Hướng tiểu viên

Trần Bạch Diệm căng thẳng đến tìm Tiểu Viên, nhưng Tiểu Viên lại không phối hợp, đột nhiên cô cảm thấy khó chịu khi phải đóng cửa chỉ để làm tình với anh, cô còn nói ngày mai phải dậy sớm đi chợ quê, cô định tới đó mua vài nguyên liệu nấu ăn, tiết kiệm chút chi phí.
 
Trần Bạch Diệm đã nói sáng mai sẽ đưa cô đi, nhưng Tiểu Viên lại lạnh nhạt nói như vậy thì ngại quá, Trần Bạch Diệm thay đổi sắc mặt, mở miệng muốn nói gì đó rồi lại thôi, anh đứng ngây người một lát rồi trực tiếp rời đi bằng cửa sau.
 
Trần Bạch Diệm rất muốn rất muốn ngủ cùng cô, nhưng rõ ràng người ta không muốn, anh cũng không thể làm ra chuyện cưỡng ép.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tâm trạng buồn bực, phế quản như bốc cháy, Trần Bạch Diệm đá thùng rác một cái, thậm chí còn khá giận bản thân vì cứ rời đi như vậy.
 
Tiếng động do thùng rác phát ra truyền vào trong quán, lúc này Hướng Tiểu Viên thật sự rất khó chịu, tâm trạng cũng rất tồi tệ.
 
Bỏ đi bỏ đi.
 
Trần Bạch Diệm trở lại quán mình đặt mông ngồi xuống ghế bắt đầu hút thuốc, rốt cuộc phụ nữ suy nghĩ cái gì thế? Nói trở mặt liền trở mặt à?
 
Là trở mặt rồi sao?
 
Không thể mặt dày tới hỏi, anh cảm thấy ý từ chối của Hướng Tiểu Viên đã quá rõ ràng, cho nên không thể hỏi được, việc này phải là tôi tình em nguyện chứ? Tôi tình em nguyện như vậy mới thú vị.
 
Thú vị thế nào?
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh nhớ đến dáng vẻ mềm nhũn của Hướng Tiểu Viên khi hứng tình và liếm cằm anh ở trong xe, vừa nghĩ tới, ngọn lửa trong lòng Trần Bạch Diệm lại bùng cháy, anh dập tắt điếu thuốc rồi đi ra cửa, đi tới cửa sau của quán mì thì nhận được wechat của Tiểu Viên.
 
“Trả món đồ chơi của tôi đây.”
 
Trần Bạch Diệm trả lời: “Muốn thứ đó làm gì?”
 
Hướng Tiểu Viên: “Đàn ông rất dễ nóng nảy, chỉ có đồ chơi nghe lời.”
 
Nụ cười dần hiện trên khoé môi Trần Bạch Diệm, hai lời chưa nói đã đẩy cửa đi vào.
 
Hướng Tiểu Viên dẩu mông dựa vào quầy thu ngân nghịch điện thoại, nghe được tiếng bước chân của anh cũng không có phản ứng.
 
Trần Bạch Diệm đi tới trực tiếp ôm cô ngồi lên người mình, Tiểu Viên ngồi trên đùi anh đấm vào bả vai anh: “Muốn chết à, bên ngoài có khách đó!”
 
Lúc nói lời này cô đảo mắt nhìn xung quanh, giọng điệu như mắng như không mà khiến linh hồn nhỏ bé của Trần Bạch Diệm như treo lên chín tầng mây.
 
Anh ghì chặt eo cô, sau khi đã khống chế không cho cô động đậy thì đặt xuống một nụ hôn, Tiểu Viên gấp tới mức vỗ mạnh anh một cái.
 
Trần Bạch Diệm ăn được rồi thì dừng lại, anh buông cô ra, nói: “Đóng cửa đi, ngày mai tôi kêu 100 người đến ăn mì quán cô.”
 
Hướng Tiểu Viên đứng dậy sửa sang lại quần áo: “100 người… Khoác lác thì cũng đừng quên khiến tôi mệt chết chứ.”
 
Trần Bạch Diệm thật sự không chịu được sự yêu kiều này của cô, anh nói: “Tôi kêu họ đem mì tới rồi tự nấu, ăn xong thì cầm bát đi rửa, xong xuôi còn phải đến trả tiền cho cô.”
 
Hướng Tiểu Viên bị chọc cười, quay đầu muốn trách anh thì lại bị bắt hôn thêm một lúc nữa.
 
Ngoài quán có một bàn thực khách, vốn dĩ tới quán Tiểu Viên để ăn hủ tiếu xào, sau đó lại uống rượu rồi gọi thêm cá nướng từ quán đằng trước, ngồi mãi không chịu đi.
 
Hướng Tiểu Viên bày ra dáng vẻ chuyên nghiệp “tôi là bà chủ, tôi không đuổi khách”, Trần Bạch Diệm hết cách với cô, cũng không thể làm gì khác, bất kể bây giờ cô có thái độ thế nào, chỉ cần anh biết cô không đổi ý là được rồi.
 
Vậy thì dây dưa thôi, cùng bà chủ Hướng tiếp đãi khách hàng.
 
Muốn rượu anh lấy rượu, muốn mì anh nấu mì, Trần Bạch Diệm còn tự đóng quầy bán thức ăn khuya ở cửa quán, chỉ để lại một bàn của nhóm người kia, Tiểu Viên không phản đối, đây là có ý cho phép anh sao, cho phép cái gì? Chính là xong việc đóng cửa thì cho phép anh làm chết cô.
 
Vừa nghĩ như vậy, Trần Bạch Diệm càng có kiên nhẫn hơn bao giờ hết.
 
Tiểu Viên thấy anh thế này thì càng muốn cự lại anh, trong lòng cô thầm mắng, nhìn mấy tên đàn ông thối tha này đi, chỉ cần có thể thu xếp được phúc lợi tốt cho dương vật thì tay chân làm việc rất cần mẫn.
 
Tiểu Viên lạnh lùng nhìn anh đang quét dọn trong quán, cô đi tới kéo gấu áo phông của anh, đang định nói chuyện, Trần Bạch Diệm lại không mấy bình tĩnh mà hất tay cô ra, giống như cảnh cáo nói: “Không cho chạm thì đừng động vào tôi, tự gánh lấy hậu quả.”
 
Tiểu Viên tươi cười, cô nghiêng người muốn sáp tới: “Anh đã biết tôi không cho chạm, thì còn ở đây niềm nở cống hiến làm gì?”
 
Tay phải Trần Bạch Diệm xách một xô bột gạo từ cửa quán đi vào, tay trái bắt lấy gáy Tiểu Viên đưa cô vào bếp, kéo rèm lại, anh buông xô bột xuống, đè cô vào cửa tủ lạnh, hai tay bóp má cô, Trần Bạch Diệm cắn môi cô một cái, nói: “Cô nói xem tôi niềm nở cống hiến làm gì?”
 
“Tôi không biết.”
 
Trần Bạch Diệm nở nụ cười, anh áp sát cô nhỏ giọng nói: “Ông đây tỏ vẻ nịnh bợ chính vì muốn nện cô, lý do chân thật không?”
 
“Rất chân thật, vậy tôi không muốn thì anh vẫn làm à?”
 
Trần Bạch Diệm cúi đầu vén áo cô lên, Tiểu Viên vươn tay cản lại nhưng không được, một tay anh vén áo lên một tay anh luồn vào quần lót cô, đê tiện lẩm bẩm nói: “Tôi xem xem có phải là không muốn không?”
 
“Anh cút.”
 
Trần Bạch Diệm ngả đầu trên vai cô cười cười, hơi thở của anh phả lên cổ Tiểu Viên, nhiệt độ nóng bỏng.
 
“Ướt rồi.” Anh nói.
 
Có thể không ướt sao? Mấy ngón tay của anh cứ như đánh đàn dương cầm, vô cùng thoải mái.
 
“Đừng làm loạn.” Cô vừa lên tiếng cản lại thì ngoài quán truyền đến giọng khách hàng.
 
“Bà chủ! Bà chủ ơi! Có loại này không… loại sữa chua lạnh, lấy 4 hộp.”
 
Tiểu Viên đang định trả lời, Trần Bạch Diệm lại kéo áo ngực của cô lên, anh cúi đầu ngậm lấy bầu ngực cô: “Ở đây nè.”
 
Tiểu Viên rất muốn đạp anh ra, cô cố gắng duy trì giọng điệu như thường mà nói với ra ngoài: “Có, lập tức lấy ngay.”
 
“Được rồi~ Đừng mút nữa…” Tiểu Viên đẩy cái đầu trước ngực mình ra.
 
Trần Bạch Diệm buông ra, đứng thẳng dậy ôm cô nút lưỡi, tay anh vẫn đút trong quần lót cô không chịu lấy ra, đương nhiên có thể cảm nhận được sự động tình của Tiểu Viên.
 
Tiểu Viên cảm thấy tay anh dần di chuyển ra sau mông, giây tiếp theo, quần lót bị kéo thẳng xuống mắt cá chân.
 
“Làm cái gì thế!” Tiểu Viên gấp gáp.
 
“Đừng mặc quần lót ra ngoài.”
 
Tiểu Viên lập tức đỏ, nhưng trong nội tâm lại dâng lên một cảm giác… nóng lòng muốn thử.
 
Thật sự rất muốn càn rỡ dâm loạn một lần ở nơi trấn nhỏ còn có thể nhìn thấy những bà cụ bó chân ngồi ở đầu ngõ tám chuyện…
 
Đương nhiên Trần Bạch Diệm không hề bỏ sót biểu cảm nào của cô.
 
Anh vén hết váy cô lên, để lộ khu rừng rậm rạp đẫm nước, anh ngắm nhìn hai giây rồi vươn tay mở cửa tủ lạnh phía sau cô, hơi lạnh từ trong tủ ập vào nửa thân dưới của cô, Tiểu Viên lạnh tới nỗi run run, Trần Bạch Diệm cười vỗ mông cô hai cái, ghé sát tai nói: “Cởi quần lót chờ tôi.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui