Khi anh bước đi được vài bước, cô buột miệng gọi tên anh.
– M…
Anh quay lại nhìn cô.
– Em cảm ơn…
Anh lắc đầu thay cho câu trả lời.
– Không có gì.
– Anh có muốn thấy em bỏ kính ra không?
Trái với những gì cô nghĩ, anh lại lắc đầu… Bất giác cô bật cười, trong tiếng cười có cái gì đó hơi chua xót.
– Nếu có duyên em sẽ gặp lại anh…
Lần này anh không trả lời.
Anh quay mặt bước đi.
Đi được vài bước, anh dơ tay lên trời thay cho lời tạm biệt… Cô nhìn theo anh cho đến khi bóng anh khuất hẳn sau một góc đường.
Cô cảm tưởng chuyện tình cảm giữa hai người như đôi cánh chim… “Cánh chim bay đi, ai biết buổi chim về”…
Tôi sợ nếu tôi gật đầu và khi cô bé ấy tháo kính ra, tôi sẽ lại tưởng tượng đến HN mất.
Càng lúc tôi càng thấy cô gái đó giống HN, ít nhất là so với những gì tôi đã từng hình dung mỗi khi nghĩ đến em.
Cũng là cách nói chuyện kín đáo hay ngại ngùng, cũng là những cử chỉ nhẹ nhàng và cũng là cách ăn mặc đầy nữ tính khiến người khác giới phải ngoái nhìn.
Chỉ còn mái tóc và đôi mắt đã hút hồn tôi ngày nào là tôi có thể khẳng định “cô bé ấy” giống y hệt như những gì tôi đã tưởng tượng về em.
Khi cô bé đó hỏi “tôi có muốn nhìn thấy mặt cô bé ấy không”, không hiểu sao tôi đã từ chối và quay mặt đi.
Ừ! Tôi sợ! Tôi sợ mình sẽ sỗ sàng mà ôm chầm lấy cô bé ấy.
Tôi không thể vì một giây phút cảm xúc thăng hoa, tôi lại phải mang tội với cả em và “cô bé xa lạ” này.
Nói chuyện với cô gái ấy, tôi cứ ngỡ mình đang nói chuyện cùng em.
Tôi như đứng giữa một ranh giới mập mờ giữa ảo và thực, giữa nhớ và quên, giữa hiện thực ngọt ngào và quá khứ mặn đắng.
Tôi không cho phép mình thêm một lần có lỗi với HN…
– Hình như chị vừa đánh rơi cơ hội của mình, QC ạ.
– cô bùi ngùi và đưa tay bỏ cặp kính đang đeo ra khỏi mắt.
– Nếu em là chị, em sẽ cho anh ấy biết người đang nói chuyện với anh ấy là HN… – QC tiếc nuối.
Im lặng một hồi, cô tiếp.
– Nếu có chuyện gì thì chị chỉ biết tự trách mình…
– Ừm… M được đấy.
Khá hơn những gì em tưởng tượng.
– Chị cũng vậy…
– Em bắt đầu ghen tị với chị rồi đấy.
– QC khẽ cười, giọng nửa đùa nửa thật.
– Hihi.
Chị của em chọn mà…
– À! Giúp chị tiếp vụ của M nhé.
– cô nói.
– Tất nhiên rồi… Em nghĩ chị nên tiếp tục đóng vai HN khi chưa gặp anh ấy.
Đừng để cho những cảm xúc bây giờ đánh mất mình, vì em không dám hứa anh ấy vẫn dành tình cảm trọn vẹn cho chị đâu…
– Wow, sao QC của chị hôm nay sâu sắc thế này.
– cô tròn mắt.
– Đến lúc em phải lớn rồi mà…
Ngày thứ 20 ở VN, trước khi cô quay lại gặp anh…
Mọi chuyện cứ diễn ra cho đến ngày cô nói chuyện lại với anh.
Cô hiểu thì ra anh vẫn còn tình cảm với mình.
Vậy là trước đây cô đã vô tình trách anh.
Đang mải mê với cảm giác hạnh phúc khi hình dung ra cảnh sẽ gặp lại anh, cô thấy ba mẹ và QC về.
Nhìn ba cô như vừa nghe xong một chuyện động trời.
Cô hốt hoảng.
– Có chuyện gì vậy ba?
– Có chuyện rồi con gái ạ… – giọng ba cô trùng xuống.
– Có chuyện gì, ba nói đi? – cô không còn giữ được bình tĩnh.
– Phong! Nó tự tử, nhưng bất thành.
Bây giờ nó đang nằm trong bệnh viện.
Tình hình có vẻ rất nguy kịch – ba cô thở dài.
– Trời ơi! Tại sao anh ấy lại làm thế.
Có còn con nít nữa đâu – cô thảng thốt.
– Ba không biết…
– Ba có biết lí do là gì không?
– Trong lá thư nó để lại, nó bảo nó có lỗi với con.
Vì nó, con phải buồn – ba cô bùi ngùi.
– Không phải như thế đâu.
Là tự con quyết định mà – cô cố gắng giải thích.
Đăm chiêu một lúc, ba cô lại lên tiếng.
– Ba biết con là đứa hiểu tính cách của nó nhất.
Ba e sẽ có chuyện không lành nếu như con không về – giọng ba cô trùng xuống…
– Nhưng còn M, con muốn gặp M thêm lần nữa.
Con bay về sau được không ba?
Cô nhìn ba với ánh mắt van nài, nhưng đôi mắt của ông vẫn rất cương nghị.
Cô biết không dễ dàng gì thay đổi quyết định của ba cô.
Biết nói với ông là vô ích, cô quay sang lay tay mẹ.
– Mẹ! Mẹ nói giúp ba dùm con.
Con chỉ xin ở lại thêm 2 ngày nữa.
Nhìn ánh mắt thành khẩn của cô, mẹ cô thương đến nát lòng.
Làm sao không thương được khi chuyến đi này công chúa của bà đã mong mỏi từ rất lâu.
Dù cô không kể, nhưng mẹ cô cũng lờ mờ đoán được chuyện gì đang xảy ra khi nhìn thấy thái độ của cô.
Bà biết chắc lần cô gặp lại anh sau 2 ngày nữa mọi vấn đề sẽ được giải quyết ổn thỏa và cô sẽ chính thức quay lại với M sau đằng đẵng ngày chờ đợi.
Bà quay sang nói với chồng.
– Hay là em với anh về trước.
Còn HN với QC hai ngày sau về.
Bây giờ Phong nó vẫn còn chưa tỉnh, nên về lúc này cũng chưa giải quyết được gì.
Mẹ của cô đưa ra một lí do hết sức thuyết phục.
Bằng chứng là sau khi nghe mẹ cô nói xong, ba cô như trút được gánh nặng.
Mặt ông giãn ra.
– Được.
Con với QC vẫn bay thời gian cũ.
Còn ba với mẹ con sẽ về sớm hơn.
– Vâng… – cô đáp như người vô hồn, cho dù ba cô đã chấp nhận lời thỉnh cầu của cô.
Ngày thứ 22 ở VN …
Chuyện tình của cô và Phong đẹp như tranh.
Cả cô và Phong đều được sinh ra từ gia đình khá giả.
Ba cô và ba Phong là bạn thân và cũng là những người chủ chốt thành lập ra công ty bây giờ.
Dường như chuyện cô quen Phong là một lẽ hiển nhiên khi hai bên gia đình đã quá thân thiết.
Gia đình cô xem Phong như con cái trong nhà và ngược lại.
Chẳng trách vì sao ba mẹ cô lại lo lắng như vậy khi nghe tin về Phong.
Cô hiểu Phong hơn ai hết.
Phong dám nói dám làm và là người cực kì si tình.
Cô giấu Phong về chuyện cô có bệnh và tìm ra một lí do để chia tay với anh.
Ngày chia tay, Phong đã đau khổ đến tuyệt vọng.
Phong giận cô, giận cái lí do mà cô đưa cho anh.
Cho đến khi mọi chuyện vỡ lở, Phong biết được lí do thật sự, anh đã dằn vặt mình rất nhiều…
Cô đã từng nghĩ suốt đời suốt kiếp này mình chỉ dành tình cảm cho Phong, nếu như không có chuyện sức khỏe cô có vấn đề, dẫn đến việc cô quen M…
M như một làn gió trong lành đã làm cho cuộc sống của cô thi vị hơn…
Tình yêu của M mang đến cho cô…
… là nụ cười nhưng cũng là nước mắt…
… là yêu thương nhưng cũng là cay đắng…
… là chờ đợi nhưng cũng là muốn quên…
… là hy vọng nhưng cũng là thất vọng…
… là hoa hồng nhưng cũng là lá ngón…
Quen anh, cô biết được rằng tình yêu không chỉ có vị ngọt của hạnh phúc mà còn có vị mặn của nước mắt.
Ngày hôm nay, tình yêu của anh mang đến cho cô tất cả những cung bậc cảm xúc, để khi nó kết thúc cô chỉ còn cảm nhận được sự u ám của tuyệt vọng.
Hồn dâng ngập nỗi buồn, cô nghe trái tim mình vụn vỡ… Cô bật khóc…
Thấy cô như vậy, QC cũng không kìm được nước mắt.
– Đừng buồn nữa.
Rồi chị sẽ gặp lại anh ấy…
– Sao chị lại khổ như vậy hả, QC? – cô gục mặt vào vai QC và bắt đầu nấc.
– Chị đừng lo.
Giải quyết xong chuyện Phong, chị sẽ về lại VN mà – QC trấn an.
– Khó lắm… – cô lắc đầu tuyệt vọng, trong khi nước mắt lã chã rơi.
– Vẫn còn dịp khác mà…
– Phong si tình lắm, em không biết đâu
– Nhưng chị và anh ấy đã chấm dứt rồi
– Nếu biết chị có M, chắc Phong sẽ lại làm chuyện dại dột mất.
Chị không muốn thế chút nào
– Chị định làm gì?
– Về gặp Phong đã rồi tính sau…
– Còn M?
– Chị làm gì có lựa chọn nào khác hả QC… – má cô đã đẫm nước mắt.
– Chị đừng khóc.
Thấy chị khóc em không chịu được…
QC cố gắng lau những giọt nước mắt nóng hổi đang lăn tròn trên má cô.
Mọi cố gắng đều vô ích… Khi cô bé lau được giọt này thì giọt khác lại lăn xuống.
Chúng ào ạt tuôn rơi, nối tiếp và không ngừng như muốn mang theo nỗi buồn vô tận của cô theo cùng.
Suy nghĩ một lúc rất lâu, cô thẫn thờ.
– Em hãy giúp chị viết thư cho anh ấy
– …
– …
– Chị điên à? – QC thẳng thốt.
– Chị chưa nghĩ ra được cách nào khác.
Tạm thời, chị phải sống cho người khác trước đã…
– Chị làm vậy có thể sẽ mất M đấy
– Chị không có lựa chọn khác bây giờ.
Anh ấy sẽ hiểu cho chị sau khi mọi chuyện kết thúc… – cô trả lời giọng chán nản.
Một lần nữa ý nghĩ khi cô quyết định hoãn ngày trở về … lại ùa về…
Thôi thì… nỗi bất hạnh, nếu không thể tránh.
Chỉ nên rơi xuống một người.
Và người đó không thể là anh…
Dù không thể gặp anh, nhưng cô vẫn muốn nhìn thấy anh thêm một lần trước khi cô quay lại Đức.
Cô muốn lưu lại những hình ảnh đẹp đẽ về anh.
Cô cần những điều đó làm động lực giúp cô vượt qua thử thách sắp đến.
Cô với QC đã quay lại ***.
Vẫn là thành phố đấy, vẫn là quang cảnh đấy, vẫn là con người đấy mà sao hôm nay khi quay lại nơi này lòng cô nặng trĩu…
– Sắp đến giờ anh ấy về rồi.
Chị muốn thấy anh ấy một lần nữa…
– Vâng.
Để em theo chị… – QC đáp.
Cô đứng đằng sau một gốc cây gần cổng trường anh.
Cô nhận ra M ngay khi anh vừa bước ra.
Nhìn nụ cười của anh mà lòng cô thắt lại.
Đằng sau nụ cười rạng rỡ ấy, cô chắc chắn không ít thì nhiều nó dành riêng cho cô.
Cô biết anh đã vui mừng thế nào khi chỉ hai hôm trước, anh đã nhận được lời tha thứ từ cô.
Giống như anh, cô đã mong ngóng cái ngày đoàn tụ này từ rất lâu, vậy mà bây giờ cô không ngờ mình lại rơi vào hoàn cảnh éo le thế này.
Cô thấy anh bước qua mà tim cô quặn lại.
Hai tay nắm chặt như rất muốn làm điều gì, nhưng lại không thể.
Cứ như thế, cô đứng đó, dõi theo anh đi xa dần.
Mãi đến khi anh biến mất sau một góc phố, cô mới bàng hoàng nhận ra cô vừa đánh rơi giấc mơ của mình…
Anh à!
Anh là giấc mơ ngọt ngào của em.
Có lẽ cả đời này anh sẽ không biết được điều đó đâu và em cũng không đủ dũng cảm để nói cho anh hiểu.
Qua chuyện anh cư xử với đứa nhỏ.
em đủ hiểu anh là một người có tấm lòng như thế nào.
Điều đó giải thích tại sao em thích anh nhiều đến vậy.
Em tìm thấy ở anh một cái gì đó em có thể tin tưởng và dựa dẫm, cùng một thứ khác cuốn hút em mãnh liệt.
Càng ngày em càng tò mò và muốn biết thêm nhiều về anh.
Em như chiếc lá phong bị kéo vào một cơn gió, càng giãy giụa đòi ra thì lại càng bị cuốn vào.
Vậy mà không hiểu sao, em lại thích thú với điều đó.
Anh làm em hư rồi, có biết không?
Ngày hôm nay, khi anh bước qua em, em biết mình lại vừa để tuột tay anh thêm một lần nữa.
Em hoàn toàn có thể đến ngay trước mặt anh và giải thích cho anh những gì em đang phải trải qua, nhưng em không thể.
Em sợ rằng khi em quay lại Đức, hình ảnh và nụ cười của anh lại khiến em không giữ được cảm xúc của mình mất.
Mà điều đó là không thể xảy ra, khi bây giờ, Phong cần em hơn anh…
Em tin HM của em cũng sẽ làm như vậy, nếu anh phải rơi vào hoàn cảnh của em.
Dù trái tim này đã hoàn toàn thuộc về anh, nhưng thật sự, nếu vì anh mà Phong xảy ra chuyện thì có lẽ cả đời này em sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình mất.
Xin anh hãy hiểu cho em…
Em mong rằng khi mọi chuyện qua đi, em sẽ đường hoàng quay về gặp anh và được viết tiếp giấc mơ vẫn còn đang dang dở.
Có thể sẽ không nhanh đâu, nhưng hãy giữ vững niềm tin và chờ đợi em thêm một lần nữa, được không anh…