyện, vì vậy mà bắt bài rất nhanh. Lâm Khả Ny thấy cô có thể hoàn toàn tự mình ứng phó liền yên tâm ngồi xuống bên cạnh, chuẩn bị làm công việc của mình.

Gần 10h, người đến giao dịch ngày càng đông. Nhưng cho dù xếp thành hàng dài thế nào đi chăng nữa thì đối với đội ngũ ngân hàng trong thành phố như thế này vẫn coi là ít. Vì vậy, Khương Ninh không hề tỏ ra luống cuống, nghiệp vụ cơ bản đều được xử lý rõ ràng, gặp phải vấn đề khó thì hỏi Lâm Khả Ny ngồi ngay bên cạnh. Cho tới trưa, công việc được tính là tương đối thuận lợi.

Lâm Khả Ny ngồi bên thấy cô tay chân lanh lẹn, không khỏi tán thưởng một câu: Chị lợi hại thật.

Khương Ninh khẽ mỉm cười với cô ấy.

Giờ nghỉ luân phiên, Lâm Khả Ny kéo Khương Ninh đến một quán ăn nhỏ gần đấy để ăn trưa. Khương Ninh thấy cô ấy nhiệt tình cũng không nỡ từ chối.

Cơm nước xong, sau khi nghỉ ngơi một chút, bọn cô cùng các đồng nghiệp khác tiếp tục lượt giao dịch mới.

Khương Ninh làm giao dịch doanh nghiệp, cô cúi đầu nhấn máy tính, gọi số tiếp theo.

Một bóng người thấp thoáng sau tấm kính đứng trước mặt cô, Khương Ninh chưa ngẩng đầu lên, đã nghe có tiếng gọi: Khương Ninh.

Cô ngước lên nhìn người vừa tới, đôi mày nhăn khẽ.

Tiền Cường rất hưng phấn khi nhìn thấy Khương Ninh, hai con mắt sáng quắc, thớ thịt trên mặt nhún nhẩy theo lời anh ta: Bây giờ em làm ở đây à?.

Khương Ninh nhìn anh ta, dùng ngữ khí công việc để hỏi: Xin hỏi quý khách cần làm giao dịch gì ạ?.

Tiền Cường nhìn Khương Ninh không rời mắt, tay lôi tấm thẻ trong chiếc ví màu đen ra: Anh tới rút tiền. Nói xong anh ta nhét tấm thẻ qua lỗ nhỏ dưới tấm kính.

Khương Ninh vươn tay tiếp nhận, động tác dứt khoát quẹt chiếc thẻ vào máy: Quý khách muốn rút bao nhiêu?.

Một... năm vạn đi. Tiền Cường cười híp mắt: Năm vạn.

Khương Ninh ngước nhìn anh ta, tiếp tục động tác: Đề nghị nhập mật mã.

Được được. Tiền Cường vội vã nhập mật mã, ngẩng đầu ghé sát cửa kính, giọng nịnh nọt: Khương Ninh, hôm trước anh nói muốn mời em ăn cơm, em xem hôm nay có rảnh không? Anh mời em đi ăn.

Tôi phải làm việc. Khương Ninh bình tĩnh trả lời, điềm nhiên như không, bỏ tiền trực tiếp vào máy đếm tiền, làm bảng kê đưa qua cửa sổ cho anh ta: Đề nghị ký tên.

Tiền Cường cầm bảng kê, đôi mắt híp vốn không to nheo lại thành hai khe hẹp lộ vẻ khôn khéo: Đương nhiên anh biết em rất bận. Ý của anh là sau khi em tan làm, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm. Chúng ta được coi là bạn học cũ, em không thể không nể mặt anh.

Tiền Cường ký tên xong, đặt bảng kê lên, lúc Khương Ninh thò tay lấy, anh ta đột nhiên duỗi tay ra chạm vào ngón tay cô.

Khương Ninh ngẩng đầu, mím môi, ánh mắt lộ vẻ khó chịu.

Tiền Cường làm như không thấy, đôi mắt ti hí lóe sáng, cười toe toét nhìn Khương Ninh: Thế nào?.

Khương Ninh đưa tiền qua lỗ nhỏ, giọng lạnh đi: Để lát nữa xem sao.

Tiền Cường nhét sấp tiền vào chiếc cặp táp, nói với Khương Ninh: Được.

Tiền Cường đi rồi, Lâm Khả Ny dịch ghế sang bên, ghé sát cô, tò mò hỏi: Chị biết anh ta à?.

Ai cơ?.

Người vừa nãy, Tiền Cường ấy, hai người biết nhau ạ?.

Khương Ninh nhíu mày trả lời: Không quen.

Vậy anh ta.... Lâm Khả Ny mắt nhắm mắt mở cũng hiểu, giữa nam với nữ thì làm gì không có chuyện gì. Cô nàng nhìn sang bên, hạ giọng: Chị có biết anh ta là người lắm tiền không?.

Khương Ninh không đáp.

Em từng giao dịch nhiều lần với anh ta, không rút tiền thì là chuyển khoản. Lần nào cũng với số lượng lớn. Lâm Khả Ny cúi người, nói: Chị là người của trấn Thanh Vân, chắc biết rõ tình hình chung "công việc" ở đây là gì. Anh ta kiếm bộn tiền nhờ công việc này đấy.

Khương Ninh không đáp, trực tiếp gọi số tiếp theo, sau đó bảo cô ấy: Chuyên tâm làm việc đi.

Lâm Khả Ny nhìn bốn xung quanh, thấy quản lý đứng cách đấy không xa liền vội vàng ngồi nghiêm chỉnh.

Chạng vạng tối tan tầm, Khương Ninh ở trong phòng thay đồ thay đồng phục, mặc quần áo của mình, Lâm Khả Ny đứng bên hỏi cô: Chị Khương Ninh, chị vẫn ổn chứ?.

Khương Ninh sửa sang lại cổ áo, đáp: Vẫn ổn.

Lâm Khả Ny đợi cô ra khỏi phòng thay đồ, hỏi: Nhà chị cách ngân hàng xa không?.

Khá xa.

Nhà em mới xa này.

Khương Ninh thuận miệng hỏi: Nhà cô ở đâu?.

Em ở trong nội thành.

Khương Ninh ngạc nhiên nhìn cô ấy.

Từ nội thành đến trấn Thanh Vân đi nhanh cũng mất gần một giờ. Ở trong nội thành, đồng nghĩa với việc hàng ngày đều phải đi sớm về trễ.

Khương Ninh hỏi cô: Không mệt à?.

Lâm Khả Ny thở dài: Mệt chứ, hôm nào cũng phải bắt xe từ sáng sớm, ngủ không đủ giấc.

Sao không thuê nhà ở đây?.

Lâm Khả Ny chớp mắt mấy cái, dí dỏm trả lời: Vì bạn trai em.

Khương Ninh thoáng cái hiểu ra, nửa đùa nửa thật: Hy sinh cao cả nhỉ?.

Để anh ấy áy náy với em, sau này không dám tìm tới tiểu tam, cũng đáng giá.

Khương Ninh nhìn Lâm Khả Ny cười rạng rỡ.

Lâm Khả Ny kéo Khương Ninh rời ngân hàng. Vừa ra khỏi cửa, Khương Ninh liền nghe thấy có người gọi.

Cô nhìn sang trông thấy Tiền Cường.

Lâm Khả Ny liếc Khương Ninh: Hình như có người tìm chị, em đi trước nhé, không lát nữa không bắt được xe, bye bye.

Tiền Cường đi về phía Khương Ninh, xoa tay híp mắt cười: Tan làm rồi hả?.

Vẻ mặt Khương Ninh không thay đổi nhìn anh ta.

Tiền Cường ưỡn lưng, nói: Em xem, anh đứng đây bao lâu chờ em tan làm. Thế nào? Em bảo buổi tối cùng nhau đi ăn đúng không?.

Khương Ninh nghĩ lại lời mình đáp trả Tiền Cường lúc chiều, không biết để xem sao hóa ra là đồng ý.

Chúng ta đi ăn thôi?. Tiền Cường dò hỏi.

Khương Ninh lạnh nhạt nhìn anh ta, biết rõ hôm nay anh ta không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, sau này còn phải dây dưa, chi bằng đồng ý lui một bước.

Nghĩ vậy, Khương Ninh lên tiếng hỏi: Đi đâu đây?.

Tiền Cường thấy Khương Ninh trở nên dịu dàng, nhất thời vui mừng nhướn mày: Trong trấn Thanh Vân không có chỗ ăn ngon. Anh sẽ dẫn em ăn ở trong khách sạn.

Không cần, ăn gần đây thôi. Khương Ninh kiên quyết từ chối.

Cái này.... Tiền Cường suy nghĩ xong gật đầu: Cũng được.

Trong trấn có một nhà hàng khá ổn. Anh ta chỉ chỉ chiếc xe đỗ cách đó không xa: Lên xe, anh đưa em đi.

Khương Ninh đưa mắt nhìn chiếc xe.

Là BMW, thật sự rất hợp với nhà giàu mới nổi.

Đi thôi. Mặt mày Tiền Cường không giấu được vẻ đắc ý.

+++

Tiền Cường dừng xe trước cửa một nhà hàng, Khương Ninh lập tức đi xuống, ngẩng đầu đánh giá chung quanh. Tấm biển Kính chào quý khách nhấp nháy trong đêm nhìn có phần chướng mắt. Nhà hàng này cách ngân hàng không xa, đi bộ có lẽ không tới mười phút đồng hồ, Tiền Cường lái xe chỉ mất hai ba phút, ngược lại, việc đỗ xe lại tốn không ít thời gian.

Khương Ninh cười thầm.

Tiền Cường đậu xe xong, nói với Khương Ninh: Chúng ta vào đi, ông chủ nhà hàng này là bạn của anh.

Bước vào nhà hàng, Tiền Cường chào hỏi ông chủ, Khương Ninh cố tình đứng cách họ một khoảng. Nhưng cô vẫn cảm nhận được ánh mắt hai người họ thi thoảng rơi xuống người cô.

Ánh mắt cô lạnh đi, nội tâm càng lúc càng thiếu kiên nhẫn.

Nhà hàng kinh doanh khá tốt, đông người tới người lui, Khương Ninh đứng dưới có thể nghe thấy tiếng mời rượu ầm ĩ ở tầng trên. Tiền Cường đặt một phòng, gọi một bàn lớn đồ ăn, biểu hiện tỏ ra ân cần trước mặt Khương Ninh.

Em không nói không thích ăn gì, nên anh gọi hết các món chính ở đây. Em xem xem đã đủ chưa, hay là gọi thêm nữa?. Tiền Cường ngồi bên cạnh Khương Ninh, cười thân mật nịnh nọt.

Giọng Khương Ninh không chút biểu cảm: Thế đủ rồi.

Vậy em mau nếm thử đi, ở đây tay nghề cũng được nhưng còn kém xa nhà hàng trong nội thành. Lúc nào anh dẫn em vào đó ăn nhé.

Mánh khóe quá rõ ràng, Khương Ninh thầm cười khan không đáp.

Tiền Cường không được đáp trả nhưng không nhụt chí, anh ta nhìn Khương Ninh, nói: Em tìm việc trong thị trấn, có phải không có ý định rời đi nữa đúng không? Ở bên ngoài bao nhiêu năm như vậy vẫn cảm thấy trấn Thanh Vân tốt hơn. Nói xong, anh ta cười một mình tỏ vẻ hiểu biết.

Ăn uống gần 20", Tiền Cường liên tục kiếm chủ đề để trò chuyện với Khương Ninh, còn Khương Ninh một mực im lặng, thi thoảng trả lời qua quýt. Cho dù là vậy, sự hào hứng của Tiền Cưỡng vẫn không giảm. Cuối cùng, còn bảo nhân viên mang rượu lên.

Khương Ninh đành thoái thác nói muốn đi vệ sinh mới trốn được sự dây dưa của anh ta.

Từ toilet đi ra, cô chưa trở về phòng ngay mà đứng hóng gió ở cửa sổ hành lang.

Đứng một lúc, điện thoại trong túi rung lên, Khương Ninh lấy ra nhìn rồi nhận luôn: Phương Nguyên à?.

Chị Khương Ninh. Giọng Phương Nguyên sang sảng.

Mặt mày Khương Ninh nhu hòa hơn một chút: Chị chuyển tiền em đã nhận được chưa?.

Nhận được rồi ạ. Phương Nguyên trả lời: Chị Khương Ninh, mấy tháng tới chị không cần phải chuyển tiền cho em nữa. Em đã tìm được việc, có thể kiếm tiền rồi.

Làm gì vậy?.

Giọng nói Phương Nguyên lộ vẻ hớn hở: Em đang thực tập ở một công ty, vừa học hỏi thêm nghiệp vụ vừa có thể kiếm tiền, có phải rất tuyệt không ạ?.

Ừ. Khương Ninh thay đổi chỗ đứng, nheo mắt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, trả lời: Rất tuyệt.

Vì vậy chị không cần phải chuyển tiền cho em nữa.

Khương Ninh nói: Đợi em tốt nghiệp, chị sẽ thôi không chuyển tiền cho em.

Phương Nguyên im lặng một lúc rồi cất giọng khàn khàn: Cảm ơn chị, chị Khương Ninh.

Khương Ninh không nói gì.

Giọng Phương Nguyên lại vang lên: Chị Khương Ninh, chị về nhà rồi ạ?.

Ừ.

Ở đâu thế?.

Trấn Thanh Vân.

Trấn Thanh Vân?.

Ừ.

Phương Nguyên hỏi một cách mong chờ: Tháng 8 em được nghỉ mấy hôm, em có thể đến đó tìm chị không?.

Khương Ninh không trả lời ngay, cô cảm nhận được tâm trạng thất vọng của Phương Nguyên, liền đáp: Được.

Thật ạ?. Tâm tình của Phương Nguyên thoáng cái hết giận dỗi: Cuối tháng tám em sẽ tới tìm chị.

Ừ.

Cúp điện thoại, Khương Ninh đứng thẳng dậy, xoay người đi một mình xuống dưới lầu, ra khỏi nhà hàng.

Cô đi về phía bến xe, lúc này, đã không còn chuyến xe nào rời bến.

Đi được một đoạn, Khương Ninh đứng đối diện bến xe, liếc nhìn khu vực xe ôm ngay bên cạnh, ánh mắt đột nhiên dừng trên một chiếc xe.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui