Hương Thơm Băng Đá Như Xưa

Lâm Quốc Đống xuất
hiện trong phòng làm mọi người đứng hình tại chỗ, giống như anh là người ngoài hành tinh đi lạc vào đây. Bí Đỏ vốn đang hát “Tôi không muốn, tôi không muốn không muốn lớn lên, sau khi lớn lên thế giới này vẫn chưa nở hoa…”, khi nhìn thấy anh cũng cứng miệng lại.

Bí Đỏ cũng là người đầu tiên lên tiếng: “Thạch hoa quả, tại sao anh cũng tới đây?”

Sau đó Bí Đỏ nhìn tôi rồi lại nhìn Trần Bảo Nhi, ánh mắt rất phức tạp. Bí
Đỏ kéo Lâm Quốc Đống ngồi xuống bên cạnh tôi hoàn toàn không để ý đến
ánh mắt giết người của Trần Bảo Nhi ở phía đối diện.

Trong phòng ánh đèn chớp tắt không ngừng, chiếu lên những ly rượu lóng lánh, một lát sau, mọi người lại vỡ ào lên.

“Sao anh lại tới đây?” Tôi nhỏ giọng hỏi anh.

“Anh muốn gặp em nên tới đây.” Lâm Quốc Đống rất thản nhiên nói. Lòng tôi đột nhiên mềm ra, say ngất như rượu Bồ Đào.

Trần Bảo Nhi đi tới ngồi xuống phía bên kia Lâm Quốc Đống.

“Quốc Đống, hát xong bài này anh chở em về đi, hôm nay em không lái xe tới.” Trần Bảo Nhi nói với Lâm Quốc Đống.

“Vậy cô gọi tài xế tới rước đi.” Anh lạnh lùng nói.

Sắc mặt Trần Bảo Nhi trầm xuống, đương nhiên là không vui, sau đó lại nói:
“Quốc Đống, chúng ta hát bài “Tương tư trong mưa gió” đi, được không?”

“Tôi không biết hát.” Lâm Quốc Đống khẽ cau mày.

“Không phải trước kia anh đã từng hát rồi sao?” Trần Bảo Nhi nũng nịu.

“Giờ quên rồi.” Lâm Quốc Đống hơi nhíu chân mày nói.

Bí Đỏ rủ tôi đi toilet nhưng vừa ra khỏi phòng cô ấy đã kéo tôi về phía thang máy: “Bí Đỏ, đi đâu thế?”

“Lên sân thượng với tớ.”

Gió trên sân thượng rất lớn, Bí Đỏ đứng đối mặt với tôi, lớn tiếng hỏi: “Lạc Băng, cậu thật sự không cần Cà à?”

Vẻ mặt và giọng nói của Bí Đỏ cùng với cử chỉ thân mật của cô ấy với Cà
làm tôi nhớ tới lời cô ấy đã nói vào ngày chia tay với Thường Huy: “Trên đời này khoảng cách nào là xa nhất, không phải là sinh ly tử biệt cũng
không phải là trời nam đất bắc, mà là em đang đứng trước mặt anh nhưng
anh lại không biết là em yêu anh.” Tôi loáng thoáng đoán được sự tình,
tôi lại gần Bí Đỏ, nói với cô ấy: “Bí Đỏ, tớ với Cà là không thể nào, tớ sẽ không ở chung một chỗ với cậu ấy.”

Bí Đỏ nghiêm túc nhìn tôi, cô ấy cười to, nói một cách chắc chắn: “Vậy tớ đành nhận Cà vậy.”

Quả nhiên đúng như tôi dự đoán, tôi kích động ôm chặt lấy Bí Đỏ.

“Này” Bí Đỏ đẩy tôi ra “Có phải cậu cảm thấy đau lòng không?”

“Làm sao có thể chứ? Cà theo tớ không thể nào có hạnh phúc được, hôm nay cậu lại nói muốn quen với cậu ấy, sau này Cà là của cậu, ai cũng không thể

cướp được.”

“Nói thì nói vậy nhưng Cà tốt như vậy mà cậu lại không cần, cậu thật sự không cần sao?”

“Bí Đỏ, tại sao cậu không tin tớ chứ? Lại nói, người yêu trong mắt mình là
Tây Thi, cậu thấy Cà là người tốt nhât trên đời nên ai cũng muốn giành
lấy.”

Bí Đỏ nhìn tôi lần nữa mới nói: “Tớ biết cậu thích thạch hoa quả biến thái kia.”

Tôi dùng sức gật đầu một cái, để xác định tôi thật sự không có ý với Cà.

“Bí Đỏ, có phải cậu thich Cà lâu rồi không?”

Bí Đỏ không chút do dự gật đầu nói: “Ừ.”

“Bắt đầu từ lúc nào?” Tôi lại bắt đầu nhiều chuyện.

“Thật ra thì tớ cũng không biết đã thích cậu ấy từ lúc nào, có lẽ là từ lúc
bé, chỉ là lúc đó tớ vẫn không biết cái đó là thích. Nhớ lúc nhỏ, Cà chỉ nói chuyện với tớ là không đỏ mặt còn nói chuyện với bất kỳ cô gái nào
khác liền đỏ mặt, bộ dạng lúc đó của cậu ấy làm tớ rất đau lòng. Nhưng
tớ lại thích cảm giác đau lòng này, cho nên luôn bắt nạt cậu ấy. Khi cậu ấy qua Mỹ, mọi người không để ý đến cậu ấy nữa nhưng tớ vẫn luôn chú ý
đến tin tức của cậu ấy, cũng duy trì liên lạc với cậu ấy. Lúc cậu ấy về
nước, tớ cũng là người biết đầu tiên. Tớ cũng không biết tại sao lại nhớ Cà đến vậy. Thật ra khi học trung học cậu ấy không nói với tớ là cậu ấy thích cậu, cái đó là tớ tự mình nói. Bởi vì tớ biết cậu ấy thích cậu.
Mấy năm nay không có người đàn ông nào làm tớ vừa lòng, vất vả lắm mới
có được một người là Thường Huy nhưng lúc anh ấy cầu hôn tớ, tớ mới
biết, tớ không muốn gả cho anh ấy, không phải vì anh ấy không tốt mà chỉ vì tớ không muốn lấy anh ấy thôi.”

Tôi đánh một cú lên vai Bí
Đỏ: “Bí Đỏ chết tiệt, thì ra cậu không chịu lập gia đình là vì đợi Cà.
Vậy sao cậu còn đem Cà đẩy cho tớ?”

Bí Đỏ thở dài nói: “Trước
kia tớ không biết tớ thích Cà. Sau khi cậu ấy về nước, tớ mới nhận ra tớ thích Cà. Tớ khuyên cậu ở bên cạnh cậu ấy là vì trong lòng Cà chỉ có
cậu, cậu là người tình trong mộng của cậu ấy, tớ không muốn làm kẻ thứ
ba. Lại nói lúc đó, cậu với Cà không phải là không được, tớ không muốn
cướp đàn ông của cậu. Cũng là vì tớ rất vĩ đại, vì lo nghĩ cậu bị Lưu
Thiếu Ngôn bỏ rơi nên tớ muốn tìm một người tốt cho cậu. Lưu Thiếu Ngôn
là một bác sĩ tài năng, tớ sợ không tìm được người tốt hơn. Hơn nữa,
không phải chỉ cần cậu kết hôn với Cà thì tớ sẽ hết hy vọng sao?”

“Vậy sao bây giờ lại muốn giữ lấy cậu ấy?”

“Cậu còn nhớ những gì Brazil Cà viết trên diễn đàn không?”

Tôi gật gật đầu nói: “Nhớ.”

“Bây giờ đổi nữ chủ rồi.”


“Đổi nữ chủ?” Tôi tò mò nhìn Bí Đỏ.

“Đúng vậy, cậu rảnh thì về nhà xem qua. Lúc cậu ấy đau lòng nhất là tớ ở bên
cạnh cậu ấy. Lúc cậu ấy mượn rượu giải sầu, tớ rót rượu cho cậu ấy. Lúc
đó, Cà mới phát hiện là tớ tốt nhất nên mới quen với tớ.”

“Hoá ra là như vậy.” Tôi lầm bầm lầu bầu.

“Nhưng cậu đừng cho cậu ấy biết là tớ có xem qua những thứ kia. Lúc đó tớ chỉ
muốn làm cậu cảm động nên mới gửi cho cậu thôi. Nếu cậu ấy biết chúng ta đã xem qua thì sẽ rất khó xử đó.”

Trời càng tối dần, dòng người vội vàng đổ về các hướng. Tôi lại gần Bí Đỏ, khoác tay lên vai cô ấy
nói: “Sao lại muốn làm tớ cảm động?”

Ánh mắt Bí Đỏ sáng như sao, cô ấy nhìn xuống con đường phía dưới nói: “Làm cậu cảm động trước rồi
cậu mới quan tâm đến tình cảm của Cà.”

Có bạn bè như Bí Đỏ tôi
tu ba kiếp mới có được. Cô ấy luôn biết tôi muốn gì, sau đó đem điều tốt đẹp nhất đến cho tôi. Nhớ hồi nhỏ mẹ tôi và mẹ Bí Đỏ dẫn hai đứa đi mua váy, nhưng ở đó chỉ còn lại một cái màu đỏ và một cái màu trắng. Hai bà mẹ hỏi cô ấy thích cái nào, cô ấy nhìn tôi rồi nói mình thích cái màu
đỏ. Sau đó, tôi mới biết thì ra cô ấy biết tôi thích màu trắng nên
nhường cho tôi chứ thật ra cô ấy cũng thích màu trắng.

Gió đêm
thổi tung mái tóc quăn ngắn của Bí Đỏ, cô ấy cười he he nhìn tôi, đôi
mắt xinh đẹp cùng chiếc cằm nhọn, giống như nhân vật nữ chính trong
phim. Tôi nghĩ, nếu tôi là đàn ông thì tôi cũng đã cướp cô ấy về rồi, Cà thật may mắn vì được cô ấy yêu thương.

Cà cuối cùng cũng có nơi để về, tôi như trút được gánh nặng. Chỉ tiếc cho Thường Huy nhưng anh
ấy là một người đàn ông tốt, sớm muộn gì cũng sẽ tìm được người yêu
mình.

Tôi và Bí Đỏ đi xuống dưới, cô ấy lại hỏi về chuyện của
tôi và Lâm Quốc Đống. Bí Đỏ vừa mở miệng kêu thạch hoa quả, anh liền
xuất hiện. Bí Đỏ le lưỡi rồi chui vào toilet.

Lâm Quốc Đống im lặng nhìn tôi, anh kéo tay tôi nói: “Băng nhi, đi theo anh.”

“À? Bây giờ?” Nếu bây giờ đi ngay, tôi khẳng định Bí Đỏ sẽ chặt tôi ra làm hai.

“Đúng.” Lâm Quốc Đống không đợi được đã kéo tay tôi xuống lầu.

Lâm Quốc Đống mở cửa xe để tôi lên, tôi nghe thấy tiếng Trần Bảo Nhi gọi
anh ở đằng sau. Lâm Quốc Đống sửng sốt một chút rồi đẩy tôi vào trong
xe, đóng cửa lại.


Xe khởi động, tôi nghe Cà đang rống lên với
Trần Bảo Nhi: “Bảo Nhi, em tỉnh táo một chút có được không? Dưa xanh
không ngọt, đạo lý này em không hiểu sao? Dây dưa với một người không
yêu mình thì có ý nghĩa gì chứ? Đi, vào trong với anh.”

“Có tin đây là lần đầu tiên anh đi KTV không?” Lâm Quốc Đống nhìn tôi rồi lại xoay đầu nhìn phía trước.

Tôi không nói gì nhìn gò má anh, chờ anh nói tiếp.

“Hình như không có ai rủ anh đi. Mời bạn bè tới chơi mà lại không gọi anh, em nói xem anh có thể không vội vàng đến đây sao? Lại nói, lần đầu tiên
anh đi xem phim cũng là đi với em.”

Lời của anh làm tôi nhớ tới
lần anh dẫn tôi đi xem phim ở Thâm Quyến, thì ra bộ dạng nghiêm túc của
anh là vì vậy, tôi không khỏi cười ra tiếng.

“Vậy anh có biết hát không?” Tôi tò mò hỏi anh.

Lâm Quốc Đống cười, nhìn tôi nói: “Biết, em có muốn nghe anh hát một bài không?”

“Muốn.” Tôi rất hiếu kỳ, anh sẽ hát bài nào cho tôi nghe đây?

“Lát nữa đi, anh dẫn em tới một nơi.” Lâm Quốc Đống cười cười, thần bí nói.

“Nơi nào?”

“Em đi thì biết.”

“Ừ.” Tôi nhẹ nhàng đáp.

“Băng nhi, từ nhỏ anh thường mơ thấy một con sông, bên bờ sông có một cô gái
đang đứng, có lúc anh cảm thấy cô ấy là người thân của anh, có lúc lại
cảm thấy cô ấy chính là người mà anh muốn gặp. Nhưng anh chưa từng nhìn
thấy mặt cô ấy. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng có thể thấy được hình ảnh đó
ngoài đời thực, vào thời khắc nhìn thấy em, anh cứ ngỡ mình đang nằm
mơ.”

“Bây giờ anh vẫn còn đang nói mớ đấy thôi.” Tôi trêu ghẹo anh.

Lâm Quốc Đống nhìn tôi, sau đó kéo tôi quá, khẽ cắn một cái vào cổ tôi, sau đó nói: “Có đau không, anh không có nói mớ đúng không?”

Đang nói chuyện thì anh lái xe tấp vào một con đường ven sông, sau đó vòng ra
sau cóp xe, lôi một thùng pháo hoa ra. Anh không biết trong thành phố
không được đốt pháo hoa sao? Anh vác thùng pháo hoa lên vai rồi đi ra
phía bờ sông.

“Này, trong thành phố không được đốt pháo hoa.” Tôi nhắc nhở anh.

Anh cũng không quay đầu lại nói: “Ngày nào cũng làm người tốt, thỉnh thoảng cũng muốn làm người xấu.”

Chúng tôi để pháo hoa trên bãi cát rồi bắt đầu châm ngòi đốt, pháo hoa đầy
trời thật đẹp mắt, từng chùm sáng rực rỡ giữa không trung, rồi lại biến
mất trong nháy mắt. Chúng tôi ôm hôn nhau, hơi thở đàn ông của anh bao
bọc lấy tôi. Tôi biết, anh chính là người tôi cần tìm. Lâm Quốc Đống đem những cây pháo cuối cùng cột lại với nhau rồi đốt lên, đợi cháy hết anh liền nắm tay tôi bỏ chạy. Anh nói nếu để cảnh sát phát hiện, chúng tôi
nhất định sẽ bị bắt. Anh cười rạng rỡ như một đứa trẻ, bướng bỉnh, bốc
đồng, khác hẳn với sự nghiêm túc, cẩn thận thường ngày của anh. Điều này làm tôi nhớ tới Lý Bích Hoa từng nói qua, thích nhất là pháo hoa, thứ

đẹp nhất chính là đàn ông, mà đàn ông và pháo hoa bây giờ đều ở trước
mặt tôi, làm tôi mất hồn.

Chúng tôi chạy nhanh trên đường lớn,
quay đầu lại vẫn có thể nhìn thấy được pháo hoa vẫn còn cháy rực rỡ. Đã
lâu rồi tôi không cảm thấy thoải mái như hôm nay, cứ để mọi thứ buông
thả theo màn pháo hoa kia vậy. Sau đó chúng tôi xuống xe, nắm tay nhau
đi dọc theo dòng sông, rúc vào nhau cứ như đôi tình nhân mười tám mười
chín tuổi. Cảm giác không hề buồn nôn mà còn rất ấm áp, vui vẻ.

Tôi đột nhiên nhớ ra lúc từ Phong Diệp Tình đi ra anh có nói sẽ hát cho tôi nghe nhưng vẫn chưa làm, vì vậy giận trách anh: “Không phải nói là hát
cho em nghe sao?”

Lâm Quốc Đống đưa tay nhéo nhẹ lỗ mũi tôi, nói: “Em không nói, anh cứ nghĩ là em không muốn nghe, vậy thì hát một bài đi.”

Sau đó, anh nhìn dòng sông trước mặt, cất tiếng hát bài “Pháo hoa bên bờ
sông”. Tôi nhớ giọng nói của anh rất hay nhưng không ngờ giọng hát của
anh lại cảm động đến vậy.

Pháo hoa xinh đẹp bên dòng sông

Cứ như là trong mộng

Nhẹ nhàng rơi vào ánh mắt

Sương mù từ pháo hoa

Giống như người luôn mờ hồ

Không giải được câu đố

Vẻ đẹp sâu kín cứ như lòng người.

Đám sương kia che hết nửa gương mặt.

Nhưng không làm tan hết nỗi tình si

Như con bướm choàng tỉnh khỏi cơn mộng

Không thể phân biệt thực hư

Ảo ảnh từ pháo hoa bên dòng sông

Mặc cho biển cả mang theo con gió tình

Đi tìm em



Giọng hát của anh rất êm tai.

“Băng nhi, hãy để chúng ta đi cùng nhau như một đôi giày!” Nói xong, anh cúi người xuống hôn tôi.

Chúng tôi đi bộ dọc theo dòng sông, niềm vui lúc này không từ ngữ nào có thể
diễn ta được, chúng tôi gần như quên hết cả đất trời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận