Bùi Chước đứng trước cửa văn phòng, dùng đốt ngón tay gõ hai cái.
Chủ nhiệm Trần ở bên cạnh chào hỏi qua cửa sổ: “Cô Trương—”
Cửa mở ra một tiếng, một người phụ nữ mập mạp tò mò liếc mắt nhìn bọn họ, rồi nghiêng người tránh ra: “Đây là giáo viên mới phải không? Trông thật đẹp trai!”
Bùi Chước nhếch môi cười, bước vào theo chủ nhiệm Trần.
“Qua đây giới thiệu một chút,” Chủ nhiệm Trần kêu gọi: “Đây là giáo viên tiếng Anh mới của lớp một và lớp hai, từ bây giờ mọi người sẽ là đồng nghiệp.
”
Các giáo viên ở một số bàn làm việc khác lần lượt đứng dậy và đến chào hỏi, tất cả đều nở nụ cười trên môi.
Cô Hồng nóng tính trước đây cũng đã sắp sinh rồi, không thể tiếp tục chăm sóc các em lớp mười một, đồng nghiệp mới hôm nay nhìn chung vẻ ngoài thì rất thân thiện.
“Mọi người nói chuyện trước đi, lát nữa Tiểu Bùi sẽ đi cùng tôi làm thủ tục tại phòng giáo vụ.
”
“Được, cảm ơn chủ nhiệm Trần.
”
Chiếc bàn làm việc trống trải ở phía bên trái của dãy đầu tiên, giá sách và bàn làm việc chưa được dọn dẹp, vẫn còn vương mùi phấn rôm.
Bùi Chước cùng đồng nghiệp tán gẫu vài câu, xách cặp đi về chỗ ngồi, tìm một tờ giấy cúi xuống lau bụi trên bàn.
Những tờ báo tiếng Anh và giấy trắng kiểm tra đều nằm trên sàn, có cả dấu chân trên đó.
Cậu âm thầm thở dài trong lòng, cúi người nhặt từng tờ một lên.
Có một tờ ở quá xa, đầu ngón tay với thế nào cũng không tới.
Đột nhiên một bàn tay khác xuất hiện ở mép dưới của chiếc bàn, với những đốt ngón tay mảnh khảnh, móng tay được cắt tỉa cẩn thận.
Người đàn ông dùng đầu ngón tay ấn tờ giấy kiểm tra hằng tháng, đẩy nó về phía cậu.
Bùi Chước đang cầm tờ giấy ngẩng đầu lên, thấy đã có thêm một người bước vào văn phòng.
Người đàn ông mặc một chiếc áo khoác cardigan họa tiết, với mày kiếm và đôi mắt sâu đầy vẻ khí khái.
Mặc dù trông anh rất đẹp trai, đôi môi mỏng hơi mím lại, có cảm giác xa cách hướng nội.
“Tiểu Bùi vẫn chưa gặp thầy Lục phải không?” Chị Trương nói: “Đây là thầy Lục giáo viên chủ nhiệm của lớp một, sau này hai người sẽ phải tiếp xúc với nhau rất nhiều đấy, thế nên hai người phải chăm sóc lẫn nhau nha!”
Ánh mắt của Bùi Chước rơi vào nút áo đầu tiên được gài ngay cổ, cậu dừng lại một giây trước khi nhìn đi nơi khác.
“Chào thầy Lục.
” Cậu đưa tay ra, hàng mi dài khẽ rũ xuống.
“Chào thầy Bùi.
” Người đàn ông khẽ bắt tay, ngồi trở lại chỗ làm việc sau lưng Bùi Chước, cầm bút đỏ tiếp tục sửa bài.
Vừa tới gần, Lục Lẫm đã ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng.
Hương đầu là lá cam và quýt, hương giữa là tảo silic.
Ngoài cửa sổ gió thổi ngược vào trong, lại biến thành hương gỗ hổ phách.
Mùi hương thật dễ chịu.
Bùi Chước thu dọn bàn làm việc và giá sách xong, mượn bút điền vào thông tin rồi bước ra ngoài, khi ra đến cửa cậu liếc nhìn bức ảnh chung trên tủ trưng bày.
Lục Lẫm đứng phía ngoài cùng bên phải, môi mỏng hơi mím trên khuôn mặt tươi cười, ánh mắt rất sáng.
Nổi bật vừa đủ, rất hợp với khẩu vị của cậu.
Ngay khi thầy Bùi rời đi, văn phòng yên tĩnh lại trở nên sôi nổi.
Tiểu Hoàng dạy môn Hóa thích tán gẫu đủ thứ chuyện, cầm một túi thịt khô lớn đi đến chỗ cô giáo Hàn: “Cô nói Tiểu Bùi này, trên người một tí bụi cũng không có, tôi thấy cậu ấy xịt cả nước sát trùng lên bàn, có vẻ rất đặc biệt để ý vấn đề sạch sẽ đó.
”
“Vậy cũng chẳng được gì đâu.
” Chị Trương khịt mũi xem thường: “Nơi này là đâu chứ? Là trường học — phụ huynh thúc giục còn học sinh thì quậy phá, hai ba ngày là có thể đánh cho cậu ấy trở về nguyên hình.
”
“Đúng vậy, ai lúc mới vào mà không giống cô dâu, đều rất xinh đẹp sạch sẽ chỉnh tề.
” Cô giáo Hàn cười khổ nói: “Sau này thì đều trở thành bà thím già, tôi bây giờ về nhà ngay cả sức lực tẩy trang cũng không có.
”
Tiểu Hoàng đáp lại, không khỏi thở dài: “Trên người thầy Bùi thật sự thơm quá, tôi so với cậu ấy còn thô ráp hơn nhiều.
”
Sau khi Lục Lẫm sửa xong một đống bài tập, ngòi bút dừng trong không khí một lúc, lại tiếp tục sửa.
Bùi Chước đã hoàn thành các thủ tục ở một vài văn phòng, trở lại văn phòng một lúc thì chuẩn bị lên lớp.
Cậu ôm tập tài liệu trên tay quay trở về, đụng phải Lục Lẫm.
“Thầy Bùi.
” Người đàn ông trong giọng nói không có chút phập phồng nào, nhưng từng tiếng đều rõ ràng và có sức hút: “Cậu có mang theo sách giáo khoa không?”
“Có.
”
“Vậy cậu vào thẳng lớp đi, tôi sẽ giới thiệu cậu.
”
“Được.
”
Anh dẫn cậu đi về phía trước, những bước chân đầy sự mạnh mẽ và vững vàng.
Bùi Chước đi theo sau anh, không nhanh cũng không chậm.
Áo khoác của người đàn ông rất phong cách, đuôi áo dài tung bay khi anh bước nhanh hơn, vòng eo thon chắc của anh thật đẹp.
Trong lớp rất nhiều học sinh ngồi ở bốn phía cửa kính vươn cổ ra xem, nhìn thấy sau lưng thầy chủ nhiệm là một giáo viên mới cao ráo đẹp trai, liền hết người này đến người kia bắt đầu reo hò huýt sáo.
Đôi mắt Lục Lẫm vừa nâng lên, những học sinh dán mặt in trên kính hoảng sợ co rúm lại, hai ba bước không ngừng lui về chỗ ngồi và đàng hoàng ngồi xuống.
Khi anh dẫn Bùi Chước vào lớp một, tất cả mọi người đều im lặng và ngoan ngoãn, nhưng hầu hết ánh mắt của họ đều dán chặt vào giáo viên mới bên cạnh anh.
“Đây là thầy Bùi.
” Anh nói ngắn gọn: “Hoan nghênh một chút.
”
Tiếng vỗ tay vang lên, một cậu bé reo hò: “Thầy còn đẹp trai hơn cả trưởng quan Lục!”
Bùi Chước cúi đầu mỉm cười, viết tên mình lên bảng đen.
“Bùi Chước Seth.
”
“Rất vui được gặp các em.
”
Lục Lẫm ngẩng đầu nhìn nét chữ tinh xảo, khẽ gật đầu: “Vào lớp thôi.
”
Ngay khi thầy Lục vừa rời khỏi, mọi người lại trở nên sôi nổi.
“Thầy Bùi có bạn gái chưa!”
“Thầy Bùi hát cho tụi em nghe một bài tiếng Anh đi!”
Bùi Chước nháy mắt, đem USB cắm vào trong máy tính.
“Để tôi nói cho các em biết một bí mật.
”
“Lớp học của tôi, còn hay hơn những bài hát tiếng Anh.
”
Lục Lẫm đứng bên cửa sổ theo dõi một lúc, thấy học sinh bắt đầu tập trung nghe giảng, anh quay người đi về phía văn phòng.
Ban đầu anh chỉ nghĩ đến giáo án và bài kiểm tra, nhưng mới đi được ba bốn bước, anh chợt nhớ đến chuyện vừa rồi.
Thầy giáo này nhìn ôn hòa dịu dàng, e rằng không quản nổi đám học sinh đó.
Bùi Chước được chuyển đến từ một trường cấp 3 thực nghiệm, cậu đã từng dạy lớp ưu tú, vì vậy làm quen với lớp học ở đây rất nhanh.
Bài giảng này nói về của Mark Twain, kịch bản ngắn gọn và tinh tế, đọc khá hấp dẫn.
Học sinh được chỉ đích danh đọc không được tốt lắm, cậu đã đứng bên cạnh, hướng dẫn em ấy hoàn thành trôi chảy ba đoạn văn, sau đó giải thích cặn kẽ ngữ pháp và cấu trúc câu trong đó.
Không vội không hoảng, không nhanh không chậm.
Sau khi học xong, các kiến thức chính và phần mở rộng đều rõ ràng, không gây nhàm chán.
“Thầy——Thầy giao ít bài tập về nhà thôi nha!” Các học sinh mong đợi nhìn cậu.
Bùi Chước cất giáo án đi, nhìn chúng và mỉm cười.
Cậu có một nụ cười đẹp.
Mắt trong vắt, lông mi thanh tú.
Thầy Bùi mỉm cười, các học sinh lại cảm thấy xấu hổ.
“Đều nghe theo thầy hết…”
“Trước đây cô Hồng giao bài tập như thế nào?”
“Chép sáu lần từ đơn, câu ngắn bốn lần, sau đó tụi em phải học thuộc lòng bài khóa và làm bài tập trong sách.
”
Bùi Chước suy nghĩ một lúc: “Nếu lần sau các em có tỷ lệ đậu 80% trong bài nghe viết, thì bài tập về nhà sẽ giảm một nửa.
”
“Vâng ạ!” Mọi người đều phấn khích: “Nói được làm được!!”
Bùi Chước rời khỏi lớp học, vừa quẹo một cái liền trở về văn phòng làm việc.
Trường trung học số một rất rộng lớn, việc trồng cây xanh cũng được thực hiện rất tốt.
Cây ngô đồng trong sân xum xuê như mây xanh, cây môn Quan m tràn lan bên lan can, xanh tươi non nớt.
Cậu liếc nhìn khuôn viên mới toanh, trong lòng như trút bỏ được điều gì.
… Những điều trong quá khứ thì đều đã qua rồi.
Cậu bước vào văn phòng, nhiều nữ giáo viên đã chờ đợi từ lâu.
“Đây là thầy Bùi?”
“Xin chào thầy Bùi, em là giáo viên lớp ba——”
Hoắc Lộc đi tới, mỉm cười và đưa cho cậu một cây kẹo vị táo.
“Anh Bùi đến trường Trung học số một có quen không?”
“Ừ.
” Bùi Chước mở ngăn kéo, lấy ra những viên sô cô la có sẵn từ trước đó, nở nụ cười chia chúng cho họ.
“Một chút tấm lòng.
”
Ngồi phía sau, Lục Lẫm nhìn xuống các tác phẩm học sinh đã nộp, lắng nghe tiếng cười của các giáo viên khác.
“Này tôi cũng có phần hả?”
“Này, Tiểu Bùi, cậu xem tôi đã năm mươi sáu mươi tuổi rồi nên không ăn đồ ngọt, hôm nay là bởi vì cậu mời nên tôi mới ăn đó.
”
Mọi người đều cầm một viên sô cô la bạc hình giọt nước trong lòng bàn tay, một vài giáo viên nữ còn bóc nó ra và ăn ở ngay văn phòng, sau đó vừa cười vừa hỏi cậu còn không.
Sau khi Lục Lẫm sửa lại bài soạn cuối cùng, anh lặng lẽ bắt đầu viết giáo án, lặng lẽ như một hòn đá chìm trong dòng chảy hỗn loạn của núi.
Sau khi Bùi Chước tặng xong liền mỉm cười và trò chuyện với mọi người một lúc, không lâu sau đó lại bị chủ nhiệm Trần gọi ra ngoài.
Một ngày trôi qua rất nhanh, như thể vừa dạy xong hai ba tiết học, sửa tiếp giáo án và phê bài kiểm tra, thì đã đến giờ tan làm.
Hôm nay là tiết tự học toán buổi tối, Lục Lẫm đến lớp kiểm tra nề nếp, trở lại văn phòng thu dọn cặp sách, chuẩn bị tan làm về nhà.
Mới vừa mở cửa, anh liền nhìn thấy thầy Bùi cầm hộp cơm.
Người đàn ông tình cờ đứng dưới nửa góc mặt trời lặn, đến hàng mi dài cũng nhuộm một chút vàng.
“Đúng rồi, tôi vẫn chưa đưa cho thầy Lục.
” Cậu cười ngây ngốc, xoay người mang một thứ tới.
Lục Lẫm vô thức đưa tay ra, để những viên kẹo màu vàng có chữ Kisses rơi xuống lòng bàn tay.
Hóa ra anh cũng có phần.
Bùi Chước đứng yên, ngẩng đầu cười nhìn anh.
“Thầy Lục, mong thầy chăm sóc tôi nhiều một chút.
”