QC: Anh có muốn lấy lại nick không?
Tôi: Tất nhiên.
QC: Anh quên Hoài Anh đi.
Tôi: Haha.
QC: Sao anh cười?
Tôi: Vì sự ngô nghê của em.
QC: Anh không làm được?
Tôi: Chắc không.
QC: Tại sao anh thích nó?
Tôi: Vì nhìn hiền hiền, xinh xinh và ngoan ngoan.
QC: So với chị em thì thế nào?
Tôi: Anh chưa gặp chị em, anh không biết.
Lúc này, tình cảm của tôi dành cho Hoài Anh là trên mức tình bạn.
Tôi chia sự phát triển của tình cảm ra thành tình bạn – cảm tình -thích – yêu – thương.
Vì sao lại như vậy thì tôi xin được nói sau.
QC: Anh… – QC có vẻ rất giận tôi
Tôi: Anh thế nào?
QC: Em sẽ giữ cái nick này mãi.
Em sẽ không trả anh
Tôi: Tùy em thôi.
QC: À.
Em thấy nick con nhỏ đó rồi.
Để em vào nói chuyện xem thế nào
Tôi: Haha.
Làm sao em biết nick cô bé ấy là gì!?
QC: Nó để lại tin nhắn cho anh, đọc cũng tình cảm lắm
Tôi: Thế à :cười lớn: [ tôi không lo, vì để lại tin nhắn tình cảm thì không phải là tính cách của Hoài Anh ]
QC: Có phải là *** không?
Tôi: [Tôi điếng người, chẳng lẽ là Hoài Anh gửi như vậy thật] Em nhầm rồi.
QC: Vậy sao? Nó cảm ơn anh về thanh sôcôla hôm nọ kìa.
Tôi: Anh cấm em…
QC: Anh càng cấm em sẽ càng làm thôi.
Tôi: Em mà làm gì cô bé ấy, đừng trách anh.
QC: Chắc chắn là em sẽ làm.
Anh không biết em, chưa gặp em và em thì đang ở quá xa.
Anh định làm gì?
Tôi: Em …
QC: Vậy nhé.
Nếu anh không biết cách quên nó, thì em sẽ giúp.
Tôi giận sôi người.
QC: Say goodbye to cái nick bé bỏng của anh đi.
Tôi: Em định làm gì? Hả.
QC: Rồi anh sẽ biết.
QC is offline…
Chuyện gì đang xảy ra thế này? Tôi gõ bàn phím rầm rầm tức giận.
Tôi sợ QC sẽ làm điều gì không hay với Hoài Anh.
Quan trọng hơn là tôi sợ QC làm mất mặt tôi.
Bởi vì lúc đấy cái sĩ diện trong tôi cực lớn.
Tình cảm tôi dành cho Hoài Anh lúc đó có thể gọi là thích, cũng có thể gọi là rất có cảm tình.
Nó nhập nhằng và mơ hồ.
Tôi không biết đặt tên cho thứ tình cảm đó là gì.
Cần một người thay thế em? Thích thật? Hay đơn giản chỉ là muốn chiếm hữu để thỏa mãn cái hiếu thắng, tự cao trẻ con của mình.
Tôi không biết.
Nhưng bây giờ khi nhìn lại lúc đó tôi có thể khẳng định rằng, tôi bị choáng ngợp bởi ánh hào quang của Hoài Anh mà chưa thèm để ý tính cách của cô bé thế nào.
Con trai yêu bằng mắt quả không sai…
Tôi chia tình yêu ra 5 giai đoạn tình bạn – cảm tình – thích – yêu – thương.
Khi nhỏ chỉ có tình bạn – cảm tình – thích.
Học đến cấp 3 có thêm yêu.
Và khi đi làm rồi có người sẽ thêm được chữ thương, cũng có người không.
Theo định nghĩa của tôi, thương là biểu hiện cao nhất của tình yêu [tôi đang nói về cảm xúc chứ không phải mấy thứ khác].
Chỉ có yêu người ta mới dám thương.
Thương ở đây không phải là thương hại mà có nghĩa là thương trong yêu.
Đôi khi bạn phải trải qua những cảm giác mà người bạn yêu đang trải qua thì bạn mới cảm nhận hết được nỗi đau của người đó.
Thương cần trải nghiệm, xúc cảm và thời gian.
Khi bạn yêu một người, thấy người đó đau đớn về tinh thần hoặc thể xác, bạn sẵn sàng xẻ thịt, xẻ gan, dám làm tất cả những mong người đó vui trở lại, thì bạn đã thương người đó rồi đấy.
[ Đây chỉ là một vài ý kiến của riêng tôi.
Mỗi người đều có định nghĩa riêng.
Nếu bạn đồng ý thì cho bắt tay cái, nếu không cũng đừng cho rằng tôi sai.
Tôi và bạn theo “vật lý” mà nói thì là đứng ở hai hệ quy chiếu khác nhau ].
QC làm tôi hoang mang.
Nói chuyện với QC tôi thấy cô bé hơi trẻ con, không chín chắn bằng em.
Tuy nói mạnh miệng như vậy, nhưng QC chẳng làm gì tôi cả.
Cô bé chỉ muốn hù tôi để tránh xa Hoài Anh ra.
Theo tôi, thông điệp cô bé muốn gửi đến cho tôi là “anh không được thích ai ngoài chị của em, không ai xứng đáng hơn chị của em”.
Tôi hỏi.
Tôi: Em nhân đạo hơn anh nghĩ.
QC: Thế sao? Anh tưởng em không dám làm gì anh à?
Tôi: Có, nhưng chắc em không nỡ.
QC: …
Tôi: Tại sao em biết pass của anh.
QC: Tất cả những gì anh nói chuyện với chị em, em đều đọc được.
Tôi: Nên em biết pass của anh.
QC: Vâng.
Em không muốn anh quen ai ngoài chị ấy cả.
Tôi: …
QC: Tại sao anh lại quen Hoài Anh?
Chưa bao giờ, tôi thấy QC tâm trạng như bây giờ.
Tôi cũng chẳng muốn giấu em nữa…
Tôi: Anh khổ sở khi chị em không còn.
QC: Anh cô đơn?
Tôi: Ừ.
QC: Anh muốn tìm người mới để thay thế?
Tôi: Ừm
QC: Nhưng quen người khác không phải là cách hay.
Tôi: Anh muốn tìm ai đó thể thay thế.
Anh nhớ khoảng thời gian khi nói chuyện với chị em.
QC: Hoài Anh nhìn như thế nào?
Tôi: Xinh… xinh lắm.
QC: Tính cách?
Tôi: Mỗi người một kiểu.
Hoài Anh hiền khô.
QC: Vậy chắc không so sánh với chị em được rồi.
Tôi: Có lẽ.
Mà cũng chẳng có ai thay thế được chị em cả.
QC: Anh vẫn còn yêu chị em?
Tôi: Như ngày đầu.
Em không biết anh đã nhớ chị ấy như thế nào đâu.
…
QC: Em vui khi biết điều đó.
Em tin những gì anh đang nói là thật lòng.
Tôi: Ừm…
QC: Em đã nói với anh là đừng làm điều gì khiến anh phải hối hận.
QC: Em không biết bắt đầu như thế nào.
QC: …
QC: Đọc những gì anh viết cho chị em, em tin anh là một người nặng tình.
QC: Nhưng sau khi nói chuyện với Hân, biết được anh tặng quà cho Hoài Anh, em đã rất tức giận.
QC: Em nói cho Hân, em sẽ cho nó biết bộ mặt thật của anh.
QC: …
QC: Anh khác những gì em tưởng tượng.
QC: Anh không xấu xa như em tưởng.
QC: Em mong những gì mình nghĩ là đúng.
QC: Em trả anh nick của anh.
Pass đây ***
Tôi: Cảm ơn.
QC: Em định sẽ mãi mãi không bao giờ cho anh biết bí mật này, vì em đã hứa.
QC: Nhưng vì anh đã qua được bài kiểm tra của em, nên em sẽ nói …
Mối tình của chúng tôi dường như đang được QC thắp nên một niềm hoài vọng khôn nguôi…
Thời gian chờ đợi sau câu “em sẽ nói…” của QC tưởng như bị ngưng đọng, kéo dài ra vô tận.
Thời khắc đấy, mọi thứ xung quanh có lẽ đã không còn ý nghĩa với tôi nữa rồi, khi giờ đấy tôi đang chờ đợi một sự thật mà rất nhiều ngày qua tôi đã phải khổ sở đi tìm.
Mắt nhắm nghiền, tim thắt lại và hơi thở được giữ ở mức nhẹ nhất như sợ rằng một tiếng động nhỏ mà nó tạo ra cũng có thể thay đổi kết quả mà tôi đang mong chờ.
Cảm xúc của tôi bây giờ giống hệt cảm xúc của một người yêu bóng đá khi đang chờ đợi lượt sút penalty cuối cùng.
Một lượt sút định mệnh mang theo hy vọng, tình yêu, hạnh phúc và cũng có thể là… nỗi thất vọng vô bờ…
Trầm ngâm một hồi lâu, QC mới tiếp tục…
QC: Chị N còn sống anh ạ.
Tôi: Em nói cái gì?
QC: Chị em còn sống …
Tôi: Em đang đùa phải không?
QC: Để thử thách tình cảm của anh, chị em đã dặn ba chị ấy viết một lá thư, mà anh đã đọc, dù có thành công hay không?
Tôi: Nhưng để làm gì?
QC: Để xem tình cảm của anh là thật lòng và anh có xứng đáng với tình cảm của chị ấy không?
Tôi: Tại sao N không liên lạc với anh? Tại sao lại để lâu như vậy? Đầu óc tôi bắt đầu hoa lên.
Tôi không thể tin những gì tôi đang nghe.
QC: Ca mổ thành công, nhưng có một trục trặc nhỏ sau đó, phải chờ 8 tháng tiếp để làm một cuộc phẫu thuật nhỏ khác.
Tôi: Sao trong 8 tháng đó N không liên lạc với anh?
QC: Vì chị ấy muốn thử thách anh.
Tôi: Sau đó thì sao?
QC: Chị ấy muốn giành bất ngờ cho anh.
Tôi: N đang ở đâu?
QC: Chị ấy đang ngồi cạnh em …
Tim tôi như ngừng đập khi nghe điều QC vừa thổ lộ, và nó khẽ run lên trong xúc động và niềm hân hoan vô bờ bến.
Sau đó là một hỗn độn cảm xúc không thể gọi tên.
Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho cả điều này lẫn điều tồi tệ nhất, nhưng thật sự cảm giác bây giờ nó không giống với những gì tôi hình dung.
Nó mãnh liệt hơn gấp nghìn lần.
Và tôi… vỡ òa trong hạnh phúc …
Tôi nhìn thấy gương mặt của em hiện lên… gần lắm… Tôi có cảm giác chỉ cần đưa ngón tay đến là có thể chạm vào khuôn mặt yêu thương ấy.
Là em, giấc mơ dịu ngọt của tôi, phải không …
Bần thần một lúc rất lâu, tôi lấy hết can đảm để lên tiếng…
Tôi: Cho anh nói chuyện với N…
QC: Chị ấy vẫn còn giận lắm khi biết anh tặng quà cho người khác.
Tôi: Anh xin lỗi …
QC: Hôm em gọi cho anh, em bật loa cho chị ấy nghe.
Tôi: Làm ơn nói chị ấy cho anh gặp…
QC: Bây giờ thì chưa, nhưng em sẽ cố.
Có gì em nhắn.
Em phải đi.
Tôi: …
QC is offline
Là tôi đang mơ đấy sao? Sao tôi vui thế này.
HN của tôi, người ta của tôi vẫn còn sống.
Tôi nhảy chân sáo quanh nhà đến mức mẹ tôi phải quát lên “con bị thần kinh hả?”.
“Vânggggggggggggg”, tôi đáp, chạy đến và chạy quanh bà mấy vòng.
Mẹ không biết chuyện gì vừa xảy ra với tôi, bởi vì chưa bao giờ tôi biểu lộ cảm xúc một cách mãnh liệt như vậy.
Bản chất của tình yêu là hy vọng.
Và giờ đây tôi đã được đáp đền.
Là HN của tôi chứ không ai khác là người vẫn giữ thói quen đọc tin nhắn tôi để lại.
Tôi hạnh phúc phát điên khi tưởng tượng ra điều đó.
Tại sao tôi không nghĩ đến điều này sớm hơn !?
Tôi đã để lại rất nhiều tin nhắn vào tài khoản của em sau khi nói chuyện với QC.
Tôi mong em đọc được chúng hơn bao giờ hết.
Thật sự, lúc đó tình cảm tôi dành cho Hoài Anh đã bị thổi bay sạch sẽ, không một dấu vết.
Thay vào đó là hình ảnh và cảm xúc mà tôi đã và vẫn đang giữ ở một góc trái tim mình.
Chúng len lỏi mang theo niềm hân hoan đến từng ngóc ngách của tâm hồn.
Những cảm xúc trỗi dậy, mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Có thể em sẽ chẳng bao giờ biết điều đó, vì em vẫn đang bận nghĩ đến tội lỗi mà tôi vừa gây ra.
Nhưng tình cảm tôi dành cho em bây giờ là thật lòng và hoàn toàn tự nhiên… Nếu vì rung động nhất thời dành cho Hoài Anh khiến tôi lạc mất em, thì chắc cả đời này tôi sẽ giận mình và mang theo nỗi ân hận này mất…
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại.
Tại sao em lại thử thách tình cảm của tôi như vậy? Tại sao phải chờ quá lâu để biết tình cảm của tôi có thật lòng hay không? Tại sao em không chịu liên lạc với tôi, chỉ cần sớm hơn một chút? Hàng ngàn câu hỏi tại sao tôi đặt ra mong mỏi câu trả lời thỏa đáng nhất.
Có quá nhiều rối rắm, khúc mắc tôi cần em tỏ cho tôi vào lúc này.
Liệu em có hiểu lòng tôi không, HN?
Em vẫn không chịu trả lời cho dù đã đọc tất cả những tin nhắn tôi đã gửi.
Đang rối ren với những dòng suy nghĩ thì có một nick lạ nhảy vào.
QC: Anh M.
Tôi: Ai vậy?
QC: Là em đây, QC [QC dùng nick của cô ấy]
Tôi: Chị N đâu em? Anh nhắn tin mà chẳng thấy chị ấy trả lời
QC: Chị ấy đọc tin nhắn của anh rồi
Tôi: Sao chị ấy không trả lời?
QC: Chị ấy vẫn còn giận anh
Tôi: …
QC: Anh biết không? Tụi em và ba mẹ chị N đang ở VN
QC: Đây là lời hứa của bác em khi chị N hoàn toàn bình phục
QC: Anh không biết chị ấy đã vui mừng như thế nào khi nghĩ đến chuyện sẽ gặp được anh đâu
QC: Em chưa bao giờ thấy chị em cười nhiều và vui như vậy
QC: Chị em muốn tạo bất ngờ cho anh
QC: Khi tất cả mọi thứ được chuẩn bị thì chị N đã thất vọng tột cùng khi nghe tin anh tặng quà cho người khác…
QC: Tại sao vậy anh?
QC: Tại sao lại là ngày Valentine?
QC: Tại sao lại đúng một tuần trước khi chị em bay về để gặp anh?
QC: Tại sao chỉ cần cố gắng một chút nữa thôi mà anh cũng không làm được?
Từng lời nói của QC như từng vết dao sắc lẹm cứa vào trái tim đang thổn thức của tôi…
Tôi: Anh có lỗi với chị em…
QC: Anh xin lỗi bây giờ thì được gì
QC: Anh đưa chị ấy lên thiên đường, nhưng cũng chính anh kéo chị em xuống mặt đất
QC: Chị em khóc quá nhiều vì anh rồi…
Tôi: Anh phải làm gì bây giờ hả QC? Tôi thật sự bối rối
QC: Anh hãy chờ đi
QC: Em sẽ thuyết phục chị ấy
Tôi: …
QC: Em là người muốn cho chị N và Hân biết anh là loại người như thế nào
QC: Nhưng chính em cũng là người đang giúp cho chuyện tình cảm của anh
QC: Em không biết em là người như thế nào nữa
QC: Hãy nhớ, em không làm điều đó vì anh.
Em chỉ không muốn chị em đau khổ
QC: Một điều nữa, em không muốn chuyện tình yêu của 2 người đổ vỡ.
Nó quá đẹp… Và em ngưỡng mộ nó.
Tôi: Cảm ơn em…
QC: Không có gì.
Em out đây
…
Dường như tất cả những u uất, nhớ mong, chờ đợi dồn nén bấy lâu nay đã được giải tỏa.
Tôi làm con chim én nhỏ, chao liệng giữa bầu trời.
Bầu trời của mênh mang hạnh phúc, tôi bay mải miết chẳng muốn ra… Tôi lặng lẽ vỗ cánh đến ngôi sao lấp lánh nhất.
Có phải ngôi sao này mang tên em…