Phạm quy rồi bảo bối.
Bảo bối hỏi, quy tắc là gì?
Không xong rồi, bảo bối phạm sai lầm rồi, trong lúc mơ hồ bị cuốn vào một quy tắc mà không biết chút nào về nội dung quy tắc đó.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Điều này rất nguy hiểm đó bảo bối.
Phải biết rằng một trong các điều kiện cơ bản của quy tắc được lập ra chính là đôi bên đều phải chịu ràng buộc bởi nó, nói cách khác, hai người chịu ràng buộc bởi quy tắc đều không có đặc quyền gì cả, cũng như không thể áp đảo trên cơ đối phương.
Như vậy mới gọi là quy tắc bình đẳng, người người tuân theo người người được lời, nếu không quy tắc sẽ không còn là quy tắc, mà là quy củ được lập ra bởi một người dành cho nhiều người.
Ai lập cho ai chứ?
Trần Bạch Diệm lập ra cho Hướng Tiểu Viên.
Quy củ gì thế?
Trần Bạch Diệm nói cô đừng hỏi, bây giờ hỏi còn tác dụng gì sao? Trên bàn đánh bạc, đến khi thua hết vốn liếng mới bắt đầu nói, ôi trời tôi không biết quy tắc trò chơi ở đây, thì ra là thua tiền thật à, không chơi không chơi nữa coi như tôi chưa từng tới… Liệu người đó có thể xuống bàn bạc với ba chân (1) không đứt không?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không thể, cho nên cô xem, người trưởng thành là vậy, lúc đầu óc vẫn rất tỉnh táo, chỉ cần sơ ý một chút là dễ dàng rơi vào bẫy.
Điều này thật sự không nên.
Trần Bạch Diệm thở dài, biểu cảm trông rất thất vọng, trong sự thất vọng còn có chút ngoài ý muốn, đúng là không nên, theo lý thuyết một bà chủ tự thân kinh doanh một quán mì, chút ý thức phòng bị cũng không có sao? Đây chẳng phải đang chờ bị lừa sao?
Nói tới điểm này, Trần Bạch Diệm cũng phải dạy dỗ cô lại.
Đây thật sự là trách nhiệm của anh, một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, lúc này mới được mấy ngày? Sao có thể nhìn cô sống hồ đồ như vậy chứ, điều này thật sự không tốt.
Anh vẫn chịu chút thiệt thòi, sẽ không thu phí.
Tiểu Viên nghe lời biện minh của anh thì rất hào hứng.
Cô thấy rất vui, trông anh như một đầu bếp vô văn hoá, nhưng bây giờ lại có thể nói ra những lời thế này.
Anh dạy à, muốn dạy cái gì, cô sẽ học thử xem, cô chính là học sinh ngoan đấy, tràn đầy tinh thần ham học hỏi.
Trần Bạch Diệm xuống xe đi sang phía cô, anh kêu cô xuống, Tiểu Viên bước xuống.
Toàn bộ hàng nút trên mặt váy của Tiểu Viên đã bị gỡ ra hết, đang là giờ ngọ, không có chút gió nào, nhưng vừa rồi xung quanh âm đạo được cạo lông sạch sẽ vẫn còn dính đầy nước nên cảm thấy lành lạnh.
Trần Bạch Diệm đỡ phía trước cô, phía sau cô có xe chống đỡ, cũng an toàn.
Đột nhiên anh hôn cô, kéo đầu lưỡi của cô ra cắn, Tiểu Viên không nói được câu nào, cảm nhận được tay anh đang mò tới eo mình, cầm lưng váy xoay lại, cảm giác mát lạnh ùa tới mông cô.
Cả mông và sau chân không có gì che chắn, mọi thứ đều bị phơi bày.
Tim Tiểu Viên đập nhanh hơn, không dám đoán tiếp chuyện sau đó.
Cô không dám đoán, nhưng anh dám làm.
Anh cắn tai cô, nói cho cô biết lịch sử cải tạo lao động lâu đời, chúng ta chơi ở đây đi.
Anh xoay người cô lại, từ nóc xe nhìn qua là đất ruộng mênh mông bát ngát, hai mẫu lúa mạch, còn lại là gì không thấy rõ.
Đi tưới nước bón phân cho ruộng đất thôi nào, cô rất thích hợp làm chuyện này, vì nhiều nước.
Đừng sợ.
Khoe mông giữa ban ngày ban mặt cũng đừng sợ, có anh phía sau che cho cô, anh khen chiếc váy này cô mua rất tốt, kéo lên trong như một tấm rèm, dù mông to thế nào cũng có thể che được.
Bọn họ đi ra sau ruộng lúa, xa xa chính là con đường duy nhất chạy vào thị trấn, vừa khéo hôm nay là ngày họp chợ nên dòng xe dày đặc. Vì thế anh không thể cứ đứng sau lưng cô, nếu để người khác trông thấy một nam một nữ đang ôm nhau như vậy, thì sẽ lập tức biết hai người họ đang quện nhau, lỡ như chạy tới vây xem thì phải làm sao đây? Một người đứng trong đồng ruộng thì sẽ không gây chú ý, cho nên Trần Bạch Diệm ngồi xổm xuống, ngồi xổm dưới mông cô.
Anh đậy nắp nhựa của lưỡi dao cạo, bật công suất cao nhất, tiếng ong ong truyền tới giống như máy cắt lúa, anh nhét vào giữa hai chân cô chỗ gần âm đạo.
Đừng hoảng.
Nếu cứ uốn éo như vậy, lỡ dẫn người tới đây thì sao?
Tách chân ra một chút, thêm chút nữa, kẹp đầu anh vào đi.
Đây là trừng phạt sao?
Để anh liếm âm đạo có tính là trừng phạt không?
Tính chứ, bởi vì cô phải đứng thẳng với tư thế trang nghiêm giữa con đường băng qua cánh đồng, không được để tài xế đi đường nhận ra ở đây có một cô gái lộ mông và bị người đàn ông ngậm mút hoa huyệt.