Trong khi trò chuyện, Lục Lẫm đã gửi một tin nhắn.
"Thầy Bùi, cảm ơn thầy.
"Bùi Chước nhìn màn hình điện thoại mỉm cười, nhưng không trả lời anh.
Hoắc Lộc nhìn thấy cậu như vậy, không cần nhìn cũng biết là Lục soái ca gửi tin nhắn: "Anh đang nói chuyện gì vậy?""Không có chuyện gì, khách sáo một câu mà thôi.
" Bùi Chước để điện thoại sang một bên: "Em ăn từ từ thôi, gấp cái gì.
"Hoắc Lộc chớp chớp mắt, muốn hỏi mà không mở miệng được.
Bùi Chước biết trong lòng cô nghĩ cái gì, nhấp một ngụm trà nói: "Lần trước ăn cơm cùng anh ấy rất vui, em đưa ra mấy chủ đề rất hữu dụng.
""Chuyện tốt đó, anh tiếp tục cố gắng.
" Hoắc Lộc cảm thấy có hy vọng: "Lửa nóng đánh sắt, lửa nóng truy công, lửa nóng ăn sạch.
""Nên lạnh lùng.
" Bùi Chước lắc đầu: "Gần gũi quá không tốt.
"Thả diều còn phải nới dây, gấp cái gì.
Bốn năm ngày liên tục, Bùi Chước cũng chưa đổi vòng kết nối bạn bè của mình.
Cậu yên tâm đến lớp, tan làm đúng giờ, trở về nhà dắt chó đi dạo xung quanh, tâm trạng tốt thì đi xem phim một mình, dưới ánh trăng đi bộ về nhà.
Cậu cũng không nói chuyện với Lục Lẫm về bất cứ điều gì khác ngoài công việc.
Theo thường lệ buổi chiều cậu sẽ phân phát một vòng đồ ăn cho đồng nghiệp, có lúc là kẹo dẻo tự làm, có khi là kẹo kỷ tử khô tùy tiện mua, ai gặp cũng có phần, ai cũng không thiếu.
Bầu không khí trong phòng rất tốt, ngay cả chủ nhiệm Trần cũng mỉm cười khi thấy Bùi Chước.
Ưu điểm của việc phân biệt rõ giữa trạng thái công việc và trạng thái riêng tư đó là, thời gian nằm trong tầm kiểm soát của bản thân, vào lúc nửa đêm cha mẹ cũng không thể quấy rầy.
Bùi Chước sống một cuộc sống yên bình và thoải mái, ngược lại Lục Lẫm có chút lo lắng.
Trong khoảng thời gian này tổ Ngữ Văn đang làm chuyên đề thiết kế, để đối phó với việc kiểm tra đánh giá trong thành phố.
Công việc ngày một nhiều, trong lòng lại nhàn rỗi.
Về đến nhà anh ngồi trong xe một lúc lâu, lại lấy điện thoại ra, click vào ảnh đại diện đang cười của cậu, để xem động thái của cậu.
"--Bạn bè chỉ hiển thị trong vòng kết nối trong ba ngày gần nhất--"Lục Lẫm ngồi yên cầm điện thoại im lặng một lúc, để ánh sáng màu cam hắt vào người mình.
Gần đây cũng không trò chuyện với thầy Bùi, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn thấy cậu vẫn đang làm hồ sơ bài thi.
Mới trở thành bạn bè, nhưng vẫn có vẻ còn hơi xa cách.
Anh ấn ấn vào khoảng trống giữa hai lông mày, để điện thoại sang một bên.
Hình như mình quá chú ý đến người đồng nghiệp này rồi.
Màn hình điện thoại lại sáng lên, là tin nhắn của tổ trưởng tổ Ngữ Văn.
"Tiết cuối thứ sáu có thể tìm người thay ca, chúng ta ăn cơm với tổ trưởng.
"Lục Lẫm dựa vào cửa sổ xe không nhúc nhích, sau một lúc lâu mới khôi phục lại tinh thần.
Phản ứng đầu tiên của anh là tìm thầy Bùi để trao đổi.
Đầu ngón tay vừa trượt, liền quay lại nhóm chat trước đó.
Chính mình đã nói lời cảm ơn, nhưng đến bây giờ vẫn chưa có hồi âm.
Người đàn ông rũ mắt suy nghĩ một lúc, quyết định ngày mai sẽ trực tiếp tìm cậu để nói chuyện này.
Coi như nợ cậu một ân huệ, lần sau trả.
Bùi Chước mặc màu xanh đậm và màu bạc vào thứ tư.
Cậu vừa gầy vừa trắng, khiến cho chiếc áo khoác màu xanh đậm mặc trên người càng trở nên đẹp hơn.
Vừa bước vào văn phòng, chị Trương liền cầm chiếc cốc giữ nhiệt trêu ghẹo: "Vừa mới từ tuần lễ Milan trở về đấy à?"Lục Lẫm ngẩng đầu nhìn cậu, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của cậu.
Đôi mắt mỉm cười dịu dàng, trong lòng anh giật mình.
"Thầy Bùi, " Lục Lẫm đứng lên, giọng nói hơi trầm xuống: "Thứ sáu có thể đổi tiết được không? Tôi tạm thời có chút việc.
"Thứ sáu Bùi Chước cũng có việc, ngay cả khi ấy rảnh rỗi, thì cậu cũng từ chối anh.
Trước tiên cứ lạnh lùng mấy ngày, hết lạnh mới châm lửa từ từ.
"Xin lỗi, tối đó tôi có hẹn, anh có thể tìm hỏi thầy Triệu được không?"Ánh mắt Lục Lẫm kiên định, trầm thấp ừ một tiếng.
Bùi Chước định ngồi xuống, mở máy tính tiếp tục viết báo cáo tâm đắc dạy học, chị Trương bên cạnh lại rót đầy nước ấm vào bình giữ nhiệt, lắc lư hỏi một câu:" Thầy Bùi đẹp trai đang hẹn hò với ai vậy?"Bùi Chước mỉm cười, cũng không trả lời cô.
Lục Lẫm trong lòng trầm xuống một chút.
Sau tiết tiếng Anh là tiết học ngữ văn, mọi người vẫn còn đắm chìm vào câu chuyện cười mà thầy Bùi kể, vừa cười vừa bắn tiếng Anh quê mùa một cách bừa bãi.
Khuôn mặt Lục Lẫm ủ rũ đi vào, khí tức tản ra, ngay cả nhiệt độ không khí cũng giảm xuống.
Rõ ràng anh không nói lời nào, như thể ném một vòng dao nhỏ vào trong không khí.
Bọn học sinh im lặng trong một giây, theo bản năng mà sắp xếp sách vở và cốc ngay ngắn, đồng thời cũng cất lại đồ ăn vặt.
Rõ ràng hôm nay tâm trạng Lục Lẫm không tốt, ai cũng không có mắt nhìn xem mồm ai trúng đạn.
"Đọc thuộc lòng, bắt đầu từ đây.
"Học sinh đầu tiên vừa vặn không chuẩn bị bài, mới được hai ba từ đã không thể đọc nữa, chỉ có thể căng da đầu chịu phạt đứng.
Phía sau liên tiếp đọc theo, nơm nớp lo sợ cũng không dám lộ ra một chút.
Khi Bùi Chước đi qua liếc nhìn cửa sổ một cái, khóe môi không nhịn được mà cong lên.
.