Sau khi trở về Tiểu Viên nói với Hứa Văn Châu đừng tới tìm cô nữa, cô nói mình không có ý định về quê nhà, giữa hai người cũng không có khả năng, Hứa Văn Châu cứ bị từ chối mãi nên phải đành chịu thôi, anh nói vậy làm bạn bè bình thường, Tiểu Viên nói được.
Đã giải quyết xong phiền phức, Trần Bạch Diệm lại tìm đến phiền phức, thấy lý do cô từ chối người ta, anh lại giở thói lòng dạ hẹp hòi.
“Sao em không nói mình đã có bạn trai? Câu này có công dụng hơn hẳn mấy câu khác, sao lại không nói? Tôi không phải bạn trai của em à? Có phải em ngứa đòn rồi không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiểu Viên quay đầu tát anh một cái: “Ai ngứa đòn?”
Trần Bạch Diệm quay đầu bước đi: “Hừ!”
Tiểu Viên bưng ly trà chầm chậm nói: “Cút rồi thì đừng quay lại.”
Qua tầm 1 phút Trần Bạch Diệm bê trái dưa hấu đi vào: “Ông nội lấy dưa hấu vào cho em.”
Tiểu Viên chỉ bật cười.
Hai người thế này cũng tốt mà.
Tiểu Viên chỉ cảm thấy không nhất thiết phải lễ nghĩa hình thức như vậy, cô cũng là người trẻ có nhiều khát vọng chưa thực hiện được, thứ tình cảm này không chiếm quá nhiều không gian trong cuộc sống của cô, không cần quá để tâm, chỉ cần… vui vẻ là được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Bạch Diệm ngoài miệng thì nói không cần danh phận chỉ cần người, nhưng mỗi tối đều bắt Tiểu Viên về nhà anh ngủ.
Như vậy cũng tốt, tuy tên cẩu nam nhân này ban đêm rất thích dày vò cô, nhưng anh cũng có mặt hiểu chuyện, sáng sớm nào cũng giúp Viên Nhi mở quầy bánh cuốn, Tiểu Viên thường xuyên được ngủ nướng.
Hai người họ cứ qua lại như vậy không chút kiêng dè, lời đồn thổi nhanh chóng được lan truyền, bác của Tiểu Viên nghe được thì hỏi lại cháu gái, Tiểu Viên thừa nhận, bác cũng không ý kiến gì, Tiểu Viên nói bác ấy đừng kể cho bố mẹ cô, bác đồng ý.
Cuối tháng người nhà Tiểu Viên đến thăm cô, anh trai lái xe chở cả nhà đến đây, trong lòng Tiểu Viên bồn chồn, chẳng lẽ bác tố giác cô?
Mắc công sợ bóng sợ gió một hồi, chỉ là cuối tuần nên bố mẹ đến thăm cô.
Trần Bạch Diệm không có lý do gì sang đó, đang rầu rĩ thì Tiểu Viên lại tìm đến anh.
Cô hỏi: “Anh có đang bận không?”
Trần Bạch Diệm: “Không bận, thật sự rất rảnh.”
Tiểu Viên: “Vậy anh đến nhà tôi đi, thu dọn giúp tôi mấy thứ lộn xộn trong phòng ngủ, do gần đây cũng không về nhà, tôi sợ lát nữa bố mẹ muốn tới đó.”
“Đồ gì?”
“Anh tới rồi biết.”
Trần Bạch Diệm lấy chìa khoá lái xe qua nhà cô.
Mấy thứ đồ lộn xộn mà cô nói chính là nội y tình thú, mấy món đồ chơi nhỏ, còn có bao cao su linh tinh gì đó nữa, phải giấu đi đâu đây?
Trần Bạch Diệm tìm một cái túi lớn trong tủ quần áo của cô, đóng gói lại mang đi hết.
Anh gửi wechat cho Tiểu Viên: “Tôi mang đi hết rồi.”
Tiểu Viên: “Ăn trộm.”
Trần Bạch Diệm: “Tối em phải giải thích cho tôi nghe, mua nhiều đồ chơi như vậy làm gì!”
Tiểu Viên: “Anh nói xem làm gì? Còn có thể làm gì chứ? Nhà trẻ tổ chức đại hội thể thao, tôi cầm tới đó bán à.”
Trần Bạch Diệm: “Em chờ đó cho tôi.”
Những thứ này đều để chụp ảnh gửi cho cửa hàng, cô mặc rồi chụp một vài tấm ảnh đẹp như phản hồi của người dùng cho cửa hàng sử dụng, có trả thù lao, coi như là người mẫu đi? Chỉ là không nhiều tiền lắm. Cô có weibo riêng, vốn dĩ là mấy ngàn lượt theo dõi, sau nhiều lần hợp tác cùng cửa hàng, thì đã tăng lên 1 vạn lượt theo dõi, chuyển biến cũng ổn. Hai công việc này một tháng có thể kiếm được mấy trăm mấy ngàn tệ, lợi nhuận ròng.
Vốn dĩ cô muốn kêu Trần Bạch Diệm chụp giúp cô, nhưng tên ngốc đó gần đây cứ như cầm thú vậy, dày vò cô không thôi, cô cũng không dám kích động anh để chịu tội.
Không ngờ lại bị cầm đi hết.
Cái này có thể gọi là họa tránh chẳng qua không.
Sau khi Trần Bạch Diệm mang về nhà thì lấy một cái quần lót của cô ra nghiên cứu, là kiểu thông thường nhưng ở giữa có gắn một cái trứng rung, diện tích che phủ cả hoa huyệt, trên hộp còn ghi gì mà kiểu quần lót rung, con mẹ nó biết chơi quá mà.
Món đồ kiểu này bình thường mặc cũng được nhỉ? Dục vọng gì đó à? Vậy phải ra bao nhiêu nước đây?
Nghĩ vậy, Trần Bạch Diệm phát hiện dương vật của mình đã ngóc đầu dậy.
Anh gửi wechat cho Tiểu Viên: “Bảo bối, muốn xem em mặc quần lót.”
Tiểu Viên: “Anh có bệnh à? Bà đây đang đi toilet, anh có muốn chạy tới xem không?”
Trần Bạch Diệm: “Ý tôi là cái quần lót trứng rung của em mua kìa.”
Tiểu Viên: “Cút đi!”
Trần Bạch Diệm: “Có muốn tôi mang tới đó cho em thay không?”
Tiểu Viên không để ý tới anh nữa, Trần Bạch Diệm vẫn đang hứng tình: “Nếu em mặc thứ này thì chẳng phải cả ngày bướm xinh đều được cọ sát sao? Cảm giác sướng lắm nhỉ.”
Tiểu Viên: “Câm miệng!”
Trần Bạch Diệm: “Được.” Tôi tới đây.