Thu Cúc và Thu Phương đến một quán giải khát khá nổi tiếng của thành phố. Là học sinh, túi tiền eo hẹp, Thu Cúc và Thu Phương chỉ gọi một ly sinh tố trái cây và một ly trà sữa trân châu.
Hai cô bạn thân, vừa uống nước, vừa nói chuyện với nhau, cả hai ngầm ước định không bao giờ nhắc đến chuyện xảy ra vào cái đêm cách đây gần nửa tháng, đó vẫn mãi là một nỗi đau không thể xóa nhòa đối với Thu Phương. Thu Cúc coi Thu Phương là chị em ruột thịt của mình, lại càng không muốn Thu Phương bị tổn thương vì chuyện đó, nên không cần Thu Phương phải nhắc, Thu Cúc cũng ý tứ không bao giờ đề cập đến nếu Thu Phương không muốn.
Quán khá rộng rãi, có cây xanh, bàn ghế được làm bằng gỗ, lối đi trải dài, cách trang trí như một đình quán nhỏ, tạo cảm giác thông thoáng và tươi mát cho thực khách mỗi khi đến đây.
Thu Cúc và Thu Phương dùng thìa khoắng cho tan đá, tai lắng nghe tiếng nhạc du dương và dịu nhẹ. Sau hơn một tháng học tập căng thẳng, chiều nay cả hai mới có thời gian nghỉ ngơi và thư giãn.
Cạnh bàn chỗ Thu Phương và Thu Cúc ngồi có một hồ cá nhỏ, giữa hồ có một thạch đá khá cao, được nghệ nhân tạo hình đẹp mắt, vòi nước thỉnh thoảng phun lên cao. Thu Phương và Thu Cúc đều nhìn đến quên cả thời gian.
“Chà chà !” Đột nhiên một tiếng nói, vừa có vẻ giễu cợt, vừa có vài phần tức tối vang bên tai. Thu Cúc và Th Phương giật mình, quay lại, ngước mắt nhìn người con gái trước mặt.
Cô ta mặc một chiếc váy mỏng, bó sát vào thân hình bốc lửa, ba vòng đều chuẩn, khuôn mặt thon dài, đôi môi to son đỏ chót, đôi mắt chuốt mascara cứng đờ, cong vút, mỗi lần cô ta chớp mắt cho người khác cảm giác những chiếc lông mi sắp đắp đâm vào tròng mắt của cô ta, chiếc váy đeo dây hai mảnh để lộ bầu ngực trắng ngần. Cách ăn mặc lộ liễu của cô ta khiến Thu Cúc và Thu Phương nhăn mày nhíu mặt, tuy là cùng con gái nhưng cả hai đều không chịu được, hơn nữa mùi nước hoa tỏa ra từ cơ thể cô ta quá nồng nặc.
Sao cô ta không mặc bộ này để quyến rũ đàn ông trên giường đi nhỉ ? Thu Phương khinh thường, không thèm nhìn cô ta nữa. Thu Cúc quay đầu, nhìn ly nước sinh tố trái cây trên bàn.
Mỹ Dung kéo ghế ngồi xuống, cô ta tự nhiên cho đây là bàn của mình, không cần nghe ý kiến của Thu Cúc và Thu Phương.
“Xin lỗi bàn này hai đứa chúng em đã ngồi rồi. Bên kia còn nhiều bàn trống.” Thu Cúc lịch sự lên tiếng nhắc nhở.
“Tôi muốn nói chuyện với hai cô.” Mỹ Dung lạnh giọng bảo cả hai.
Thu cúc và Thu Phương liếc mắt nhìn nhau. Cả hai đều không hiểu lý do vì sao người phụ nữ lạ mặt này lại muốn nói chuyện với mình. Cả hai đều không quen biết cô ta.
“Tôi là Trịnh Mỹ Dung. Là người yêu của anh Tuấn Nam.” Mỹ Dung trắng trợn tuyên bố cho Thu Phương và Thu Cúc nghe. Cách đây hơn nửa tháng cô ta nói câu này sẽ không ai dám nghi ngờ, nhưng hiện giờ cô ta đã không còn là người yêu của Tuấn Nam nữa, cô ta đã là quá khứ rồi.
Thu Phương tái mặt, sắc mặt dần dần trở nên tái nhợt. Còn nhớ đêm hôm nào, Tuấn Nam vừa hôn mình vừa gọi tên một người con gái xa lạ, tên Mỹ Dung. Hôm nay Thu Phương đã biết người con gái đó là ai. Mặc dù đã bảo với lòng là không nên nhìn, nhưng Thu Phương không thể ngăn cấm được mình. Thu Phương đã nhìn Mỹ Dung thêm một lần nữa.
Cô ta đẹp quá, một vẻ đẹp kiêu xa, một vẻ đẹp có thể khiến bất cứ người đàn ông nào cũng phải ngẩn ngơ ngắm nhìn ngay trong lần gặp mặt đầu tiên. Thu Phương bỗng dưng thấy tự ti với chính mình. Mắt Thu Phương ươn ướt, chưa kịp nhận ra được điều gì, hai dòng lệ đã lăn dài trên má. Cúi đầu xuống, Thu Phương len lén lau đi hai dòng lệ trên má mình.
Thu Cúc đã nhìn thấy tất cả. Thu Cúc bất mãn hỏi Trịnh Mỹ Dung: “Chị là người yêu của anh Tuấn Nam, thì có liên quan gì đến hai chúng tôi ?”
“Sao lại không liên quan ?” Trịnh Mỹ Dung gằn giọng: “Tôi cảnh cáo hai người, biêt điều thì tránh xa anh Tuấn Nam ra. Anh ấy là người chồng chưa cưới của tôi, ai cũng đừng hòng mà tìm cách quyến rũ anh ấy.”
Trịnh Mỹ Dung ngông nghênh nói tiếp: “Tôi cũng không ngại nói cho cô biết.” Cô ta đích danh chỉ đúng tên Thu Cúc: “Cô tưởng rằng tôi sẽ để yên cho cô lấy anh Tuấn Nam sao ?” Thu Cúc trợn tròn mắt nhìn Mỹ Dung. Mình có bao giờ muốn lấy Tuấn Nam làm chồng đâu, mà tại sao cô ta lại nói nhăng nói cuội như thế ? Thật nực cười ! Không để cho Thu Cúc kịp phản kháng, cô ta lại thao thao bất tuyệt: “Tuấn Nam không yêu cô. Anh ấy đồng ý lấy cô chẳng qua vì chiếc ghế chủ tịch của nhà họ Lâm, sau hai năm anh ấy sẽ ly hôn với cô. Người mà anh ấy yêu mãi mãi là tôi.” Không ăn được thì đạp bỏ, đây là tính cách của cô ta. Ngày trước, cô ta khuyến khích Tuấn Nam lấy Thu Cúc bằng được, thì nay cô ta lại tìm đủ mọi cách phá hoại cuộc sống của Tuấn Nam.
Thu Phương bóp chặt đáy ly sữa trân châu, lòng bàn tay ẩm ướt mồ hôi. Thu Phương và Thu Cúc chưa từng thấy một kẻ nào lại đê tiện như Trịnh Mỹ Dung.
Thu Cúc cười nhạt: “Nếu cô muốn kết hôn với anh Tuấn Nam thì cứ việc, người tôi yêu không phải là Tuấn Nam, ngay cả thích anh ấy, tôi cũng không muốn, làm sao tôi có thể lấy người mà mình không yêu.”
Trịnh Mỹ Dung bị giáng một đòn tâm lý nặng nề, cô ta mấp máy môi, tiếng nói khàn đục: “Cô nói gì, cô….”
Thu Cúc ung dung nói tiếp: “Cô không cần phải tốt bụng nói rõ cho tôi biết chuyện đó đâu, vì tôi đã biết từ lâu rồi, hiện giờ tôi cũng đã dọn ra khỏi nhà anh Tuấn Nam, chúng tôi chỉ đơn giản là bạn.”
Thu Cúc và Thu Phương lẳng lặng uống nốt ly nước của mình, sau đó cả hai cùng đứng lên, bỏ mặc một mình Trịnh Mỹ Dung ngồi đông cứng trên ghế. Có những cuộc chiến không cần phải dùng gươm đao, để phân biệt thắng thua, mà đôi khi chỉ cần vài ba câu nói.
Đến lán xe của quán giải khát, Thu Cúc vỗ nhẹ vào vai Thu Phương: “Cố lên ! Rồi mọi chuyện cũng sẽ qua.”
“Ừ.” Thu Phương mạnh mẽ gật đầu, tay quẹt lệ trên khóe mắt.
Thu Cúc thở dài, nắm chặt tay cô bạn thân.
…………….
Buổi tối, Thiên Vũ đến nhà Thu Cúc chơi đúng vào lúc hai mẹ con Thu Cúc đang ăn cơm. Sẵn tiện bữa tối, hắn ăn cơm cùng hai mẹ con Thu Cúc. Ba người ngồi quân quần bên mân cơm, không khí hòa hợp và ấm cúng.
Ăn xong, Thu Cúc phụ giúp bà Thu Hồng rửa chén bát và dọn dẹp bàn ăn.
Bài vở nhiều, Thu Cúc không có thời gian rảnh rỗi để đi chơi. Cuộc gặp với Mỹ Dung vào chiều nay, Thu Cúc không dám nói lại cho Thiên Vũ biết, sợ hắn buồn lòng và không vui.
Trong phòng ngủ của Thu Cúc, Thiên Vũ và Thu Cúc ngồi sánh đôi trên bàn học. Thiên Vũ dùng máy tính lo giải quyết bài vở của mình, Thu Cúc cắm cúi ghi chép và giải bài tập hóa học.
Có mấy công thức hóa học Thu Cúc không hiểu, liền hỏi Thiên Vũ.
Thiên Vũ nhìn lướt qua, cầm lấy cây bút trong tay Thu Cúc, năm ngón tay mảnh khảnh của Thiên Vũ chạm nhẹ vào mu bàn tay Thu Cúc, cả hai giật mình, ngẩn ngơ nhìn vào mắt nhau. Chỉ trong vòng một thoáng mà ngỡ tưởng trăm năm đã trôi qua. Mặt Thu Cúc đỏ bừng, nhận ra sự thất thố của mình, Thu Cúc vội cúi đầu, không dám nhìn Thiên Vũ nữa.
Thiên Vũ cười cười, say đắm nhìn Thu Cúc: “Anh và em có thể chơi một trò chơi được không ?”
Thu Cúc ngượng ngùng hỏi, tầm mắt chỉ dám dừng lại trên những ngón tay mảnh khảnh của Thiên Vũ: “Anh muốn chơi trò chơi gì ?”
Thiên Vũ cúi xuống, môi áp nhẹ vào tai Thu Cúc, hơi nóng phả vào tai khiến cơ thể Thu Cúc mềm nhũn, trái tim đập như trống trận trong lồng ngực: “Nếu em giải được các bài tập mà anh cho, anh sẽ tặng em một món quà, còn nếu không, anh sẽ hôn em.”
“A….”Thu Cúc kêu lên một tiếng nho nhỏ, sắc hồng lan tràn toàn thân.
Thiên Vũ cười khẽ, bắt đầu giảng giải cho Thu Cúc hiểu. Thiên Vũ nói thật chậm, giọng thật ấm. Thu Cúc mê say, chăm chú lắng nghe, không dám lơ là một chút nào. Thu Cúc rất sợ Thiên Vũ buồn, sợ không xứng với hắn, sợ không thể đậu được vào trường Đại học Y dược. Thu Cúc muốn học cùng một trường với Thiên Vũ.
“Em đã hiểu chưa ?” Thiên Vũ dịu dàng hỏi, trong đáy mắt hắn không còn băng đá nữa, đã có những đốm lửa nhỏ đang cháy bập bùng.
“Dạ, em hiểu rồi.” Thu Cúc run run đón lấy chiếc bút trong tay Thiên Vũ.
Thiên Vũ mỉm cười, nắm lấy tay Thu Cúc.
“Học hành cho tốt bé con.” Thiên Vũ cười nhẹ, hôn phớt lên má Thu Cúc.
Thu Cúc cảm thấy có một luồng điện chạy dọc khắp cơ thể, hai gò má nóng ran. Thu Cúc ôm lấy má, bối rối cúi xuống, cầm chắc cây bút trong tay, cố gắng tập trung vào giải đề hóa học đang làm dang dở.
Thiên Vũ chống cằm, mắt đăm đăm nhìn Thu Cúc. Ánh sáng của bóng đèn bàn chiếu nghiêng một nửa bên mặt của Thu Cúc, nước da trắng xanh, khuôn mặt thon dài, gò má mịn màng khiến Thiên Vũ có cảm giác muốn say, muốn chạm vào. Cố đè nén mong muốn của mình, Thiên Vũ tiếp tục gõ máy tính, mắt đọc lướt qua các trang tài liệu vừa mới đánh xong.
Một tiếng sau, Thu Cúc cau mày, cắn đầu bút, bí thế không thể nghĩ ra được cách giải của đề hóa học mà Thiên Vũ vừa cho lúc nãy. Thu Cúc không muốn đề bài nào cũng phải hỏi Thiên Vũ, hơn nữa nếu thua…..Thu Cúc đỏ mặt, lắc đầu cố xua đi những hình ảnh vừa mới lướt qua trong đầu.
Thiên Vũ mặc dù mắt nhìn vào màn hình, tay lướt trên bàn phím, nhưng vẫn luôn để ý đến Thu Cúc. Thấy Thu Cúc hết lắc đầu rồi lại thở dài, tỏ vẻ không cam lòng chịu thua, Thiên Vũ nở một nụ cười, thú vị nheo mắt nhìn Thu Cúc.
“Thế nào, em có muốn anh giúp em không ?”
“Ơ, dạ….” Thu Cúc luống cuống, đỏ mặt nói: “Không…không cần đâu.” Trong lòng Thu Cúc không ngừng gào thét, cầu mong mình có thể nghĩ ra cách giải đề hóa học này.
Thiên Vũ che miệng cười, để Thu Cúc được tự nhiên.
Thu Cúc cầm lấy quyển vở nháp, một cây bút chì, tay liên tục ghi hàng loạt các công thức hóa học. Một phút, hai phút…. 30 phút trôi qua, cuối cùng Thiên Vũ nghe được tiếng reo của Thu Cúc: “Anh Vũ ! Anh Vũ ! Em giải được rồi.”
Thiên Vũ chống tay xuống bàn, nghiêng người nhìn nụ cười tươi rói trên môi Thu Cúc. Nhờ có nụ cười, khuôn mặt Thu Cúc hiện lên thật sinh động, thật đáng yêu.
“Anh biết.” Thiên Vũ cười, vòng tay qua đầu Thu Cúc. Kéo Thu Cúc lại gần, Thiên Vũ đặt một nụ hôn nhẹ lên môi Thu Cúc.
“A…..” Thu Cúc kinh ngạc kêu lên một tiếng. Rõ ràng mình đã giải được bài toán kia mà, tại sao anh ấy vẫn còn hôn mình ?
“Nụ hôn này để chúc mừng em.” Thiên Vũ cười cười, giải thích cho Thu Cúc hiểu.
“Cái…cái này….” Thu Cúc lắp bắp, cảm thấy mình đang bị Thiên Vũ lừa.
Thiên Vũ quẹt nhẹ ngón tay vào môi Thu Cúc, ánh mắt hắn nhìn Thu Cúc càng lúc càng sâu.
Thi xong môn sinh học, thầy giáo dạy sinh cho học sinh ra về sớm. Thu Cúc thu dọn giấy bút, đút vào trong túi xách. Thu Phương ngồi bên cạnh Thu Cúc, bàn học của cả hai kê giữa lớp, thuộc bàn thứ tư từ trên xuống dưới.
“Thu Cúc ! Về sớm thế này, mày có dự định đi đâu chơi không, hay là lại muốn lên thư viện trường đọc sách ?” Thu Phương vừa kéo khóa túi xách hình chữ nhật có quai đeo, vừa hỏi Thu Cúc.
“Tao có hẹn lên thư viện của thành phố đọc sách với anh Thiên Vũ.” Thu Cúc hơi thẹn thùng mỗi lần nhắc đến Thiên Vũ.
Thu Phương trêu ghẹo Thu Cúc: “Lúc nào cũng anh Thiên Vũ thế này, anh Thiên Vũ thế kia, mày làm tao nổi hết da gà rồi đây này.” Thu Phương vừa nói vừa xoa hai cánh tay.
“Con khỉ ! Mày vừa nói gì thế hả ?” Sẵn tiện cuốn sách sinh học trên tay, Thu Cúc gõ nhẹ vào đầu Thu Phương.
Thu Phương xốc gọn túi xách lên vai, nhanh nhẹn phóng ra khỏi bàn, tránh khỏi ma trảo của Thu Cúc.
“Con quỷ kia ! Đứng lại !” Thu Cúc vội vã đuổi theo Thu Phương. Tiếng cười của cả hai vang vọng khắp hành lang trên lầu hai, cả hai lướt qua bạn bè, từng tiếng chào vang lên. Thu Phương nấp chỗ nọ, núp chỗ kia, đẩy mấy cô bạn trong lớp đứng chắn trước mặt Thu Cúc.
Thu Cúc bực bội quát to một tiếng, đẩy mấy cô bạn trong lớp sang một bên, tiếp tục đuổi theo Thu Phương.
Thu Phương cười như nắc nẻ, càng chạy càng nhanh. Thu Cúc đuổi theo sau Thu Phương với tốc độ nhanh cũng chẳng kém.
Chạy xuống sân trường, với khoảng không gian rộng lớn, rộn tiếng ve kêu râm ran, cành lá phượng xanh mướt với những bông hoa đỏ rực đang rung rinh bay trong gió, Thu Phương vừa quay lại “lêu lêu” trêu Thu Cúc, vừa co giò chạy thật nhanh.
Chạy không nhìn đường khiến Thu Phương vấp phải một hòn sỏi, cả thân hình đều đổ ụp xuống đất. Thu Cúc hốt hoảng kêu to một tiếng: “Cẩn thận !”
Thu Cúc không để ý đến người đàn ông đang đứng trước mặt Thu Phương. Khi Thu Cúc nhận ra, cũng là lúc anh ta ôm gọn Thu Phương vào lòng, tránh cho Thu Phương khỏi một cú ngã bầm dập, và xấu hổ với mọi người xung quanh.
Thu Cúc há hốc mồm, định nói một câu gì đấy, nhưng sau khi suy nghĩ kĩ lại, thấy rằng tốt nhất không nên nói gì thì hơn.
Thu Phương giãy dụa, cố gắng thoát khỏi vòng tay ôm ấp của anh ta. Chờ anh ta buông mình ra, Thu Phương nhìn lướt qua từ ngực của anh ta, dần lên trên cằm, đến khuôn mặt.
Nụ cười trên môi Thu Phương cứng đơ khi nhận ra người đàn ông vừa mới cứu thoát mình khỏi bị ngã là ai: “Anh….” Thu Phương chán nản, buông gọn một câu: “Cảm ơn.” Sau đó, Thu Phương tay xốc gọn túi xách, chân tự động bước đi. Thu Cúc bước lại gần cô bạn, khẽ gật đầu chào Tuấn Nam: “Chào anh !”
“Thu Phương !” Tuấn Nam bất lực gọi nhỏ: “Anh có thể nói chuyện với em một chút được chứ ?”
Thu Phương cứ thế bước đi, không quay đầu nhìn lại Tuấn Nam.
Thu Cúc đi theo Thu Phương, hỏi nhỏ cô bạn thân: “Sao mày không chờ nghe xem anh ấy muốn nói gì ?”
“Quên đi. Tao không muốn nghe. Mày không nhớ chiều hôm qua, người yêu của anh ta nói gì à ?” Giọng nói của Thu Phương toàn dấm chua và ghen tị. Thu Phương đang ghen với Trịnh Mỹ Dung. Dù đã nói là không muốn nghĩ về Tuấn Nam nữa, nhưng không thể quên được, càng muốn quên lại càng nhớ.
Tuấn Nam đi theo sau Thu Cúc và Thu Phương. Đến gần cuối sân, Thu Phương rẽ trái đi lấy xe đạp điện, Thu Cúc đi ra cổng trường.
“Thu Cúc ! Anh có thể nhờ em một chuyện được không ?” Tuấn Nam đã nghĩ rất nhiều. Gần nửa tháng vừa qua, không ngày nào là hắn không nghĩ, không bị lương tâm dằn vặt và dày vò. Hắn hối hận vì đã tổn thương Thu Phương, hối hận vì đã không kiểm soát được hành động của mình, để rồi xảy ra chuyện. Sống trong tâm trạng dằn vặt và khổ sở đó, khiến hắn ngày nào cũng nghĩ về Thu Phương, dần dần Thu Phương bước vào cuộc sống của hắn lúc nào không hay, và đến hôm nay hắn nhận ra, chữ “thích” lần đầu tiên đã xuất hiện trong suy nghĩ của hắn.
“Anh muốn nhờ em chuyện gì ?” Thu Cúc đứng đối diện với Tuấn Nam: “Chiều tối hôm qua, Mỹ Dung đã đến tìm em và Thu Phương.”
Tuấn Nam giật mình. Hắn hốt hoảng hỏi Thu Cúc: “Cô ta có nói gì không ?”
“Nếu anh muốn biết, anh nên trực tiếp hỏi cô ấy. Em và Thu Phương không muốn nói gì cả. Nếu anh thật lòng muốn bù đắp cho Thu Phương, hãy đến tìm nó, xin anh đừng đem nó ra để đùa giỡn. Bạn em rất đơn thuần và chân thật, nó đã từng thích và yêu anh, em không muốn nó bị tổn thương thêm một lần nữa.” Thu Cúc vừa dứt lời, Thu Phương dắt xe đạp điện ra cổng trường.
Thu Cúc và Tuấn Nam đồng loạt quay lại nhìn Thu Phương. Thu Phương tránh ánh mắt của Tuấn Nam: “Thu Cúc ! Về thôi !”
Thu Cúc chào Tuấn Nam, sau đó trèo lên ngồi sau ghế xe đạp điện.
Thu Phương lập tức lái xe đi. Tuấn Nam đứng lặng nhìn theo. Luồn tay vào tóc, tâm trạng hắn rối bời. Hắn không ngờ Thu Phương là một cô gái cứng rắn và quyết liệt như thế, xem ra để chinh phục được Thu Phương, hắn sẽ phải tốn rất nhiều thời gian.