“Em….” Thiên Vũ kinh ngạc nhìn Thu Cúc. Hắn thấy khoảng cách giữa hắn và Thu Cúc càng lúc càng xa.
Thu Cúc nghiêng đầu, cố gắng tránh đụng chạm với Thiên Vũ: “Những lời em sắp nói với anh đây, anh tin không thì tùy. Trước đây, đúng là em rất thích anh, em nghĩ rằng em đã yêu anh. Nhưng……” Hít một hơi thật sâu, siết chặt nắm tay, ngẩng cao đầu, Thu Cúc nói tiếp: “Nhưng sau khi suy nghĩ kĩ lại, em thấy tình yêu giữa hai chúng ta bấp bênh và viển vông quá. Anh là một công tử, sinh ra và lớn lên trong một gia đình giàu có, còn em chỉ là con của một nông dân. Em không có trí thức cao, cũng không có tài năng gì đặc biệt. Em muốn được đảm bảo về tương lai, không phải cuộc sống khốn khó như hiện tại.”
“Em muốn nói gì ?”Giọng của Thiên Vũ lạnh lùng như băng đá, bóng đen trong mắt hắn mỗi lúc một dày thêm.
“Chúng ta chia tay nhau đi.” Lấy hết cam đảm, Thu Cúc cất cao giọng: “Em đã quá mệt mỏi vì phải chạy theo anh rồi. Anh quá hoàn hảo, anh có mọi thứ. Còn em không có gì cả. Em muốn quay về với cuộc sống trước kia.”
Thiên Vũ lặng thinh, người hắn như hóa đá. Thật lâu thật lâu, hắn không biết nói gì. Thu Cúc là mối tình đầu của hắn, là người đầu tiên khiến hắn rung động, khiến hắn mỉm cười và dần quên mất mình là ai. Nhưng đến hôm nay, hắn nhận ra, hạnh phúc và niềm vui mà hắn có được chỉ là mượn tạm bợ của người khác mà thôi.
Thu Cúc cứng ngắc xoay người bước đi. Từng bước từng bước dần rời xa Thiên Vũ.
Thiên Vũ không dám nhìn Thu Cúc, cũng không còn khả năng để mà mở miệng gọi Thu Cúc quay lại. Nỗi đau đang cứa sâu vào trái tim hắn. Nếu hắn gọi Thu Cúc lại, hắn sẽ thấy Thu Cúc đang lệ tuôn đầy mặt, đang run rẩy bước đi. Thế giới của hai người không phải là quá khác biệt nhau, chỉ tại trời xanh kia không muốn họ ở bên cạnh nhau.
Trời đang nắng to bỗng đổ cơn mưa rào, mây đen kéo che kín bầu trời, sấm chớp nổi lên.
Thiên Vũ ngồi trên ghế đá, mắt ngước nhìn bầu trời xám xịt. Mưa như trút, thấm vào quần áo. Từ lâu, Thiên Vũ không còn cảm giác, dần quên mất rằng mình vẫn còn đang sống, đang còn hơi thở.
Hắn có lòng tin vào tương lai, từ bỏ mọi thứ vì Thu Cúc, nhưng Thu Cúc không tin tưởng hắn. Thu Cúc quá tự ti, thà rằng chọn cách chạy trốn, cũng không nguyện cùng hắn đối mặt.
Thiên Vũ thấy cơ thể càng lúc càng lạnh, lồng ngực đau buốt, môi run run, hơi thở phập phồng lên xuống. Ôm lấy ngực, Thiên Vũ lảo đảo đứng lên, tay bấu chặt lấy thành ghế. Phải chăng….phải chăng….? Thiên Vũ ngã xuống nền gạch lạnh lẽo, mưa bao phủ lên người, bóng tối đang lấp đầy tâm trí Thiên Vũ.
Tiếng người hốt hoảng gọi to, tiếng xe cứu thương, tiếng kêu khóc kéo đến từ một nơi rất xa nào đó. Thiên Vũ nằm trên một chiếc giường bệnh trắng toát, miệng và mũi thở bằng bình chụp khí oxy, hai tay đều cắm dây.
Bà Lâm Khiết ngồi chết lặng trên ghế, nước mắt tuôn như mưa. Ông Thiên Long ngồi bên cạnh, khuôn mặt buồn đau.
Ông Lâm Phong run run đứng không vững. Ông Trung Dũng vội đỡ lấy ông Lâm Phong.
Tuấn Nam đứng thẳng người, mắt đăm đăm nhìn hình ảnh Thiên Vũ qua lớp cửa kính cạnh hành lang.
Bây giờ tiền bạc và danh vọng chẳng có ý nghĩa gì cả, tính mạng của con người chưa có lúc nào lại đáng quý như thế. Con cháu trong nhà họ Lâm đã quên mất rằng có một người đã mang căn bệnh tim trong người từ rất lâu. Mấy năm nay sức khỏe của Thiên Vũ đã khá hơn, nên họ không còn nhớ đến việc phải chăm sóc và an ủi động viên lẫn nhau.
“Bác sĩ ! Tình hình bệnh tình của Thiên Vũ thế nào rồi ?” Cánh cửa phòng bệnh vừa mở ra, ông Lâm Phong đã vội hỏi bác sĩ Nam.
“Tình hình của cậu ấy không được khả quan cho lắm. Nếu không được thay tim sớm, e rằng….” Ông Nam thở dài, không nói hết câu.
Bà Lâm Khiết gần như ngất đi. Ông Lâm Phong lảo đảo sắp ngã. Khuôn mặt Tuấn Nam càng lúc càng trầm xuống.
“Không…..không còn cách nào hả bác sĩ ?” Ông Thiên Long run giọng hỏi, đôi mắt già nua của ông đã mờ mờ xuất hiện hai hàng lệ, nhưng cố gắng ngăn không cho phép mình khóc.
“Hết cách rồi. Cậu Thiên Vũ quá cố chấp, cậu ấy không chịu chữa trị và uống thuốc, nên bệnh tình càng lúc càng nghiêm trọng, trái tim của cậu ấy đã làm việc quá tải.” Ông Nam không muốn dấu giếm tình hình bệnh tật của Thiên Vũ đã nói thật cho cả nhà Thiên Vũ biết để tìm hướng điều trị.
Không khí trong nhà họ Lâm chưa có lúc nào lại buồn lạnh đến thế. Bốn người không ai bảo ai, mỗi người đều tìm một chỗ để ngồi.
Mấy ngày sau đó, ông Lâm Phong đã yêu cầu ông Trung Dũng gọi điện cho tất cả các bệnh viện lớn nhỏ trong nước để tìm người hiến tim. Biết rằng kết quả này rất mong manh, nhưng tất cả người nhà Thiên Vũ đều không muốn bỏ cuộc.
Ngày nào bà Lâm Kiết, ông Thiên Long và ông Lâm Phong cũng đến thăm Thiên Vũ. Tuấn Nam sau khi giải quyết xong công việc ở công ty, lại lái xe đến bệnh viện.
Bà Lâm Khiết nắm chặt lấy tay Thiên Vũ, nước mắt không ngừng rơi. Bà gọi tên hắn, nói chuyện với hắn, nhưng hắn không trả lời, hắn lẳng lặng nằm đấy, sắc mặt xám xịt, môi tím tái, mắt nhìn lên trần nhà, đầu trống rỗng. Hắn không còn khái niệm về không gian và thời gian, ngay cả cái chết sắp đến gần, hắn cũng không có cảm giác. Hắn thấy cuộc sống này thật vô vị và buồn chán. Người con gái cho hắn nụ cười và niềm vui sống đã không còn muốn ở bên cạnh hắn nữa rồi.