Hướng Tiểu Viên thèm khát đàn ông, việc này nếu ở thành phố lớn thì dễ làm, cô chủ động tán tỉnh cũng được, nhưng ở quê thì không được.
Chủ đề nóng hổi trước đó của toàn thành phố chính là thầy Trương và chủ nhiệm lại lén lút ngoại tình trong con ngõ nhỏ nào đó rồi để lại áo mưa, mặc dù hai người đều đã lập gia đình riêng, đó là chuyện của nửa năm trước rồi, chuyện ở đây cũng không thể lên hot search Weibo, nên chỉ cần 3 đến 5 ngày thì mọi người đều quên thôi, cô cũng không muốn là người tiếp quản chuyện này, cô còn phải làm ăn.
Sầu thật chứ, đây có phải là được và mất trong cuộc sống không? Ở thành phố lớn công việc bận rộn đến mức không còn ham muốn tình dục, về đến quê thì có ham muốn nhưng lại không có điều kiện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hướng Tiểu Viên mở trang web mua sắm chọn hai món đồ chơi nhỏ, cô luôn dặn đi dặn lại với ông chủ tuyệt đối không được để lộ thông tin mặt hàng, ông chủ nói cô yên tâm vì ông ta rất chuyên nghiệp.
Ngày tiếp theo, một vị khách thường xuyên đến ăn trưa ở quán cô lúc tính tiền đã hỏi Tiểu Viên: “Có phải cô cãi nhau với lão Vương không?”
“Sao vậy?”
“Chú ý an toàn một chút, không phải chuyện tốt lành gì đâu, cô cũng nói một tiếng với người ở quán bên cạnh đi, đừng nhắc đến tôi.”
“Có ý gì?”
Người tốt bụng ấy lại nói vài ba câu với Tiểu Viên, thì ra trong lúc vô tình anh ta đã nghe thấy lão Vương nói với đám công nhân rằng anh ta muốn ra tay chỉnh đốn quán buffet.
Tiểu Viên vội vàng báo tin cho Trần Bạch Diệm, cô thật có lỗi khi rước lấy phiền phức cho người ta.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Bạch Diệm không trả lời mà trực tiếp qua tìm cô, Tiểu Viên nói lại câu chuyện mà vị khách kia vừa kể, Trần Bạch Diệm lên tiếng: “Không sao. Cô chú ý một chút.”
Tiểu Viên cũng lơ ngơ không biết phải chú ý thế nào.
Buổi tối Phán Phán đến tìm Tiểu Viên, cô ấy phụ giúp một chút, chờ đến khi đóng cửa, hai cô gái lấy đồ nhắm, rượu và trái cây ra vừa uống vừa nói chuyện, đây là trò tiêu khiển từ trước đến nay của hai người, ở thị trấn nhỏ này rất ít nơi có thể vui đùa xuyên đêm.
Tiểu Viên đã mua vài chiếc váy mùa hè, trong quán cũng không có ai khác, hai người thay ra chơi, những loại cô mua đều là váy hai dây, ngực Tiểu Viên to, phần thân trên gợi cảm, ngực Phán Phán cup A, phần thân trên có thể chấp nhận.
“Mặc đồ của cậu lên người mình, phần ngực này cứ như túi bột mì vậy.”
“Ha ha…”
Rầm rầm rầm…
Có người gõ cửa sổ bếp sau, Tiểu Viên đi tới bên cạnh cửa sổ không lên tiếng bên ngoài lại gõ thêm hai cái, giọng nói của Trần Bạch Diệm truyền đến: “Có người không?”
Tiểu Viên lên tiếng trả lời: “Có.”
“Mở cửa đi, tôi có chuyện muốn nói.”
“À à chờ một chút.”
Tiểu Viên đi tới lấy chiếc áo sơ mi mà trước đó Phán Phán đã cởi ra, để che đi cảnh xuân trước ngực mình, cô tới mở cửa, Trần Bạch Diệm đứng ngay cửa sau, một luồng gió thổi bay lớp áo, dưới ánh trăng, khuôn ngực căng tròn của Hướng Tiểu Viên lộ ra một nửa, trắng sáng đến loá mắt.
Trần Bạch Diệm ngây người.
Tiểu Viên kéo lại áo hỏi anh có chuyện gì, cô thật sự không lộ ra biểu cảm thẹn thùng nào, anh nhìn ra sau, phía sau là một đám đàn ông, lão Vương cũng ở trong đó.
Nhìn thấy những người này, Tiểu Viên nhanh chóng kéo chặt áo sơ mi bao lấy cơ thể, lùi về sau mấy bước.
Trần Bạch Diệm thấy cảnh này nhưng không có phản ứng gì, anh chỉ nói với đám người kia: “Một cô gái tự thân mở quán đã vất vả lắm rồi, ức hiếp phụ nữ cũng chẳng phải bản lĩnh gì, sau này đừng nên có suy nghĩ lệch lạc đó, anh nói xem đúng không anh Vương?”
Lão Vương cúi thấp đầu, luôn miệng nói chỉ là hiểu lầm chỉ là hiểu lầm.
“Được rồi, đến cũng đã đến rồi, cùng uống chút đi.” Trần Bạch Diệm nói.
Đám người đó ùn ùn la hét đi vào quán anh, con phố lập tức im bặt, Trần Bạch Diệm quay đầu lại nhìn Hướng Tiểu Viên: “Chính là việc này, từ nay về sau hắn sẽ không quấy rầy cô nữa, đừng lo lắng.”
“Cảm ơn anh.”
“Không có gì.”
Tiểu Viên đóng cửa vào trong uống rượu tiếp, nãy giờ Phán Phán vẫn âm thầm theo dõi drama, hỏi cô: “Người đàn ông vừa rồi là ai?”
“Người ở quán bên cạnh.”
“À… Là người nào bên quán đó? Nếu là ông chủ hay đại loại như vậy thì có thể cân nhắc một chút…”
“Cân nhắc cái gì?”
Phán Phán nở nụ cười sâu xa, cô ấy chọc vào bộ ngực mềm mại của Tiểu Viên: “Làm đối tượng đó.”
Tiểu Viên làm bộ nghe không hiểu: “Được, lát nữa người đàn ông của cậu đến đón thì mình sẽ nói vậy với anh ta.”
“Ha ha.”
—
Trần Bạch Diệm trở về quán uống rượu cùng mọi người, trong quán chỉ còn lại một mình anh là đầu bếp, anh tiếp tục làm đồ ăn.
Lúc xào đậu phụ anh lại nhớ đến bộ ngực của Hướng Tiểu Viên, ăn ngay nói thật thì có chút muốn cắn nó.
Sau khi suy nghĩ đó nảy ra trong đầu thì lại không biến mất, nó mọc rễ nảy mầm từ trong não bộ rồi chui vào đũng quần, khiến cả người anh trướng lên rất khó chịu.
Tại sao cô lại ăn mặc như vậy ở trong quán mình chứ? Giống như áo ngủ, từ ngực đến đầu ti, cả đùi cũng lộ ra ngoài, chẳng lẽ cô đang có hẹn với người tình sao?
Trần Bạch Diệm buông lọ gia vị trong tay, anh gửi wechat cho cô: “Lúc về báo tôi, đi chung.”
Đối phương trả lời rất nhanh: “Được, làm phiền anh.”
Sắp 12 giờ chồng của Phán Phán lái xe tới đón, hai người muốn đưa Tiểu Viên về, nhưng Tiểu Viên lại mượn cớ phải chuẩn bị đồ ăn cho sáng mai để ở lại.
Cô bắt đầu chọn tới chọn lui đống quần áo vừa mua, chọn một chiếc đầm không có tay áo, phần eo mông được thiết kế ôm sát cơ thể, chiết eo rất đẹp, nhưng cổ áo hơi rộng, phần ống tay dưới nách cũng hơi to, vốn dĩ có thể phối với áo thun tay dài, Tiểu Viên có chút do dự, cô cởi chiếc áo bên trong ra, đứng trước tấm gương nhỏ ở quầy thu ngân nhìn trái nhìn phải, nếu nhìn từ bên cạnh sẽ thấy được nội y.
Mặc kệ, Hướng Tiểu Viên cũng không muốn quản nhiều, thật sự đã lâu lắm rồi cô không chạm vào đàn ông.
Với nhiệt độ ban đêm vào giữa tháng 4 thì vẫn phải mặc áo khoác, nhưng Hướng Tiểu Viên đã uống rượu nên cô không cảm thấy lạnh.
Đây là câu trả lời của cô khi Trần Bạch Diệm hỏi cô có lạnh không.
Nói đến đây, giống như vì để chính minh mình đã uống rượu, cô nâng tay vỗ nhẹ lên trán.
Cô ngồi ở ghế phó lái, ánh sáng nơi khoé mắt của Trần Bạch Diệm có thể nhìn thế nhuỵ hoa của cô.
“Hướng Tiểu Viên.”
“Hửm?”
“Người đàn ông của cô đâu?”
“Chết ở ngoài rồi.”
“Muốn đàn ông không?”
“Đàn ông nào?”