QC xinh theo kiểu cá tính và đầy sức sống.
Theo quan điểm của tôi, cô bé không có gương mặt rất xinh như HN hay Hoài Anh, nhưng ở em lại toát lên một sức hút mãnh liệt, có lẽ đến từ đôi mắt hơi lạnh và cái mũi cao lai tây.
Phải nhìn từ một bên mới thấy sự khác biệt từ cái mũi của em với cái mũi tẹt của tôi.
Nhìn hay hay và là lạ.
Phàm cái, ở đời cái gì lạ cũng đều kích thích sự tò mò của con người.
Nhìn hình ảnh kiêu kì của QC bây giờ, tôi thấy em thật xa vời chứ không còn là một cô gái đang dành tình cảm cho tôi…
– Nhìn gì em đấy – QC nói nhỏ vừa đủ nghe, mắt vẫn hướng lên bảng.
– Anh… anh… có nhìn gì đâu – tôi nuốt nước bọt đánh ực.
– Nhìn lên bảng đi.
Cô đang nhìn anh kìa – em nhắc.
Tôi vừa quay lên thì đã nghe tiếng cô Mai gọi đứng dậy.
– M! Từ inception nghĩa là gì?
– Thưa cô, inception có nghĩa là …
– Sự khởi đầu – em nhắc đủ cho tôi nghe.
– Sự khởi đầu ạ – tôi trả lời mà giọng có vẻ hoài nghi.
– Perception? – cô tiếp.
– Nhận thức – em nhắc, mặt không thèm nhìn tôi.
– Nhận thức – tôi tự tin hơn.
– Thế còn interpretation? – cô không tha.
– Sự sáng tỏ – nhờ QC tôi trả lời đúng tiếp.
– Civilization?
– Nền văn minh – tôi đáp như cái máy sau lời nhắc của cô bé.
– Từ cuối … isolation?
– Em thích anh – QC nói, giọng lạnh băng.
– Em thích… – tôi liến thoắng chẳng thèm suy nghĩ.
Nói hết chữ thích – tôi mới nhận ra mình bị hớ.
Tôi trợn tròn mắt quay sang nhìn QC.
Cô bé không biểu lộ cảm xúc, mặt vẫn quay lên bảng như không có chuyện gì xảy ra.
Nhìn ghét không để đâu cho hết.
Cả lớp và cô Mai nhìn tôi như người hành tinh khác.
Sau vài giây im lặng, cả lớp phá lên cười rồi vỗ tay tán thưởng tôi.
Mặt tôi đỏ như gấc.
Tôi cúi mặt xuống cho đỡ xấu hổ.
Bực thật, chưa gì đã trêu mình – tôi rủa trong bụng.
Không biết phải phản ứng tiếp thế nào cho đúng, tôi chỉ đứng chôn chân chịu trận.
Lúc này, liếc sang bên QC, cô bé đang mím chặt môi.
Đôi mắt hơi nheo nheo như thể muốn cười thành tiếng nhưng phải cố nhịn.
Dù đang tức, nhưng thấy hình ảnh đáng yêu đó, tôi thấy lòng mình se lại.
Bao nhiêu cảm xúc hỗn độn trôi đi nhường chỗ cho cảm giác vui vui len lỏi.
Tôi bật cười thành tiếng…
Nghĩ lại, tôi mới nhận ra một chân lí anh hùng khó qua ải mĩ nhân.
Đến cái anh gì nổi tiếng tên Hùng còn đầu hàng thì tôi, một thằng nhãi nhép, đã là cái gì.
Phải thế mà đấng mày râu có câu chết vì gái là cái chết êm ái.
Mà phải công nhận lâu rồi lớp tôi chưa có trận cười ra trò như hôm đó.
Nghĩ lại giờ vẫn thấy lâng lâng.
– Bệnh tật gì thì nói cho cả lớp biết để tránh xa nha mày – thằng Hưng giở giọng chọc quê, miệng vẫn chưa thôi cười.
– Lỡ mồm chú – tôi chống chế.
– Yêu anh nào thế em? – Thằng Luân chớp chớp mắt.
– Yêu ccc – Ấy là tôi nghĩ, chứ ai lại nói thế, bậy chết, các bạn nhể.
Tôi bình thường hay chọc tụi nó, nên có dịp là thằng nào thằng nấy cũng sài sể tôi, md kinh lên được.
– Cô thấy em ngồi không tập trung, nên cô gọi đứng dậy để cảnh cáo.
Ai dè, QC nhắc em – Quay sang bên phía em, cô hỏi QC, em kể về Pháp bằng tiếng anh cho cả lớp nghe được không? .
– Dạ vâng – cô bé đứng dậy, không một chút rụt rè.
QC nói tiếng Anh giọng Mỹ, trôi chảy và lưu loát như người bản địa.
Em kể về Paris hoa lệ và xa hoa, về Toulouse năng động nhưng đầy cổ kính, về Grasse thị trấn ngàn hoa và về Sault xứ sở hoa oải hương.
Em nói say mê và đầy cảm xúc.
Cả lớp tôi há hốc mồm kinh ngạc.
Vài thằng con trai trình độ this is a car, that is an umbrella – nghe như vịt nghe sấm, chữ được chữ mất, mồ hôi tuôn ra như tắm.
Lúc sau, còn nghe cô Mai và QC đối thoại bằng tiếng anh liền tù tì trong vòng mấy phút.
Khi hai người kết thúc, đám con trai đứng dậy nhìn em vỗ tay lắc đầu, tán thưởng.
Mấy đứa con gái ngồi im thin thít không nói câu gì.
Còn về phần tôi, tôi cũng chỉ ngồi im hai tay khoanh trước ngực xem rằng đó là chuyện bình thương ở huyện.
Nhưng thật sự trong lòng, tôi hơi bất ngờ vì không tưởng tượng trình độ tiếng Anh của QC lại khá thế.
Khi cô bé ngồi xuống, tôi nói với giọng bất cần nhất có thể:
– Cũng được…
Đáp lại, QC chỉ le lưỡi, hai mắt nhắm tịt, má thì đỏ ửng lên.
Tôi không muốn khen đâu, nhưng quả thật sẽ không ít thằng con trai liêu xiêu vì hình ảnh quá đáng yêu đấy…
Tiết học đầu tiên QC học chung với lớp tôi kết thúc.
Em để lại ấn tượng sâu sắc với tất cả mọi thành viên, đặc biệt là vài đứa cây đa cây đề về anh văn, trong đó có tôi.
Tôi học khá toán và lý, nhưng ngu hóa.
Anh văn thì được bố mẹ đầu tư cho đi học từ bé nên không khá cũng không được.
Trong tất cả các môn còn lại, tôi thích môn … thể dục.
Hồi tôi học, thể dục còn là môn tính điểm chứ phải như bây giờ, chỉ cần qua là được.
Thể dục luôn là môn được xem là ngôi sao hy vọng để tôi kéo các môn xã hội khác.
Hồi cấp 2, tôi học hành cũng thuộc hàng có hạng trong lớp [hạng 49/50 cũng là hạng vậy].
Tôi nói riêng và con trai nói chung hơi lười nên mấy môn học thuộc điểm tôi không được cao cho lắm.
Tôi không buồn mấy vì công sức mình bỏ ra bao nhiêu thì mình lấy bấy nhiêu chứ cũng không nên tham lam làm gì.
Bù lại, đại đa số đám con trai như tôi tìm được niềm vui trong những giờ thể dục.
Trong khi thấy mấy đứa con gái bết xê lết, vật vã thì cứ mỗi khi đến giờ thể dục, tôi lại xem đó như một giờ nghỉ ngơi đúng nghĩa.
Từ cấp 2, chưa bao giờ môn thể dục tôi dưới 9.6 [Amen!].
Cái 0.4 còn lại chắc là do bài thể dục dụng cụ nào đấy kéo xuống.
Cho nên nếu tôi có nói tôi chơi thể thao ngon lành thì các bạn cứ tin.
Cái này tôi không bốc phét.
Còn mấy thứ khác có chém gió hay không thì chỉ có trời biết, đất biết, tôi biết và chắc chắn các bạn không biết.
Vừa hết tiết, đám con trai lớp tôi bắt đầu bu lại xung quanh bàn tôi nhao nhao hỏi han QC.
Tôi thở dài đến giờ rồi đây .
– Em ơi! Em là em họ của thằng M à? – thằng Long bắn phát súng đầu tiên.
– Cũng gần giống thế ạ – QC trả lời.
– Sao mày không nói cho anh em biết là mày có cô em họ xinh như hoa thế này thằng kia? – thằng Long quay sang nhìn tôi trách móc.
– Nói để chúng mày ăn thịt à? – tôi trả lời tinh queo.
– Em học tiếng anh ở đâu mà siêu thế? – thằng Luân mập vừa nói vừa cười, mắt thì híp lại, nhìn như tham quan.
– Mẹ em dạy… – cô bé trả lời có vẻ xã giao.
– Em học có mệt không? …
– Anh mua nước cho em uống nhé …
– Em đừng nghe thằng này, nó có người yêu rồi …
– Làm gì có, mày đừng có bốc phét …
Cả đám lau nhau thi nhau hỏi.
Ai cũng ra vẻ ta đây là người quan tâm đến QC nhất.
Nhưng, cô bé chỉ trả lời có lệ.
Hình như em đang dành mối quan tâm cho người khác nhiều hơn.
Bằng chứng là mỗi lần không biết trả lời thế nào, QC đều quay sang nhìn tôi chờ sự trợ giúp.
Được tầm 1 phút, tôi đứng phắt dậy, cầm tay QC kéo ra ngoài hành lang, không chờ cho em kịp đồng ý.
– Xin lỗi các bạn trẻ, cho mình nói chuyện với em mình một chút – mặt tôi lạnh tanh trước ánh mắt ngơ ngác của đám bạn.
Tôi đi trước, QC đi sau, không ai nói với ai một câu gì.
QC chỉ líu ríu bước theo tôi.
Có vẻ cô bé đang tưởng tượng đến những điều tôi chuẩn bị nói với em nhiều hơn.
Tôi kéo tay em đi ra cuối dãy và chọn một chỗ khuất nhất.
Khi quay lại, tôi thấy QC mặt cúi xuống thẹn thùng và hai má ửng đỏ.
Đang chưa hiểu thái độ của QC là như thế nào thì tôi ngớ người nhận ra là mình đang cầm tay em.
Tôi buông ra ngay.
Mặt sững sờ.
Tôi quay mặt đi, không muốn cho QC thấy tôi cũng đang ngại thế nào…
Tôi đã từng bảo là tôi rất nhát gái chưa nhỉ, nhất là gái lạ.
Đứng gần nói chuyện, tông giọng tôi sẽ phản ứng bằng cách chuyển từ bình thường sang lập cập ngay lập tức.
Không đến nỗi tay chân run lẩy bẩy, nhưng gái lạ sẽ dễ dàng cảm nhận được sự mất bình tĩnh từ phía tôi.
Giờ thì hết rồi.
Công lớn là nhờ mẹ tôi.
Mẹ tôi dạy thêm Văn ở nhà cấp 3.
Học sinh đi học khá đông, con gái là chủ yếu.
Biết tính tôi, nên mỗi khi nghỉ hè về là Mẹ bắt tôi thay Mẹ đọc bài cho tụi nhỏ chép.
Các bạn không tưởng tượng được đâu.
Lần đầu tiên tôi vừa xuất hiện là tụi nhỏ lớp 11 hú ầm lên.
Cả chục đứa thay phiên nhau chọc quê tôi.
Mặt tôi đỏ như gấc mà không biết phản ứng lại thế nào.
Tôi im lặng chịu trận.
Lũ trẻ thấy thế thì cười ầm lên.
Kinh khủng cực kì! Nhưng sau này khi tôi nỏ miệng hơn, đầu lạnh hơn, thì được đọc bài lại sướng.
Các em cứ phải gọi là … cười tít cả mắt.
Số tôi sướng từ bé, ai cũng bảo thế…
Quay lại câu chuyện.
Đứng được một lúc, QC là người lên tiếng trước phá vỡ sự im lặng.
– Anh gọi em ra đây để làm gì? – em hỏi nhẹ tựa như gió thoảng.
– Em nghĩ anh gọi em ra dây để làm gì? – tôi ngạc nhiên hỏi lại.
Hiểu được thái độ của tôi, QC lại hỏi, giọng lo lắng.
– Anh không thích em về đây à?
– Em đi, ba mẹ có biết không? – tôi tránh câu trả lời.
– Mẹ em biết, ba thì không.
Ba nghĩ em về VN thăm ông bà .
– Mẹ em biết mà không nói gì?
Tôi quay sang nhìn QC, thái độ hơi bất bình với mẹ của em…
– Mẹ em biết mọi chuyện.
Không ủng hộ cũng không phản đối chuyện em xin về.
Nhưng khi thấy quyết tâm của em, mẹ em chỉ dặn là đi về phải cẩn thận cô bé phân trần một cách chậm rãi và rành mạch.
– Nếu anh là mẹ em, anh sẽ không để em về một mình như này đâu.
Nguy hiểm lắm – tôi nhăn mặt.
– Em 17, 18 rồi.
Cũng chẳng còn con nít nữa.
Vả lại, em được dạy tự lập từ nhỏ nên chuyện em đi đi lại lại là chuyện bình thường
QC nói chữ bình thường mà nghe nhẹ tênh.
Thật sự lúc đó tôi không tin những điều em vưa nói, bởi vì suy nghĩ của tôi vẫn bị bó hẹp trong văn hóa phương Đông , cụ thể ở đây là Việt Nam.
Tôi lấy góc nhìn của tôi để suy xét QC.
Ở tuổi tôi thời đó, nhiệm vụ ăn học luôn được đặt lên hàng đầu, nhưng phương Tây lại khác.
Ở đấy, trẻ con được dạy tự lập từ khi còn bé.
Lớn hơn chút, cấp 2 hay cấp 3 vào kì nghỉ hè, học sinh đi làm thêm kiếm tiền tiêu vặt là chuyện bình thường.
Vì vậy tôi đã từng nói rằng cùng nhìn nhận về một vấn đề, có người bảo đúng có người bảo sai, vì cách suy nghĩ và hoàn cảnh của mỗi người là khác nhau là vậy.
Trong trường hợp này, QC dám một mình đi về là điều không khó hiểu.
Nhưng, tôi lại không nghĩ thế…
– Em lấy tiền đâu mà về?
– Tiền em dành dụm cộng thêm tiền xin mẹ.
[nhà QC thuộc loại rất dư giả]
– Em đến đây hôm nào?
– Tối hôm qua.
– Đã gọi điện cho mẹ chưa? – nhà tôi có thói quen là ai đi đâu cũng phải gọi điện về nhà báo tin để mọi người hết lo.
– Dạ rồi – em ngoan ngoãn trả lời.
– Em đi một mình mà không sợ à? – tôi bắt đầu to giọng.
Hình như tôi đang lo cho sự an toàn của em.
– Anh lo cho em à? – cô bé cúi mặt, không dám nhìn thẳng vào mắt tôi, hỏi một điều như thể em vừa nhìn thấu tâm can tôi.
– Không.
Anh không muốn em vì anh mà làm chuyện gì dại dột hết – tôi lảng tránh.
– Sao anh bảo em muốn làm gì thì làm – QC hỏi dồn.
– Vì anh không nghĩ em dám làm những điều như vậy
– Anh không muốn em về à – giọng QC bắt đầu gấp gáp.
– Em đừng hỏi anh câu đấy…
– Anh trả lời đi, anh không muốn thấy em à?
– Không… – tôi quay mặt đi, giọng lạnh tanh.