Hương Thơm Mê Hoặc Của Hoàng Hậu

Trong Long Hành cung lại tĩnh, chỉ có Giang Thuý Ngọc sám hối khóc, thân mình nàng đứng vững vàng, từng bước một hướng Bắc Đường Húc Phong đi đến, bỗng nhiên kéo tay hắn, nước mắt giàn giụa trên gương mặt phấn trắng, nói: “Phong nhi, thực xin lỗi. Là ta sai rồi, ta không phải người tốt.” Dứt lời, nàng thật sâu liếc mắt nhìn Tây Môn Hồng Song, “Nàng mới là mẹ ruột của ngươi, Thục phi của tiên hoàng. Năm đó là ta nổi lên ác ý, đoạt con trai của nàng làm của mình.”

Tây Môn Hồng Song chậm rãi buông lỏng kiếm bén đặt ở trên cổ Tần Hương Y, cởi bỏ đại huyệt của nàng, thả người bay xuống giường rồng, ánh mắt tang thương quét về phía Bắc Đường Húc Phong, bỗng nhiên hạ xuống hai giọt nước mắt, nói: “Hắn thật là con ta?”

“Phải” Giang Thuý Ngọc gật đầu một cái, thực kiên định nói.

“Không, không, đây không phải là thật. Mẫu hậu, ngài là vì cứu trẫm, cố ý lừa trẫm, đúng hay không?” Bắc Đường Húc Phong đối biến cố bất thình lình, có điểm không biết làm sao, cầm cánh tay Giang Thuý Ngọc, lắc đầu liên tục, trong đôi mắt đen thâm trầm như nước là bối rối ít có.

Mẫu hậu hắn tôn trọng cho tới nay lại là hung thủ thương tổn mẹ đẻ của hắn, vậy ngôi vị hoàng đế này cũng không chính đáng. Đây đối với một quân chủ ngạo thị thiên hạ mà nói, chính là một loại xấu hổ rất lớn, trong mắt hắn dung không được nửa điểm tỳ vết nào. Ngày hôm nay thiên hạ đại định, lão thiên gia cư nhiên cho hắn một cái vui đùa lớn thế.

“Phong nhi, đây là thật. Đều là thật sự. Hồng phi mới là mẫu thân chân chính của ngươi. Đây hết thảy đều là lỗi của ta.” Giang Thuý Ngọc nhìn bộ dạng vừa sốt ruột vừa dau của Bắc Đường Húc Phong, trong lòng lại khó chịu. Hắn tuy là nhi tử của Hồng phi, nhưng nàng đối với hắn vẫn một mực yêu thương, xem như của mình sinh, nay mang đến cho hắn cực kỳ bi ai như thế, lòng của nàng tựa như đao xoắn.

“Thật là con của ta?” Hung ác trong hai mắt Tây Môn Hồng Song sớm biến mất hết, một đôi con ngươi trở nên từ ái.

“Các ngươi đi ra ngoài, đều đi ra ngoài! Để cho trẫm yên lặng một chút!” Bắc Đường Húc Phong đột nhiên quát một tiếng, ngửa mặt lên trời cười khẽ một tiếng, thống khổ nhắm lại hai tròng mắt, thanh âm thật quyết tuyệt.

“Phong nhi ——” Giang Thuý Ngọc và Tây Môn Hồng Song trăm miệng một lời kêu.

“Đi ra ngoài!” Miệng Bắc Đường Húc Phong phun ra hai chữ cứng rắn, hắn chưa từng mở mắt ra, sắc mặt lạnh giống như băng.

Chân tướng này, trong lúc nhất thời hắn không thể nhận. Một người là mẫu thân dưỡng dục mình, một người là mẹ đẻ của mình, hắn nên đối đãi như thế nào? Là người thân? Hay là kẻ thù? hắn luôn luôn làm việc quyết đoán lại do dự. Nên như thế nào? Hắn không biết.

“Hồng Song, ngươi đi theo ta.” Giang Thuý Ngọc bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Bắc Đường Húc Phong, kéo tay Tây Môn Hồng Song hướng cửa cung đi đến.

Âu Dương Nghi Lâm vẫn đứng ở bên cạnh giữ im lặng, lúc này ngước mắt nhợt nhạt nhìn Tần Hương Y trên long sàng một cái, trong mắt bay ra sự thích thú, nàng vung tay áo trắng, đi theo Giang Thuý Ngọc ra cửa cung.

Trong An Bình cung.

Trong chính điện đơn sơ, lư hương lượn lờ, Phật âm vẫn còn.

Trong điện chỉ có hai người, từng hoàng hậu và Thục phi —— Giang Thuý Ngọc và Tây Môn Hồng Song, các nàng đối diện, ai cũng không có đánh phá im lặng tạm thời.

“Hồng phi, là ai gia sai lầm rồi. Ngươi muốn xử trí như thế nào thì cứ làm như thế đi, ai gia không muốn làm cho Phong nhi khó xử!” Giang Thuý Ngọc ngồi xuống trên ghế chủ ở chính điện, đầu tựa vào tay vịn, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Tây Môn Hồng Song thật cũng không do dự, một cái bước xa đi ra phía trước, vung tay lên hung hăng một chưởng bổ về phía Giang Thuý Ngọc, nhưng chính là một khắc rơi chưởng, nàng dừng lại.

Giang Thuý Ngọc cư nhiên không một chút trốn tránh, ngược lại bình tĩnh thần kỳ, “Ngươi thật sự một lòng muốn chết?” Tây Môn Hồng Song nhíu lông mày hỏi.

Giang Thuý Ngọc không có mở to mắt, yên lặng như trước như nước.

Tây Môn Hồng Song thu chưởng lạnh lùng cười, nói: “Thôi, nếu Phong nhi đi theo ta, hắn quyết sẽ không có thành tựu của ngày hôm nay. Hắn bây giờ có thể trở thành bá chủ thiên hạ, có một nửa đều là công lao của ngươi, nếu ta giết ngươi, chẳng phải là không rõ tốt xấu. Xem ra mấy năm nay, ngươi dốc lòng chăm sóc hắn, ta không thể giết ngươi. Giang Thuý Ngọc, ta cho ngươi biết, ngươi có thể chết vì Phong nhi, ta cũng tài cán hy sinh vì Phong nhi. Ngươi chờ xem. Tràng nguy cơ này, ta nhất định có thể hóa giải.” Khi nàng nói câu nói sau cùng, con ngươi lịch lãm ngắm ngoài cửa sổ một cái, nàng tựa hồ biết chút gì.

Dứt lời, nàng cũng không quay đầu lại đi ra An Bình cung. Giang Thuý Ngọc nhìn bóng lưng nàng đi xa, vẻ mặt hồ nghi. Rốt cuộc nguy cơ gì?

===

Ánh trăng sáng, gió nhẹ từ từ. Một bóng màu đỏ ở trong ngự hoa viên phiêu diêu.

“Đi ra!” Tây Môn Hồng Song thầm vận chân khí, nhẹ nhảy lên một tòa núi giả, hướng bốn phía kêu một tiếng.

Đúng lúc này, một trận gió mạnh cuốn qua, một cái bóng dáng thon dài nhẹ nhàng lại đây, tiếp theo hai tiếng cười lạnh từ trong miệng của hắn, “Sư phụ, người rốt cuộc đã tới!”

Hắn, cẩm y hoa lệ trên người, tay cầm kiếm dài, một bộ dạng khí thế nghiêm nghị.

“Ngươi dừng tay đi. Hương Y có nơi dừng chân, ngươi cũng đừng có đau khổ dây dưa.” Tây Môn Hồng Song phi xuống thân giả sơn, đi tới trước mặt nam tử kia.

“Sư phụ cảm thấy ta làm tất cả đây là vì Hương Y sao?” Khóe miệng nam tử hoa y cong lên, thản nhiên nở nụ cười.

“Chẳng lẽ không đúng?” Tây Môn Hồng Song hỏi lại một câu.

“Sư phụ cũng biết thân phận của ta?” Trong bóng đêm, trên gương mặt anh tuấn của nam tử hoa y hiện ra một phần quỷ dị.

“Năm năm trước, ta ở đáy Tiên Tử cốc cứu ngươi, ngươi nói cho ta biết, ngươi là hậu duệ giang hồ, vì bị kẻ thù đuổi giết, mới ngã vào đáy cốc. Chẳng lẽ ngươi gạt ta?” Tây Môn Hồng Song nắm tay, đáy mắt hiện lên một tia khác thường, nàng tựa hồ đã cảm thấy được cái gì.

“Sư phụ, đồ nhi chỉ có thể nói cho người biết. Lần này tiến cung, ta không phải là vì Hương Y, Hương Y nhưng là một con cờ của ta thôi.” Nam tử hoa y nắm chặc kiếm trong tay, con ngươi mỉm cười nói, vừa ác vừa hung nói.

“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Mày dài của Tây Môn Hồng Song nhíu lại, trên mặt thoáng xẹt qua vài tia lo lắng.

“Trước kia ta nói qua ta muốn giết chết Bắc Đường Húc Phong. Hiện tại cũng sẽ không thay đổi.” Trong tròng mắt đen của nam tử hoa y lộ ra một cỗ ánh mắt sắc bén.

“Không được! Ngươi không thể giết hắn!” Tây Môn Hồng Song lắc đầu liên tục, toàn bộ trở nên khẩn trương lên.

“Không được nhúc nhích!” Thình lình, sau lưng toát ra một cái giọng nữ, cùng lúc đó, một cái vật cứng để ở phía sau lưng nàng.

“Hoàng muội, đừng đả thương bà!” Nam tử hoa y khẩn trương đi phía trước từng bước.

“Hoàng huynh, ngươi mềm lòng?” Thanh âm của nữ tử có mấy phần oán khí.

“Không cần đả thương bà. Bà là ân nhân cứu mạng của ta.” Mặt mày nam tử hoa y trầm xuống, rất trầm trọng nói.

“Bà ta không giết, Tần Hương Y cũng không giết. Kế hoạch của chúng ta khi nào mới có thể hoàn thành?” Nữ tử vừa nói vừa nắm chặt vũ khí bén trong tay, bộ dáng thanh thuần trở nên ngoan độc.

“Đủ rồi! Ngu Uyển Nhi cùng Ngũ Mạn Quân, ta đều giúp ngươi xử lý. Ngươi bây giờ không phải chuyên sủng trong hậu cung sao? Vì sao còn không lấy được tàng bảo đồ? Ngươi có phải động chân tình với Bắc Đường Húc Phong hay không? Lần này phụ hoàng thảm bại, tiếp theo toàn bộ nhờ chúng ta, ngươi đối với hắn cũng không thể mềm lòng, nếu cần thiết, phải giải quyết hắn!” Mày rậm của nam tử hoa y mãnh liệt nhíu một cái, hung hăng trừng mắt nữ tử sau lưng Tây Môn Hồng Song một cái.

“Hoàng huynh, hoàng muội? Các ngươi rốt cuộc là người nào?” Tây Môn Hồng Song đem đối thoại của một nam một nữ này, nghe được rõ ràng.

“Lão thái bà, dù sao ngươi cũng phải chết. Nói cho ngươi biết cũng không sao. Đồ đệ tốt của ngươi là hoàng tử Mã Nhã quốc, mà ta là công chúa Mã Nhã quốc! Hiện tại đã biết rõ sao?” Nữ tử ghé vào bên tai Tây Môn Hồng Song, cười như không cười nói, thanh âm âm trầm cực kỳ.

“Các ngươi —— các ngươi không không được thương tổn Phong nhi!” Tây Môn Hồng Song hung hăng trừng mắt nam tử hoa y.

“Lão thái bà, chậm rồi. Biết Bắc Đường húc Phong là con trai bảo bối của ngươi, nhưng ngươi không có cách nào khác nói cho hắn biết những thứ này.” Nữ tử vừa nói vừa hung hăng đánh một chưởng vào sau cổ của nàng.

Hai mắt Tây Môn Hồng Song trợn trắng, hôn mê bất tỉnh.

“Hoàng muội, không nên thương tổn bà ấy.” Trong ánh mắt nam tử hoa y nhiều hơn một phần thương hại.

“Hoàng huynh, không cần bận tâm tư tình. Nghiệp lớn làm trọng, bây giờ chưa giết bà ta, chờ chúng ta lấy đến tàng bảo đồ rồi nói sau. Hiện tại Liễu Yến Yến ăn xong độc của ta, chỉ sợ cả đời cũng sẽ không tỉnh lại. Cho nên chúng ta tạm thời vẫn an toàn.” Nữ tử dứt bỏ Tây Môn Hồng Song hôn mê, vỗ vỗ tay, nhàn nhã thu chủy thủ, nói với nam tử hoa y.

“Liễu Yến Yến theo ngươi nhiều năm như vậy, còn thay ta nhận tất cả tội danh. Ngươi thật đúng là hạ được độc thủ.” Hai mắt của nam tử hoa y nhíu lại, khinh thường nhìn nữ tử một cái, trên mặt thêm mấy phần bất đắc dĩ.

“Hoàng huynh, nếu muốn hoàn thành nghiệp lớn. Nhất định phải lòng dạ ác độc. Mấy năm qua, ta thay hình đổi dạng sinh hoạt tại Âu Dương gia, cũng thật khổ. Hiện tại là thời điểm phản kích. Nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ phụ hoàng giao cho.” Nữ tử lắc lắc ống tay áo, đáy mắt lặng lẽ hiện lên một tia gợn sóng.

“Tất cả ta đều buông xuống. Bao gồm cảm tình đối Tần Hương Y. Còn ngươi?” Nam tử hoa y quét mắt nữ tử một vòng, rất chân thành nói.

“Ta đương nhiên là muốn hoàn thành nhiệm vụ phụ hoàng giao cho, để cho Mã Nhã quốc lớn mạnh. Lần này trận chiến Quỷ Lâm, phụ hoàng thảm bại, cho nên chúng ta phải giành thời gian lấy được tàng bảo đồ, giết chết Bắc Đường Húc Phong.” Nữ tử hướng nam tử hoa y đi thong thả vài bước, mặt mày trở nên thâm trầm, “Ta đã động tay chân trong đèn cung đình, tìm được cơ hội thích hợp, chúng ta lập tức hành động. Tây Môn Hồng Song là mẹ ruột của hắn, giữ bà ta lại, chính là bùa hộ mệnh.”

“Tốt.” Nam tử hoa y lên tiếng trả lời, trong con ngươi là một phần ngoan độc, nắm tay dần dần nắm lên, tiếp theo một tiếng cười trộm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui