Các bạn cứ bình tĩnh.
Tôi biết các bạn đang rất nôn nóng muốn biết người gọi cho tôi là ai, và gọi để làm cái gì.
Tôi cũng vậy thôi, cũng hồi hộp lắm.
Nhưng, chúng ta cần nói chuyện với nhau chút đã :mặt nghiêm trọng:.
Nếu có ai đó kiên nhẫn mà đọc đến tận đây, thì tôi xin đội ơn người đó rất rất nhiều.
Tôi không ngờ, truyện của tôi làm bạn mất thời gian như vậy.
Tôi là dân kỹ thuật cho nên viết văn chắc chứ không có hay, nên xin các bạn đừng ném gạch, đá… tôi xây nhà không kịp.
Truyện đôi khi thêm tiếng lóng, mong các bạn thông cảm.
[ Nhưng, lại nhưng, chửi tục nó vừa sướng vừa vui, nhờ ? ]
Đây là truyện tôi ấp ủ từ từ rất lâu rồi.
Nếu các bạn không tin thì hãy xem nó như một truyện cổ tích giữa đời thường, đọc để giải trí, tìm lại mình và ngẫm về thông điệp tôi muốn gửi.
Còn nếu các bạn nghĩ nó là thật cũng chẳng sao, được vậy tôi còn thích hơn.
Tôi đã nói từ đầu là tôi rất ghét những câu chuyện không có hậu, vì đa số nó quá ảm đạm và để lại cái nhìn không hay cho người đọc.
Nhưng, không phải truyện buồn nào cũng đều để lại dư âm xấu cả.
Có những câu chuyện sinh ra nó đã phải như vậy, và không có cách nào khiến nó trọn vẹn hơn.
Nếu cứ vui hoài vui mãi thì sẽ chán chết.
Lâu lâu, bạn cũng nên trải qua một vài nỗi buồn để trân trọng hạnh phúc bạn đang có.
Hãy thật sự trân trọng những điều ấy… [ Truyện của tôi chưa chắc là truyện buồn ]
Thôi không lan man nữa.
Phần này được viết với mục đích gây cười trước khi quay lại câu chuyện.
Truyện sau này sẽ rất phức tạp.
Lãng mạn có, tuyệt vọng có, hạnh phúc có, kịch tính có, kinh dị có và bi kịch cũng có, nên các bạn sẽ không được cười thêm nhiều đâu.
Cười trước để dành đi.
Mấy mẩu chuyện vui tôi kể hầu như là có thật nên các bạn đừng lo :cười to:.
Kể chuyện tình yêu con nít nhé…
…
Lớp 1, tôi làm lớp trưởng.
Hồi đó, tôi chưa biết con gái xinh là cái gì, có mài ra ăn được không, nên không có ấn tượng gì nhiều.
Bỏ qua.
Đến năm lớp 2, tôi vẫn làm lớp trưởng.
Lần này tôi đã định nghĩa được, nhờ công của ông anh, nên đi học có nhiều hứng thú hơn.
Nhưng ông trời oái oăm lắm.
Đúng khi tôi biết định nghĩa gái xinh hay gái không xinh, thì con gái lớp tôi đa số toàn những đứa … nhìn lâu là muốn “vì dân giệt ác”.
Nhỏ Phương nằm trong số ít những đứa nhìn khá.
Nhỏ được giao làm lớp phó học tập.
Thật lòng mà nói tôi thấy nhỏ không có dễ thương, nhưng được cái là nhỏ có chức sắc nhất trong đám con gái nên tôi cũng có để mắt đến xíu.
Nhỏ khoái tôi, vì giờ ra chơi nào nhỏ cũng chờ tôi ra khỏi lớp rồi đuổi tôi chạy quanh trường đến hết giờ mới thôi.
Hôm nào cũng vậy, hết giờ ra chơi cô đều thấy tôi và nhỏ mồ hôi nhễ nhại.
Cô xót xa nắn nắn quanh người tôi và hỏi:
– Sao hôm nào cũng vã mồ hôi ra thế này hả con?
– Con … con … chạy.
– Tôi hổn hển.
Tôi cá là cô biết lí do tại sao ngày nào tôi cũng như vậy.
Nhưng để giải thích tại sao cứ khi nhỏ đuổi là tôi cứ phải chạy thì cô chịu và tôi cũng chịu.
Tôi thì tôi lại biết vì sao nhỏ lại thích rượt tôi.
Vì nhỏ khoái tôi.
Tại sao khoái tôi ? Vì tôi xinh trai đã thế lại còn học giỏi.
[Xin lỗi nếu lỡ làm các bạn sặc nước, tôi biết hồi đó tôi bị hoang tưởng cũng nặng lắm].
Có lần mệt gần chết, mà vẫn thấy nhỏ gần đến nơi chẳng có dấu hiệu gì là xuống sức.
Tôi điên lên:
– Tớ làm gì mà cậu đuổi hoài vậy ?
Lần nào cũng vậy, nhỏ chẳng thèm trả lời, ngửa cổ lên trời cười sằng sặc như một… con đao, rồi lại lao về phía tôi.
Tôi biết là tôi có nói gì cũng vô ích với hạng người này.
Lại chạy, lại mồ hôi.
Sau vài lần thấy nhỏ đuổi tôi, vài đứa con gái khác trong lớp cũng bắt chước làm theo.
Tôi nghĩ tụi nó tưởng rằng bắt được tôi thì tụi nó cũng có được tình yêu “khờ dại” của tôi luôn hay sao ấy.
Đâu có dễ dàng vậy, ít ra thì tụi nó cũng phải có quà là ôtô hay là máy bay để tôi xúc động trước đã.
Mà chắc gì tôi đã xúc động, tôi phải chọn một nhỏ xinh thật xinh.
Để mà nếu nhỏ có đuổi, tôi sẽ cố tình chạy chậm thật chậm cho nhỏ dễ dàng bắt được.
Sau đó chúng tôi sẽ ngồi ăn xí muội cùng nhau.
Hạnh phúc hơn nhiều cái chuyện đuổi, chạy, xong rồi mệt nhoài ra.
Rồi năm cấp 3, có nhỏ Hồng thích tôi.
Nhỏ này nhìn cũng bình thường, phải cái do cái nhà có điều kiện nên tay to bằng chân tôi, và cười thì như đười ươi gặm chuối, nên đau lòng mà nói có cho tiền tôi cũng chẳng dám yêu.
Nhưng có lí do tôi còn sợ hơn đó là nhỏ quá sến và quá điệu.
Điều kinh khủng nhất hơn là tụi trong lớp cứ ghép tôi với nhỏ Hồng.
Hai đứa bạn thân mỗi khi nói về nhỏ đó với mẹ tôi đều gọi trìu mến bằng cái tên “con dâu của bác”.
Tụi mất dậy.
Sao tụi nó không ghép với nhỏ nào xinh xắn chút mà lại chọn một em như “chú voi con” thế này???
Nhưng có một chuyện tôi hơi ân hận… Nhỏ Hồng bị hầu hết tụi con trai trong lớp ghét vì cái tội không xinh mà lâu lâu lại õng à õng ẹo.
[Mình chỉ nói sự thật thôi, Hồng đọc được đừng buồn ].
Giờ ra chơi, tôi nhìn thằng Khánh thách:
– Mày cầm tay con Hồng.
Tao mời mày ăn sáng cả tuần.
– Tôi chắc mẻm là thằng này không dám.
Vì nó cũng “sợ” con nhỏ.
– Là mày nói đấy nhé.
– Nó nói nhưng giọng cũng hơi lo.
– Đấy, anh mày nói đấy.
– Tôi hếch mặt.
Đi qua đi lại quanh chỗ nhỏ Hồng phải 5 phút, lâu lâu lại liếm mép [chắc do mới uống nước đường xong].
Con nhỏ thấy thằng bạn tôi đi qua đi lại tưởng là thích mình nên làm duyên làm dáng lạ.
Tôi nhìn mà suýt sặc.
– Hồng ơi! Mở tay ra, Khánh cho xem cái này nè.
– Giọng nó tục, tôi nghe mà nhũn hết cả người.
– Khánh cho Hồng cái gì vậy? – Con nhỏ hấp háy mắt.
Con nhỏ vưa đưa tay ra là thằng bạn tôi chụp tay nó nắm liền.
Tôi nhìn điếng hồn.
Đang sung sướng vì có người đầu tiên cầm tay, con nhỏ vẫn cười ỏn ẻn rất hạnh phúc.
– Thua chưa? – Thằng Khánh nhìn tôi.
Nhỏ Hồng như hiểu chuyện liền quắc mắt nhìn tôi.
Lúc đó nói thật là tôi sợ vãi cả linh hồn.
Tôi chỉ sợ nhỏ đó bay đến… ôm tôi thì chắc tôi ngất, ngất mạnh là đằng khác.
– Các người mang tôi ra làm trò đùa.
Con nhỏ bưng mặt [ khóc không thì không biết nhưng có thấy giật giật mấy cái giống nấc ] chạy ra ngoài cửa lớp.
Đám con trai thấy thế cười nói như hội.
Đám con gái thì nhìn tôi như tội đồ vừa sút hỏng quả penalty định mệnh, xì xào.
– Mày lớp trưởng mà vậy đó hả? – Đồ độc ác.
Mặt tôi thộn ra.
Tôi cũng chẳng dám chạy theo nhỏ Hồng để xin lỗi.
Lần cá cược đó tôi thua và buồn 2 nỗi.
Một là mất tiền.
Hai là sợ con nhỏ mà làm gì bậy bạ thì tôi chết.
Nhưng không, con nhỏ chỉ gửi tôi một “huyết thư” để răn đe về lối sống và đạo đức con người.
Xin lỗi Hồng nhiều.
[tên nạn nhân đã được thay đổi]