Bốn người vây quanh đống lửa nhỏ, thứ ánh sáng vàng nhạt tạo thành vòng tròn trên mặt đất, vô hình càng khiến bọn họ trở nên nổi bật hơn trong màn đêm.
Nghĩa Hiệp cẩn thận tách từng hạt lựu ra khỏi lớp vỏ dày, đặt chúng lên lá sen rồi mang đến chỗ ngồi của Thiên Tâm, quan tâm nói: “ A Tâm, ăn lựu nè.”
“ Cảm ơn anh Hiệp.”
Hạt lựu đỏ mọng trông vô cùng bắt mắt trên nền lá xanh thẳm, Thiên Tâm bốc một nắm hạt lựu cho vào miệng, vẻ mặt thoáng giãn ra, chậm rãi cảm nhận hương vị ngọt thanh đang không ngừng quấn lấy đầu lưỡi hắn.
Nghĩa Hiệp ngồi cạnh Thiên Tâm, nhỏ giọng hỏi: “ A Tâm, Hữu Ý thực sự là nội gián sao?”
“ Ừm.” Thiên Tâm hai má căn phồng, cái miệng nhỏ không ngừng nhả ra hạt, rõ ràng là không hề quan tâm đến chuyện của Hữu Ý.
“ Đừng ăn nữa.” Nghĩa Hiệp đoạt lấy lá sen trên tay Thiên Tâm, tiếp tục nói, “ Chẳng lẽ cậu không để tâm đến chuyện này sao?”
“ Để tâm thì sao, mà không để tâm thì sao.”
Nghĩa Hiệp liếc nhìn Thiên Tâm, lời nói mang theo nghi vấn: “ Nếu nghĩ kỹ lại, việc chúng ta vô tình bắt gặp Hữu Ý ở con suối, buổi lễ gọi hồn vào giữa đêm, chuyện cậu bị tấn công vào đầu xuân hay sự xuất hiện của Bạch Vĩ, tất cả đều giống như đã được sắp đặt sẵn. Tính đi cũng phải tính lại, Tấn Tài và Hữu Ý đều cùng lúc rời khỏi thuyền, Tấn Tài giờ cũng đã trở về, vậy thì tại sao đến bây giờ chúng ta vẫn không nhận được bất kỳ thư báo nào của Hữu Ý?”
“ Mục đích đã đạt được, thân phận cũng bị bại lộ, nếu là anh thì anh có dám quay về không?” Thiên Tâm mắt đối mắt cùng Nghĩa Hiệp, mỉm cười hỏi hắn.
Nghĩa Hiệp bị câu hỏi của Thiên Tâm làm á khẩu, nhất thời không biết phải đối đáp thế nào. Thiên Tâm không muốn làm khó hắn, chủ động thay đổi chủ đề: “ Anh Hiệp, anh có muốn biết mối quan hệ giữa tôi và Tấn Tài không?”
Nghĩa Hiệp hỏi Thiên Tâm: “ Được không?”
“ Có gì mà không được.” Thiên Tâm chuyển dời ánh mắt sang chỗ ngồi của Tấn Tài, lớn tiếng nhắc nhở: “ Anh Tài, cẩn thận cháy khoai.”
“ Yên tâm, dăm ba cái trò này anh làm phát một.” Tấn Tài cầm nhánh cây dài, thành thạo đảo mấy củ khoai lang đang hung trong đống lửa, sau đó lại nhỏ giọng chỉ dạy “ tuyệt kỹ” này cho Mạnh. Mạnh muốn bắt chước theo hắn, nhưng vì là lần đầu làm chuyện này, thành ra động tác có đôi phần vụng về, gương mặt cũng vì áp gần lửa mà trở nên đỏ hồng.
Thiên Tâm vẫn luôn dán mắt vào thân ảnh Tấn Tài, nghiêm túc kể chuyện:
“ 3 năm trước tôi và anh Tài gặp nhau, anh ấy thì thay rồi, vừa gặp mặt liền đã cầm dao kề vào cổ tôi, ép tôi ngoan ngoãn nghe lời nữa mà. Vào 3 năm trước, cũng như những tên trộm khác, anh Tài nửa đêm lẻn vào nhà người ta ăn trộm, xui rủi thế nào lại trúng phải mai phục, suýt chút nữa là bị người ta tóm được. Còn về phần tôi, tôi phải làm vụng vất vả lắm mới tích góp được một khoản tiền nhỏ để mua rượu, vừa rời khỏi quán rượu chưa được bao lâu thì anh Tài va phải tôi, còn hung dữ kéo tôi trốn vào một góc để tránh khỏi sự truy lùng của đám người kia.”
“ Anh Tài khi ấy vẫn thường dùng cái tên Bóng Ma, mà phải công nhận là giống bóng ma thật. Anh Hiệp cũng vừa trải nghiệm xong rồi đấy, một người có thân thủ linh hoạt, dáng người ốm cao, cộng thêm bộ trang phục đen xì như than thì rất dễ dàng lẩn trốn hay ẩn mình ở những góc tối. Hay nói đúng hơn, Tấn Tài được sinh ra để trở thành siêu trộm.”
Nghĩa Hiệp hỏi Thiên Tâm: “ Sau khi bị Tấn Tài bắt được, cậu đã xử trí như thế nào?”
Thiên Tâm hồi tưởng lại cảnh tượng khi ấy, cả người bất giác rung lên, hắn cười khúc khích: “ Tôi đâu có làm gì đâu, bởi vì trước đó anh Tài đã bị đánh thuốc mê, nên vừa tóm được tôi không lâu liền lăn ra ngủ.”
Nghĩa Hiệp bất ngờ với câu trả lời của Thiên Tâm, cả hai nhìn nhau rồi cười, tiếng cười rộn ràng thu hút ánh nhìn của hai nam tử đang nướng khoai ở phía đối diện. Thiên Tâm liếc mắt nhìn gương mặt ngơ ngác của Mạnh, lại nhìn ánh mắt đăm chiêu của Tấn Tài, vội vàng xua tay trấn an: “ Không có chuyện gì, đang nói chuyện phiếm thôi.”
Tấn Tài và Mạnh tiếp tục nướng khoai, Nghĩa Hiệp tiếp tục hỏi Thiên Tâm: “ Rồi sao nữa?”
Thiên Tâm nhỏ giọng trả lời: “ Thì còn sao nữa, đương nhiên là kiếm một đống rơm nào đó, nhét hắn vào trong đó, rồi…”
“ Đốt?” Nghĩa Hiệp nhanh miệng tiếp lời.
“ Đốt cái gì mà đốt, bớt nghĩ tầm bậy lại.” Thiên Tâm hất cùi trỏ vào mạn sườn Nghĩa Hiệp, trong lời nói pha chút nét hờn dỗi, “ Tôi chỉ là tìm giúp anh ấy một chỗ ẩn nấp an toàn thôi.”
Thiên Tâm ngẩn đầu nhìn trời đêm đầy sao, cảm thán một câu: “ Chỉ là không ngờ, trải qua ngần ấy năm, chúng tôi lại trở thành bằng hữu của nhau.”
“ Thế sự vô thường, nào có thể nhìn trước được tương lai.” Nghĩa Hiệp buông lời nói ẩn ý.
Trải qua quãng thời gian chờ đợi, mấy củ khoai cuối cùng cũng được móc ra ngoài. Lớp vỏ khoai bên ngoài bị lửa hung đen nhẻm, có chỗ còn bị cháy đến mức không thể nhìn rõ hình dạng. Đợi cho khoai nguội bớt, Mạnh cầm lên một củ khoai trông có vẻ đẹp mắt, hai tay dùng lực tách khoai ra làm đôi, lại cẩn thận gỡ bỏ phần vỏ bên ngoài, làm xong xuôi liền đem hai phần khoai ấy đưa cho Nghĩa Hiệp và Thiên Tâm.
Đống lửa nhỏ giờ chỉ còn lại than hồng, bốn cái bóng đen nối thành một cái bóng lớn, dần dần hòa vào khung cảnh yên bình của thiên nhiên.
Con thuyền nhấp nhô theo từng gợn sóng, ánh đèn dầu tắt lịm, chính thức kết thúc một chu kỳ sinh hoạt thường ngày.
Thành Nhất Tú.
Tại một nơi nào đó.
Choảng!
Đèn dầu rơi mạnh xuống sàn, vô số “ con rắn” lửa trốn thoát khỏi đèn dầu lập tức tuôn ra tứ phía, nuốt chửng bất kỳ thứ gì đang ngán đường chúng.
“ Cháy! Cháy rồi!”
“ Bớ làng nước ơi, cháy rồi bà con ơi.”
Ngôi nhà tranh tích tắc đã hóa thành ngọn đuốc lớn, kéo theo đó là những ngôi nhà liền kề đó. Chỉ trong một đêm, cả một dãy nhà điều bị ngọn lửa nuốt chửng.