Hai cô gái đều bị trói tay sau lưng, Nhiếp Hàm thấy bọn cướp ném vào hai chai nước cất và hai thanh socola Snickers, cô ấy rất khát bèn dùng đầu gối kẹp lấy chai nước cất lên, dùng miệng chật vật thử cắn nắp chai.
Đang cắn, đột nhiên trước mặt cô ấy xuất hiện một chai nước được mở nắp.
Ngẩng đầu lên lại là Trần Nhu đưa nước, cô ấy vui đến phát khóc: “Chị A Nhu, chị thế mà không chết?”
Trần Nhu đương nhiên không chết, là vì giữ thể lực nên mới im lặng, cô cố ý sùi bọt mép chính là vì giúp đỡ Nhiếp Hàm thoát hiểm.
Bởi vì đều bị trói tay sau lưng, cô chỉ có thể để Nhiếp Hàm rướn cổ lên, nằm sấp sau lưng cô uống nước.
Chờ Nhiếp Hàm uống xong, kín đáo đưa cho cô ấy một chai nước, Trần Nhu cũng nằm sấp xuống rướn cổ lên uống nước.
Bị khát quá lâu, nước cất vốn không có mùi vị gì lại thấm ướt chiếc lưỡi khô khốc của Trần Nhu, khiến cô có cảm giác cực kỳ ngọt ngào.
Còn cả hai thanh socola nữa, Trần Nhu làm mẫu, nằm sát xuống đất ngậm một thanh lên, dùng răng cắn một góc lớp vỏ bên ngoài trước, lại dùng phương thức hút từng chút ra.
Nhiếp Hàm học theo ngậm lấy thanh socola, cô ấy vừa mút, da đầu sẽ theo đó mà đau nhức, đau đến mức cô ấy run lên.
“Chị A Nhu, bọn họ sẽ thả chúng ta ra đúng không?”
Mặc dù Trần Nhu sớm đã biết trong quá khứ Hương Giang có bao nhiêu hắc ám, nhưng trước khi tiếp nhận vụ án nhà họ Nhiếp, cô vẫn biết quá ít về các thế lực xã hội đen ở Hương Giang.
Cuối những năm 80, nghe nói ở Hương Giang có 10 vạn người trong giang hồ, khắp nơi đều là xã đoàn, bang phái hoành hành, lại thêm giao thông đường biển thuận lợi, đám xã hội đen thường xuyên qua lại giữa Philippines, MaCao, Loan đảo… chạy trốn và gây án, cho nên lúc cảnh sát muốn phá án cũng khó khăn trùng điệp, các thế lực xã hội đen càng thêm coi trời bằng vung.
Theo như hồ sơ vụ án cô đọc được trước khi xuyên qua, kẻ gây ra vụ án này chính là một tên thủ lĩnh vũ trang tư nhân có biệt danh Quỷ Xương Đầu, một kẻ cực kỳ hung tàn.
Lần này cũng chỉ có một mình Nhiếp Chiêu may mắn trốn thoát, nguyên chủ và Nhiếp Hàm đều bị ngộ hại, táng thân ở nơi này.
Biết rõ sẽ chết đương nhiên phải nói thật, cho nên Trần Nhu nói: “A Hàm, chị thấy đây không phải bắt cóc thông thường mà là vụ án có dự mưu giết người, cho nên chúng ta… đều sẽ chết!”
Nhiếp Hàm ngạc nhiên nhìn vẻ lạnh lùng và bình tĩnh của Trần Nhu, nhưng cô ấy phân tích qua tình thế cũng tiếp nhận hiện thực, nhún vai nức nở: “Nếu cần tiền nhà chúng ta có thể cho, sao phải giết chúng ta chứ?”
Vừa lẩm bẩm vừa sụt sịt khóc tự hỏi: “Rốt cuộc là ai nhất định muốn chúng ta chết?”