Vì chứng thực lời nói
của lão Trần, tôi hẹn Lâm Quốc Đống ra ngoài. Tôi nhìn thẳng vào mắt anh hỏi: “Bảo Nhi mang thai rồi phải không?”
Ánh mắt anh mơ hồ,
khóe miệng lạnh lùng khẽ co rúm, trong mắt tôi thì đó là hành động chột
dạ. Dù lòng tôi đã tan nát nhưng nhất định phải là anh nói ra miệng, tôi mới tin.
Tôi chết đứng tại chỗ nhìn anh chằm chằm, rốt cuộc anh cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, khó khăn nói: “Đúng vậy.” Giọng nói thận
trọng thậm chí có chút run rẩy. Một câu nhẹ nhàng nhưng lại đâm sâu vào
lòng tôi.
Như vậy cũng tốt, ít nhất tôi cũng hết hy vọng. Nhưng tại sao anh lại lôi kéo, không để tôi đi.
Tôi quay đầu, hung tợn nhìn chằm chằm vào anh, anh vừa lừa gạt tình cảm của tôi vừa sung sướng bên cô ta. Vậy mà anh nói, anh không thương cô ta,
là cô ta quấn lấy anh, tại sao tôi lại ngây thơ tin tưởng lời ngon tiếng ngọt của đàn ông chứ? Tôi hận người đàn ông trước mặt, cũng hận bản
thân mình.
“Băng Nhi, em hãy nghe anh nói. Đứa bé của Bảo Nhi…” Lâm Quốc Đống dùng sức kéo cổ tay tôi.
“Buông tôi ra!” Tôi lạnh lùng quát anh. Nỗi đau đã cắm sâu vào da thịt, bóp nát lục phủ ngũ tạng của tôi.
“Băng Nhi, cho anh thời gian, anh sẽ xử lý mọi việc, em phải tin tưởng anh,
cho anh một chút thời gian, có được không? Anh …” Giọng nói bất lực giả
tạo của anh sao lại giống thật thế.
Tôi giơ tay lên, “Bốp” một
tiếng, một cái tát rơi trên mặt anh, trên đó lập tức hồng lên năm dấu
tay của tôi. Lâm Quốc Đống đột nhiên bị tát nên sững sờ ngạc nhiên. Tôi
thoát khỏi anh, xoay người chạy nhanh như bay. Anh lại kêu tôi cho anh
thời gian, tại sao vào phút cuối cùng anh lại vô liêm sỉ như thế.
Cuộc đời cứ như một giấc chiêm bao, triền miên kia, rung động kia, bây giờ
còn có nghĩa gì. Tất cả như pháo hoa, chỉ lóe lên trong chớp mắt. Tôi
lấy khăn tay màu trắng ra, bật quẹt ga, khăn tay lập tức được bao phủ
trong màu đỏ, trong nháy mắt biến thành một nhúm bụi…
Hôn lễ của
Bí Đỏ được tiến hành đúng hạn, đoàn xe rước dâu thật lộng lẫy. Cả buổi
lễ, Bí Đỏ đổi năm bộ lễ phục, thật phức tạp, mỗi lần cô ấy bước ra đều
lộng lẫy như tiên nữ giáng trần được mọi người vỗ tay tán thưởng không
ngớt. Cà hạnh phúc như đứa bé, rốt cuộc cũng ôm được người đẹp về nhà.
Kể từ khi Bí Đỏ kết hôn, ba mẹ tôi cứ suốt ngày nhắc đến chuyện lớn cả đời của tôi, trên mặt giăng thêm vài đám mây đen.
Mẹ nói: “Bây giờ chỉ còn con là chưa lấy chồng.”
Ba nói: “Băng Băng, xem có ai hợp không rồi kết hôn đi.”
Vì tôi không chịu đi xem mắt nên mẹ cũng buồn thêm mấy phần. Nhưng tôi
thật sự không muốn đi. Bây giờ tôi không hề có bất kỳ hứng thú nào với
đàn ông.
Bản lãnh của mẹ tôi cũng không thường, bà biết có đánh
chết tôi, tôi cũng không đi xem mắt nên sắp xếp cho nhà trai qua nhà
chúng tôi ăn cơm, nói là họp mặt bạn bè. Chuyện này xảy ra hai lần, tôi
không thèm để ý đến mẹ, bà cũng không còn cách nào khác, đành đi nghiên
cứu tìm biện pháp mới.
Tôi không nghe điện thoại của Lâm Quốc
Đống, cho dù anh gọi điện bao nhiêu lần, tôi cũng làm như không thấy, có lúc không chịu nỗi nữa tôi dứt khoát ném điện thoại lên giường, lấy mền che lại, làm vậy thì khỏi nghe thấy âm thanh nào, tiếng chuông cũng nhỏ dần.
Có một hôm, từ đằng xa tôi đã nhìn thấy xe của Lâm Quốc Đống dừng dưới lầu nhà tôi. Rốt cuộc anh cũng đến.
Tôi không hiểu anh còn tìm tôi làm gì, chẳng lẽ muốn tôi làm người tình của anh sao? Anh đã quá coi thường tôi rồi.
Thấy tôi đi tới, anh lạnh lùng gọi tôi lại: “Băng Nhi, em đi theo anh.”
Tôi xem anh như không khí, đi thẳng về phía cầu thang.
Lâm Quốc Đống tiến lên vài bước, đứng cản trước mặt tôi giống như một bức
tường. Điều này làm tôi nhớ tới lần đầu tiên gặp anh, anh cũng đứng chắn trước mặt tôi như bây giờ.
Tôi cúi đầu, anh vẫn nhìn tôi. Tôi
ngẩng đầu lên chạm phải ánh mắt của anh, tôi hung hăng nhìn chằm chằm
lại anh. Hai ánh mát giằng co nhau, cuối cùng, tôi lạnh lùng nói: “Ngài
Lâm, làm phiền ngài, tránh ra.”
“Băng Nhi, em nghe anh nói có được không? Bảo Nhi, cô ấy…”
Tôi không muốn nghe anh nói về anh cũng như về Trần Bảo Nhi, tôi không muốn nghe gì hết. Tôi thấy bảo vệ đang đi tuần tra, quần áo chỉnh tề đang đi về phía này.
Tôi hét lên một tiếng làm bảo vệ đuổi Lâm Quốc
Đống đi. Anh bất đắc dĩ lên xe, tôi không nhìn anh. Tôi chui vào thang
máy, lúc này mới phát hiện cả người đẫm mồ hôi lạnh, nước mắt rơi đầy
mặt.
Tối đó tôi không ngủ được nên sáng ra hai mắt thâm quầng,
tôi cầm gương lên soi, thật giống mắt gấu mèo 0.0. Tôi muốn dùng phấn
mắt để che lại, nhưng màu xanh cũng không được màu tím cũng không xong.
Tôi tức giận ném hộp phấn qua một bên, ngơ ngác nhìn mình trong gương.
Lại nghĩ tới lời mẹ nói, phụ nữ, chính là càng ngày càng già, phải nắm
chặt thời gian.
Ai, mặc kệ nó, mắt gấu mèo 0.0 thì mắt gấu mèo
0.0, nhiều lắm là bị Lãnh Thanh Hoa và Tiểu Chu trêu chọc. Cùng lắm thì
tôi núp trong phòng làm việc không đi ra ngoài.
Tôi không gặp
người nhưng người lại muốn gặp tôi. Hôm nay Lãnh Thanh Hoa và Tiểu Chu
đặc biệt đến phòng làm việc của tôi, quả nhiên là bị họ cười nhạo một
phen.
Có một cô bạn gửi cho tôi một tấm hình, cô bạn năm xưa bây giờ đã là một cô gái xinh đẹp động lòng người. Cô ấy mặc áo sơ mi và
quần jean, dưới ánh nắng mặt trời lại càng xinh đẹp hơn. Cảnh vật xung
quanh chắc là ở nước ngoài.
Tôi lấy tấm hình cho Bí Đỏ xem, cô ấy nhìn thấy liền la to: “Xem người ta kìa, có thể đi đó đi đây thật là
tuyệt. Lạc Băng, hay là chúng ta đi chơi đi?”
“Không phải hai cậu đi hưởng tuần trăng mật sao?”
“Thôi đi, đi không được nửa tháng đã phải quay lại làm việc. Với lại đi với
chồng làm sao giống đi với bạn bè được. Cậu nghĩ đàn ông đi theo để làm
gì?”
“Không phải là để trả tiền sao.” Tôi là người bình thường, trong đầu chỉ có thể nghĩ đến cái này thôi.
“Biết vậy sao không lấy tiền của lão Trần đi, dù sao không lấy tiền thì cũng
không được gì khác.” Bí Đỏ nghĩ tới chi phiếu của lão Trần liền chảy
nước miếng. Hoàn toàn quên mất đã nói với tôi là lấy tiền lẻ đập vào mặt ông ta.
Cuối cùng theo ý của Bí Đỏ, chủ nhật chúng tôi sẽ ra
ngoại ô leo núi. Như vậy vừa tiết kiệm tiền vừa có thể phát triển tình
cảm. Đó là theo lời Bí Đỏ nói.
Chúng tôi chuẩn bị đủ thức ăn
nước uống, dầu cù là, lều, cùng với những thứ khác. Bí Đỏ nói trong núi
không có đàn ông nên không cần trang điểm, vì vậy chúng tôi để mặt mộc
đi.
Vào mùa thu sương mù bao phủ cả rừng núi, tia sáng yếu ớt
của mặt trời rải rác tí ti trên mặt đất, bươm bướm, con kiến nhẹ nhàng
chậm rãi dạo bước xung quanh. Cánh hoa sơn trà rơi đầy dưới chân núi,
cánh hoa trắng điểm xuyến trên bãi cỏ xanh, đẹp đến nỗi tôi muốn nằm
xuống ngủ một giấc.
Tôi và Bí Đỏ lửng thững đi, không khí tràn ngập mùi hương hoa cúc.
“Dùng hoa để ước định / bọn họ ám dụ / thắng được hết tất cả lời nói / dựa
vào tình yêu sung sướng và nỗi đau / Em yêu anh / Anh là sinh mạng của
em!” Bí Đỏ cao hứng ngâm thơ, vang vọng cả núi rừng.
“Tôi có một dãy nhà / mặt hướng biển rộng / xuân về hoa nở.” Lại đổi bài khác .
Sau đó là Tịch Màn Dung, Từ Chí Mị, Thư Đình, mỗi bài cô ấy chỉ hát một đoạn. Mà chỉ ngâm phần nội dung chính của bài đó.
Bí Đỏ đọc một hơi rồi ngừng lại.
“Sao vậy? Hết nhớ rồi sao?” Tôi chế nhạo Bí Đỏ.
Bí Đỏ không phục nói: “Ai nói, lúc nhỏ tớ còn có thể đọc bài “Trường Hận
Ca” của Bạch Cư Dị, chỉ là cảm thấy nó dài quá nên quên thôi, tránh cho
đầu óc bị quá tải.”
“Bí Đỏ, lâu rồi chúng
ta không có đọc thơ. Nếu hôm nay không lên núi, chắc tớ cũng quên mất
cái gọi là thơ rồi.” Tôi cảm khái nói “Còn nhớ vào năm 16 tuổi không?
Chỉ vì một quyển tập thơ mà xém chút nữa chúng ta trở mặt.”
“Ha
ha, là bài đó, tất cả mọi chuyện đều đã hết / tất cả nước mắt cũng đã đi / chợt quên / nó bắt đầu như thế nào / ngày xưa / mùa hè không bao giờ
có thể về nữa.” Lồng ngực của Bí Đỏ phập phồng, cô ấy cười không ngớt
“Năm đó cậu vừa nghe thấy bài này đã khóc.”
“Cậu còn nói, tớ vừa khóc là cậu liền cười.” Tôi trách móc Bí Đỏ.
Sau đó chúng tôi vừa đi vừa hát, thật ra chỉ là những bài tự chế, loạn xà
ngầu cả lên nhưng lại cảm thấy rất thoải mái, tất cả phiền muộn đều trôi theo chín tầng mây.
Cà gọi điện thoại tới, trong núi tín hiệu
không tốt, Bí Đỏ chưa nói được câu nào liền mất tín hiệu. Cà gọi lại,
tình hình vẫn như thế. Bí Đỏ hét vô điện thoại “Tín hiệu không tốt, đừng gọi nữa.” Cũng không biết Cà có nghe được không.
“Lạc Băng,
chúng ta khóa điện thoại lại đi, hai ngày này sống trên núi không cho
phép nói chuyện về thành phố.” Bí Đỏ ra lệnh cho tôi. Tôi cũng khóa di
động lại.
Cô ấy lấy ra một bộ cờ tướng nhỏ, nói: “Lạc Băng, chơi một chút xem cậu có tiến bộ không.”
Tôi không nhớ đã bao lâu rồi không đánh cờ cùng cô ấy. Chúng tôi tìm một
tảng đá lớn ngồi xuống rồi bắt đầu sát phạt. Thỉnh thoảng cô ấy ăn quân
của tôi, tôi không cho, hai người lớn tiếng cãi vả, náo động cả núi. Khi chúng tôi còn học cấp 3, mỗi năm trường đều tổ chức thi cờ tướng, tôi
và Bí Đỏ ẵm giải nhất và giải nhì ra về, chỉ chừa cho người khác giải
ba. Đến năm mười hai, bọn họ dứt khoát không thèm ghi danh thi, chỉ có
tôi và Bí Đỏ thi, Bí Đỏ cao hứng chỉ cần đánh một ván.
Đêm đến,
không khí mát lạnh mang theo mùi bùn đất, giọt sương óng ánh đọng trên
tán lá cây. Tôi và Bí Đỏ nằm trên bãi cỏ ướt nhẹp nhìn lên bầu trời đêm, những vì sao chiếu rọi khắp nơi giống như một chiếc khăn tay khổng lồ, ở giữa trung tâm là Ngân Hà, chúng tôi tìm được một ngôi sao như cái
muỗng chính là sao Bắc Đẩu.
Bóng đêm mênh mông, gió mát phất phơ.
Bí Đỏ mở đôi mắt to ra, xoay đầu lại nói: “Lạc Băng, cậu kể chuyện Ngưu Lang Chức Nữ cho tớ nghe đi.”
Từ nhỏ cô ấy đã thích nghe kể chuyện, cô ấy thích nhất là truyện Ngưu Lang Chức Nữ cũng vì nó có quá nhiều nỗi tương tư và bi thương.
“Bí Đỏ cậu sao vậy?” Tôi quơ quơ tay trước mắt cô ấy.
Bí Đỏ gạt tay tôi ra, nói: “Cậu nói xem tại sao Ngưu Lang và Chức Nữ không thể sống chung với nhau?”
Lúc này một vì sao xẹt qua, Tôi và Bí Đỏ cùng im lặng.
Một lát sau, Bí Đỏ lại xoay đầu lại nói: “Lạc Băng, tớ cảm thấy, chuyện của thạch hoa quả và Bảo Nhi không phải như vậy.”
“Không phải nói hai ngày này sống trên núi không nói chuyện thành phố sao?”
“Nhưng không nói thì cảm thấy không thoải mái, không phải cậu cũng nghĩ đến chuyện này sao.” Bí Đỏ nói năng hùng hồn.
“Lâm Quốc Đống cũng thừa nhận còn có thể là giả sao?”
Bí Đỏ dứt khoát ngồi dậy, nói: “Cậu suy nghĩ một chút đi, nếu như Bảo Nhi
thật sự mang thai con của thạch hoa quả, thạch hoa quả cũng đồng ý làm
ba đứa bé vậy thì tại sao lão Trần lại chạy tới đưa tiền cho cậu? Ông ta sẽ không tự nhiên đưa tiền cho cậu. Cho nên, ông ta làm thế chứng tỏ
ông ta chột dạ. Còn nữa, thạch hoa quả nói cậu cho anh ta thời gian, anh ta sẽ xử lý tốt, là có ý gì? Thạch hoa quả đối với Kỳ Kỳ như thế nào,
cậu còn không biết sao? Nếu như đứa bé đó thật sự là của thạch hoa quả
thì anh ta sẽ “xử lý” sao? Tớ cảm thấy chuyện này có bí mật nào đó.”
Hôm sau chúng tôi từ trong lều bò ra ngoài, chúng tôi cũng không rửa mặt,
thì ra cảm giác không rửa mặt lại tốt như vậy. Bí Đỏ lôi kéo tôi cười
một trận rồi nói muốn đi vào núi hái quả dại ăn sáng, mùa thu chính là
mùa bội thu của trái cây.
Bí Đỏ cởi áo khoác ra, ném lên tay tôi rồi leo lên cây. Động tác rất nhanh nhẹn. Trong núi sâu vậy mà có tiếng người vang vọng, chúng tôi hét to về phía đó hai tiếng nhưng chỉ có thể nghe được tiếng vang.
Bí Đỏ từ trong túi quần lấy ra một túi
tiền, Bí Đỏ chết tiệt, cái này mà cũng chuẩn bị luôn. Tôi còn tính căng
cái khoác ra để đựng trái cây.
“Lạc Băng, cậu cũng lên đây đi.” Bí Đỏ đưa một tay ra rêu rao.
“Tớ không leo được.” Thấy Bí Đỏ ở trên cành cây dương dương tự đắt, lòng tôi thật ngứa ngáy.
“Ai biểu cậu hồi nhỏ không chịu học leo cây.” Bí Đỏ cười nhạo tôi.
Tôi ngước đầu hâm mộ nhìn Bí Đỏ, hận mình tại sao lại không học võ. Đột
nhiên Bí Đỏ ném mấy con sâu xuống, xém chút nữa trúng người tôi. Cô ấy ở trên cây cười ha ha, còn tôi thì lùi ra sau mấy bước mém tí là ngã
xuống đất.
“Bí Đỏ chết tiệt!” Tôi nhặt mất trái cây rớt trên mặt đất ném cô ấy.
Bí Đỏ hái mấy trái trên cành ném ngược lại tôi. Cô ấy ở trên cây nên có
thể hái được nhiều trái hơn còn tôi thì vừa khom lưng nhặt vừa ném, hơn
nữa trái cây trên mặt đất cũng ít nên cô ấy chiếm thế thượng phong. Cô
ấy ngồi trên cây cười ngã nghiêng.
Tôi không phục nên muốn nhặt nhiều hơn rồi phản kích lại cô ấy. Tôi ngồi xổm xuống nhặt lại nghe Bí Đỏ hét lên một tiếng.
Chẳng lẽ có động đất sao? Chờ tôi hồi phục tinh thần thì Bí Đỏ đã lăn xuống đồi…