Hương Thơm Băng Đá Như Xưa

Một cái búng tay, liền đến tết Đoan Ngọ.

Thời tiết hơi lạnh một chút, rất lâu rồi ở đây không có mưa phùn.

Bí Đỏ và đồng nghiệp đi suối nước nóng, Lãnh Thanh Hoa mang Bối Bối đi Lệ
Giang, A San nằm trên ghế sa lon nghiên cứu xem nên ăn tết với người đàn ông nào, trước tiên đem tất cả bày ra trên bàn, rồi suy nghĩ đong đếm
chọn ra người cuối cùng. Tôi cảm thấy rất phiền nhưng A San lại nghiên
cứu rất say sưa.

Mẹ tôi từ nửa tháng trước đã bắt đầu ngồi đếm
ngày, xem còn cách tết Đoan Ngọ bao nhiêu ngày, đến lúc đó con gái bảo
bối của bà có thể về nhà rồi. Thật ra thì cũng một tháng rồi tôi không
có về nhà.

Cà nghe nói tôi muốn về nhà thì nói thẳng muốn đưa
tôi về. Tôi nói muốn đi xe lửa vì rất lâu rồi không đi xe lửa. Nhưng
thực ra tôi cảm thấy ngồi xe lửa rất lãng mạn, nhất là khi đi một mình.

Tôi ra bến xe thì thấy La Tiểu Mạn đang quét thẻ tín dụng xoàn xoạt, cô ấy
mặc chiếc váy màu trắng, tóc đuôi ngực buộc cao, lúc mới nhìn còn tưởng
là thiếu nữ mới lớn. Nhưng người đi kế cô ấy lại là một thiếu niên mặc
áo sơ mi trắng, trông rất trẻ.

Tôi vốn tưởng là La Tiểu Mạn dẫn
họ hàng hoặc đàn em đi dạo phố. Nhưng nhìn vẻ mặt và cử chỉ của bọn họ,
tuyệt đối không phải là quan hệ nam nữ thuần khiết.

La Tiểu Mạn
nhìn thấy tôi, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó nói gì đó với thiếu niên bên
cạnh. Cậu ta nhìn tôi mỉm cười rồi rời đi, lúc này La Tiểu Mạn mới nói:
“Lạc Băng, nói chuyện một chút đi.”

Tôi đi với cô ấy vào một quán trà đạo, cô ấy là một người rất tinh thông về trà đạo.

“Tiểu Mạn, gần đây thế nào?”

“Có khỏe không.”

Thật ra thì tôi muốn khuyên cô ấy nên tìm một người đàn ông tốt mà gả đi
nhưng tôi biết phụ nữ đã từng kết hôn rất khó có thể tìm được một người
tốt. Cho nên tôi mới ngừng ý nghĩ này. Vì vậy chỉ nói về mấy chuyện của
Bối Bối.

Cuối cùng, La Tiểu Mạn ý vị sâu xa nói: “Lạc Băng, bạn
trai của tớ bây giờ mới hai mươi tuổi, cậu nói xem đợi anh ấy lấy tớ, có phải tớ đã già rồi không? Tớ mặc kệ người ta nói thế nào, dù sao cũng
đã mang tội danh lẳng lơ thì còn sợ người khác nói gì nữa…”

Từ

quán trà đi ngoài, tôi vẫn luôn suy nghĩ về lời nói của La Tiểu Mạn,
mang tội danh? Tại sao cô ấy lại cho là mình mang tội danh? Cho dù phụ
nữ có ngoại tình bên ngoài thì cũng không đến nỗi lẳng lơ mà chỉ có thể
là quá đa tình. La tiểu Mạn mặc dù đã 30 tuổi thế nhưng vẫn suy nghĩ
ngây thơ là chàng trai 20 tuổi kia sẽ cưới cô ấy sao. Đây không phải là
di chứng do Lãnh Thanh Hoa chiều hư đó chứ?

Khi tôi từ xe lửa đi ra ngoài thì thấy ba tôi đang đứng ngóng dài cổ ngoài cửa.

Ông vừa thấy tôi xuất hiện thì vui vẻ ra mặt. Khi tôi về nhà thì lại không thấy mẹ đâu.

“Ba, mẹ đâu?” Từ đó đến giờ mỗi khi tôi về nhà thì luôn có mẹ ở nhà. Tại sao hôm nay lại không có, thật là mất hứng.

Biết con gái không ai bằng ba, ông nhìn thấu suy nghĩ trong lòng tôi, đem
hành lý để sang một bên rồi nói: “Băng Băng, con ngồi nghỉ đi để ba vào
trong tìm mẹ con.”

“Không có đâu. Ba, tại sao mẹ lại không có ở nhà?”

“Ba cũng không biết, ba nhớ hình như bà ấy nói quên mua gạo, chắc là đang đi chợ mua đó.”

Tôi ở nhà còn chưa ngồi nóng đít thì Cà gọi điện tới nói là bệnh của dì cậu ấy đột nhiên chuyển biến xấu, đang cấp cứu ở bệnh viện xã, còn nói là
bà ấy muốn gặp tôi.

Tôi cũng không kịp nói một tiếng với ba đã
vội vàng đá văng cửa, đúng lúc đụng trúng mẹ tôi đang đi vào. Mẹ đang
muốn kêu đau thì tôi đã nói: “Mẹ, bây giờ có có việc phải ra ngoài
ngay.” Mẹ tôi sững sờ một lát mới nói: “Này, mới về mà đã đi đâu đó.”

Hành lang của bệnh viện xã rất dài, Nhan Nhan đang khóc nức nở trong ngực Cà, ba cậu ấy trầm mặc ngồi hút thuốc lá trên ghế.

Tôi đi tới, ông ta ngẩng đầu gật đầu với tôi rồi tiếp tục hút thuốc.

Nhan Nhan nâng đôi mắt đẫm nước mắt lên gọi tôi: “Chị Lạc!” Tôi hiểu bây giờ có nói gì cũng vô dụng, tôi dùng sức nắm chặt tay Nhan Nhan, lòng bàn
tay cô ấy toàn là mồ hôi. Cà nhìn tôi, áy náy nói: “Vừa về nhà lại chạy
tới đây.”

Tôi dùng bàn tay còn lại vỗ vỗ vai Cà, nhẹ giọng hỏi: “Dì sao rồi?”

“Phải đợi bác sĩ ra mới biết.” Giọng nói của Cà có chút nghẹn ngào.

Lúc này, một y tá đi tới, dừng ở trước mặt Cao Phàm, tay chỉ vào lệnh cấm
trong bệnh viện. Ông ta lập tức đứng lên xin lỗi, dụi sạch điếu thuốc
rồi ném vào thùng rác.

Một bác sĩ bước ra từ phòng cấp cứu nói
với chúng tôi: “Tạm thời không nguy hiểm đến tánh mạng.” rồi xoay người

rời đi. Cao Phàm và Cà cám ơn rối rít, tôi thấy vị bác sĩ kia lấy tay
xoa trán, chắc là phẫu thuật mấy tiếng đồng hồ nên rất mệt. Trong lòng
tôi thoáng qua hình dáng của Lưu Thiếu Ngôn.

Dì của Cà được
chuyển từ phòng cấp cứu sang phòng thường. Vì ở đây không có phòng đặc
biệt nên chỉ đành chuyển dì ấy vào đó. Phòng này có ba giường bệnh, hai
giường kia đã có người nằm. Một người là bà lão lớn tuổi, một người là
phụ nữ trung niên khoàng hơn bốn mươi tuổi. Hai người đều có người thân
trông nom, TV đang mở rất nhỏ, nó đang chiếu cảnh chia tay của bộ phim
“Tình khó quên”. Thấy chúng tôi đi vào mọi người đều quay lại cười với
chúng tôi.

Lúc Bí Đỏ nghỉ phép quay về thì nghe dì của Cà nằm viện
liền vội vàng mua hoa và trái cây kéo tôi chạy vào. Vừa vào phòng bệnh
chúng tôi đã thấy Trần Bảo Nhi và mấy người bạn của Cà. Với giọng nói
quãng tám của Bí Đỏ thì không thích hợp nói chuyện trong phòng bệnh, tôi nhắc nhở cô ấy nói chuyện nhỏ thôi. Suy nghĩ lại, tôi thấy tốt nhất là
nên sớm kéo cô ấy rời khỏi đây.

Vừa tới bãi đậu xe, tôi đã thấy
Trần Bảo Nhi đi theo sau chúng tôi. Tôi nghĩ là cô ấy cũng đi lấy xe nên thúc giục Bí Đỏ đi nhanh lên, không ngờ cô ấy vừa thấy Trần Bảo Nhi đã
nói: “Thì ra cô ta là bạn của Cà, sao không nói sớm, muốn tớ nịnh bợ cô
ta không có cửa đâu.”

“Lạc Băng, lên xe tôi đi.” Trần Bảo Nhi gọi tôi.

“A, tiểu thư Bảo Nhi, chúng tôi sẽ đi theo cô.” Không đợi tôi trả lời, Bí Đỏ vội vàng nói.

Tôi và Bí Đỏ lên xe
của Trần Bảo Nhi, lúc lên xe Bí Đỏ còn nói thầm: “Xe của tớ phải để ở
đây bao lâu, gửi xe ở bệnh viên 13 đồng 1 tiếng đó.”

Tôi nhéo đùi Bí Đỏ một cái, không nói gì thêm, chỉ nhìn chằm chằm cô ấy, ý nói: “Vậy cậu hấp ta hấp tấp nhảy lên BMW của người ta làm gì?”

Sau đó,
Bí Đỏ dùng hết khả năng a dua của mình để nịnh họt Trần Bảo Nhi. Bí Đỏ
thường nói: “Chim vì ăn mà chết, người vì tài mà chết”. Nhưng mà hình
như Trần Bảo Nhi có tâm sự, cô ta không hề để tâm đến lời nói của Bí Đỏ.

Tôi không nghĩ Trần Bảo nhi sẽ chở chúng tôi tới Lâm gia.

Cô ta đứng cãi cọ ngoài cửa Lâm gia, căn bản là không có ai ra mở cửa. Cô
ta chui vào trong xe liều mạng nhấn còi làm tôi và Bí Đỏ phải che kín cả lỗ tai. Bí Đỏ hỏi tôi: “Cô ta đang diễn trò gì vậy?”

Tôi lắc

đầu một cái nói không biết. Bí Đỏ dùng ánh mắt không tin nhìn tôi chằm
chằm. Tôi lại nói tôi thật sự là không biết, Bí Đỏ càng thêm không tin
tưởng, nhỏ giọng hỏi: “Có phải cậu có gian tình với thạch hoa quả kia
không? Thành thật khai báo! Thẳng thắn được khoan hồng.”

Tôi liếc Bí Đỏ một cái, nói: “Làm gì khó nghe như cậu nói!”

“Nói dễ nghe, chính là lâm vào bể tình phải không?”

Lúc này bảo mẫu của Lâm gia bà Lý ra mở cửa. Trần Bảo Nhi thấy có người mở
cửa, mới ngưng ấn còi, bà Lý thở dài nói: “Trần tiểu thư, cô tốt nhất
nên quay về đi, ông chủ của chúng tôi sẽ không gặp cô. Nếu cô còn quậy
phá, chúng tôi báo cảnh sát.”

Trần Bảo Nhi thò đầu ra từ trong cửa xe, không khách khí nói: “Nói cho Lâm Quốc Đống biết, mẹ của Kỳ Kỳ tới.”

Bà Lý đóng cửa lại, một lúc sau bà ấy quay trở lại, mở cửa ra, mời chúng tôi vào.

Tôi và Bí Đỏ cũng không biết Trần Bảo Nhi đang đóng vở kích gì, chỉ đi theo phía sau.

Trần Bảo Nhi đi thẳng lên lâu, bà Lý cũng không ngăn lại, bà ấy chỉ lắc đầu ý bảo chúng tôi đi theo.

“Oa, nhà này của thạch hoa quả, không biết bán được bao nhiêu tiền ta?” Bí Đỏ vừa lên lầu vừa cảm thán.

Lâm Quốc Đống đang đứng trên ban công lầu hai, nhìn ngắm hồ nước trước mặt, trong hồ, thủy tiên đang say ngủ.

Anh nghe thấy tiếng giày cao gót của chúng tôi liền xoay người lại, vẻ mặt
nghiêm nghị nhìn chúng tôi. Cảnh tượng này làm tôi nhớ tới năm ngoái,
Trần Bảo Nhi cũng tính tự sát từ trên ban công.

Hai người này,
muốn sống muốn chết, cũng thật oanh oanh liệt liệt. Bí Đỏ nhỉn thấy cảnh này đã chạy trốn xuống lầu, lúc tôi đang muốn chạy theo cô ấy thì bị
Trần Bảo Nhi gọi lại.

“Lâm Quốc Đống, nếu như cô ta không tới
đây thì hôm nay anh có chết cũng không chịu gặp em phải không?” Trần Bảo Nhi kích động nói.

Lâm Quốc Đống nói: “Bảo Nhi, không nên quậy nữa, tôi đã rất mệt mỏi.”

Trần Bảo Nhi nhìn Lâm Quốc Đống, đột nhiên ngồi xổm người xuống, đôi tay
vòng qua hai đầu gối, nức nở nói: “Quốc Đống, tại sao anh không chịu cho em thêm một cơ hội, chẳng lẽ, chúng ta thật sự không thể trở về như
xưa? Chẳng lẽ anh đã quên quãng thời gian hạnh phúc kia sao? Nói cho em
biết, anh chỉ là đang tức giận, giận em ba năm trước không nói một câu
đã ra nước ngoài. Chẳng lẽ anh không biết em chỉ là tức giận, muốn anh
đuổi theo làm hòa. Ở nước ngoài hai năm, em rất hối hận, em biết mình
không nên nói tiếng nào đã bỏ đi, làm anh lo lắng. Nhưng em biết em sai
rồi, em trở về rồi, tại sao anh vẫn không chịu tha thứ cho em? Quốc
Đống, van xin anh, đừng hành hạ bản thân cũng đừng hành hạ em nữa, đừng
hành hạ tình yêu của chúng ta…”

Anh thấy Trần Bảo Nhi khóc không thành tiếng liền tới đỡ cô ta dậy, anh nói: “Bảo Nhi, tôi không tức
giận, tôi không biết làm thế nào cô mới hiểu, chuyện đã qua hãy để cho
nó qua, đừng hành hạ bản thân mình, hãy là Bảo Nhi vui vẻ trước đây, cô
nhất định sẽ gặp người đàn ông thích hợp. Bảo Nhi, thật xin lỗi, chúng
ta không hợp nhau. Cô hiểu không?”


“Không!” Bảo Nhi đẩy ra Lâm
Quốc Đống, quay ngược lại một một bước, lớn tiếng nói: “Không, em không
hiểu! Quốc Đống, có phải vì cô ta, anh mới không quan tâm em. Có phải vì cô ta không?”

Trần Bảo Nhi xoay người chỉ vào tôi, nhìn tôi bằng đôi mắt tràn đầy thù hận.

“Bảo Nhi, cô đừng như vậy. . . . . .”

“Tôi có chỗ nào không sánh được với cô ta? Tại sao anh lại thích cô ta, anh
lại nói với Kỳ Kỳ cô ta là mẹ của nó. Trần Bảo Nhi tôi đây phải theo cô
ta thì mới được bước vào cửa Lâm gia. Lâm Quốc Đống, anh thật tàn nhẫn,
cả đời này tôi sẽ hận anh, các người không để tôi sống tốt, tôi cũng
không để các người sống sung sướng, hãy chờ xem.” Cô ta xoay người xuống lầu, Lâm Quốc Đống sững sờ nhìn bóng dáng của Trần Bảo Nhi. Tôi cũng
muốn xuống lầu, không biết Bí Đỏ đã đi đâu rồi, tôi phải đi tìm cô ấy.

“Lạc Băng, em chờ một chút.”

Tôi xoay người lại, anh lấy một chiếc đồng hồ từ trong túi ra đeo vào tay
tôi. Đầu ngón tay anh xẹt qua da tôi, làm lòng tôi chấn động không thôi.

“Chủ tịch Lâm, cái này…”

Khóe miệng anh nâng lên một nụ cười, nói: “Vật quy cố chủ.”

Lâm Quốc Đống đưa tôi xuống lầu, tôi hỏi hắn: “Kỳ Kỳ có ở nhà không?”

“Kỳ Kỳ hôm nay học balle.”

Chúng tôi đến bờ hồ tìm Bí Đỏ, cô ấy đang chơi xích đu ở đó, tóc dài bay bay
làm cho bướm bướm trong vườn bay tán loạn, thật là một bức tranh tiên nữ tuyệt đẹp.

Cô ấy thấy tôi và anh đi tới liền giảm tốc độ rồi nhảy xuống từ trên xích đu.

“Bảo Nhi đâu? Tớ còn chưa bàn bạc với cô ấy đâu?” Bí Đỏ còn nhớ kỹ việc buôn bán của cô ấy.

Không đợi tôi trả lời, Bí Đỏ liền nhìn thấy chiếc đồng hồ trên tay tôi, sợ
hãi than lên: “Lạc Băng, bảo bối này cậu tìm được ở đâu? Mất cũng ba năm rồi...!, cho tớ nhìn một chút. Thật là ly kỳ.” Bí Đỏ kéo tay tôi qua,
nhìn tới nhìn lui, rốt cuộc kết luận nói: “Đúng là cái đồng hồ này, cậu
nhìn xem đằng sau có một vết xước, là tớ năm đó ghen tỵ tạo nên đó.”

“Này, thạch hoa quả, không phải là anh nhặt được chứ?” Bí Đỏ nghi ngờ nhìn Lâm Quốc Đống.

Lâm Quốc Đống nghe Bí Đỏ gọi anh như vậy cảm thấy rất buồn cười. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên hai người gặp nhau, người bình thường lần đầu tiên thấy anh luôn luôn cung cung kính kính gọi anh một tiếng chủ tịch Lâm.

Lúc nảy tôi mới nhớ là chưa giới thiệu hai người với nhau. Bí Đỏ đối với
cái tên Lâm Quốc Đống thì không cần phải nhiều nữa: “Chủ tịch Lâm, đây
là bạn tốt của tôi Ngụy Thi Văn.”

“Gọi tôi Bí Đỏ là được rồi.” Bí Đỏ rộng rãi vươn tay, Lâm Quốc Đống lịch sự nắm tay cô ấy.

Lúc về, Bí Đỏ hô to là muốn tôi thành thật khai báo về gian tình của tôi và thạch hoa quả, nói có phải là trước khi ly hôn với Lưu Thiếu Ngôn đã
qua lại rồi hay không, vật đính ước cũng được ba năm rồi.

Tôi có trăm miệng cũng không thể bào chữa, cứ để cô ấy muốn nói gì thì nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận