Hương Sắc Tình Yêu

Dạo gần đây chẳng những sức khỏe của Thiên Vũ kém đi, mà sức khỏe của Thu Cúc cũng sa sút thấy rõ. Thu Cúc không thể bồi ở bên cạnh Thiên Vũ cả ngày. Thu Cúc chỉ chăm sóc Thiên Vũ được nửa buổi sáng, sau đó đi đâu không thấy.
Thiên Vũ có lần vô tình đã hỏi Thu Phương: “Em có biết dạo gần đây Thu Cúc bận việc gì không ?” Thiên Vũ dù rất thương người yêu, không muốn Thu Cúc phải mệt nhọc chăm sóc mình cả ngày, nhưng thấy Thu Cúc càng ngày càng tiều tụy, Thiên Vũ thật sự không thể yên tâm.
Thu Phương hốc mắt đỏ hoe, cố nén lệ, mỉm cười bảo Thiên Vũ: “Con bạn em muốn thi đậu vào trường đại học Y Dược, muốn trở thành một bác sĩ giống như anh. Vì sợ mình thi trượt, nó học ngày học đêm, nên hơi bận rộn một chút.”
Thiên Vũ nhìn vào mắt Thu Phương. Mặc dù cảm thấy trong chuyện này có điều gì đó không ổn, nhưng là điều gì thì Thiên Vũ chịu thua không thể nghĩ ra được. Thiên Vũ thà tin rằng Thu Cúc đang bận ôn thi còn hơn nghĩ người yêu đang cố gắng che dấu hắn bí mật gì đó.
Buổi chiều, bác sĩ Nam đến khám bệnh cho Thiên Vũ. Ông vui vẻ bảo hắn: “Thiên Vũ ! Chúc mừng cậu, đã tìm được người hiến tim cho cậu rồi.”
Thiên Vũ chưa bao giờ vui và thấy mình may mắn như thế. Nếu phải là trước kia, hắn tuyệt nhiên không để ý đến việc mình sống hay chết, thậm chí hắn còn mong mình nhanh chóng chết đi. Nhưng bây giờ lại khác, Thu Cúc đã quay về bên hắn, đã chấp nhận cùng hắn vượt qua tất cả.
Sáng hôm sau, khi Thu Cúc đến thăm, Thiên Vũ đã ôm chặt lấy Thu Cúc vào lòng, vừa cười hạnh phúc vừa cảm động muốn rơi lệ, nói rằng: “Thu Cúc ! Em biết không, bác sĩ nói đã tìm được người chịu hiến tim cho anh rồi.”
Thu Cúc thoáng sững sờ, cơ thể cứng ngắc, ánh mắt lộ vẻ bi ai và chua xót, nhưng rất nhanh, ngay sau đó, Thu Cúc đã vui vẻ reo lên: “May quá ! Anh phải hứa với em sau khi được thay tim, anh phải sống cho thật tốt, phải biết quý trọng sinh mạng của mình.”
Trân trọng ôm lấy khuôn mặt đẹp như thiên sứ của Thiên Vũ trong hai lòng bàn tay, Thu Cúc hôn lên mắt, lên chóp mũi, kéo dài sang má Thiên Vũ. Mỗi một cái hôn Thu Cúc nói: “Anh nhớ phải luôn tươi cười, phải sống thật vui vẻ, không được bi quan và có ý nghĩ bỏ cuộc. Nếu không em sẽ giận anh, sẽ không bao giờ thèm nhìn mặt anh nữa.”
Thiên Vũ lau lệ trên má cho Thu Cúc, tay hắn run run chạm vào môi Thu Cúc: “Anh hứa sẽ làm tất cả những gì mà em yêu cầu, chỉ cần anh có được em, được hồi sinh thêm một lần nữa.”
Thu Cúc có rất nhiều điều muốn nói với Thiên Vũ, nhưng lại sợ hắn đau khổ nên không dám nói gì. Thu Cúc chỉ còn biết hàng ngày cười đùa cùng với hắn, động viên hắn cố lên.
Mấy ngày sau đó, Thiên Vũ nhận thấy mọi người đến thăm hắn đều đang cố che dấu một điều gì đấy. Tuy họ cố gắng tươi cười, nói lời chúc mừng với hắn, nhưng mắt họ lại buồn bã. Bà Lâm Khiết và Thu Phương len lén lau lệ trên khóe mắt, có lúc lại bật khóc nức nở. Ông Thiên Long và ông Lâm Phong lại thở dài, đôi mắt đục ngàu.
Bà Thu Hồng thỉnh thoảng cũng đến thăm hắn, mỗi lần đến bà đều nắm chặt tay hắn. Bà nhìn hắn mà khóc, khóc rất nhiều.
Ngay cả Tuấn Nam, người hay trêu chọc hắn nhất, cũng trầm hẳn. Mỗi khi đến thăm hắn, đều lẳng lặng nhìn hắn, khuôn mặt phảng phất u buồn và tang thương.
Thiên Vũ càng lúc càng không chịu được không khí bức bối và khó hiểu mà mọi người xung quanh mang lại cho hắn, cũng không thể chịu đựng được ám ảnh về cái chết, mất mát và chia ly trong lòng mình.
Càng đến ngày hắn phẫu thuật, sức khỏe của Thu Cúc càng kém, có khi còn ngất xỉu. Mỗi lúc như thế, hắn đều nhào lên, muốn ôm lấy Thu Cúc vào lòng, giọng khản đặc vì gọi tên Thu Cúc. Hắn có linh cảm nếu hắn đồng ý phẫu thuật, hắn sẽ vĩnh viễn mất đi Thu Cúc. Nhưng nếu hắn không phẫu thuật, cơ hội sống của hắn còn bao nhiêu ?
Một hôm, Thiên Vũ nắm chặt lấy tay Thu Cúc. Hắn đau xót nhìn sắc mặt tái nhợt, và thân hình gầy rộc đi của Thu Cúc.
“Thu Cúc !” Thiên Vũ gọi nhỏ.
“Anh muốn nói gì ?” Thu Cúc suy yếu nở một nụ cười.
“Hay là anh không phẫu thuật được không ? Đột nhiên anh lại không muốn phẫu thuật nữa.” Thiên Vũ ôm siết lây cơ thể gầy yếu của Thu Cúc vào lòng. Hắn sợ một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi Thu Cúc bay mất.
“Không được. Anh đã hứa với em rồi còn gì. Nếu anh không phẫu thuật, em sẽ bỏ đi thật đấy.” Thu Cúc rất muốn gào khóc thật to, nhưng phải cố nén. Có nhiều sự thật đôi khi không phải cứ nói ra đã là tốt, mà đôi khi cần phải che dấu chúng đi, cất chúng vào sâu tận đáy hộp.
Thấy Thu Cúc khóc, Thiên Vũ dỗ dành: “Được rồi, em đừng khóc nữa. Anh hứa sẽ không bao giờ nhắc lại chuyện này nữa.”
Thu Cúc vòng tay ôm chặt lấy Thiên Vũ, nước mắt trên má lặng lẽ rơi. Thu Cúc đã tự nhủ với lòng rằng mai sau dù có xảy ra chuyện gì, cũng sẽ kiên cường đối diện với tất cả, không bao giờ bỏ cuộc giữa chừng, huống hồ vì sức khỏe và sinh mệnh của Thiên Vũ.
Trước ngày phẫu thuật mấy hôm, Thiên Vũ đã chờ Thu Cúc rất lâu nhưng mà không thấy, có hỏi mọi người xung quanh, ai cũng nói rằng Thu Cúc bận phải thi. Thiên Vũ biết Thu Cúc thi những tận hai trường nên bận thật. Tuy rằng hơi buồn và cô đơn, nhưng Thiên Vũ hiểu vì sao Thu Cúc lại phải cố gắng như thế. Nghĩ về những ngày sau ngày có thể cùng Thu Cúc học chung một trường, khóe môi Thiên Vũ cong lên thành một nụ cười.
Buổi chiều, bác sĩ đột ngột thông báo đã có tim thay thế, cần phải tiến hành phẫu thuật gấp. Thiên Vũ chần chờ không muốn tiến hành phẫu thuật, hắn muốn trước khi phẫu thuật được trông thấy nụ cười và được nghe thấy giọng nói thanh thoát của Thu Cúc.
Thu Phương quẹt lệ trên má, run run đưa cho Thiên Vũ một chiếc điện thoại di động.
Vừa nhìn Thiên Vũ đã biết là của Thu Cúc. Đón lấy chiếc điện thoại trên tay Thu Phương, Thiên Vũ nghi ngờ hỏi: “Tại sao cô ấy không đến đây, cô ấy bảo em đưa điện thoại cho anh làm gì ?”
Thu Phương cố gắng nở một nụ cười, tuy nhiên lệ lại rơi ra nhiều hơn: “Thu Cúc nói nó muốn cho anh một niềm vui bất ngờ. Nó rất muốn đến đây, cùng anh trải qua ca phẫu thuật, nhưng nó lại sợ không đủ can đảm để gặp anh, cuối cùng nó chọn cách này. Nó mong anh hãy giữ tinh thần, cố gắng vượt qua cơn bạo bệnh để cùng nó chắp tay xây dựng một tương lai hạnh phúc.”
Thiên Vũ nhớ đến khuôn mặt hốc hác và xanh xao của Thu Cúc khi phải chăm sóc ình hơn một tháng vừa qua. Thiên Vũ biết sức khỏe của Thu Cúc đã vượt qua giới hạn chịu đựng rồi. Hắn sợ Thu Cúc đã trốn một chỗ nào đó khóc lóc, có khi đã ngất xỉu vì quá mệt mỏi và sợ hãi.
Thiên Vũ nắm chặt chiếc điện thoại của Thu Cúc trong tay, hắn bật đoạn ghi âm mà Thu Cúc muốn hắn nghe.
“Anh Thiên Vũ !” Thiên Vũ nghe được giọng cười trong vắt của Thu Cúc.
“Anh phải cố lên nhé ! Phải đồng ý chấp nhận phẫu thuật mặc dù không có em ở bên cạnh. Anh cũng biết tính cách nhát cáy và không được tự tin của em rồi. Em là một người chỉ mạnh mẽ ở vẻ bề ngoài thôi, còn bên trong, em yếu đuối lắm. Em rất rất muốn cùng nắm tay anh đi hết quãng đường đời này. Em sẽ không bao giờ buông tay anh ra, em sẽ ở bên cạnh anh mãi. Em yêu anh và mãi mãi vẫn sẽ yêu anh.”
Thiên Vũ bịt chặt miệng, đáy mắt long lanh lệ.
Thu Phương và bà Lâm Khiết ôm nhau khóc, mấy người đàn ông hốc mắt đỏ hoe, sống mũi cay cay, ai cũng xúc động muốn rơi lệ.
Thiên Vũ nghe đi nghe lại đoạn băng ghi âm của Thu Cúc. Nghe khoảng hơn chục lần, hắn mới đồng ý phẫu thuật. Trước khi để bác sĩ đẩy vào phòng mổ, hắn bảo Thu Phương: “Nhắn với cô ấy rằng, tôi hiện giờ rất ổn. Những gì mà tôi hứa với cô ấy tôi sẽ thực hiện bằng được.”
“Vâng, em sẽ nhắn tin cho cô ấy.” Thu Phương khóc nức nở, gần như ngất đi.
Tuấn Nam chua xót, vội vòng tay ôm lấy Thu Phương vào lòng.
Khi cánh cửa phòng mổ khép lại, không ai cầm được lệ rơi nữa. Ông Thiên Long, ông Trung Dũng và Ông Lâm Phong dùng khăn tay lau lệ trên khóe mắt. Bà Lâm Khiết khóc ngất trong lòng ông Thiên Long. Còn Tuấn Nam ôm chặt lấy thân hình lảo đảo của Thu Phương.
Bác sĩ nhanh chóng tiến hành gây mê cho Thiên Vũ. Trước khi rơi vào vô thức, Thiên Vũ nửa tỉnh nửa mơ thấy hai bác sĩ đẩy một băng ca vào trong phòng mổ. Thiên Vũ cố gắng mở mắt nhìn cho rõ người sẽ hiến tim ình là ai, nhưng chưa đầy mấy giây sau đó, hắn đã hoàn toàn ngủ say.
Ca mổ tiến hành thuận lợi, ý chí muốn sống của Thiên Vũ rất mạnh mẽ, hắn đã nhanh chóng tiếp nhận trái tim mới. Đây là ca phẫu thuật hy hữu nhất mà các bác sĩ từng thực hiện.
Khi cánh cửa phòng mổ mở ra, hai bác sĩ thông báo ca phẫu thuật thành công tốt đẹp, bà Lâm Khiết lả dần đi, bà ngất trong vòng tay của ông Thiên Long. Thu Phương đã ngất xỉu ngay sau khi ca mổ được tiến hành sau ít phút.
Ông Lâm Phong siết chặt nắm tay, đôi mắt già nua của ông đục ngàu, đáy mắt toàn lệ, mái tóc của ông dường như đã bạc rồi lại càng bạc thêm.
“Thu Cúc ! Cháu có nghe thấy gì không ? Ca mổ đã thành công tốt đẹp rồi, Thiên Vũ được cứu sống rồi.” Ông Lâm Phong bật khóc, cả đời ông cũng chưa bao giờ thấy tang thương như thế.
Ông Trung Dũng đỡ lấy thân hình lung lay sắp đổ của ông Lâm Phong. Trên gò má nhợt nhạt của ông cũng có hai dòng lệ nóng.
Hai ngày sau đó, Thiên Vũ mới tỉnh lại. Câu đầu tiên mà hắn hỏi khi mở mắt là: “Thu Cúc đâu ? Con muốn gặp cô ấy.”
Bà Lâm Khiết và Thu Phương hốc mắt lại đỏ hoe, rơm rớm muốn rơi lệ.
Thiên Vũ nghi hoặc nhìn tất mọi người đứng trong phòng. Tại sao khuôn mặt của mọi người lại buồn đau như thế ? Tại sao Thu Cúc không đến thăm hắn như lời ước hẹn ?
Ông Lâm Phong khàn giọng bảo Thiên Vũ: “Thu Cúc vừa mới đến đây thăm cháu, vì sức khỏe yếu nên ông đã bảo tài xế đưa nó về nhà rồi. Cháu không biết hai ngày cháu hôn mê, nó đã túc trực suốt cả ngày đêm chăm sóc và lo lắng cho cháu nhiều như thế nào đâu.”
Mắt Thiên Vũ sáng lên: “Ông nói thật chứ ? Có đúng là cô ấy đã chăm sóc cho cháu suốt hai ngày vừa qua không ?”
Mọi người trong phòng phụ họa theo ông Lâm Phong: “Đúng thế.”
Ông Lâm Phong nheo mắt nhìn Thiên Vũ: “ Nó còn trách cháu tại sao lại khôi phục chậm như thế. Nó nói rằng nếu cháu không mau khỏe lại, nó sẽ giận cháu, không thèm nhìn mặt cháu nữa.”
Khóe môi Thiên Vũ nhếch lên, khuôn mặt tái nhợt đã có sắc khí. Quá mệt mỏi, chỉ nói được vài câu, hắn lại chìm sâu vào trong giấc ngủ.
Bà Lâm Khiết dựa đầu vào vai ông Thiên Long. Bà cắn chặt môi cố gắng ngăn tiếng nấc trong cổ họng.
Thu Phương vùi mặt vào trong ngực Tuấn Nam, khóc đến gần lả đi.
Cứ như thế gần một tháng sau đó, lần nào Thiên Vũ tỉnh lại cũng sẽ hỏi Thu Cúc đâu, tại sao Thu Cúc không đến thăm mình. Mọi người đều cố tạo ra một lý do hợp lý nào đấy để lừa Thiên Vũ.
Đầu tiên, Thiên Vũ còn tin, nhưng dần dần hắn không còn tin nữa. Hắn bắt đầu nghi ngờ và nghĩ ngợi lung tung, thậm chí hắn còn có ý nghĩ đáng sợ là Thu Cúc đã chết rồi.
Khi đã thấy sức khỏe của mình khá hơn, không còn chịu đựng những lời nói dối của mọi người thêm nữa, Thiên Vũ bắt một chuyến xe buýt đến nhà Thu Cúc.
Thiên Vũ vẫn mặc bộ quần áo bệnh nhân, da dẻ tái xanh, đôi môi nhợt nhạt. Trong nắng vàng, mái tóc màu bạch kim của hắn càng chói sáng hơn bao giờ hết.
Thiên Vũ vươn tay, chạm vào chuông cổng, từng tiếng “Kính Coong !” vang lên.
Người ra mở cổng cho Thiên Vũ, không phải bà Thu Hồng mà là mẹ hắn – bà Lâm Khiết.
Thiên Vũ kinh ngạc nhìn bà Lâm Khiết: “Mẹ ! Tại sao mẹ lại đến đây ? Thu Cúc đâu ? Cô ấy đâu rồi ?” Thiên Vũ gần như gào lên, khi trông thấy khuôn mặt đầy nước mắt của bà Lâm Khiết.
“Con vào trong nhà đi. Vào đi, rồi mọi người sẽ kể rõ cho con mọi chuyện.” Bà Lâm Khiết dịu dàng cầm lấy tay Thiên Vũ, dắt hắn đi vào trong nhà.
Thiên Vũ rất muốn vùng bỏ chạy, nhưng có một sức mạnh ngăn hắn lại. Hắn rất muốn gặp Thu Cúc, hắn đã nhớ Thu Cúc đến phát điên.
Trong phòng khách, mọi người đều đến đông đủ, chỉ thiếu mỗi một mình hắn. Hình như tất cả đều biết, sáng nay hắn sẽ trốn viện đến tìm Thu Cúc.
Thiên Vũ đứng chết sững một chỗ, hắn ngơ ngác nhìn khắp một lượt. Ám ảnh về cái chết, mất mát và chia ly trong lòng hắn càng lúc càng lớn mạnh, bóng tối đang kiểm soát suy nghĩ và cảm xúc của hắn.
…………………
Thiên Vũ kinh hoàng nhìn di ảnh của Thu Cúc trên bàn thờ. Nhất thời, hắn hóa đá, hắn có cảm giác mình đã chết rồi. Trái tim trong lồng ngực hắn đập thật nhanh, tựa như lời nỉ non của một tình nhân dành ột tình nhân. Từ lúc được phẫu thuật tim, hắn luôn có cảm giác Thu Cúc nhìn hắn, thì thầm nói vào tai hắn. Hắn luôn cho rằng mình đang mơ, đang gặp ảo giác. Nhưng hôm nay…..
Khuôn mặt Thiên Vũ trắng bệch, mọi thứ trong hắn đều vỡ tan thành từng mảnh, chỉ có nhịp đập trong trái tim hắn là còn tồn tại. Sờ lên trái tim mình, hắn nghe được những tiếng “thình thịch thình thịch”
Nước mắt trên má hắn lặng lẽ rơi, run run chạm nhẹ vào má mình, cúi đầu nhìn hai đầu ngón tay ẩm ướt nước mắt, Thiên Vũ không ngờ có ngày mình cũng có thể khóc.
“Thiên Vũ !” Ông Lâm Phong đau xót gọi nhỏ: “Cháu lại đây !”
Thiên Vũ mờ mịt nhìn ông Lâm Phong: “Thu Cúc đâu ? Thu Cúc đâu rồi ?” Thanh âm của hắn lạc lõng và cô độc tựa như một kẻ đang bị chết chìm trong bắng tuyết.
“Thu Cúc ở đây, mãi mãi nằm sâu trong trái tim cháu.” Ông Lâm Phong chỉ vào ngực trái của Thiên Vũ: “Trái tim mà cháu được thay chính là trái tim của Thu Cúc.”
Thu Phương, bà Lâm Khiết và bà Thu Hồng ôm nhau mà khóc, tiếng khóc nỉ non, tiếng khóc nghe đứt từng khúc ruột, tiếng khóc của họ đâm xuyên sâu vào nỗi đau mất mát và chia ly trong lòng hắn.
“Ông nói dối, cháu không tin.” Thiên Vũ đi giật lùi, thần thái hoảng loạn và kích động: “Cô ấy còn sống, vẫn còn sống. Cô ấy đã hứa cùng cháu nắm tay đi hết quãng đời này.” Tiếng gào thét của Thiên Vũ dần dần biến thành tiếng gào khóc. Không chịu được quá nhiều đả kích, Thiên Vũ chạy vọt ra sân. Quá hấp tấp, hắn ngã đập mặt xuống dưới nền gạch.
Bà Lâm Khiết sợ hãi hét to. Ông Thiên Long vội chạy ra, muốn nâng Thiên Vũ dậy.
Thiên Vũ gạt tay ông Thiên Long ra. Hắn đau khổ gào thét: “Tránh ra ! Đừng đụng vào con !”
Thiên Vũ đấm tay vào ngực. Hắn muốn móc trả trái tim cho Thu Cúc. Hắn không cần sống cô độc một mình trên đời. Nếu biết Thu Cúc là người hiến tim cho hắn, thà rằng hắn chết theo Thu Cúc còn hơn.
“Bốp !” Tuấn Nam tát thẳng vào mặt Thiên Vũ, túm cố áo lôi hắn đứng dậy: “Cậu có biết làm như thế là phụ tấm lòng của Thu Cúc dành cho cậu không hả ?” Tuấn Nam cao giọng quát, mặc tiếng hét của bà Lâm Khiết và Thu Phương: “Cậu nghe cho rõ đây, Thu Cúc bị ung thư giai đoạn cuối, bác sĩ nói cô ấy chỉ sống được hơn ba tháng thôi. Ban đầu, cô ấy chọn cách rời xa cậu, vì cô ấy tưởng như thế là tốt cho cậu. Nhưng sau này, biết cậu bị mắc bệnh suy tim, cô ấy đã vui mừng và hạnh phúc biết bao, vì có thể cứu sống được cậu. Bệnh tình của cô ấy không thể cứu, cô ấy chết đi, nhưng cậu vẫn phải tiếp tục sống, cậu sống không phải chỉ cho riêng một mình cậu mà còn cả cho cô ấy nữa. Trong lồng ngực của cậu mang trái tim của cô ấy, cô ấy vẫn luôn đi theo cậu. Cô ấy từng nói với tôi rằng cậu là một thiên sứ, sự sống của cậu chính là vị cứu thế cho những người bị bệnh khác.”
Tuấn Nam buông cổ áo Thiên Vũ ra. Thiên Vũ ngồi thụp xuống sàn gạch, người ngơ ngẩn như mất hồn, nước mắt tuôn ra như thác nước vỡ bờ.
“Thu Cúc đã chết rồi ! Cô ấy không còn sống nữa !” Trong lòng Thiên Vũ điên cuồng gào thét. Hắn khóc, khóc như mưa. Hắn đã vĩnh viễn mất Thu Cúc.
Túm chặt lấy vạt áo trước ngực, tiếng nhịp đập trong trái tim hắn nghe thật to và rõ. Sức sống ấy, niềm tin ấy không hề mất đi, mà càng ngày càng mãnh liệt. Hắn biết Thu Cúc chưa bao giờ rời xa khỏi hắn, cô ấy đã trở thành một phần không thể thiếu trong cơ thể hắn.
“Thiên Vũ ! Đừng phụ sự mong mỏi và kì vọng của cô ấy vào cậu.” Tuấn Nam ngước đôi mắt nhìn về xa xăm. Hắn thay Thu Cúc nói ra mong muốn trong lòng mình, hy vọng Thiên Vũ hiểu và tiếp tục cố gắng sống.
Thiên Vũ ngồi thất thần một chỗ. Nương theo ánh mắt nhìn lên bâu trời trong xanh, nơi có những đám mây trắng đang bay.
Đã từng có lần Thu Cúc nói đùa rằng: “Anh Vũ ! Nếu có một ngày chẳng may em mất trước anh, em sẽ hóa thân thành những đám mây, sẽ ngắm và đi theo anh từ trên cao.”
Thiên Vũ cho đó là điềm gỡ, đã mắng Thu Cúc: “Em đừng nói lung tung ! Em làm sao có thể ra đi trước anh được.”
Không ngờ những câu đùa vu vơ ấy, hôm nay lại trở thành sự thật.
………………………
Năm năm sau, Thiên Vũ trở thành một bác sĩ giỏi. Hắn đã chữa khỏi được bệnh cho rất nhiều người. Thiên Vũ hăng say lao vào làm việc quên cả ngày đêm. Mỗi khi nhớ đến Thu Cúc, hắn sẽ tưới nước cho chậu hoa cúc mà hắn đã mua cách đây mấy năm. Mỗi khi chậu hoa cúc héo rũ, không còn sống được nữa, hắn lại đi mua một chậu hoa khác.
Thiên Vũ muốn toàn tâm toàn ý dành cả đời mình cho công việc nghiên cứu y học.
Thu Phương đã thi đậu vào trường Đại học sư phạm như ước nguyện. Hiện giờ đang là giáo viên dạy văn của một ngôi trường cấp ba khá nổi tiếng.
Tuấn Nam vẫn làm chủ tịch của tập đoàn Lâm Thị. Hắn đã từng thử cố gắng từ chức rất nhiều lần, nhưng không lần nào thành công. Ông Lâm Phong đã hoàn toàn rút khỏi công việc kinh doanh, ông vui lòng với công việc viết lách.
Bà Lâm Khiết không còn chuộng hư vinh và ham của cải giống như trước nữa. Bây giờ bà chăm đi chùa lễ phật, chăm đi làm từ thiện. Bà không bao giờ còn hỏi đến công việc kinh doanh của chồng, cũng không thúc ép Thiên Vũ phải làm theo ý mình, bà để cho Thiên Vũ được làm những gì mà Thiên Vũ thích.
Thu Phương và Tuấn Nam sau năm năm mặn nồng yêu đương, đã quyết định sẽ tổ chức đám cưới vào cuối năm.
Bà Thu Hồng đã nhận Thiên Vũ làm con. Tuy rằng cuộc sống cô quạnh vì mất đi đứa con gái ngoan hiền, nhưng bù lại bà đã có thêm rất nhiều người thân. Ông Thiên Long một thời từng là người yêu của bà Thu Hồng, nhưng hai người duyên không thành.
Sau này khi ông Thiên Long lấy bà Lâm Khiết, bà Thu Hồng đã đau khổ mất một thời gian dài. Mấy năm sau đó, bà Thu Hồng lấy một người đàn ông trong thôn, cuộc sống tuy khó khăn nhưng vợ chồng rất yêu thương nhau. Năm Thu Cúc lên tám tuổi, chồng mất, con bị bệnh nặng cần nhiều tiền chữa trị nhưng gia cảnh quá khó khăn, đúng vào lúc bần cùng ấy, ông Thiên Long đã xuất hiện, ông đã giúp đỡ bà về vấn đề tiền bạc, giúp bà cứu chữa cho Thu Cúc. Cứ tưởng lần đó đã chữa dứt khỏi căn bệnh của Thu Cúc nhưng không ngờ đã để lại dư chứng đến tận ngày hôm nay. Nếu bà không bệnh tật liên miên, có lẽ Thu Cúc đã không phải chết oan uổng như thế. Bà luôn tự trách và dằn vặt bản thân mình. Bà chưa bao giờ tha thứ cho chính mình.
Sau này mỗi lần gặp mặt nhau, ông Thiên Long có lần từng hỏi bà Thu Hồng: “Tại sao 10 năm trước bà đột nhiên lại bỏ đi ?”
Bà Thu Hồng cười buồn không đáp. Bà bỏ đi vì bà không muốn dựa dẫm vào ông Thiên Long, không muốn gia đình ông Thiên Long lục đục và cãi nhau vì bà, hơn nữa còn vì lòng tự trọng của chính mình. Điều ấy bà Thu Hồng không bao giờ nói cho ông Thiên Long biết.
Sau năm năm, cố gắng vượt qua mọi đau thương và mất mát, Thiên Vũ đã dần làm quen với cuộc sống không có Thu Cúc hiện diện. Tuy chưa từng chính thức ngỏ lời cầu hôn Thu Cúc, nhưng Thiên Vũ đã mua một đôi nhẫn, một chiếc đặt trước tấm ảnh của Thu Cúc trong phòng ngủ, một chiếc hắn đeo trên tay. Có nhiều người tưởng lầm hắn đã lấy vợ rồi, mà thực sự hắn đã có vợ rồi. Thu Cúc là người con gái duy nhất mà hắn yêu, và là người duy nhất hắn nguyện lấy làm vợ cả đời, không phải là kiếp này, mà mãi mãi cả về những kiếp sau này nữa. Hắn muốn kiếp sau không còn phải chịu cảnh sống chia ly và mất mát như hiện tại.
Hơn 11 giờ tối, Thiên Vũ đi làm về. Vừa mở cửa, trên môi Thiên Vũ nở một nụ cười thật tươi: “Vợ yêu ! Anh đã về rồi đây.”
Đáp lại hắn chỉ có tiếng gió thổi, tiếng dép khua trên nền gạch. Chậu hoa cúc đặt trước cửa sổ vừa có một bông hoa mới hé mở, mùi hoa cúc thơm ngát khắp căn phòng. Bên cạnh, chậu hoa phong lan cũng tốt tươi, bốn bông hoa màu trắng trong bóng đêm đặt biệt cuốn hút người xem.
Thiên Vũ cởi áo khoác, đi vào trong phòng ngủ. Cầm lấy tấm hình của Thu Cúc, ôm vào lòng, quá mệt mỏi, Thiên Vũ ngủ thiếp đi.
Một hình ảnh mờ sương, mông lung tựa ảo ảnh ngồi bên mép giường, tay chạm nhẹ vào tóc, vào mũi, vào mắt, và môi Thiên Vũ. Nước mắt trên khuôn mặt người con gái đó rơi. Rất rất muốn chạm có thể cảm nhận được độ ấm của người đàn ông trước mặt, nhưng không thể.
“Anh Vũ ! Anh Vũ !” Tiếng gọi ấy vọng về từ xa xăm, nghe như một cõi du hồn người trong mộng.
Thiên Vũ nở một nụ cười, có lẽ trong mơ hắn đã gặp được người hắn thương nhớ bấy lấu nay.
The End


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui