Tôi đóng cửa phòng làm việc chuẩn bị tan ca, không biết Lãnh Thanh Hoa từ đâu bay ra nói: “Anh để quên chìa khóa xe trong phòng làm việc rồi, Lạc Băng, cái người lái
chiếc S600 đang ở dưới lầu, bây giờ cũng rảnh, giới thiệu cho anh làm
quen đi.”
Đúng thật là Cà đang ở dưới lầu.
Sắc mặt của cậu ấy hơi ảm đạm, không tươi tắn như mọi ngày: “Sao vậy, hôm nay đổi tính à?” Tôi trêu ghẹo cậu ấy.
Cà trầm tư một lúc mới nói: “Lạc Băng, anh có chuyện này cần em giúp đỡ.”
Cà có chuyện gì cần tôi giúp đỡ sao? Tôi suy nghĩ, bình thường Cà thường
hay giúp đỡ tôi, tôi cũng nên giúp cậu ấy một lần: “Chuyện gì, cậu nói
đi, chỉ cần tớ có thể làm được thì tớ sẽ làm.”
“Dì của anh chỉ
còn nửa năm.” Cà ngừng một chút mới nói: “Hôm qua anh mới biết, cho nên
anh muốn nói với dì em là bạn gái của anh, dì ấy vẫn luôn hy vọng con
cái có thể lập gia đình thì mới an tâm. Trong quá khứ anh đã làm nhiều
việc có lỗi với dì ấy, bây giờ dì ấy sắp đi rồi, anh muốn làm dì ấy vui, anh cũng không muốn tìm người khác, em là người thích hợp nhất.”
Tôi ngẫm nghĩ lời nói của Cà, cậu ấy thấy tôi không nói lời nào nên vội
vàng nói: “Nếu em cảm thấy ngại thì có thể nói em là bạn học cũ của anh
cũng được. Thật đó, Lạc Băng, em không cần phải miễn cưỡng.”
“Không, cứ làm như lời cậu nói.” Tôi thành thật nói.
Cà cảm kích nhìn tôi rồi chuyên tâm lái xe. Giờ tan làm, đường xá lúc nào cũng đông đúc.
Đến dưới nhà của Cà, tôi cứ tưởng nhà của cậu ấy là biệt thự giống của Lâm
gia, không ngờ chỉ là một căn nhà ở tầng 15 của chung cư.
Cà đem xe quẹo vào bãi đỗ xe dưới tầng ngầm, bãi đậu xe không có ánh sáng nên
rất ảm đạm. Tôi từ trong xe bước ra, nhất thời cảm thấy trước mắt rất mơ hồ, đi một bước còn đá phải một vật cưng cứng, cũng không biết là cái
gì, chân có hơi đau, vì vậy tôi đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Cà nghe thấy tiếng tôi đá trúng đồ liền vòng lại, đi tới bên cạnh tôi. Cậu ấy đứng gần tôi như vậy làm tôi có thể nghe được tiếng hít thở của cậu
ấy. Cà kéo tôi đi, không phải là kéo tay mà kéo ống tay áo của tôi.
Không đợi tôi kịp suy nghĩ, cậu ấy đã nói: “Qua bên này là có thang
máy.” Quả nhiên, quẹo qua khúc quanh, trước mắt bỗng sáng bừng lên. Cà
bấm thang máy, cửa thang máy mở ra, chúng tôi đi vào, lúc này Cà mới nhớ buông ống tay áo của tôi ra.
“Đúng rồi, Nhan Nhan vẫn chưa biết
bệnh của dì rất nghiêm trọng. Anh sẽ nghĩ cách nói cho con bé biết,
không được để con bé phát hiện, dì sợ sẽ ảnh hưởng đến cuộc thi sắp tới
của nó. Nhan Nhan học tập rất giỏi, hơn nữa lại rất quan tâm đến thành
tích học tập, nếu thi không tốt nó sẽ rất buồn.”
“Ừ, tớ biết rồi.”
Tôi đi vào nhà của Cà, phòng ốc rất đơn giản, vật dụng trong nhà được sắp
đặt rất gọn gàng ngăn nắp. Người đầu tiên tôi nhìn thấy là Nhan Nhan, cô ấy mặc quần jean, áo T shirt, tóc đuôi ngựa buộc cao, đang từ trên lầu đi xuống, đôi tay đang đặt trên lan can, cô ấy thấy tôi bước vào liền
quay đầu lại kêu lớn: “Mẹ, chị Lạc đến rồi!”
Chỉ một lúc sau, một người phụ nữ được đỡ đi ra ngoài, sắc mặt tái nhợt, không có chút máu
nào, tóc được bối thành một búi ở sau ót. Mặc dù đang bệnh nặng nhưng
vẫn ăn mặc chỉnh tề.
“Dì, đây là Lạc Băng.” Cà giới thiệu tôi với bà ấy, còn lên cầu thang đỡ bà ấy đi xuống.
Bà ấy đi tới nắm tay tôi ngồi xuống ghế sô pha, tôi hết sức khéo léo trò
chuyện với bà ấy. Nói được một lúc, bà ấy ho khan gay gắt, tôi khuyên bà ấy nên về phòng nghỉ ngơi, lúc đầu bà ấy không chịu, nói là khách tới
nhà thì phải ra tiếp đón. Tôi và Cà khuyên hết lời, cuối cùng cậu ấy
phải nói: “Dì, dì cũng phải chừa thời gian cho con chứ, con còn chưa dẫn Lạc Băng đi xem phòng con nữa.”
Lúc này bà ấy mới cười nói:
“Đúng vậy, đúng vậy.” Chúng tôi đỡ bà ấy lên lầu, sắp xếp chu đáo rồi Cà dẫn tôi vào phòng cậu ấy, tôi thuận tiện kéo Nhan Nhan vào theo.
Phòng của Cà không lớn nhưng giường thì lại rất lớn, chăn nệm rất chỉnh tề.
Nhan Nhan vừa vào phòng liền kêu la: “Oa, sao hôm nay lại biết gấp chăn rồi!”
Cà tức giận trách móc Nhan Nhan: “Em không nói chuyện không ai nói em câm!”
Nhan Nhan làm mặt quỷ với Cà, ngón tay sờ sờ bàn vi tính: “Woa, cả bụi cũng không có sao.”
Cà để tôi và Nhan Nhan ngồi trên giường, còn cậu ấy thì kéo cái ghế ra
ngồi đối diện. Cà đem bảo bối của cậu ấy ra khoe, thì ra là bộ sưu tập
tem. Có rất nhiều con tem tôi rất thích, nhớ khi còn bé có một thời gian rất lưu hành trò sưu tập tem, tôi và Bí Đỏ cũng có sưu tập nhưng sau
này không còn chơi nữa, không ngờ Cà vẫn kiên trì chơi đến bây giờ.
Nhan Nhan đưa cho tôi xem một quyển album, trong đó có hình hồi còn nhỏ của
Cà, trong tấm hình cậu ấy mặc đồng phục học sinh làm tôi nhớ tới một câu thơ của Cố Thành: “Những thứ kia, đều đã xa.”
Tấm hình sinh
nhật 17 tuổi của Cà hấp dẫn tôi, không phải là cậu ấy hấp dẫn tôi mà là
cô gái nhỏ đứng bên cạnh cậu ấy, nhìn rất quen mắt.
Cà thấy tôi nhìn vào cô gái nhỏ thì chỉ vào nói: “Đây là Trần Bảo Nhi.”
Đúng, chính là Trần Bảo Nhi, khó trách tôi cảm thấy quen mắt như vậy. Mặc dù
trong hình cô ấy rất trẻ nhưng hình dáng cũng không thay đổi nhiều so
với bây giờ.
“Đúng rồi, đã lâu rồi không gặp chị Bảo Nhi, nghe
nói năm ngoái chị ấy đã về nước rồi, không phải nói là không trở về nữa
sao? Sao mới đi hai năm đã quay lại rồi. Nhớ lúc nhỏ chị ấy luôn trêu em có một người anh trai hay khóc nhè, ha ha…” Nhan Nhan nhớ tới hình ảnh
lúc Cà khóc nhè thì bò ra giường cười, lúc nhỏ tôi cũng thấy cậu ấy khóc nhè, sao tôi lại không cảm thấy buồn cười?
“Cao Tiếu Nhan, em còn không câm miệng thì anh sẽ ném em ra ngoài.” Cà luôn tức giận khi người khác trêu chọc cậu ấy khóc nhè.
Nhan Nhan le lưỡi,
không phục nói: “Bây giờ là xã hội bình đẳng, con người có quyền tự do
ngôn luận.” Từ miệng Nhan Nhan tôi biết được thì ra Trần gia và Cao gia
là hàng xóm của nhau, vì vậy Trần Bảo Nhi cùng lớn lên với hai anh em
nhà Cao gia. Sau này, Cao gia chuyển nhà tới đây mới mất lên lạc.
Ba của Cà – Cao Phàm, về tới nhà thì cũng là giờ ăn cơm, chúng tôi từ trên lầu đi xuống.
Trên bàn cơm, bác trai bác gái đối với tôi rất khách khí nhưng cũng không quá nhiệt tình, làm tôi cảm thấy rất thoải mái.
Ăn cơm xong, chúng tôi ngồi trên ghế sô pha nói chuyện một hồi thì dì của
Cà kêu tôi vào phòng bà ấy nói chuyện. Lúc vào phòng, bà ấy lấy ra một
cái hộp gấm, trên mặt hộp có khắc hình một bông hoa mẫu đơn.
Bà
ấy dùng bàn tay khô héo tái nhợt của mình mở hộp ra. Trong đó có một cây trâm ngọc óng ánh, trong suốt. Tôi không hiểu nhiều về đồ trang sức
nhưng nhìn vẻ mặt của bà ấy. Tôi đoán, nó nhất định có giá trị rất lớn,
hơn nữa còn là vật rất quan trọng.
Quả nhiên giống như trên TV, bà ấy muốn giao trâm ngọc cho tôi cất giữ, tôi từ chối không được nên đành phải nhận lấy.
Trên đường về nhà, tôi đem trâm ngọc trả lại cho Cà. Cậu ấy nhìn tôi rất
lâu, biết không thể miễn cưỡng được nên mới cẩn thận từng li từng tí đem cái hộp cất đi.
Lúc về đến nhà cũng không còn sớm nữa, tôi tẩy trang chuẩn bị đắp mặt nạ rồi đi ngủ, đột Lâm Quốc Đống gọi điện thoại tới.
“Lạc Băng, đi uống coffee đi!”
“Tôi đã tẩy trang rồi.”
“Trang điểm lại đi, anh chờ em.”
Chờ tôi trang điểm xong chạy xuống lầu thì anh đang đứng dưới cây ngô đồng
Pháp, ánh trăng xuyên thấu qua lá cây rọi vào người anh, làm cho vẻ tuấn tú của anh càng thêm động lòng người.
Trong không khí truyền
đến mùi lá cây thơm ngát. Tôi đến gần mới phát hiện anh không có lái xe
tới. Anh thấy tôi nhìn đông nhìn tây mới cười cười nói: “Lão Lý chở anh
đến đây, xe của anh bị người ta mượn làm xe hoa rồi.”
“Hả? Anh đi tham gia hôn lễ?”
“Ừ, hôn lễ rất náo nhiệt, về đến nhà lại đột nhiên muốn nhìn thấy em một
chút.” Vẻ mặt của anh rất tự nhiên, cứ như là đang nói chuyện với bạn
thân.
Chúng tôi không có đi uống cà phê mà đến công viên.
Trong công viên vắng lạnh chỉ có tôi và anh.
Chúng tôi ngồi ở bờ hồ, trong hồ, cũng có một mặt trăng.
Cùng anh ngồi chung một chỗ thế này làm tôi có một cảm giác khó tả.
“Lạc Băng, anh có quà tặng cho em.”
Tôi quay đầu lại nhìn gương mặt trầm tĩnh, ấm áp của anh.
Lâm Quốc Đống chậm rãi lấy một cái đồng hồ ra từ trong túi, tôi vừa nhìn là biết đó là đồng hồ của phụ nữ. Tôi có thể nhận ra nó không phải vì tôi
có nghiên cứu về đồng hồ mà là ba năm trước đây, tôi có mua một cái
giống y như vậy. Trước khi kết hôn, tôi và Bí Đỏ có đi học về các bước
trong buổi lễ kết hôn, cô giáo ở đó nói là phụ nữ qua 25 tuổi không thể
tùy tiện mang đồ trang sức sặc sỡ dĩ nhiên cũng bao gồm đồng hồ đeo tay. Khi đó tôi mới 25 tuổi, liền vung tay mua một cái đồng hồ tốn hết hai
tháng lương. Lúc đó Bí Đỏ còn la hét là sẽ nhân lúc tôi ngủ mà trộm đi.
Sau đó, không biết tôi làm mất nó ở đâu, tôi đau lòng hơn nửa năm.
Lâm Quốc Đống rốt cuộc là ai? Tại sao anh lại có cái đồng hồ tôi làm mất
vào ba năm trước? Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp mua cùng một kiểu?
Lâm Quốc Đống mặt không biến sắc kéo tay trái của tôi qua, lấy chiếc đồng
hồ Phi Á Đạt mấy trăm đồng ấn vào cánh tay tôi rồi thả nó vào lòng bàn
tay tôi, nói: “Em xem nó một chút đi.”
Tôi cầm nó lật tới lật
lui, nhờ vào ánh trăng tôi có thể thấy cái đồng hồ này đã cũ rồi nhưng
nó không phải là cái đồng hồ tôi làm mất. Năm đó tôi rất quý cái đồng hồ của mình, Bí Đỏ muốn mượn xem tôi cũng không cho, sợ cô ấy làm hư nó,
cũng vì vậy trên đó không hề có một vết xước nào. Tôi đột nhiên phát
hiện, lúc tôi còn nhỏ mẹ có xem chương trình tìm người thân, lúc đó mẹ
có nói là muốn đóng dấu lên người tôi để sau này dễ kiếm. Tôi lật qua
lật lại cái đồng hồ nhiều lần, lúc này mới hiểu được sự khổ tâm của mẹ
tôi năm đó, đáng tiếc lúc đó tôi chỉ cảm thấy mẹ thật biến thái.
Rốt cuộc tôi cũng không nhịn được hỏi Lâm Quốc Đống: “Cái đồng hồ này ở đâu ra?”
Lâm Quốc Đống nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: “Nhặt được.”
“Anh thích lượm đồ của người khác vậy sao?”
Hàng chân mày của anh nhẹ nhăn lại, nói: “Em không biết nó?”
Tôi cười, hỏi ngược lại anh: “Tôi phải biết nó sao?”
“Nhưng anh nhìn thấy trên web Trung Xa ảnh chụp của nó ở Quế Lâm vào 3 năm trước.”
Ba năm trước đây? Quế Lâm? Ba năm trước chúng tôi có đi qua Quế Lâm, sau
đó mới đi Phượng Hoàng Thành. Nhưng tôi nhớ cái đồng hồ mất ở Phượng
Hoàng Thành mà, chẳng lẽ tôi nhớ sai? Không thể nào, lúc ấy tôi phát
hiện mất cái đồng hồ thì rất đau lòng thiếu chút nữa là ngất xỉu, còn
gọi điện khóc lóc kể lể với Lưu Thiếu Ngôn. Hắn ta còn thề thốt là sẽ
mua cho tôi một cái khác, nhưng tôi nói chỉ muốn cái của Phi Á Đạt, thế
là hắn cắn răng bỏ ra mấy trăm đồng mua một cái.
Web Trung Xa có rất ít người xem, thế mà anh lại biết nó, tôi nhìn anh nói: “Thì ra trang web đó thật sự có người xem à.”
“A, tại lúc đó rảnh rỗi nên anh lên đó xem.”
Cuối cùng tôi trả lại chiếc đồng hồ cho anh, tôi nói: “Cái này là đồ nhặt được, thế mà anh lại mang đi khắp nơi. Mau cất đi.”
Lâm Quốc Đống bỏ đồng hồ vào túi, vẻ mặt buồn buồn.
Người này nói là mang đồ lại tặng tôi thế mà lại cầm đi mất, thật là.
Tôi cũng không nhớ về cái đồng hồ đó lắm. Chỉ là lúc xem giờ sẽ nhìn tới cổ tay rỗng tuếch của mình, lúc đó sẽ nhớ tới anh.
Tôi thường xuyên xem giờ nên số lần nhớ tới anh cũng nhiều hơn.
Thì ra muốn một người nhớ đến bạn, chỉ cần lấy đồng hồ của người đó đi.