Hương Thơm Mê Hoặc Của Hoàng Hậu

Eo thon nhỏ như dương liễu, tóc dài buông xõa. Chỉ nhìn thoáng từ phía sau lưng đã biết nàng là một giai nhân xinh đẹp. Xe ngựa đi tới, đôi mắt Bắc Đường Húc Phong đột nhiên hiện lên tia u ám, rõ ràng là ánh nhìn thâm tình sâu sắc, tựa như sau cơn mưa trời sáng bừng, chứa nhiều nhu tình mà Tần Hương Y chưa bao giờ thấy qua.

“Hoàng thượng biết nàng sao?” – Tần Hương Y tò mò, nhịn không được hỏi một câu.

“Biết” – Bắc Đường Húc Phong thản nhiên trả lời, khôi phục sắc mặt bình tĩnh, nhìn không ra có bất cứ điều gì khác thường.

Tần Hương Y nhíu mày, đảo mắt nhìn ngôi nhà sáng trọng phía xa, trước cửa hiện tấm bảng chữ to, màu vàng rực rỡ: Âu Dương Phủ. Âu Dương? Có phải là phủ của Chinh viễn tướng quân Âu Dương Hạo, trọng thần của triều đình.

Lúc này, Bắc Đường Húc Phong để mặc Tần Hương Y một bên, bình yên nhắm mắt, dựa vào bàn tiếp tục dưỡng thần, bàn tay nâng má, bộ dáng khoan thai tự đắc. Tần Hương Y cũng không quá để ý, liếc mắt nhìn hắn, nữ tử tỉ mỉ phát hiện đôi mày kiếm kia đang ẩn giấu một nỗi niềm. Vì sao hắn lại buồn?

Không kịp để Tần Hương Y suy nghĩ nhiều, thoáng cái xe ngựa đã đến nơi, đột nhiên ngừng lại. Đồng thời, Bắc Đường Húc Phong chợt mở mắt ra, tự xốc màn che đứng dậy, “Hoàng hậu, đã tới Vinh Vương phủ rồi. Mau xuống xe …”.

Vinh Vương phủ? Tần Hương Y nghe xong run lên, cả người giống như bị tia chớp đánh xuống, khẽ hướng mắt nhìn lại, khu nhà sang trọng uy nghi, tượng sư tử đá phía trước cửa, trên cửa có biển đề chữ to: Vinh Vương phủ.

“Hoàng hậu làm sao vậy?” – Bắc Đường Húc Phong đã xuống xe trước, ôn nhu đưa tay đỡ Tần Hương Y.

Lúc này, trong lòng Tần Hương Y như bị chùy sắt gõ vào một cái dữ dội, nỗi đau đớn ngày xưa chợt trỗi lên, nàng cố gắng bình tĩnh bản thân lại, thật sâu hít thở vào, nhắm chặt hai mắt, trấn định tâm thần, Sau đó mở mắt ra, nắm chặt tay Bắc Đường Húc Phong nhanh chóng xuống xe.

“”Hoàng thượng muốn dẫn thần thiếp đến Vinh Vương phủ sao?” - Tần Hương Y hỏi, vẫn nắm chặt tay Bắc Đường Húc Phong.

Đôi mắt đen của Bắc Đường Húc Phong trầm xuống, tựa hồ cảm thấy được điều gì, “Vinh vương gia chính là công thần của Long Đế quốc, cũng là hoàng huynh của trẫm, chúng ta đến thăm cũng là lẽ thường”. Cùng với giọng nói kia, ánh mắt hắn hiện lên tia âm lạnh.

“Vậy sao?” – Tần Hương Y miễn cưỡng cười, thong thả bước đi hai bước, đột nhiên ngực cảm thấy nóng bức, hình như đầu bị vật gì gõ qua một cái, đau đớn toàn thân, “Hoàng thượng, thần thiếp …”, hai chân nặng tựa như đổ chì, không bước được nửa bước, trên trán mồ hôi rỉ ra như tắm.

“Hoàng hậu, cảm thấy không khỏe ở đâu sao?” – Bắc Đường Húc Phong vòng tay ôm Tần Hương Y vào lòng ngực, cực kì đưa tay sờ trán nàng… thật là nóng.

“Thần thiếp …” – Con mắt mỹ lệ của Tần Hương Y từ từ mất đi sự linh hoạt, dần dần nhắm lại, không nhìn ba chữ ánh vàng rực rỡ “Vinh Vương phủ” nữa, không hiểu sao có dòng nước đắng dâng lên trong lòng, thật đau khổ quá. Nói chưa hết, tay áo màu trắng khẽ bay, tựa như đóa mây u buồn rơi xuống, ngã vào trong lồng ngực rộng rãi kia.

“Hoàng hậu …” – Bắc Đường Húc Phong mặt mày liền căng thẳng, vỗ nhẹ gương mặt Tần Hương Y, nàng không có bất kỳ phản ứng gì.

“Người đâu, truyền thái y” – Hắn quát gọi cung nữ bên cạnh, ngừng lại ôm nữ tử trong lòng bước vào Vinh vương phủ.

Cùng lúc, ngay cửa xuất hiện một nam tử tuấn lãng, nhìn qua không khác Bắc Đường Húc Phong bao nhiêu, vóc người hắn cao to, ung dung nho nhã, hiện ra một loại cao ngạo, mặt mũi thanh khiết, gầy nhưng hiện lên vài phần thanh cao, hắn tại Long đế quốc, đại danh đỉnh đỉnh – Vinh Vương gia Bắc Đường Húc Vinh, trong tay nắm mười vạn đại binh, là vương gia chiến công hiển hách, là nhị hoàng huynh của đương kim thánh thượng, bình thường Bắc Đường Húc Phong đối với hắn cũng có vài phần kính nể.

Nhìn Bắc Đường Húc Phong ôm nữ tử trong lòng vội vã tiến đến, Bắc Đường Húc Vinh thu hồi tia nhìn cao ngạo, sắc mặt trầm xuống, liếc mắt thăm dò nữ tử đang hôn mê, y phục trắng nhẹ nhàng như đám sương nhàn nhạt, đôi mắt nhắm hờ như tiên nữ đang ngủ, trên người toát lên một loại phong thái thoát tục, giống như cánh hoa thủy tiên vừa nở ra, trên cánh hoa dính vài giọt bọt nước, lóng lánh như ngọc, không hề dính bụi trần. Nhịn không được nhìn thêm vài lần, trong lòng có một tia rung động. Hắn công cao địa vị lớn, cho tới bây giờ nhất định chưa có gì để vào mắt, đối với nữ từ lại càng không liếc mắt nhìn một cái, nhưng nàng cho hắn cảm giác run sợ.

“Hoàng thượng …” – Bắc Đường Húc Vinh hơi khom người, hướng Bắc Đường Húc Phong thi lễ.

Bắc Đường Húc Phong đột nhiên ngẩn ra – Bắc Đường Húc Vinh luôn luôn ỷ mình công cao hiển hách, đối với hắn vị hoàng đế này xưa nay vẫn không phục, bình thường lưng thẳng như cây cổ thụ, hôm nay thật là khó hiểu. “Hoàng huynh không cần đa lễ, hoàng hậu bị té xỉu. Phiền hoàng huynh sắp xếp cho hoàng hậu một gian phòng, mượn thái y của quý phủ dùng một lát”.

“Hoàng hậu?!” – Các cơ trên mặt Bắc Đường Húc Vinh mãnh liệt co giật, nàng đúng là hoàng hậu. “Chuyện này thần sẽ sắp xếp”, trên mặt Vinh vương gia bình thường toát ra ngạo khí mười phần tự nhiên hiện lên một tia thương tiếc.

Tất cả đều được Bắc Đường Húc Phong thu vào tầm mắt, hắn cũng không nói nhiều, chỉ là ôm Tần Hương Y vào đình viên, khóe môi mỏng nổi lên nụ cười giảo hoạt.

Phòng phía đông Vinh vương phủ là chỗ ở cùa Vinh Vương phi, xa hoa thoải mái, đình viên thoáng mát, trong lành mát mẻ, nhưng Bắc Đường Húc Vinh chưa lập gia đình, đặt nàng nằm xuống. Sắp xếp chỗ này dường như có điều không ổn?

Thái y chẩn mạch, liền nói không có gì đáng ngại, tĩnh dưỡng thật tốt thì khỏi.

Trong phòng, Tần Hương Y nằm trên giường vẫn chưa tỉnh.

Bắc Đường Húc Phong ngồi bên giường nhìn nữ tử đang ngủ, nghi vấn trong lòng không giải thích được, hoàng hậu này luôn kiên cường làm sao lại đột nhiên té xỉu? Từ khi bắt đầu nàng nghe được ba chữ Vinh vương phủ, cả người liền trở nên khác thường, chẳng lẽ… nghĩ tới đó, mặt mày hắn không khỏi căng thẳng.

“Bà bà, đừng bỏ rơi Hương Hương. Hương Hương sai rồi, sai rồi. Đừng mà!” – đột nhiên Tần Hương Y phát ra những lời vô nghĩa, cắt đứt suy nghĩ của Tần Hương Y, nữ tử mặt mày tái nhợt, toàn thân căng thẳng, mặt mũi nhăn thành từng nếp, đôi tay …kìa nắm chặt chăn đệm, trong giấc mộng nàng yếu ớt, khác ngày thường luôn kiên cường; thật là khác biệt quá xa.

Chẳng lẽ nàng từng bị người ám hại? Cực kỳ thống khổ như thế, chỉ khi nàng ngủ mới có thể thấy được bộ dạng này. Thì ra nàng cũng như những nữ tử khác, giống nhau ở chỗ yếu đuối.

“Có trẫm đây, đừng sợ”. Không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, Bắc Đường Húc Phong cầm hai tay Tần Hương Y đặt vào tay mình một cách vững vàng. Để nàng cảm nhận được sự ấm áp, từ từ bình tĩnh trở lại, ánh mắt cũng không còn tia thống khổ.

“Hoàng thượng …”, ngoài cửa truyền đến giọng nói của cung nữ.

“Chuyện gì?” – Bắc Đường Húc Phong cẩn thận đặt tay Tần Hương Y vào trong chăn, sau đó đứng lên đi đến cửa nhìn lại.

“Vinh Vương gia mời Hoàng thượng đi dùng rượu” – cung nữ dè dặt lên tiếng.

Khá lắm nhị hoàng huynh, càng lúc càng lớn mật. Bắc Đường Húc Phong trợn mắt liếc nhìn cung nữ, lắc lắc ống tay áo, nói: “Trẫm đã biết!”

Nhị hoàng huynh, trẫm hôm nay sẽ tiếp ngươi một hồi! Để xem trẫm thích hợp là hoàng đế hay là ngươi đây? Nghĩ xong, hắn quay đầu liếc mắt nhìn Tần Hương Y đang ngủ yên trên giường, nhếch môi cười một tiếng, phất tay áo rời đi.

- -- ------ ------ -----Hết chương 23 --- ------ ------ ------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui