Cô log in vào nick của mình.
Đúng như lời hứa, cô nhận được rất nhiều tin nhắn từ anh.
Cô bật cười khi thấy rất nhiều những emotions ngộ nghĩnh anh gửi cho cô.
Đọc tin nhắn của anh lâu lâu cô lại cười rũ cả lên.
Quay sang, thấy ba đang trợn tròn mắt nhìn, cô lè lưỡi và che mặt tỏ vẻ xấu hổ.
Khẽ vén mái tóc dài cô chăm chú đọc tiếp.
Cô xinh thật.
Mái tóc dài ngang lưng cô vẫn nuôi từ lâu.
Cô thích để tóc dài vì nó rất hợp với khuôn mặt nữ tính của cô.
Gương mặt trái xoan, hài hòa, đôi mắt đen láy cộng thêm nụ cười chết người.
Khó có ai không có cảm tình với cô ngay từ lần đầu tiên.
Nếu có đi chăng nữa, nụ cười của cô sẽ làm nốt nhiệm vụ còn lại.
Nó quá sáng.
Biết được điểm mạnh của mình nên cô có quyền kén chọn.
Anh là mối tình thứ hai.
Người đầu tiên là Phong.
Phong là con trai người bạn thân nhất của ba cô.
Hai người mở chung công ty, nên cô quen Phong từ nhỏ.
Phong đẹp trai, nhìn đàn ông nhưng lại rất lãng tử.
Con gái theo Phong, đuổi đi cũng không hết.
Nếu so về vẻ bên ngoài, Phong nhỉnh hơn anh.
Nhưng anh thông minh và lém lỉnh hơn.
Đôi khi, anh cố tính giả khờ để chọc cô cười.
Cô biết chứ, cô tinh tế và thừa thông minh để nhận ra điều đó.
Phong giống cô ở chỗ sinh ra đã có tất cả.
Gia đình bề thế, nhưng bố mẹ lại rất quan tâm, nên cả cô và Phong đều được giáo dục đến nới đến chốn.
Phải khẳng định một điều, cô và Phong quá đẹp đôi.
Nhưng vì một hiểu lầm nho nhỏ cộng thêm tin bị bệnh, cô đã chủ động chia tay.
Cô là vậy, luôn luôn nghĩ cho người khác.
Cô mở hộp mail.
Có một tấm thiệp điện tử của anh.
Cô khẽ cười và mở lên.
Điều đầu tiên cô thấy trong tấm thiệp là một bông hoa hồng xanh, loài hoa cô yêu nhất.
Cô yêu hoa hồng xanh vì nó biểu trưng cho tình yêu bất diệt.
Đối với cô tình yêu phải bất diệt và vĩnh cửu.
“Cũng khôn gớm”, cô mỉm cười khi nghĩ đến anh.
Tôi quyết định gửi một tấm thiệp cho em để tỏ tấm chân tình của mình.
Biết em thích hoa hồng xanh, tôi cố tình chọn một tấm thiệp có hoa hồng xanh trên bìa với nội dung.
“Em thương,
Từ ngày nói chuyện với em, anh chẳng hiểu anh bị gì mà chẳng thể tập trung được vào thứ gì cả.
Làm cái gì anh cũng chăm chăm cho xong để đến giờ được nói chuyện với em.
Anh hỏi mẹ anh “Mẹ ơi! Tại sao nói chuyện với cái em kia xong mà tối tối trước khi đi ngủ con cứ khúc khích cười một mình khi nhớ về em ấy”.
Mẹ anh tỉnh bơ trả lời “không có gì đâu con, yêu thôi ấy mà”.
Ồ, ra yêu là vậy.
Yêu là cười một mình khi nhớ về người đó, yêu là khóc khi thấy người ấy buồn.
Chẳng biết anh có yêu em không mà hầu như cứ nghĩ về em là anh lại cười.
Bạn anh thấy, hỏi anh “mày bị dở à?”.
Anh không biết dở là cái gì, anh hỏi lại nó “dở là gì?”.
Nó trả lời “là dở người ấy.
Tao thấy dạo này mày dở lắm”.
Lần này anh cho nó một gậy thật, nhưng nhẹ thôi vì anh rất yêu thương con người mà.
Anh trả lời “yêu mà cứ dở dở thế này thì chắc tao dở cả ngày”.
Đấy.
Sự tình nó là như thế.
Anh thấy tụi mình còn nhỏ, nên yêu là hơi sớm.
Vậy nên tụi mình cứ thích nhau trước đã, sau này đủ tuổi yêu là đẹp, em nhỉ.
Anh thích em :* [cho hôn trộm cái]”
Đọc xong tấm thiệp của anh, cô lại ngặt nghẽo cười.
Anh vẫn vậy, vẫn thông minh và dí dỏm như trời vẫn cao và đất vẫn dày.
Anh rất biết cách làm cho cô cười.
Anh giống cô ở chỗ rất khó để thích một người.
Đôi khi người ngoài sẽ cảm thấy anh thật khó gần và lạnh lùng.
Nhưng tiếp xúc với anh và được anh giành tình cảm cho cô mới thấy đằng sau cái vẻ lạnh lùng, ít nói đó, anh là một người sống rất tình cảm, tuy rằng đôi khi hơi trẻ con và cố chấp.
“Nhưng em phải phạt vì anh đã làm em khóc”, cô thầm nghĩ và mỉm cười rạng rỡ.
Gửi tấm thiệp cho em xong, lòng tôi nhẹ nhiều.
Biết là em sẽ giận vì sự hời hợt và bất cẩn trong lá thư tôi gửi, nhưng bây giờ tôi cũng chẳng biết làm thế nào.
Thực lòng mà nói, tôi chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ làm tổn thương em dù chỉ một chút.
Nhưng chỉ vì một sự bất cẩn tôi vô tình làm cho mọi chuyện trở nên tồi tệ.
Thế mới thấy sự thiếu cẩn thận đôi khi để lại hậu quả vượt ngoài sự tưởng tượng của chúng ta.
Tôi rút ra cho mình một bài học nhớ đời.
Tôi có một đứa bạn thân tên L, là con gái, cũng là đứa mà tôi hay trút bầu tâm sự nhất.
Trong đám bạn, nó là đứa hiểu tôi nhất và ngược lại.
Tôi tin L sẽ là người đầu tiên đứng ra bảo vệ cho dù chưa biết tôi đúng hay sai thế nào.
Nó hay cười, thương người và không bao giờ biết làm người khác đau lòng.
Thật lòng mà nói, nhiều khi tôi tin nó còn hơn chính bản thân mình.
Cấp 3, nó đã từng thích tôi mà sau này khi có người yêu nó mới dám nói cho tôi biết.
Lúc nghe nó thổ lộ, tôi chỉ cười và trả lời “Lúc đấy tao biết thừa.
Nhưng vì tao không bao giờ muốn mất một đứa bạn như mày nên lúc đó tao phải tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra.
Khó chịu bỏ xừ”.
Tình bạn của tụi tôi kéo dài từ cấp 2 cho đến bây giờ.
Đôi khi trong khoảng thời gian quen biết nó, tôi và nó có xích mích một vài chuyện.
Nhưng chính sau những biến động đó tình bạn của tụi tôi được thắt chặt hơn.
Nó thân tôi đến mức, tết được nghỉ, nó cùng ông người yêu từ nước ngoài về chơi, vừa đặt chân đến nhà nó đã gọi cho tôi bắt sang đón nó chở đi vòng vòng.
Đến nhà nó, tôi ngạc nhiên hỏi “mày làm vậy rồi không sợ ông kia cho lỗ mũi tao ăn trầu à”.
Nó vô tư trả lời “Tao hay kể về mày cho anh ấy nghe.
Ông ấy mà dám làm gì mày thì tao sẽ chia tay ngay”.
Câu nói nửa đùa nửa thật của nó khiến tôi hạnh phúc, vì biết trong lòng nó tôi là một người không thể thay thế.
Tôi cảm thấy may mắn vì cuộc đời cho mình một tình bạn đẹp, trong sáng, và không vụ lợi.
[Tao sẽ không đưa mày đọc những dòng này đâu, L ạ, vì tao không muốn mày biết những gì tao đã và đang nghĩ về mày.
Tao không giỏi bày tỏ tình cảm, ngay cả với những người mà tao yêu thương, nên đừng trách tao.
Đàn ông nên thể hiện qua hành động chứ không phải qua lời nói, đúng không? Biết vậy thôi.
Viết nhiều quá mất công mày đọc được lại nghĩ tao sến, mệt lắm].
Sau rắc rối với em, L là đứa được tôi lôi ra để “kể khổ”.
– Chết tao rồi, L ơi! – Tôi thở dài thườn thượt.
– Có chuyện gì vậy?
– Chuyện em N.
Tao mới gây ra tội tày đình rồi.
– Mày làm gì? – Con nhỏ hỏi gặng.
– Tao không biết nữa.
Chắc là nghiêm trọng.
Ba em ấy gửi “huyết thư” cho tao.
– Gì ghê vậy?
– Ờ, ghê lắm.
– Ghê thế nào?
– Rất là ghê.
Buồn thật ấy, nhưng mỗi lần nói chuyện với nhỏ bạn là tôi phải chọc nó một hai câu, thói quen không bỏ được.
– Tao mà đi là mày ngồi một mình đấy.
Dẩm à? – Nó nạt.
– Tao viết thư cho ba em ấy.
Viết vớ va vớ vẩn, làm người ta hiểu lầm tao.
– Viết như thế nào?
– Như thế này… – Tôi kể đầu đuôi sự việc cho con bạn nghe.
– Ông ơi là ông.
Mẹ ông dạy văn mà ông viết như thế à.
Nếu là tao, tao chửi cho rồi.
– Nó lắc đầu.
– Biết là sai rồi, nhưng tao đâu có rút lại được.
Giờ tao muốn mày tư vấn đây.
– Khó thật đấy.
Mày đã viết thư xin lỗi người ta chưa?
– Viết rồi.
Gửi rồi.
– Đang chờ hồi âm đây.
– Đưa tao xem.
Xem một lúc, con nhỏ tiếp.
– Tàm tạm rồi.
Giờ ngồi đợi thôi.
– Đợi đến khi nào?
– Đến khi mày nó chịu gặp mày.
– Tao có cần làm gì khác không?
– Mày không làm được gì vào lúc này đâu.
Càng nói sẽ làm cho mọi chuyện trở nên rối hơn thôi.
Nghe tao, chờ đi.
Chờ đợi là hạnh phúc mà.
Nó nháy mắt.
– Tao đang rầu muốn chết mà hạnh phúc gì nổi.
– Có gan làm có gan chịu.
Rút kinh nghiệm đi.
Không còn bé nhỏ gì đâu.
– Biết rồi.
Nói như mẹ tao ấy.
– Haha.
Đừng lo, em ấy sẽ không giận lâu đâu.
Chở tao về nhé.
– Ừ.
Tôi nghe lời nhỏ bạn, để cho em có thời gian tha thứ.
Làm em tổn thương khiến trái tim tôi nứt nẻ, và tôi thấy mình mỏi mệt với những lùng bùng của cảm xúc.
“Khi tôi muốn yêu và được yêu, tôi luyện con tim mình hướng về em, đôi tai mình hướng đến giọng nói của em, đôi mắt mình đến con người em và tâm hồn mình hòa vào tâm hồn em …”.
Lúc xảy ra chuyện này tôi chưa đủ trải nghiệm để có thể đặt mình vào hoàn cảnh của em, xem em cảm thấy như thế nào.
Đó cũng là lí do tại sao rất lâu sau đó, tức là bây giờ, khi mà đã trải qua cơ số chuyện, tôi hoàn toàn có thể hiểu lúc đó tâm trạng em như thế nào.
Cảm giác bị thương hại tan nát lắm, nhất là đối với những người có lòng tự trọng cao như em.
Vì lẽ vậy tôi muốn viết để em hiểu rằng, người đàn ông của em đã trưởng thành lên rất nhiều.