Hương Sắc Tình Yêu

Trên sân thượng vào buổi tối, không khí ẩm ướt nước mưa, mây trời trắng đục và tối đen, từng đám mây đọng đầy hơi nước, trực rơi xuống trần gian. Thiên Vũ và Thu Cúc đứng ngắm bầu trời, và quang cảnh xung quanh. Khung cảnh này vốn không có gì để mà ngắm, nhưng với hai kẻ yêu nhau mà nói, thì dù cảnh có ảm đạm đến đâu cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ và ngọt ngào của họ.
Thiên Vũ đã nói rõ mọi chuyện cho Thu Cúc nghe, cũng đã động viên và an ủi Thu Cúc rất nhiều. Thu Cúc không muốn Thiên Vũ buồn lòng, cũng không muốn hắn thất vọng vì mình. Thu Cúc tự nguyện với lòng là sẽ phải học thật giỏi, phải thi đỗ vào đại học, sẽ tạo dựng ình một sự nghiệp riêng để xứng đáng với Thiên Vũ. Hai con người trẻ tuổi tuy chưa nắm chắc được tương lai, nhưng họ đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần để đương đầu với tất cả.
Mười ngón tay đan xen vào nhau, lòng bàn tay áp sát, Thu Cúc đứng dựa đầu vào vai Thiên Vũ, mắt nhìn ra xa.
Một lúc lâu sau, mưa phùn bay bay. Thiên Vũ quay sang nhìn Thu Cúc, cười nói: “Chúng ta đi vào trong nhà thôi, trời đã đổ cơn mưa rồi.”
“Vâng.” Thu Cúc mỉm cười, đáp lại.
Thiên Vũ và Thu Cúc nắm tay nhau đi vào trong nhà. Thu Cúc cảm thấy ngượng ngùng. Trước đây sống cùng với Tuấn Nam, Thu Cúc một chút ngượng ngùng và mất tự nhiên cũng không có, nhưng đối với Thiên Vũ lại khác. Thiên Vũ là người Thu Cúc yêu. Chỉ cần nhìn vào mắt nhau, Thu Cúc đã đỏ bừng mặt.
“Thu Cúc ! Em đã mệt chưa ? Có muốn đi ngủ không ?” Thiên Vũ hỏi, không biết khuôn mặt của Thu Cúc càng lúc càng đỏ. Thiên Vũ vì quan tâm Thu Cúc nên mới hỏi như thế, nhưng con gái người ta mặt mỏng làm sao thoát khỏi cảm giác ngượng ngùng và xấu hổ.
“Em chưa mệt. Em không muốn đi ngủ bây giờ.” Thu Cúc cố gắng xua tan đi không khí ngượng ngùng của cả hai, bằng cách đến kệ sách của Thiên Vũ, tùy hứng chọn một cuốn sách.
“Anh Vũ ! Anh sắp ra trường rồi đúng không ?” Thu Cúc thấy tiếc nuối vì không thể học cùng Thiên Vũ một trường được lâu. Thiên Vũ đang học năm thứ tư trường đại học Kinh tế, và năm thứ tư trường Đại học Y Dược.
“Ừ, Anh đang làm luận văn tốt nghiệp trường Đại học Kinh tế. Còn trường Đại học Y Dược, anh còn phải học thêm hai năm nữa.” Thiên Vũ bẹo mũi Thu Cúc, hắn thừa hiểu trong đầu Thu Cúc đang nghĩ gì: “Em không cần phải lo lắng, có gì không hiểu, em có thể hỏi anh.”
“Vâng, em biết.” Thu Cúc ngồi xuống chiếc ghế, kê cạnh bàn học của Thiên Vũ. Thiên Vũ ngồi xuống bên cạnh. Cả hai phút chốc thấy ngượng ngập, không biết nên nói gì với nhau.
Thu Cúc giả vờ cúi đầu, tay lật từng trang sách, mắt đọc lướt qua. Mặc dù không hiểu lắm, nhưng nhờ mấy trang sách này, Thu Cúc không còn thấy khó xử nữa.
Thiên Vũ ngắm nhìn Thu Cúc một lúc, hắn mở máy tính Laptop, bắt đầu làm việc. Bàn tay Thiên Vũ lướt trên từng bàn phím, từng dòng chữ xuất hiện trên màn hình trắng đục. Sau khi lật dở hơn 10 trang sách, đọc sơ qua nội dung của nó, Thu Cúc tò mò ngước mắt nhìn vào màn hình máy tính. Thu Cúc đọc những dòng chữ mà Thiên Vũ đang đánh. Thu Cúc càng xem càng thấy khó hiểu.
Thiên Vũ có cảm giác Thu Cúc đang nhìn mình, đuôi tóc vểnh cao, buộc chệch sang một bên, đang quét nhẹ vào má, khiến hắn thấy nhồn nhột. Thiên Vũ quay sang nhìn Thu Cúc, đúng lúc Thu Cúc quay sang nhìn Thiên Vũ, thành ra bốn mắt nhìn nhau, môi chạm môi. “Phừng” Mặt Thu Cúc bốc cháy, trái tim đập cuồng loạn trong lồng ngực. Thu Cúc ngượng quá, vội đứng dậy, mặt hướng nghiêng hơn 10 độ, mắt giả vờ ngó lơ chỗ khác, gãi đầu gãi tai bảo Thiên Vũ: “Anh Vũ ! Em mệt rồi, em đi ngủ đây.”
Thiên Vũ cười nhẹ, thích thú nhìn khuôn mặt đỏ bừng như hơ phải lửa của Thu Cúc: “Ừ, em mệt rồi thì đi ngủ đi.”
Thu Cúc chầm chậm xoay người, tiến vào phòng ngủ. Quan sát căn phòng một chút, Thu Cúc thấy ngượng không thể tả. Trong phòng chỉ có duy nhất một chiếc giường, Thu Cúc không biết mình nên ngủ trên giường hay là nên rải nệm dưới sàn nhà.
Thu Cúc suy nghĩ một chút, sau đó quyết định nhường lại chiếc giường cho Thiên Vũ, còn mình hy sinh ngủ dưới đất, dù sao Thu Cúc ngủ dưới đất cũng quen rồi. Căn phòng này khá sạch sẽ, chăn nệm đều đủ, Thu Cúc không sợ bị lạnh về đêm.
Thu Cúc trèo lên giường, tay lật tấm chăn mỏng, lôi tấm nệm bên dưới lên.
“Em đang làm gì thế ?” Thiên Vũ đứng dựa vào thành cửa, hai tay đút vào túi quần. Vóc dáng cao của hắn che lấp cả một vùng ánh sáng của căn phòng.
“Em…..” Thu Cúc dừng lại tất cả các động tác, cứng ngắc người, ngay cả động cũng không dám động.
Thiên Vũ tiến vào trong phòng. Bước lại gần giường, Thiên Vũ nắm lấy tay Thu Cúc.
“Em đang sợ anh đúng không ?” Thiên Vũ dịu dàng hỏi, tay siết nhẹ lấy năm đầu ngón tay của Thu Cúc.
“Em không sợ.” Thu Cúc nhìn vào mắt Thiên Vũ. Thu Cúc đang nói rất thật lòng. Thu Cúc không sợ Thiên Vũ làm chuyện gì có lỗi với mình, vì Thu Cúc hiểu Thiên Vũ là một người đàn ông hiểu lễ nghĩa. Thu Cúc chỉ là ngượng ngùng không dám ngủ cùng một giường với hắn mà thôi.
“Nếu em không sợ, thì chúng ta ngủ chung đi.” Thiên Vũ thấy điều này không có gì là không đúng. Hắn cho rằng một khi đã yêu ai thì cùng người đó chia sẻ mọi thứ là điều đương nhiên.
“Điều…..điều này….” Thu Cúc lắp bắp nửa ngày cũng không nói nên lời.
Thiên Vũ thay Thu Cúc vuốt lại chăn mền cho thật phẳng. Thiên Vũ tự nhiên trèo lên giường, hắn chọn nằm trong. Để cho Thu Cúc cảm thấy an toàn, Thiên Vũ đặt một chiếc gối chắn ngang giữa họ, ngăn chiếc giường ra làm đôi.
Thu Cúc đứng đông cứng cạnh mép giường, nửa muốn trèo lên giường ngủ, nửa lại không dám. Thiên Vũ càng tỏ ra tự nhiên và bình thản, lại càng hại Thu Cúc cảm thấy xấu hổ và ngượng ngùng thêm.
“Thu Cúc !” Thiên Vũ gọi nhẹ: “Đi ngủ thôi ! Cũng đã khuya rồi.” Thiên Vũ nheo mắt nhìn khuôn mặt đỏ hồng của Thu Cúc. Trong ánh sáng của bóng đèn điện, khuôn mặt của Thu Cúc hồng hồng nhạt nhạt, tựa như một đóa hoa phù dung nở trong đêm, trái tim Thiên Vũ vì thế cũng thay đổi và chao đảo theo.
Thiên Vũ nhắm mắt lại, hơi thở đều đặn. Thu Cúc nghe thấy tiếng thở nhịp nhàng của Thiên Vũ, lúc này Thu Cúc mới dám ngẩng đầu nhìn Thiên Vũ. Nhìn khuôn mặt ngủ say của hắn, lòng Thu Cúc chơi vơi, cảm xúc mãnh liệt dâng trào. Hai người yêu nhau bằng tình yêu trong sáng và thuần khiết, chưa từng có ý nghĩ vẩn đục.
Thu Cúc nhẹ nhàng trèo lên giường, cố gắng không đánh động đến Thiên Vũ. Kéo nhẹ tấm chăn nhung màu xám, Thu Cúc nằm xuống, chỉnh lại chiếc gối dưới đầu cho ngay ngắn. Thu Cúc nghiêng người, len lén ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của Thiên Vũ.
Thật ra, Thiên Vũ vẫn chưa ngủ. Hắn chỉ giả vờ ngủ để Thu Cúc yên tâm, không còn thấy mất tự nhiên nữa. Biết Thu Cúc đang ngắm nhìn mình, mặt Thiên Vũ có chút nóng, hai hàng lông mi run lên nhè nhè, từ từ, hắn mở mắt nhìn Thu Cúc.
Thu Cúc vội nhắm ngay mắt lại, giả vờ mình đã ngủ say. Thiên Vũ cười khẽ, đăm đăm nhìn Thu Cúc. Có cảm giác Thiên Vũ đang say đắm nhìn mình ngủ, Thu Cúc cực kì mất tự nhiên, sắc hồng trên má dần dần lan xuống cổ. Thu Cúc không chịu đựng hơn được nữa, vội kéo chăn chùm kín đầu. Tiếng cười ấm áp của Thiên Vũ lọt vào tai Thu Cúc, càng khiến Thu Cúc thêm xấu hổ và ngượng ngùng.
Gần mười phút sau, Thiên Vũ nghe được tiếng hít thở đều đặn của Thu Cúc. Biết Thu Cúc đã ngủ say, Thiên Vũ nhẹ nhàng kéo chăn xuống ngang ngực Thu Cúc, chỉnh lại gối cho Thu Cúc. Hàng lông mi cong vút khép lại, khuôn mặt trong ánh sáng của bóng đèn ngủ trông nhu hòa và hiền lành như một con nai con, đôi môi màu hồng nhạt khẽ nhếch lên thu hút ánh mắt nhìn của Thiên Vũ. Không khống chế được lòng mình, Thiên Vũ đặt một nụ hôn trên môi Thu Cúc, kéo Thu Cúc vào lòng mình, cả hai ôm nhau mà ngủ.
Tuấn Nam ngồi trong văn phòng chủ tịch hội đồng quản trị. Hắn đã nhậm chức được nửa tháng, thay mặt ông Lâm Phong giải quyết hết tất các công việc quan trọng trong công ty. Tuy rằng làm chủ tịch không phải làm gì nhiều, mọi việc lớn nhỏ đều có nhân viên cấp dưới làm, chỉ có những công việc quan trọng mới phải phiền đến hắn, nhưng hắn vẫn thấy phiền chán và mệt mỏi.
Chiếc ghế chủ tịch quá trống rỗng và cô độc. Trước đây, hắn dùng trăm phương ngàn kế, muốn leo lên bằng được, nhưng khi đã đạt được mục đích rồi, hắn lại không thể vui nổi. Chưa bao giờ hắn thấy bất lực và chán nản như thế.
Ngồi ngả người ra sau ghế, tay bóp trán, Tuấn Nam miên man nghĩ ngợi. Đã hơn nửa tháng rồi, Thu Phương vẫn không muốn gặp mặt và nói chuyện với hắn. Mỗi lần hắn đến tìm, Thu Phương đều tìm cách tránh mặt và tảng lờ hắn đi, ngay cả cách nói chuyện cũng lạnh nhạt và thờ ơ. Lần đầu tiên, hắn mới bị một cô gái không để vào mắt. Thu Phương càng làm như thế, hắn càng muốn chinh phục bằng được. Đầu tiên, hắn săn đón Thu Phương vì muốn nói một câu xin lỗi, muốn làm một điều gì đó để bù đắp cho Thu Phương, nhưng mỗi lần gặp Thu Phương, trái tim hắn không tự chủ đã rung động, để rồi hắn nhận ra hắn đã thích Thu Phương từ lúc nào không biết.
Thu Phương trong sáng và hồn nhiên hơn Mỹ Dung nhiều. Thu Phương ăn mặc bình thường, không cầu kì, không phấn son, không sức nước hoa, cũng không biết dùng những lời ngon tiếng ngọt để quyến rũ hắn, nhưng chính tính cách chân chất ấy đã khiến hắn động tâm, hắn hiểu mình cần phải nâng niu và quý trọng.
“Bạn em từng thích và yêu anh.” Lời nói của Thu Cúc một lần nữa lại văng vẳng bên tai Tuấn Nam. “Thật chăng ? Có thật là Thu Phương đã từng thích và yêu mình. Nếu thế, phải chăng mình vẫn còn cơ hội ?” Tuấn Nam siết chặt điện thoại trong tay, hắn rất muốn gọi điện cho Thu Phương, muốn mời Thu Phương đi chơi. Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên: “Chủ tịch !”
Tuấn Nam ngồi thẳng người, khôi phục lại dáng vẻ băng lãnh của mình: “Vào đi !”
Cô thư kí riêng của Tuấn Nam mở cửa, tiến lại gần hắn: “Chủ tịch ! Có một gái tự xưng là Trịnh Mỹ Dung muốn gặp chủ tịch.”
Tuấn Nam cau mày, xa xầm mặt: “Không gặp. Cô bảo cô ta đi đi.”
“Vâng, thưa chủ tịch.” Cô thư kí riêng vừa dứt lời, Trịnh Mỹ Dung tươi cười, tự mở cửa bước vào trong phòng.
“Này cô ! Chủ tịch nói không muốn gặp cô, phiền cô đi ra ngoài.” Cô thư kí từ lâu đã thầm mềm mộ Tuấn Nam. Nhìn Trịnh Mỹ Dung sắc nước hương trời, ăn mặc khêu gợi, cô thư kí nổi lên lòng ghen tuông và chán ghét.
Trịnh Mỹ Dung cao ngạo ngẩng cao đầu, lạnh lùng bảo cô thư kí: “Ở đây không có việc của cô nữa, cô đi ra ngoài đi.”
Cô thư kí trầm giọng: “Cô mới là người phải đi ra ngoài. Đây là văn phòng của chủ tịch, không phải là nơi cô muốn đến thì đến.”
“Thôi đi !” Tuấn Nam quát khẽ, quay sang bảo cô thư kí: “Cô đi ra ngoài đi. Có gì tôi sẽ gọi cô sau.”
Cô thư kí mặc dù tức tối không muốn đi, nhưng dưới yêu cầu của Tuấn Nam, đành phải nhu thuận nói: “Vâng.”
Trịnh Mỹ Dung đắc thắng, cười khẩy nhìn cô thư kí tức tối xoay người đi ra khỏi phòng.
“Cô muốn gì ?” Khi cánh cửa phòng đóng lại, Tuấn Nam lạnh lùng hỏi. Hắn chán ghét không thèm nhìn vào khuôn mặt giả dối của cô ta.
“Anh Nam ! Người ta phải khó khăn lắm mới đến được tận đây tìm anh, sao anh lại nói với em bằng giọng lạnh lùng và xa cách như thế ?” Trịnh Mỹ Dung ngọt ngào gọi tên Tuấn Nam. Cô ta tự nhiên vòng tay qua cổ Tuấn Nam, đặt một nụ hôn lên má hắn. Nếu là trước kia, Tuấn Nam sẽ sung sướng phát điên lên, nhưng bây giờ chỉ khiến hắn thêm ghê tởm.
Tuấn Nam đẩy Mỹ Dung ra, hắn gằn giọng: “Có chuyện gì thì cô nói thẳng ra đi, tôi không có nhiều thời gian. Nếu không, phiền cô đi nhanh ra khỏi đây trước khi tôi gọi bảo vệ mang cô ra ngoài.”
Mỹ Dung biết Tuấn Nam không còn là Tuấn Nam trước đây nữa. Bây giờ hắn đã trở thành một con người lãnh khốc và tuyệt tình.
“Anh Nam ! Anh không thể tha thứ cho em được sao ? Em vẫn còn rất yêu anh, em không muốn hai chúng ta chia tay nhau như thế.” Mỹ Dung hạ giọng, mắt cầu xin nhìn Tuấn Nam.
Tuấn Nam cười nhạt, hắn khinh bỉ bảo Mỹ Dung: “Cô nói hay lắm ! Tôi đã bị cô lừa không biết bao lần rồi. Hơn bốn năm qua, tôi chỉ biết duy nhất có một mình cô. Tôi luôn cho rằng cô cũng yêu tôi nhiều như thế. Nhưng tôi đã lầm rồi, cô chỉ yêu tiền mà thôi. Tôi không biết cô đã ngủ cùng với bao nhiêu đàn ông rồi, cũng không biết cô đã lừa tình và tiền của bao nhiều kẻ si tình giống như tôi. Tôi không muốn tiếp tục sống trong mê muội và ngu ngốc giống như trước nữa. Giữa hai chúng ta đã kết thúc, không còn gì để nói với nhau, cũng chẳng còn gì để mà níu kéo.”
Mỹ Dung chưa từng nghe Tuấn Nam nói ra những câu không có tình người như thế. Lần này, xem ra cô ta không thể dùng sắc đẹp, nhưng lời nói mật ngọt của mình để khiến Tuấn Nam động lòng, quay về với cô ta nữa.
“Nếu anh không còn yêu tôi, cũng không muốn lấy tôi nữa, anh cũng đừng hòng mà lấy được người khác. Tôi sẽ phá anh đến cùng, sẽ làm cho anh thân bại danh liệt. Tôi sẽ tung hết mọi chuyện của chúng ta lên mặt báo và lên truyền hình, để xem lúc đó anh đối mặt với dư luận của xã hội thế nào.” Trịnh Mỹ Dung cười lạnh, cô ta chỉ tay vào mặt Tuấn Nam, lời nói cuồng ngạo, không coi ai ra gì.
Tuấn Nam không ngờ bộ mặt thật của cô ta lại quá xấu xa và đê tiện như thế. Hắn không hiểu trước kia tại sao lại không nhận ra được bộ mặt thật của cô ta sớm hơn, để rồi phải lãng phí hơn bốn năm yêu cô ta, phải đau khổ vì cô ta.
“Cô biến đi ! Tôi không muốn nhìn thấy cô nữa. Lần sau, cô còn dám đến tận đây tìm tôi, tôi sẽ sai người tống cô ra khỏi đây.” Tuấn Nam không còn chịu đựng được cô ta nữa rồi, hắn trực tiếp bấm chuông kêu bảo vệ của tòa nhà mang Trịnh Mỹ Dung đi.
Mỹ Dung gào thét: “Lâm Tuấn Nam ! Anh hãy chờ đấy ! Chờ mà xem, tôi bắt anh phải trả giá như thế nào !”
Hai người bảo vệ xách nách lôi cô ta ra khỏi phòng chủ tịch. Tiếng gào thét, tiếng chửu rủa cô ta khiến hành lang lầu năm ồn ào và náo nhiệt hẳn lên. Nhân viên trong công ty lấp ló đầu ra khỏi cửa, tò mò và hiếu kì nhìn cảnh Trịnh Mỹ Dung bị hai bảo vệ xách đi như tội phạm.
Tuấn Nam bực bội, vò đầu bứt tóc, khuôn mặt hắn hết xanh rồi lại trắng. Hắn đang tự trách bản thân mình. Nếu hắn không sống qua ngu nguội, không quá khờ khào tin tưởng tuyệt đối vào lòng chung thủy của cô ta, có lẽ giờ này hắn không phải sống trong dằn vặt và mệt mỏi thế này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui