Hướng tiểu viên

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Tiểu Viên từ chối vào thành phố với anh, nếu vốn dĩ cô muốn vào thành phố thì đi nhờ xe cũng được, nhưng nếu cố tình bỏ bê chuyện làm ăn mà đi cùng anh thì thôi.
 
Cô không đi Trần Bạch Diệm cũng không đi, cho dù ban đầu anh cũng muốn dẫn cô đi chơi.
 
Trần Bạch Diệm gọi cho Hà Quân nói rằng gần đây anh quá bận rộn nên không đi được, Hà Quân cũng không nói gì, Trần Bạch Diệm thì tiếp tục phớt lờ anh ta.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hà Quân và Trần Bạch Diệm có mối quan hệ gì nhỉ? Thật ra bố của Hà Quân là người có ơn với Trần Bạch Diệm.
 
Trần Bạch Diệm là một đứa nhỏ không ai quan tâm, ông nội bà nội đều mất sớm, từ khi anh bắt đầu có ký ức, bố anh đã uống rượu cả ngày, say khướt rồi đánh đập mẹ anh, sau đó mẹ anh tìm cơ hội bỏ trốn không quay về nữa, Trần Bạch Diệm trở thành người chịu trận, cơm thì ăn không đủ no, những lúc bố không đánh anh thì cũng chẳng thấy người đâu, ông ta cũng không để tiền lại cho anh.
 
Trước cửa nhà anh có một con đường thông ra sau núi, băng qua sẽ có vài thôn làng, ông Hà cứ một tuần hai lần đi theo con đường này lên núi, ông ấy vác theo mấy món đồ cũ kỹ đi vào trong thôn làng đánh nồi nhôm kiếm tiền, thật ra lúc đó những người ở thị trấn không dùng sản phẩm bằng nhôm, vì nó không tốt cho sức khỏe, nhưng dân làng ở đây thì không quan tâm, ông Hà cũng không còn nghề nào khác để kiếm tiền.
 
Chính vì vậy Trần Bạch Diệm mới quen biết ông ấy.
 
Cho dù anh không làm gì nhưng cứ đi theo ông Hà vào núi, nói rằng để dẫn đường cho ông ấy, thật ra anh quan tâm đến đồ ăn trong túi của ông Hà. Đến một thôn làng, người trong thôn lấy mấy vật dụng bằng nhôm đã hư ra đánh, còn nhân tiện pha trà mời thầy đồ ăn, nhưng ông Hà không ăn, Trần Bạch Diệm ăn.
 
Ông Hà rất lương thiện, sau khi biết tình hình trong nhà Trần Bạch Diệm thì còn để lại cho anh 50 tệ, kết quả ngày hôm sau bố anh trở về nhìn thấy số tiền đó thì tưởng anh lấy trộm, Trần Bạch Diệm lại bị đánh.
 
Trần Bạch Diệm tốt nghiệp cấp 2 rồi không học nữa, bố anh cũng không đủ sức nộp học phí, chính anh cũng không có ý định học tiếp, lúc đó anh cảm thấy đánh nồi là một công việc, muốn theo ông Hà học nghề, ông Hà cười nói chỉ dựa vào con đường kiếm sống này thì sẽ chết đói.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau đó ông Hà không sống ở quê nữa, con gái lớn của ông ấy gả đi, con rể sắp xếp cho ông Hà vào làm ở một nhà máy làm nồi, ông Hà tìm Trần Bạch Diệm hỏi anh còn muốn học nghề không, Trần Bạch Diệm lập tức cầm theo mấy bộ quần áo rồi rời khỏi nhà.
 
Anh vào nhà máy vừa học nghề vừa làm chân chạy vặt cho ông Hà, nhà máy không nhận lao động trẻ em nên không trả tiền lương cho anh, vấn đề an toàn cũng phải tự chịu trách nhiệm, nhưng ông Hà đã lo cả việc ăn ở cho anh. Chị cả nhà họ Hà cũng là một người cực kỳ lương thiện, mỗi lần về nhà mẹ đẻ gặp Trần Bạch Diệm thì đều cầm theo quần áo hoặc mua đồ ăn cho anh,  giống như chị ruột, chỉ là Hà Quân không thích Trần Bạch Diệm, sau lưng ông mắng anh đánh anh, nhưng từ nhỏ Trần Bạch Diệm đã bị bố đánh quá nhiều, dư sức đối phó với Hà Quân, tuy nhiên vì cảm kích ông Hà và chị nên không lần nào ra tay đánh trả, một mực nghĩ rằng chờ đến khi anh 18 tuổi sẽ kiếm tiền báo đáp ông Hà và chị.
 
Đáng tiếc, tốc độ kiếm tiền của anh không đủ nhanh, chưa tới 2 năm chị cả đã mất vì bệnh.
 
Tới đầu xuân năm ngoái Trần Bạch Diệm mới biết ông Hà xảy ra chuyện, khi đã lớn tuổi ông ấy không thể làm việc gì, chỉ có thể ở lại làm người canh cửa nhà máy, mùa đông năm đó, phòng nồi hơi bị nổ mạnh, chân ông Hà bị thương, người phụ trách nhà máy đã bị ngồi tù, ngồi tù nhưng vẫn phải bồi thường tiền, bồi thường tới phá sản, ông Hà cũng có phần, nhưng đã bị đứa con lấy đi cưới vợ, cưới một cô vợ tính tình cứng rắn, không cho phép Hà Quân gửi trợ cấp dù chỉ một đồng cho bố mình.
 
Mấy năm nay Trần Bạch Diệm ở ngoài kiếm tiền, mỗi năm trở về hai lần, lần nào cũng mua đồ gửi tiền cho ông Hà nhưng ông Hà không bao giờ lấy tiền, không còn cách nào khác, Trần Bạch Diệm đành để Tiểu Hắc bên nhà hàng xóm chăm sóc ông Hà, mỗi tuần sang đưa ông ấy gạo, mì, ngũ cốc, trái cây v.v cho ông Hà, cần thêm thứ gì thì cứ tìm Trần Bạch Diệm.
 
Năm đó Tiểu Hắc xa nhà đi làm công, đầu xuân trở về mới biết chân ông Hà không đi được, chờ đến khi gọi Trần Bạch Diệm về thì chân của ông ấy đã không còn trị được. Ông Hà vẫn rất lạc quan, nói người mệnh khổ mạng dai, ông ấy không chết được đâu.
 
Trần Bạch Diệm đã đón ông Hà vào thành phố, đương nhiên không phải ở cùng anh, mặc dù trong lòng anh luôn sẵn sàng hiếu kính với ông ấy, nhưng ở cùng nhau thì bỏ đi, anh sống một mình quen rồi.
 
Chọn một viện điều dưỡng tốt cho ông Hà, mỗi ngày đều có ông này bà nọ tụ lại vui vẻ, trong lòng Trần Bạch Diệm cũng thoải mái hơn, chẳng qua tiệm cơm của anh sắp phải đóng cửa rồi.
 
Con phố kia sắp bị dỡ bỏ, chủ cho thuê kêu anh chuyển đi, nhưng tìm một mặt bằng mới không nhanh như vậy, Trần Bạch Diệm đang phát sầu vì chuyện này thì ở quê truyền đến một tin tốt.
 
Bố anh đã mất.
 
Trần Bạch Diệm về nhà liên hệ với nhà tang lễ hoả táng thi thể, anh không làm lễ tang, anh kêu người đào thêm một cái huyệt chôn trong phần mộ tổ tiên, người trong thôn khuyên anh không nên làm tuỳ tiện như vậy, chôn cất không đàng hoàng thì sau này con cháu sẽ không tốt, Trần Bạch Diệm không tin mấy thứ này, nếu phần mộ tổ tiên nhà anh được chôn cất tử tế thì không thể nào có chuyện như bố anh, bây giờ anh chôn cất ông ta chỉ vì tình cha con thắm thiết.
 
Chôn cất xong xuôi thì nên quay về thành phố thôi, nhưng trưởng làng nói với anh rằng hai mảnh đất cạnh nhà anh sẽ bị tịch thu để làm đường, vì một đống chuyện tồi tệ mà Trần Bạch Diệm cứ trì hoãn tại nơi này, dây dưa kéo dài mãi nên Trần Bạch Diệm quyết định mở quán cơm ở trong trấn này, cho dù anh đã mua nhà ở thành phố, chi phí thuê và đầu tư mở quán rất cao, nhưng mấy năm nay thị trấn quê nhà này cũng phát triển khá tốt, thử xem sao.
 
Vừa thử đã gặp Hướng Tiểu Viên.
 
Bây giờ Trần Bạch Diệm cảm thấy mình đã chôn cất ông già quá tốt mà, nếu không làm sao anh có thể may mắn gặp Tiểu Viên Nhi như vậy chứ?
 
Tiểu Viên Nhi à Tiểu Viên Nhi, nếu cô không ghét bỏ anh, hai người có thể trở thành một đôi thì tốt rồi.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui