Hương Tình Đầu


Bất chợt, tôi nghe tiếng thút thít.

Khi quay lại, tôi mới tá hỏa, QC đã ngồi thụp xuống ôm gối, khóc tu tu ngon lành.

Những người nghe thấy thế đều quay lại nhìn em, sau đó nhìn … tôi.

Con gái thì nhìn theo kiểu đàn ông gì mà không ga lăng, đi làm con gái khóc – còn mấy thằng con trai thì nhìn với ánh mắt hình viên đạn, thiếu điều chúng nó nhảy đến, lột da, lóc thịt, chặt xương, rồi nhai ngấu nghiến.

Tôi giơ hai tay lắc lắc tui có làm gì đâu .

– Ê! Làm gì vậy – tôi vỗ nhẹ lên lưng em.
– … – QC không trả lời, nói đúng hơn là không thèm trả lời.
– Ê đừng khóc, người ta nhìn kìa – tôi lay nhẹ vai em nài.

Tôi không sợ em khóc mà có lẽ tôi sợ người khác nghĩ tôi làm cho em khóc nhiều hơn.
– … – cô bé vẫn cúi mặt, nấc lên từng chặp.
– Thôi, anh xin lỗi, cho anh rút lại lời – tôi xuống nước, mặt mày đau khổ.
– … – em vẫn nức nở.
– Thật lòng đấy – tôi nhìn em.
– …
– Thật lòng mà – giọng tôi đâm lo vì càng lúc càng nhiều người nhìn, chỉ trỏ.

Thời gian trôi thật chậm như thể muốn dày vò tôi.

Đột nhiên, tôi không còn cảm giác xấu hổ khi có nhiều người đang dành ánh mắt không thiện cảm.

Tim tôi nhói lên vì biết rằng có một người con gái đang nức nở vì mình.

Nghe tiếng QC thút thít, cõi lòng tôi muốn tan nát.

Nếu có thể làm được gì khiến QC thôi khóc, tôi không ngần ngại đâu…
– Đừng khóc nữa.

Em ở đây, anh không đuổi đi đâu mà lo – tôi nói nhỏ xíu vừa muốn QC nghe vừa muốn QC không nghe.

Em vẫn không chịu đáp lời tôi.

Đang bối rối không biết phải làm gì tiếp thì bất ngờ em ngẩng đầu lên.
– Anh nói thật không? – em hỏi như kiểu tôi cuối cùng cũng đồng ý đưa kẹo, sau một hồi em vật vã ăn vạ mà không thành.
– Thật – mặt tôi khổ sở.
– Ngoắc tay nào – em đưa ngón tay, ra lệnh.
– Vụ gì? – tôi nhăn mặt.
– …

– Thôi thôi … đây.

Khổ quá – Tôi vội vàng ngoắc ngón tay của mình vào ngón tay em, khi nhìn thấy em định đưa tay lên bưng mặt tiếp.

Thấy điệu bộ hớt hải, vụng về của tôi, em bật cười, trong khi nước mắt, nước mũi tùm lum.

Ngộ thật, vừa khóc ngon lành giờ đã cười được rồi.

Tôi định trêu vừa khóc vừa cười ăn mười… nhưng lại thôi, vì nghĩ lại em mà khóc tiếp chắc tôi lãnh đủ.

QC lấy tay quẹt nước mắt và không quên dứ dứ nắm đấm về phía tôi cảnh cáo anh còn làm vậy đừng trách em ác .

Em không dọa, tôi cũng muốn đang muốn chết đây… Thấy con gái khóc người tôi cứ nhũn hết cả ra, người ta bảo gì tôi cũng đồng ý thế này thì còn làm ăn được gì.

Tôi thở dài đánh thượt…
Tôi đưa tay đỡ QC đứng dậy.

Mắt cô nàng vẫn còn hoe hoe đỏ, nhưng nhìn em đã tươi hơn trước nhiều.

Tôi vừa sợ vừa thích khi nhìn con gái khóc.

Sở thích hơi quái thai thì phải! Sợ vì khi nhìn, tôi không biết phải làm gì để dỗ cô ấy.

Nhất là gặp mấy em khóc dai thì đừng hỏi.

Muốn bỏ đi nhưng lại không đành, mà ở lại thì luống cuống như gà mắc tóc.

Còn thích, chắc là một chút, vì những lúc đấy tôi lại thấy con gái thật yếu đuối và đáng yêu.

Phải có những lúc đó, tôi mới cảm nhận hết một điều đàn ông sinh ra là để làm chỗ dựa cho phụ nữ .
Có người khóc đẹp cũng có người khóc xấu.

QC thuộc loại 2, khóc xấu òm.

Nước mắt nước mũi tè le lá me.

Nhìn buồn cười kinh khủng.

Nhưng có cho tiền tôi cũng chẳng dám cười.

Tôi không nhịn được mà khiến QC khóc tiếp chắc tôi ngồi đến tối dỗ em mất.

Biết thân biết phận, tôi làm cái mặt lo lắng, nhưng trong lòng thì buồn cười muốn chết.


Tôi dặn QC đứng yên ở đó rồi chạy vào lớp xin khăn giấy của nhỏ bạn thân và quay lại đưa cho em.
– Lau nước mắt, nước mũi đi kìa.

Khóc như em bé, nhìn xấu hoắc à – tôi gây chuyện.
– Kệ em… – QC vừa giở giọng hờn dỗi vừa lấy khăn giấy lau nước mắt.

Nhìn vừa buồn cười vừa tội nghiệp.
– Lớn rồi còn mít ướt – tôi cà khịa tiếp.
– Tại anh đấy – em bặm môi.
– Anh làm gì? – tôi ngơ ngác.
Vừa nói xong, tôi lấy một tay bụm miệng, tay còn lại thì xua xua như thể chưa nói gì.

QC quay sang lườm tôi rồi giả bộ đưa hai tay lên ôm mặt… Tôi lật đật kéo tay em ra, tim như muốn nhảy ra ngoài.
– Thôi… lạy hồn.

Như con nít
Cô bé cười giòn tan… Tiếng cười ngấm vào hồn tôi ngọt lịm…

Trời! Tôi rụng rời tay chân.

Có cả núm đồng tiền bên má trái nữa… Thật lòng mà nói, con gái có núm đồng tiền nhìn duyên không để đâu cho hết.

Không quá khi bạn em, Sophia, từng nói với tôi rằng con trai thích QC không ít.

Tôi hơi chếnh choáng với nét duyên con gái từ cô bé.

Không phủ nhận rằng tôi nói riêng và con trai nói chung rất thích con gái có một nụ cười đẹp và má núm đồng tiền duyên dáng.

Vậy mà… QC sở hữu cả hai…
Trống vào học điểm, tôi cùng QC quay vào lớp.

Thấy QC mắt vẫn còn hoe đỏ, nhỏ H bạn thân của tôi hỏi thăm.
– Anh M làm gì khiến em khóc thế?
– Anh ấy hư lắm chị ạ.

Toàn trêu em thôi – QC liếc xéo tôi.

Tôi liền quay mặt đi hướng khác, xem như không nghe thấy gì.
– Để bữa nào chị em mình xử nó – nhỏ bạn nhìn tôi cười cười.
– Dạ vâng.


Em cảm ơn chị .

– Em ơi! Thằng M nó dám chọc em hả – thằng Tùng lo lắng.
QC không trả lời mà chỉ khẽ lắc đầu.

Biết hỏi em cũng chẳng moi được thông tin gì, thằng Tùng quay sang tôi hăm dọa.
– Ê! Đàn ông đàn ang không được làm con gái khóc nha mày
– Tao có làm gì đâu.

Tại nhỏ em tao mít ướt quá – tôi chép miệng.
Nghe thế, QC lấy tay nhéo tôi cái đau điếng.

Trong khi tôi mặt mày nhăn nhó, nhìn như thể muốn ăn tươi nuốt sống, cô bé chỉ đứng im, nghênh mặt thách thức.

Biết là không làm được gì, tôi đành ôm cục tức, hậm hực quay về chỗ, rồi nói một câu chẳng liên quan.
– Về chỗ mau đi! Thầy sắp vào lớp rồi

Có lẽ nhiều người đang phân vân tại sao một thằng nhát gái như tôi từ lúc gặp QC lại cư xử rất tự nhiên, khác hẳn với bình thường.

Câu trả lời là, tôi và QC đã nói chuyện với nhau rất nhiều lần, nên tạo cho tôi cảm thấy tự tin hơn.

Thêm một cái rất hay ở QC, em tuy khó gần với đại đa số, đặc biệt là con trai, nhưng đối với tôi , em khiến cho tôi có cảm giác tôi và em đã gặp nhau từ lâu lắm.

Đó là cái hay của một cô gái Việt sống ở phương tây từ bé.

Nói chuyện, hành động rất tự nhiên, em tạo cho tôi có cảm giác thật dễ gần.

Lí do cuối cùng, tình cảm tôi dành cho QC lúc này chỉ như một người anh dành cho một đứa em gái, cực kì trong sáng.
Thầy Viên dạy Toán bước vào.

Cả lớp đứng dậy chào.

Sau khi ngồi xuống, thầy nhìn quanh lớp và dừng lại ở QC.
– Lớp mình có học sinh mới hả các em? – vừa hỏi thầy vừa cho tay vào trong cặp rút quyển giáo án ra.
Khi tôi đang định đứng lên trả lời thì đã thấy QC bật dậy trước.
– Em thưa thầy.

Em được thầy hiệu trưởng cho phép học ở lớp này trong vòng 2 tuần ạ
– Vậy à.

Em tên gì? thầy tiếp.
– Em tên C, QC
– Tôi thấy em giống con lai – thầy Viên thắc mắc.
– Hihi, dạ không, bố mẹ em là người Việt.

Em sinh ra ở Pháp – tôi thấy cô bé cười mà giọng không vui.

Em từng kể với tôi, em không thích người khác nghĩ em là con lai vì cái mũi cao của em… Nhưng tôi lại không nghĩ thế.


Chính cái mũi mới là điểm khiến QC trở thành duy nhất…

Tiết toán diễn ra đều đều.

Tiết này thầy Viên dạy về tích phân.

QC ngồi nghe cho có chứ tôi đoán em cũng chả hiểu gì.

Được cái, cô bé ngồi nghe rất chăm chú như học sinh gương mẫu chứ không có kiểu hơi tí là động chân, động tay, quay bên này, quay bên kia như tôi.

15 phút cuối giờ, thầy bảo lớp lấy giấy ra làm bài kiểm tra.

Toán là môn sở trường, nên chưa bao giờ tôi sợ mấy bài kiểm tra kiểu này.

Tôi làm rất nhanh, không khó khăn mấy.

Khi vừa điền xong cái đáp số cuối cùng xuống tờ giấy kiểm tra, tôi ngó sang thì thấy QC đang chăm chú nhìn tôi từ khi nào.

Thấy tôi, không những em không ngại mà vẫn tiếp tục và không quên nheo đôi mắt thay cho nụ cười.

Tôi bất ngờ một lúc.

Chẳng lẽ em nhìn tôi như thế này từ lúc bắt đầu kiểm tra !? Tôi cúi xuống, nói giọng đủ nghe vì hầu như trong lớp đứa nào cũng đang tập trung làm dở.
– Nhìn anh kinh thế?
– Thích thì nhìn.

Anh cấm em hả? – QC giở giọng cà khịa.
– Chán chưa? – tôi nháy mắt.
– Xấu trai hơn em tưởng – QC khúc khích cười nhỏ xíu.
– Ồ ! Thế mà gái nó cứ bám đầy ra đấy – tôi hừ mũi.
– Đấy là chưa nhìn kĩ mặt anh như bây giờ – QC nhe răng cười.
– Xấu nó cũng hớp hồn lắm chứ tưởng hả – tôi bĩu môi.
– Gió vi vu mẹ ru mà con ngủ, gió ào ào là mẹ gục con ơi – em vừa hát líu lo vừa nhe răng cười.

QC cười xinh thật, hàm răng trắng, đều như bắp…

– M yên lặng cho các bạn làm bài – tiếng thầy Viên vang lên.
– Dạ vâng…

Tôi trả lời và không quên ném về em ánh nhìn trách móc.

Đáp lại, cô bé lè lưỡi, mặt vênh lên.

Sợ em thật, tôi lắc đầu ngán ngẩm… Nhưng trong lòng đang reo vui một niềm vui không tên, vì biết được trong thời gian tới, tôi sẽ được ngồi cạnh một cô bé vừa trẻ con vừa dễ thương như em.

Tôi thắc mắc một điều không biết ai QC cũng có những hành động dễ thương như vậy, hay em chỉ dành điều đó cho một người đặc biệt!?.

Tiếp xúc với tôi nhiều có khi nào em chán tôi không? Tôi nửa muốn, nửa không, bởi một lẽ tôi chưa muốn ai nặng lòng với mình sau những chuyện vừa xảy ra…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận