Hướng tiểu viên

Trần Bạch Diệm đưa Tiểu Viên về đến quán thì giúp cô đem đồ vào trong, Tiểu Hắc thấy anh về thì chạy tới mắng anh.
 
“Có ông chủ nào như anh không? Bỏ quán chạy đi chơi? Nếu trưa nay không có dì Lưu thì khách tới ăn không khí rồi!”
 
Trần Bạch Diệm: “Dì ấy làm đồ ăn?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tiểu Hắc: “Chẳng lẽ em làm? 11 tệ để ăn khoai tây sợi đến no à?”
 
Trần Bạch Diệm cười cười kêu cậu ta về trước.
 
Tiểu Hắc trở lại quán làm việc, Trần Bạch Diệm hỏi Tiểu Viên: “Chiều nay có mở cửa không?”
 
Tiểu Viên: “Hôm nay nghỉ ngơi.”
 
Trần Bạch Diệm gật đầu: “Vậy tôi đi làm đây.”
 
Tiểu Viên gọi anh lại: “Anh là ông chủ à? Tôi cứ tưởng Tiểu Hắc là ông chủ.”
 

Trần Bạch Diệm giải thích: “Lúc trước tôi bận nên để cậu ta tới xem mặt tiền, xưng là ông chủ để dễ nói chuyện, nếu không phải kéo dài nửa ngày trời.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiểu Viên: “Ừm, vậy sao anh còn tự làm đồ ăn?”
 
Trần Bạch Diệm: “Đầu bếp không tới.”
 
Tiểu Viên à một tiếng không hỏi gì nữa.
 
Trần Bạch Diệm: “Tôi đi đây.”
 
Tiểu Viên: “Ừm.”
 
Trần Bạch Diệm ra ngoài bằng cửa sau, Tiểu Viên nghe thấy anh mở cửa xe, sau đó anh quay lại, dựa vào khung cửa lắc lắc chiếc quần lót của cô.
 
Tiểu Viên đỏ mặt muốn giật lại, thì lập tức bị anh ôm vào xe, đóng cửa lại hôn ngấu nghiến.
 
“Trưa nay ăn gì?” Anh hỏi.
 
Tiểu Viên thở hồng hộc: “Không cần anh quản.”
 
Trần Bạch Diệm véo mông cô: “Chờ tôi một lát.”
 
Anh về quán lấy phần nạc của thịt heo đen vừa mua hôm nay, cắt một ít rồi xào lên, nghĩ đến vòng eo mảnh khảnh của Tiểu Viên thì đoán là cô ăn không nhiều lắm, nên anh không làm quá nhiều, mà xào thêm món rau xào, gạo trong quán là loại gạo rẻ nhất nên ăn không ngon, anh cầm hai cái bánh bao rồi bưng đồ ăn sang cho cô.
 
Tiểu Viên ngửi thấy mùi thơm đã thấy đói bụng, cô lấy đũa cho anh, nhưng anh nhận lấy rồi đặt xuống bàn: “Cô ăn trước đi, ăn xong rồi nói.”
 
Tiểu Viên nếm thử món thịt xào, vị rất ngon.
 
“Anh từng học nấu nướng à?”
 
“Ừ.”
 
“Rất ngon.”

 
“Ừ.”
 
Anh ngồi một bên hút thuốc, dáng vẻ như không muốn nói nhiều, Tiểu Viên cảm thấy xấu hổ, cũng không nói gì nữa.
 
Cô im lặng ăn nửa cái bánh bao, ăn được một phần ba đồ ăn.
 
“Tôi no rồi.”
 
“Giảm cân à?”
 
“Không có, anh không đói bụng sao?” Sáng nay hai người chỉ mới ăn một bát mì lạnh chóng đói.
 
“Chết đói rồi.” Trần Bạch Diệm nói xong thì đứng lên, đi tới bên cạnh cô, bế cô ngồi lên đùi mình.
 
Anh cởi nút áo sơ mi của cô, đẩy áo ngực lên rồi cúi đầu ngậm lấy.
 
Tiểu Viên dở khóc dở cười đẩy anh: “Ăn cái này có thể no à?”
 
Trần Bạch Diệm đang gặm nhấm nhũ hoa nên nói không rõ lắm, nhưng có thể hiểu được, anh nói nhũ hoa của cô thơm hơn thịt.
 
Đã mút ngực còn muốn sờ huyệt nhỏ, chẳng phải anh đã tự tay cạo sạch sẽ à? Cực kỳ đẹp, anh nhìn chưa đủ sờ cũng chưa đủ.
 

Nhìn lâu thì lại bồi hồi không yên, anh đè hai cánh tay xuống buộc cô phải nằm ngửa ra, môi anh áp xuống, đầu lưỡi liếm môi cô.
 
Hôn đủ rồi, anh bắt đầu ăn phần thức ăn còn thừa lại.
 
Anh ôm Tiểu Viên quần áo không chỉnh tề ngồi trên đùi, tay trái nắn bầu ngực tay phải gắp thức ăn, thỉnh thoảng còn định mút ngực cô nhưng Tiểu Viên chê miệng anh dầu mỡ nên không cho.
 
Nhốn nháo một hồi cũng ăn xong, Trần Bạch Diệm thật sự có việc phải làm.
 
Anh lau miệng sạch sẽ, súc miệng bằng nước uống, lúc này mới có thể thỏa mãn được cơn thèm khát cuối cùng của mình.
 
Trần Bạch Diệm khiến ngọn lửa dục vọng trong người Tiểu Viên bùng cháy, anh cũng không đỡ hơn bao nhiêu, nhưng anh nhất định không chịu làm dù chỉ một lần.
 
Tiểu Viên không muốn bản thân chịu uất ức, cô chủ động giữ anh lại, Trần Bạch Diệm ôm cô cắn môi cô, anh nói lần sau.
 
Vậy anh dụ dỗ làm cái quái gì! Tiểu Viên hơi khó chịu với anh.
 
Trần Bạch Diệm nở nụ cười, anh nói anh trai muốn em nhớ đến sáng nay khi dương vật oanh tạc lao động vô cùng hăng hái, anh nói anh trai phải đi kiếm tiền, sau này còn phải nuôi gia đình, kiếm tiền xong sẽ lại tới làm em.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận