Hướng tiểu viên

Thứ đó của Trần Bạch Diệm ngóc dậy, cầm quần áo kêu cô thay, Tiểu Viên cảm thấy kỳ quái, nhưng cô mang mấy bộ đó tới đây là vì muốn mặc đi chơi mà, cho nên cô cũng vào trong thay.
 
Cũng đã nghỉ ngơi được kha khá, đi tàu hỏa đường ngắn nên cũng không quá mệt, hơn nữa bạn cô còn gửi wechat hẹn cô gặp mặt, chính là bạn thân hồi cấp 3, cô ấy đã định cư ở đây, lần trước hai người gặp nhau là ở hôn lễ của cô ấy.
 
Thay đồ xong bước ra, hai mắt của Trần Bạch Diệm sáng rực lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tiểu Viên mặc chiếc áo 2 dây cổ khoét sâu chữ V, thiết kế ôm trọn bầu ngực, nhưng không thể mặc nội y, vì nếu gom quá sát thì sẽ bị lộ ngực, cô phối với chiếc quần đùi denim, lúc này vẫn chưa mặc quần, nửa thân dưới chỉ có quần lót, cô định vào nhà tắm nhìn gương thử xem có cần dùng miếng dán tin không, mùa hè mà dán thứ đó rất khó chịu.
 
Trần Bạch Diệm đi theo cô, anh đứng trước cửa, nhìn thấy Tiểu Viên nâng hai bầu ngực xoay qua xoay lại nhìn gương, anh đi tới khen cô rất đẹp.
 
Tiểu Viên lùi về sau hai bước nhìn anh: “Anh thấy tôi mặc thế này đi được không? Không bị lộ chứ?”
 
Ánh mắt của Trần Bạch Diệm lập tức nhìn chằm chằm ngực cô, sắp nhiễu cả nước miếng, anh tiến lên hai bước, ngón tay móc vào mép áo cô kéo ra, bầu ngực bên trái lập tức bật ra.
 
Anh cúi đầu ngậm nó, cảm thấy không được thuận lắm, anh bế cô ngồi lên bồn rửa tay, mút ngực cô.
 
Mút một hồi lâu, anh mới phản ứng lại, nhả núm vú cô ra hỏi: “Em mặc cái này ra ngoài?”
 
“Ừm.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Bạch Diệm cẩn thận quan sát: “Đây không phải áo ngủ sao?”
“Đồ quê mùa, anh biết cái gì!”
 
Trần Bạch Diệm cười ha hả, anh bế cô ra ngoài, Tiểu Viên chỉ anh vào phòng ngủ.
 
“Tôi muốn đi gặp bạn, cô ấy chỉ rảnh hôm nay thôi, anh có biết tiểu khu Tân Giang Hoa Viên ở đâu không?”
 
Trần Bạch Diệm ngây ngốc: “Bây giờ phải đi sao? Tôi còn định dẫn em đi ăn.”
 
“Cô ấy có con rồi nên rất bận bịu, tôi đi gặp cô ấy tâm sự một chút.”
 
“Được, tôi đưa em đi.”
 
“Ừm.”
 
Tân Giang Hoa Viên ở một khu vực khác, lái xe qua đó cũng khá xa, sau khi tới nơi, Trần Bạch Diệm nói khi nào cô tụ họp vui đùa xong thì gọi cho anh, anh tới đón, Tiểu Viên nói được.
 
Cô phải đi rồi, Trần Bạch Diệm giữ cô lại hôn một hồi.
 
“Tôi còn tưởng em tới đây tìm tôi.”
 
Giọng điệu có chút oán trách.
 
Tiểu Viên nói: “Đến tìm anh mà, nhưng tôi cũng muốn gặp bạn mình.”
 
Trần Bạch Diệm đã được an ủi, có mấy lời này là được rồi.
 
Sau khi Tiểu Viên vào trong tiểu khu thì Trần Bạch Diệm lái xe rời đi, anh đến tìm một người bạn mở cửa hàng ở gần đó, mới gặp mặt nói được 3 câu thì Tiểu Viên đã gọi cho anh, giọng cô không vui lắm, hỏi anh ở đâu?
 
“Tôi đang ở cửa hàng của một người bạn, làm sao vậy?”
 
“Tôi ra rồi.”
 
“Nhanh vậy sao? Người ta không có nhà à?”
 
“Có.”
 
“Ừm vậy tôi tới đón em… Viên Nhi, nếu không thì em bắt xe tới chỗ tôi được không? Bây giờ trời nóng quá, nếu em chờ tôi chạy qua đó thì phải hơn nửa tiếng nữa.”
 
“Được, vậy tôi bắt xe tới đâu?”
 
“Cổng nhỏ số 1 đường Kiến Thiết, tôi đón em ở đó.”
 
“Được.”
 
Cúp máy, anh bạn hỏi Trần Bạch Diệm người đó là ai, anh nói vợ anh, người bạn đó kích động, còn muốn bày tiệc đãi khách, nhưng Trần Bạch Diệm nói lần sau đi, anh phải về trước, nghe giọng Tiểu Viên không được bình thường, e là cô không có tâm trạng để gặp bạn bè anh.
 
Trần Bạch Diệm tính toán thời gian đậu xe bên ven đường cổng nhỏ số 1, chưa được bao lâu thì taxi của Tiểu Viên đã tới, cô xuống xe, nhìn thấy anh thì lập tức đi tới lên xe, Trần Bạch Diệm khen Tiểu Viên rất ngoan và thông minh, mới liếc mắt một cái đã nhìn ra anh.
 
“Sao về sớm vậy? Cũng không giữ người ta ở lại ăn một bữa cơm à?” Trần Bạch Diệm hỏi.
 
Tiểu Viên: “Có giữ, nhưng tôi không ăn mà rời đi.”
 
“Sao lại vậy?”
 
Tiểu Viên bứt rứt chết đi được, cô đang rất hào hứng đến gặp bạn bè, kết quả người bạn đó vừa lấy áo khoác choàng cho cô, vừa dạy bảo cô phép tắc ăn mặc, còn tự cho là hài hước mà nói đồ Tiểu Viên mặc rất thích hợp cho con bú, Tiểu Viên cạn con mẹ nó lời, lập tức nói tạm biệt rồi rời đi.
 
Xe dừng trước đèn đỏ, Trần Bạch Diệm xoa xoa cằm cô dỗ dành nói: “Sao lại không vui rồi, nói tôi nghe nào.”
 
Tiểu Viên hừ một tiếng nói từ nay về sau, cô sẽ vạch rõ ranh giới với đám mẹ hiền vợ tốt.
 
Ngực của họ là cho chồng con của họ, còn Tiểu Viên lại muốn sống phóng túng buông thả.
 
Trần Bạch Diệm cũng đoán được đại khái những chuyện xảy ra, ngay cả anh cũng nhầm lẫn quần áo mà Tiểu Viên mặc là đồ ngủ, có thể người bạn đó chê cô ăn mặc không phù hợp khi đến nhà cô ta, quá lố trớn, nhưng chưa từng nghe qua cách tiếp đón khách thế này.
 
“Em đừng chơi với cô ta nữa, cô ta tưởng nhà mình là Đại lễ đường nhân dân chắc? Lên nhà cô ta còn phải mặc âu phục hay gì. Không cần tức giận, tôi cảm thấy em mặc thế này cực kỳ đẹp, vô cùng xinh đẹp, mặc đi đâu cũng được, ngoại trừ Đại lễ đường nhân dân… Tôi không biết phải nói nó đẹp thế nào, nhưng thật sự nó rất đẹp.”
 
Tiểu Viên bị chọc cười.
 
Trần Bạch Diệm hỏi: “Ở nhà cô ta đã uống nước chưa?”
 
“Chưa!”
 
“Chậc chậc thật kỳ cục, anh trai dẫn em uống đồ ngon ăn đồ cay nhé, ăn xong chúng ta đi dạo mua thêm mấy bộ quần áo thế này, thay đồ mới rồi đi dạo phố, quần áo đẹp thế này mà mặc ở nhà thì lãng phí biết bao, phải ra ngoài khoe sắc mới đúng chứ.”
 
Tiểu Viên cực kỳ hạnh phúc, cô tiến tới hôn anh, Trần Bạch Diệm lập tức ôm cổ cô hôn sâu: “Sau này đi chơi cùng tôi đi, mấy kẻ khác đều rất khốn nạn.”
 
Anh nói tới đây thì mò tay tới ngực cô, Tiểu Viên hừ anh một tiếng: “Anh mới là tên khốn nạn nhất đó!”
 
Ăn uống đi dạo shopping, Tiểu Viên muốn khoe da thịt, khoe cơ thể và dục vọng của mình, cô không mua mấy trang phục mùa hè đúng mực, hai dây là không đứng đắn à? Ngực to phải bó chặt lại à? Không mặc nội y đi vài ba bước tưng tưng thì làm sao? Đầu ti gồ lên lộ rõ thì làm sao? Nam nữ đều có ti nhưng có cái nào không nhô dài không? Ngực tưng tưng cô thấy vui, đầu ti gồ lên cô tự hào, ai cũng không có quyền dạy bảo cô.
 
Trần Bạch Diệm dẫn cô đi xung quanh, căn bản anh không đoán được tâm tư của Tiểu Viên, anh muốn gì? Anh muốn tay trong tay với Tiểu Viên.
 
Bây giờ hai người tay trong tay dạo phố, lát nữa thì tay trong tay về nhà.
 
Anh có nhà ở đây, nhà anh có Tiểu Viên, nghĩ đến buổi tối cô nằm mơ trong phòng anh, Trần Bạch Diệm lập tức cảm thấy cuộc đời rực rỡ sắc màu.
 
Đi dạo đến khi bầu trời đã tối đen, hai người ăn lẩu rồi mới về nhà, Tiểu Viên hào hứng, vào cửa còn chưa thay giày đã nhảy lên người anh, hôn anh.
 
“Trần Bạch Diệm!”
 
“Ừm.”
 
“Muốn làm tình, muốn ngay bây giờ!”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui