Tôi rất muốn xin lỗi em.
Tôi rất muốn gặp em.
Tôi rất muốn làm rất nhiều thứ với em…
Hãy thử tưởng tượng, bạn vừa có kết quả báo đậu đại học, nhưng chỉ ít phút sau người ta báo lại là nhầm tên.
Cảm giác của bạn lúc đó sẽ như thế nào? Rất hụt hẫng phải không? Đó mới chỉ là cảm giác khi đang ở trên thiên đường và bị kéo tụt xuống địa ngục.
Còn cảm giác đáng sợ hơn, đó là đánh mất niềm tin… đặc biệt đối với một người em đã từng xem là “bầu trời” như tôi…
Tôi có lí lẽ riêng để giải thích tất cả cho em hiểu.
Và nếu em có thể đặt mình vào hoàn cảnh của tôi thì chắc chắn em sẽ có một cái nhìn khách quan hơn.
Vì người không biết là không có tội.
Thật lòng, nếu tôi biết là em vẫn còn, đang ở một nơi rất xa không thể liên lạc và đang chờ gặp tôi thì có chết tôi cũng sẽ chờ.
Nhưng đời không phải là mơ và tình không phải là thơ…
Có thể tôi không sai khi dành tình cảm cho Hoài Anh, nhưng tôi “sai” khi tặng quà cho cô bé đúng dịp Valentine và lại đúng một tuần trước khi HN bay về Việt Nam gặp tôi.
Khi ngọn lửa tình yêu trong em chuẩn bị bùng cháy dữ dội thì em nhận được một gáo nước lạnh dập tan tất cả… Đối với những người có lòng tự trọng và tình yêu sâu sắc như em thì việc bị đánh cắp niềm tin là thứ đau lòng nhất…
Tôi cũng giống em ở lòng tự trọng và yêu hết lòng, nên tôi hiểu những gì em phải trải qua.
Sự day dứt, giằng xé trong tôi không thể so sánh với nỗi đau khi em nghe tin tôi tặng quà cho Hoài Anh.
Dù nhiều người có bảo là tôi không có lỗi, nhưng tôi không nghĩ vậy.
Tôi có lỗi vì tôi vô tình làm người tôi thương phải đau khổ.
Lúc đó, mặc dù không phải là một người chín chắn, nhưng tôi cũng đã có suy nghĩ “Tôi là đàn ông, nên có thiệt thòi chút so với em thì cũng chẳng đáng gì.
Nhất là khi điều thiệt thòi ấy đem lại hạnh phúc mà bấy lâu nay tôi vẫn mong chờ”.
Tôi không trách em, vì tôi tin rằng “yêu càng sâu nặng thì hận sẽ càng nghi ngút…”
Nếu đặt tôi ở vị trí của em bây giờ, có lẽ tôi cũng sẽ làm như em… Ngay cả tôi còn chưa dám tha thứ cho bản thân, thì tôi không có quyền yêu cầu người khác phải tha thứ.
HN của tôi lúc nghe tin tôi tặng quà cho Hoài Anh sẽ như thế nào? Tại sao lại là ngày Valentine, và ngay trước lúc em về Việt Nam? Ông trời có phải đang thử thách tình cảm của chúng tôi không!? Tôi không dám nghĩ.
Tội nghiệp em quá!
Oh I had a lot to say was thinking on my time away I missed you and things weren’t the same
Cause everything inside it never comes out right And when I see you cry it makes me want to die … I’m sorry I’m bad,
I’m sorry you’re blue,
I’m sorry about all the things I said to you And I know I can’t take it back
I love how you kiss,
I love all your sounds,
and baby the way you make my world go round And I just wanted to say I’m sorry …
Tôi quyết định để lại tin nhắn cho em.
Tôi: Anh biết mình đã làm em buồn như thế nào.
Tôi: Anh biết mình không xứng đáng với tình cảm em.
Tôi: Giá mà anh biết cách nào để hàn gắn lại như lúc đầu.
Tôi: Hãy cho anh cơ hội để giải thích.
Tôi: Anh xin lỗi…
Tôi biết em có đọc, nhưng em không trả lời.
Tôi chấp nhận điều đó, và sẽ chờ đến khi em có thể mở lòng và chịu nói chuyện lại.
Nói chuyện với em là tất cả những gì tôi cần lúc này.
Có lẽ em sợ gặp tôi vào thời khắc này…
Khi tôi chới với trong tuyệt vọng thì cũng là lúc tôi bắt được chiếc phao cứu sinh.
Chiếc phao đó mang tên QC.
QC: Anh có ol không?
Tôi: Anh có
QC: Chị em đây.
Em chỉ có thể giúp như vậy.
Việc còn lại là của anh.
Tôi: :cười: cảm ơn em
Tôi: Chào em…
QC: Để em vào nick của em
Tôi: Ừm, anh chờ
Nàng is online
Tôi: Lâu lắm anh mới nói chuyện với cái nick này
Nàng: Vâng
Tôi: Hơn một năm rồi
Nàng: Dạ
Tôi: Em nói gì đi
Nàng: Em phải nói gì bây giờ?
Tôi: Nói gì cũng được
Tôi: Nói là em giận anh, em ghét anh hay em hận anh gì đấy
Nàng: Chẳng có cái nào đúng cả
Tôi: Anh xin lỗi …
Nàng: Anh không có lỗi gì.
Do em thôi.
Tôi: Đừng nói vậy
Nàng: Thứ em cần xin lỗi là chính bản thân em.
Em đã tự làm đau chính mình…
Tôi: Anh nên làm gì bây giờ?
Nàng: Anh đừng làm gì cả.
Em đang rất ổn
Nàng: Có thể là anh không tin, nhưng đó là sự thật.
Em bình thản đến lạ…
Tôi: Anh biết em đang giận anh lắm
Tôi: Nghe anh giải thích được không?
Nàng: Anh cứ nói đi
Tôi: Khi em “đi”, em để lại quá nhiều khoảng trống…
…
…
Nàng: Và anh cần một người để lấp cái khoảng trống đó
Tôi: Em nói vậy cũng chẳng sai.
Là do lỗi của anh
Nàng: Vậy mà em tin anh sẽ chờ em ít ra cũng phải 2 năm kìa [2 năm thì chết cụ chứ còn à…]
Tôi: 2 năm? Khi mà em không thèm liên lạc gì và bắt anh tin là em không còn
Nàng: Đúng vậy.
Đó là định nghĩa tình yêu của em
Nàng: Rất tiếc.
Anh mới chỉ chịu được hơn 1 năm
Nàng: Anh thua rồi
Tôi: Anh chưa làm gì Hoài Anh cả.
Mới chỉ nói chuyện trực tiếp có 2 lần và tặng quà thôi
Nàng: Mới chỉ nói chuyện có 2 lần mà anh đã tặng quà được rồi thì nói chuyện nhiều anh sẽ thế nào?
Tôi: Anh …
Nàng: Anh kéo em xuống mặt đất khi em ngập trong nỗi nhớ và niềm phấn khích khi lần đầu được gặp anh
Nàng: Em đã đến ngôi trường anh học và thấy anh rồi
Nàng : Lẽ ra em sẽ lao ngay đến, ôm anh để thỏa những ngày mong nhớ
Nàng: Nhưng rất tiếc đó là hai tuần sau ngày anh tặng quà cho Hoài Anh
Nàng: Anh làm em thất vọng và hụt hẫng
Tôi: Tại sao em không liên lạc với anh sớm hơn?
Nàng: Vì em muốn xem tình cảm của anh nó sâu nặng đến thế nào
Tôi: Ngốc ơi! Tại sao em phải làm vậy? Tại sao không trân trọng những lúc chúng ta được nói chuyện
Nàng: Bởi vì em ngốc và tình yêu em dành cho một người rất ích kỉ.
Em sẽ không bao giờ tha thứ cho những ai làm tổn thương em
Tôi: Kể cả anh?
Nàng: Vâng… kể cả anh…
Tôi: …
Nàng: Em phải đi… ba mẹ và QC đang đợi em
Tôi: …
Trái tim tôi như muốn vỡ vụn ra khi nghe câu nói “vâng… kể cả anh”… Tôi biết em sẽ khóc và buồn rất nhiều khi dám đưa ra lựa chọn như vậy.
Quyết định một chuyện quan trọng với người mình từng xem là “lẽ sống” không đơn giản là phép toán cộng trừ… Nhưng, em có hiểu lòng anh không, HN? Tình cảm anh dành cho Hoài Anh chỉ là ảo tưởng về một tình yêu đẹp anh dành cho em…
Tôi: Anh chẳng biết phải làm gì để em hết giận bây giờ
Tôi: Anh biết là em đang buồn và thất vọng lắm
Tôi: Nhưng, hãy thử một lần đặt mình vào trong hoàn cảnh của anh
Tôi: Làm ơn …
Tôi quyết định viết cho em một lá thư, cũng giống lần trước, lần mà tôi đã gây ra hiểu lầm tai hại.
Lần này tôi không thể nói chuyện cà giỡn như lần đó, bởi vì theo tôi, “tội” của tôi lần này nghiêm trọng hơn nhiều.
Phải viết thôi, còn nước còn tát.
Đôi khi cũng phải xuống nước, nhất là với những người mình thương.
Tôi không biết các bạn thế nào, chứ đứng trước nỗi buồn của một đứa con gái, tôi luôn cảm thấy day dứt, như thể tôi là người trực tiếp gây ra lỗi lầm ấy vậy, nhưng sự thật nhiều khi lại do một thằng ất ơ nào đấy.
Hai đứa bạn thân của tôi là một ví dụ.
Mỗi lần chúng nó giận bạn trai cái gì là lại lôi tôi ra làm thùng rác để xả.
Nó chửi thằng kia mà cứ như chửi tôi.
Bực hết cả người…
Thật lòng, tôi chưa bao giờ trách HN vì em đã thử thách tình cảm của tôi.
Có nhiều lí do để giải thích cho điều này.
Thứ nhất, tôi yêu em trong một hoàn cảnh đặc biệt.
Mặc dù tôi biết, tình cảm của tôi dành cho em là thật lòng, tôi yêu em vì chính bản thân em chứ không phải từ một tác động khách quan nào khác.
Nhưng trong hoàn cảnh của em để hiểu trọn vẹn điều đấy là thật sự khó, nhất là đối với người có lòng tự trọng cao như em và đã một lần bị tổn thương bởi lá thư “không rõ nghĩa” của tôi.
Thứ hai, tình cảm em trao cho tôi nhiều quá nên chuyện em dễ giận hay ghen chỉ để chứng tỏ tình cảm của em mà thôi.
Thứ ba, tôi tin ngoài chuyện thử tôi em còn có lí do nào khác.
Thứ tư, biết đâu HN đang chờ tôi nắm tay nàng lại thì sao?
Cuối cùng cũng là điều quan trọng nhất, tôi thương em thật lòng, vì vậy không có lí do gì để tôi không tìm cách vun vén.
Tôi được dạy “một người đàn ông cần phải độ lượng, nếu bỏ qua được thì bỏ qua, đừng chấp nhặt để rồi phải hối tiếc”.
Tôi đã làm theo bằng cách viết một lá thư cho HN và chưa bao giờ tôi hối hận về quyết định này…
Tôi viết và đến giờ vẫn không hiểu sao hồi đó mình lại có thể soạn một tâm thư chững chạc như vậy.
Tôi nghĩ đó là phần quan trọng khiến em thay đổi mọi quyết định…
“HN …
Anh không phải là người giỏi bày tỏ cảm xúc, nhưng hôm nay anh sẽ mở lòng mình để em hiểu tất cả những gì anh đã và đang phải trải qua, mà có cái nhìn khách quan hơn.
Hãy đọc hết thư của anh rồi quyết định.
Dù là gì, anh vẫn tôn trọng nó…
Cuộc sống mang lại cho anh quá nhiều thứ mà nhiều khi nghĩ lại anh thấy mình được ưu ái hơn người khác nhiều quá.
Anh cảm thấy rất may mắn khi được sinh ra trong một gia đình bài bản và có một người Mẹ nhân hậu và biết hy sinh cho người khác.
Ngoài Mẹ, anh còn có bạn bè, và không ít trong số đó đối với anh rất thật lòng để anh có thể gọi là bạn thân.
Nhưng, dù là Mẹ hay bạn thân thì cũng có những chuyện anh không thể gửi gắm.
Vậy mà có người đã khiến anh trải lòng mình được… người đó là em.
Từ khi quen em, anh biết sống trách nhiệm hơn với bản thân và những người mình yêu thương.
Bên cạnh đó, sự ích kỉ và trẻ con của anh dù chưa hoàn toàn mất hẳn, nhưng cũng chuyễn biến tích cực rất nhiều.
Đấy chỉ là những thay đổi tích cực trong tính cách, còn những cảm xúc thăng hoa mà em, mối tình đầu của anh, mang lại thì không thể diễn đạt chỉ bằng một hay hai câu chữ.
Điều đó là không đủ và sẽ không bao giờ đủ.
Sự “ra đi” của em thực sự khiến anh mất thăng bằng.
Anh không phủ nhận tình cảm mình dành cho Hoài Anh.
Nhưng, anh không muốn so sánh điều đó với những gì anh dành cho em, vì điều đó sẽ làm tổn thương Hoài Anh… Nó được chứng mình bằng khoảnh khắc mọi hình ảnh của Hoài Anh đều được thay thế bởi em, khi anh nghe QC nói lên sự thật.
Anh không muốn mình phải mang nỗi ân hận suốt đời khi để tuột mất em như thế này…
Hãy cho anh một cơ hội để chứng tỏ những điều anh vừa nói là xuất phát từ trái tim, được không em… ”
…
Nàng: Em đang ở Đà Lạt này…
Tôi: Em online lâu chưa?
Nàng: Em mới thôi
Tôi: Ba mẹ với QC đâu?
Nàng: Đi chơi rồi.
Em muốn ở phòng một mình
Tôi: Đà Lạt đẹp không?
Nàng: Đẹp mà buồn.
Tôi: Vậy à… – Tôi chẳng biết nói gì tiếp
Nàng: Anh với Hoài Anh thế nào?
Tôi: Trên mức bạn bè.
– Tôi không dám giấu em
Nàng: Em hồi đó thì sao?
Tôi: Là thích, là yêu, là thương.
Nàng: Là hơn Hoài Anh?
Tôi: Ừm.
Nàng: Với mỗi người anh nói một kiểu phải không?
Tôi: Từ hôm gặp QC anh không liên lạc với Hoài Anh.
Nàng: Tại sao anh lại quen Hoài Anh?
Tôi: Anh chưa quen.
Chỉ mới dám nói chuyện và tặng quà thôi.
Nàng: Tặng quà là anh thích người ta rồi.
Tôi: Anh không biết.
Nhưng nói chuyện với HA không cho anh cảm giác như với em.
Nàng: Như thế nào?
Tôi: Bình thường.
Không vui.
Cứ đều đều.
Hơi chán.
Nàng: Vậy tại sao anh tặng quà?
Tôi: …
Nàng: Em đỡ buồn nhiều rồi.
Nàng: Hôm em nói em đến trường anh, là lúc em bảo với ba là đi gặp anh.
Nàng: Em đang giấu ba chuyện của anh.
Nàng: Em băn khoăn quá.
Không biết làm gì với anh bây giờ.
Tôi: Anh đã giải thích và xin lỗi rồi.
Bỏ qua cho anh đi.
Nàng: Em chẳng biết nữa…
Tôi: …
Nàng: Nếu bảo là không nhớ anh thì chắc là em đang tự dối lòng mình.
Nàng: Anh đáng giận lắm, biết không?
Tôi: Đừng giận anh …
Nàng: Chỉ xin lỗi không vậy à?
Tôi: Anh phải làm gì?
Nàng: Làm gì để bù lại mấy lít nước mắt của em đi.
Tôi: :mặt buồn: Anh mua nước uống cho mát với đỡ mất nước nhé.
Nàng: Không đùa [mặc dù tôi biết em đang cười]
Tôi: Buồn cười thì cứ cười, giấu làm gì cho khổ ra
Nàng: Chỉ được cái dẻo mỏ…
Tôi: Không phải ai anh cũng vậy đâu…
Nàng: …
Tôi: …
Nàng: Nếu không phải QC tác động cộng thêm lá thư của anh chắc em quên anh mất.
Tôi: Ra số mình vẫn còn may chán :cười:
Nàng: Em tha cho, nhưng chỉ một lần thôi, anh nhé …
Tôi: Biết rồi mà.
Trách hoài.
Nàng: Trách sao không!?
Tôi: Đi chơi đi, rồi xuống *** gặp anh.
Nàng: Em sẽ xin ba mẹ.
Tôi: Ráng nha.
Nàng: Vâng.
Tôi: Mong gặp em quá.
Nàng: Em cũng vậy …